Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương do bị súng bắn của Ngô Thế Huân không ngừng chảy máu, hắn biết mình đã không còn đường sống.

Lộc Hàm vẫn luôn ở bên lay ắn; "Ngô Thế Huân, anh mang cậu đi tìm mẹ, rời đi Hong Kong, cậu mở to mắt, không phải sợ." Lại quay ra nói với Lộc Hưng đang lái xe, sốt ruột hét to: "Anh, đi bến tàu!"

Ngô Thế Huân bắt lấy quần áo Lộc Hàm, cố hết sức ngẩng đầu: "Anh, thật xin lỗi, rất nhiều chuyện em cũng không biết phải làm thế nào."

Lộc Hàm không tự chủ được, nước mắt thi nhau rơi xuống, anh rất hy vọng Ngô Thế Huân có thể sống sót, nhất định có thể, dẫn hắn rời khỏi Hong Kong, đi Đài Loan, đi đến một nơi không ai quen họ, một nhà bọn họ đoàn tụ, bình an cùng nhau sống cả đời.

Nghĩ nghĩ, Lộc Hàm cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân, đôi mắt Ngô Thế Huân đong đầy là nước mắt, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập hi vọng lại có cả tuyệt vọng.

"Nếu anh thấy mẹ, giúp em nói một tiếng xin lỗi mẹ." đôi mắt Ngô Thế Huân càng lúc càng dính chặt không mở ra được. Hắn nhìn Lộc Hàm, ánh mắt nhu hòa đến lạ kỳ. Thật ra cả đời này Lộc Hàm là người đối xử với hắn tốt nhất, là người tốt nhất mà hắn quen biết được.

Hắn đột nhiên vô cùng hối hận khi đó bản thân đã rung động. Dựa vào đầu vai Lộc Hàm, hắn biết hắn không có cơ hội. Nếu tình cảm không bị phát hiện, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Bọn họ chỉ lên giường với nhau hai lần, nói ra thì chẳng nhiều nhặn gì, nhưng sự ấm áp ấy, vẫn còn nhiều quyến luyến.

Không có cơ hội. Ngô Thế Huân đột nhiên nở nụ cười, Lộc Hàm gắt gao ôm hắn: "Ngô Thế Huân chúng ta tới rồi, cậu đừng sợ, cậu đừng sợ......"

Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, là con thuyền đã rời bến, nhìn người mẹ giãy dụa muốn lao về phía hắn mà không được, hắn rốt cuộc nói một câu: "Mẹ, thật xin lỗi." Hắn không phải không hận bà, mà là hắn sắp chết rồi, hắn hy vọng có thể rũ bỏ tất cả mọi thứ, oán hận, ràng buộc, tiền tài,...chỉ tiếc Lộc Hàm, không mang đi được cũng không buông xuống được.

Quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, hắn hít một hơi dài, dùng hết một tia sức lực cuối cùng lẩm bẩm nói: "Lộc Hàm, em rất thích anh."

Ngô Thế Huân mất đi mọi tri giác và ý thức, đi đến một thế giới khác.

Lộc Hàm không nghe thấy lời Ngô Thế Huân nói, anh nhìn con thuyền đã xa bên kia khóc thút thít kêu: "Mẹ, mẹ nhìn em trai xem, mẹ mau nhìn em trai." Lộc Hàm nâng mặt Ngô Thế Huân lên , biểu cảm Ngô Thế Huân đã ngưng lại từ lâu, Lộc Hàm dừng lại một chút, bàng hoàng nhìn Ngô Thế Huân, trái tim như bị bóp lại, một cơn đau bất giác cuộn lên.

Sau đó anh không dám nhìn Ngô Thế Huân, chỉ nhìn theo chiếc thuyền bên kia mà tâm tê liệt phế kêu: "Mẹ mau nhìn em đi, nhìn em ấy đi mà....."

Lộc Hàm đau lòng đến không đứng nổi, quỳ rạp trên mặt đất, không dám liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái. Anh không thể nói gì, một người em trai anh không quen biết được bao lâu đã rời đi, anh tại sao lại có đau đớn như muốn chết đi, anh không dám nghĩ. Lộc Hàm thực sự sợ hãi, anh như một người đã đánh mất linh hồn, hai mắt trống rỗng.

......

Ngô Thế Huân đi xuống nơi sương khói lượn lờ, bậc thang tối tăm mờ ám. Đây là địa ngục sao?

Hắn vẫn luôn trong trạng thái hối hận, hối hận hắn không dừng lại sớm một chút, hối hận chính mình ngu ngốc, hối hận hắn đã vĩnh viễn rời xa Lộc Hàm. Hắn là xã hội đen, mà anh lại là cảnh sát thì phải làm thế nào? Bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha lại là như thế nào? Thực sư hắn chỉ cần sống sót, chỉ cần có thể nắm lấy bàn tay mềm mại của Lộc Hàm, nghe được lời nói quan tâm của anh, nhìn ngắm ánh mắt ấm áp của anh.

Nghĩ đến bao nhiêu việc đi chăng nữa, cũng chỉ còn hy vọng như ánh mặt trời đã vào đông.

Ngô Thế Huân đi lên phía trước, mỏi mệt nhìn hai bên, là một bức tường ánh sáng trong suốt, hắn nhìn thấy Lộc Hàm ngồi quỳ dại ra, nhìn đến mẹ cùng Lộc Hưng khóc rống.

Chung quy là, hai thế giới.

Một quỷ sai diện mạo phổ thông đi đến dẫn hắn đi, một roi vung lên, đau đến mức hắn run run, quỷ sai kia quát: "Đi mau! Đừng chậm chạp!"

Ngô Thế Huân nheo đôi mắt lại nhìn chằm chằm quỷ sai kia, vung tay bóp lấy cổ quỷ sai, đoạt roi dài của hắn, quất trên mạnh đất đến tung bụi, âm trầm nhếch khóe miệng lên, đôi mắt như sói dữ: "Đối với ta biết điều một chút."

Quỷ sai run lập cập, chỉ chỉ Ngô Thế Huân đi phía trước, bản thân sợ hãi rụt rè đi ở phía sau.

Một đường đi qua các loại Tu La Tràng, thấy hết yêu ma quỷ quái.

Tới một chỗ của địa ngục, những ác quỷ ở đó hình thù kỳ quái, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh, đứng trước một chảo dầu thật lớn, một bên dùng tay vớt đồ ăn lên, bên trong chảo có mùi hôi thối tản ra. Một bên lại tự chặt tay chân chính mình, móc tròng mắt, xé nát miệng mũi của chính mình, ném vào trong chảo dầu, chứng kiến cảnh này, nhìn thấy ghê người.

Quỷ sai dẫn hắn tới rồi trước mặt một la sát mặt trắng, la sát cầm lấy hồ sơ, hơi kinh ngạc: "Ngươi tính tình tàn bạo, trời sinh phản cốt, sau khi chết vốn nên đến trong địa ngục chảo dầu của ta trải qua vĩnh thế chuộc tội. Nhưng có rất nhiều người bất bình vì ngươi, hy vọng ngươi còn sống, hình thành một luồng ý niệm không thể đối kháng."

Ngô Thế Huân ghé mắt nhíu mày, rất nhiều người vì hắn bất bình? Trừ bỏ Lộc Hàm, còn có ai quan tâm hắn chết hay sống? Lời nói vô này vô lí.

La sát nói: "Nghe cho rõ, ngươi có hai con đường. Thứ nhất, cho ngươi trọng sinh trở lại thế giới ban đầu, trước khi đại nạn đến, sống thêm một thời gian, sau khi chết ngươi như vẫn như cũ phải xuống địa ngục, chịu trừng phạt vô hạn. Thứ hai, miễn đi tội của ngươi, cho ngươi chuyển thế đầu thai, bỏ lại chuyện cũ năm xưa."

Ngô Thế Huân không chút do dự: "Ta chọn số một." Nội tâm kích động không thôi, cắn chặt răng, móng tay cắm chặt vào trong lòng bàn tay, nhịn xuống kích động, lắp bắp hỏi la sát: "Đại nhân, ta muốn... Thỉnh cầu đại nhân cho ta mang theo ký ức khi còn sống."

La sát gật đầu: "Ngươi đi đi." Khoát tay, Ngô Thế Huân biến mất ở địa ngục.

Quỷ sai thấu tiến lên: "Đại nhân, hắn không phải chỉ là một nhân vật bên trong phim truyền hình sao? Còn sống cũng không tính là thật, có ý nghĩa sao?"

La sát lắc đầu: "Đối với hắn tới nói cả đời hắn chính là toàn bộ thế giới của hắn, tuy là giả, nhưng đương nhiên cũng là sự thật."

La sát sờ sờ chòm râu: "Cho nên ít nhất đối hắn, là có ý nghĩa."

Quỷ sai vẻ mặt đã hiểu: "Đại nhân cổ niệm lực cường đại như thế này, tiểu nhân muốn hỏi đến từ nơi nào?"

La sát lật hồ sơ, nhìn chữ bên trên đọc lên: "B trạm, Weibo, Tấn Giang......"

"Di, này đó đều là đồ vật quỷ quái gì?"

......

Thời điểm Ngô Thế Huân mở mắt ra, bên ngoài đúng là một mảnh hỗn loạn. Ngô Thế Huân nhìn trước mặt thấy mấy tên thủ hạ, bên tai lại truyền đến tiếng Lộc Hàm kêu đau, Ngô Thế Huân vừa quay đầu lại nhìn qua, trên mặt trên cổ Lộc Hàm tất cả đều là máu, trong lòng giật mình, chỉ vào Phác Xán Liệt trợ thủ số một của hắn giận giữ rống lên: "Vô dụng! Gọi bác sĩ đi!"

Nói xong bước nhanh đi đến trước mặt Lộc Hàm, cẩn thận nhìn nhìn miệng vết thương của anh, Lộc Hàm đưa tay đẩy tay hắn.

Phác Xán Liệt cảm thấy boss có điểm không thích hợp, vẫn là trả lời: "Thưa đại ca, bác sĩ Lý đã ở trên đường."

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, ánh mắt hung ác, đảo qua thủ hạ trước mắt, còn chưa nói gì, uy áp cũng đã làm cho người ta không dám nhúc nhích, sợ lại làm đại ca tức giận. Mặt Phác Xán Liệt nhăn nhó, này mẹ nó, không phải chính đại ca muốn mình thăm dò Lộc Hàm sao, bây giờ sao lại nổi cáu như thế?

Ngô Thế Huân giơ tay vuốt cổ Lộc Hàm, Lộc Hàm hướng bên cạnh né tránh: "Anh định làm gì?"

Ngô Thế Huân hít sâu một hơi rồi thở dài một chút một chút vuốt ve cổ Lộc Hàm, ôn nhu nhìn anh: "Không sao, đừng sợ, không sao rồi." Ngô Thế Huân dần dần tỉnh táo lại, biết đây là trọng sinh về ngày chính mình thử Lộc Hàm, không có lý do mà bực với chính mình trước kia, mình như thế nào lại nỡ tổn thương anh, Ngô Thế Huân một chân đá cái ghế khiến nó ngã lăn sang một bên.

Lộc Hàm bị một loạt động tác của Ngô Thế Huân làm cho không thể hiểu được, rõ ràng là hắn gọi người động chân động tay, bây giờ lại bực tức cái gì, người này thật là sáng nắng chiều mưa. Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn ánh mắt Ngô Thế Huân, cảm xúc vi diệu trong mắt Ngô Thế Huân, cái loại này khó có thể hình dung làm Lộc Hàm chấn động một chút. Ánh mắt như lửa thiêu, làm Lộc Hàm chịu không nổi quay đầu đi chỗ khác.

Lo liệu mọi chuyện ổn thỏa, Ngô Thế Huân nhịn xuống xúc động muốn đem Lộc Hàm giam cầm bên người, gọi Phác Xán Liệt đưa mình về nhà.

Có lẽ Phác Xán Liệt nhìn ra tâm tình Ngô Thế Huân không tốt, hai người rửa mặt xong, Phác Xán Liệt đưa chân ngoắc lên người Ngô Thế Huân, quặp lấy hắn, lăn một vòng trên giường, nằm ở dưới thân hắn hỏi: "Đại ca, muốn làm hay không?"

Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày: "Phác Xán Liệt."

Phác Xán Liệt thấy trạng thái Ngô Thế Huân không tốt lắm: "Đại ca, anh đau đầu sao? Em đi gọi bác sĩ Lý." Phác Xán Liệt nói xong đã đi xuống giường, nắm lên điện thoại.

Ngô Thế Huân đè lại tay hắn: "Không có việc gì, chú đi về trước đi, để anh ngủ một lát."

Phác Xán Liệt gật đầu, xuyên quần áo đi ra ngoài, nhưng trực giác của hắn vẫn báo hôm nay đại ca không quá bình thường, hơn nữa hình như là do Lộc Hàm.

Nhớ tới ánh mắt hôm nay Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, trước đây chưa từng gặp. Phác Xán Liệt rút ra một điếu thuốc hút một hơi, hắn cảm thấy đại ca hẳn là coi trọng Lộc Hàm. Nói đến Lộc Hàm sao, da dẻ trắng nõn, bộ dạng hơi ngốc nghếch, còn rất đáng yêu, hơi giống một con nai lớn.

Phác Xán Liệt là một cấp dưới và bạn giường tốt, hắn quyết định ngày mai lại đi điều tra nguồn gốc của Lộc Hàm, ít nhất để bảo đảm Lộc Hàm không phải nằm vùng tránh cho đại ca không đau lòng. Phác Xán Liệt cười nhạo một tiếng, đi rồi.

Ngô Thế Huân nằm ở trên giường, ngực trần phập phồng, thở dài một hơi. Tay trái vuốt ve chính mình, tay phải mở ra liền thấy trên ngón tay còn dính vết máu của Lộc Hàm. Ngô Thế Huân vươn đầu lưỡi liếm một cái, trong ánh mắt lộ vẻ si mê đến mất hồn mất vía. Tháo mắt kính tơ vàng xuống ném sang một bên, si ngốc mà cười, mặt mày đỏ ửng, than nhẹ tiêu xương mất hồn.

Ngô Thế Huân xoay xoay khuỷu tay, nửa ngồi nửa nằmdựa vào đầu giường. Hắn là thương nhân hắc đạo, anh trai cùng mẹ khác cha là nằm vùng. Hắn muốn lưu danh sử sách, hắn phải bắt được anh, đem anh nắm trong lòng bàn tay, hắn phải dùng một đám bẫy rập đem Lộc Hàm nhốt lại.

Hắn cũng không phải là người lương thiện, hắn vốn dĩ muốn thành lập một thương nghiệp đế quốc hắc bạch đều càn quét ở Hong Kong, thậm chí toàn bộ Đông Nam Á . Hắn muốn gặp người giết người, thấy Phật sát Phật, một chút dấu vết cũng không lưu lại, nhưng khi chuẩn bị thành công hắn lại thu tay lại. Hắn muốn cùng Lộc Hàm sống an yên cả đời, sau đó Tu La quỷ quái, A Tì Địa Ngục, tùy nó đi.

Tác giả có lời muốn nói: Một bên viết, một bên khóc, Trịnh y kiện đóng vai Ngô Thế Huân thật sự là thịnh thế mỹ nhan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407