43-44-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG XLIII

Đêm đó, Trịnh Thiếu Diệp không nói chuyện gì với Dương Ý nữa.

Hôm sau y tỉnh lại, bên cạnh đã trống trơn, không biết tối hôm qua Trịnh Thiếu Diệp có ngủ lại không.

Có lẽ hắn đã rời đi sau khi kết thúc và trở về phòng mình.

Cơ thể y cảm thấy sảng khoái, có vẻ đã được tẩy rửa.

Dương Ý ngồi trên giường, hai mắt sưng vù gần như không mở ra được, trên người vẫn còn đau nhức, khó chịu hơn là trái tim nặng trĩu vô lực không thở nổi.

Y khẽ thở dài, tự mình đứng dậy thu dọn đồ đạc, cuối tuần Váng Sữa Nhỏ không phải lên lớp, Dương Ý đưa bé đến quán cà phê.

Các nhân viên đều có điểm lo lắng cho y sau hai ngày y không đến quán.

Nhìn thấy y, Tiểu Triết lập tức tiến tới: "Ông chủ, thân thể anh không sao chứ."

Dương Ý nói lý do là gần nhất y có hơi cảm mạo, Tiểu Triết vừa mới tiến tới gần y, sắc mặt liền thay đổi, đại khái không nghĩ tới trên người Dương Ý sẽ mang hương vị của một Alpha.

Bọn họ đều biết Dương Ý là một người cha đơn thân, trên người trước nay cũng không có hơi thở của người khác.

Dương Ý cũng rất ít khi nhắc tới, không nghĩ tới mấy ngày không thấy, Dương Ý liền có Alpha.

Eo Dương Ý phảng phất cảm giác không thoải mái, y lấy trò chơi ghép hình từ quầy pha chế chơi với con, tùy ý nói với Tiểu Triết: "Không sao, các cậu đừng vội."

Nào biết kế tiếp Tiểu Triết cả ngày mất hồn mất vía, lại làm vỡ vài cái đĩa.

Rồi bị một nhân viên cũ mắng.

Tiếng chuông ở cửa lần nữa vang lên, Dương Ý không quay đầu lại, người đến là tìm Tiểu Triết.

Tiểu Triết nhìn thấy người nọ chuột thấy mèo: "Anh! Sao anh lại tìm tới đấy!"

Người nọ mắng to: "Nếu anh không tới em định làm mẹ tức chết hả!"

Tiểu Triết lúng túng nói: "Đừng nói ở đây, chúng ta ra ngoài đi."

Dương Ý nhíu mày, tuy rằng đây là sự việc nhà người, nhưng đây là quán cà phê của y, ở chỗ này tùy tiện ảnh hưởng tới khách của y, y cũng có nghĩa vụ...

Lúc y thấy người kia nhất thời cứng đờ cả người, người nọ cũng nhìn về phía y, thấy y liền lộ vẻ khiếp sợ.

Cậu đang nhéo lỗ tai Tiểu Triết, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Ý.

Lúc này trong đầu Dương Ý mới nhớ tới họ của Tiểu Triết.

Tề Triết, Tề Ngôn, thế nhưng có sự trùng hợp vậy sao.

Tề Ngôn buông lỏng tay, bước nhanh tới chỗ Dương Ý.

Tề Triết chạy theo giữ chặt người: "Anh, mặc kệ mẹ nói gì với anh đều không phải sự thật!"

Tề Ngôn dùng sức giật ra: "Chuyện của em lúc sau tính!"

Đi được vài bước, Tề Ngôn đã nhận ra điều gì đó, quay đầu không tin: "Là anh ấy sao?"

Tề Triết mặt đỏ bừng vì vô cùng xấu hổ.

Dương Ý không biết hai anh em này đang giở trò quỷ gì, y thậm chí không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại ra sao.

Trịnh Thiếu Diệp và Tề Ngôn có còn bên nhau trong những năm qua không?

Nghĩ đến mối quan hệ nhùng nhằng triền miên của y và Trịnh Thiếu Diệp, ruột gan Dương Ý quặn thắt.

Bởi vì y đã trở thành loại người mà y khinh thường nhất, một kẻ thứ ba, giống như ba y.

Tề Ngôn bước tới gần y, lạnh lùng nói: "Đã lâu không gặp, anh dâu."

Trong ấn tượng về Tề Ngôn từ trước đến nay luôn đáng yêu và dễ mến, đây là lần đầu tiên Dương Ý nhìn thấy Omega trước mặt biểu hiện ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

Y trầm mặc nhìn đứa trẻ rồi gọi một nhân viên cũ: "A Hiểu, đem Váng Sữa Nhỏ lên tầng đi."

Tề Ngôn thuận mắt nhìn đến đứa nhỏ, thấy khuôn mặt nó, ánh mắt cậu lộ ra vẻ kinh ngạc.

A Hiểu nhanh chân chạy đến, ôm đứa nhỏ lên tầng, Dương Ý mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Y có thể đối mặt với bất kỳ quở trách nào của Tề Ngôn, đều là y xứng đáng.

Chính là y không muốn để con nhìn thấy.

Nhìn thấy ba ba nó hóa ra là thể loại người như vậy.

CHƯƠNG XLIV

Khi con trai đã lên tầng rồi, Dương Ý rốt cục có chút dũng khí, trịnh trọng xin lỗi Tề Ngôn, "Thực xin lỗi."

Có thể lời xin lỗi này là yếu ớt và giả tạo, không thể bù đắp được tác hại mà y gián tiếp gây ra, nhưng Dương Ý chỉ có thể nói ra lời này, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy lời xin lỗi này không thể chấp nhận được.

Y cúi đầu xin lỗi một lần nữa: "Tôi thực sự xin lỗi."

Tề Ngôn bị hai lời này làm cho giật mình, sắc mặt không thay đổi, chỉ là có chút mất tự nhiên.

Tề Ngôn: "Anh không phải lúc nào cũng nói lời xin lỗi, chỉ cần sa thải Tề Triết."

Tề Triết đứng bên cạnh bật lại: "Anh không có tư cách làm như vậy!"

Tề Ngôn không quay lại: "Anh có, anh là anh của em."

Sau đó y nói với Dương Ý: "Nếu anh cảm thấy có lỗi thì sa thải nó đi, dù sao anh cũng không thích nó."

Dương Ý mờ mịt lại kinh ngạc nói: "Cái gì thích?"

Tề Triết bạo phát, trực tiếp chạy ra khỏi quán cà phê, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Tề Ngôn cười thầm, không bao lâu sau bên ngoài quán cà phê, Tề Triết bị hai người đàn ông lực lưỡng đẩy vào trong một chiếc xe hơi.

Dương Ý nói: "Hôm nay cậu tới đây vì Tề Triết?"

Tề Ngôn không hiểu, ngay lập tức nghĩ đến tiểu tử thúi có khi đã không có thông báo: "Vừa rồi đối thoại, anh hẳn cũng nghe được, nó thích anh."

Dương Ý nhíu mày, cảm thấy tin tức này với y mà nói là vô nghĩa: "Khả năng chỉ là hiểu lầm."

Tề Ngôn dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn y: "Trước đây tôi không biết nó thích anh, hiện tại thì biết rồi."

Tề Ngôn: "Anh quả thật...rất đặc biệt, Trịnh Thiếu Diệp muốn cưới goá phụ của anh cậu ấy, trong vòng* đều đã biết hết rồi."

Tin tức này khiến Dương Ý sửng sốt: "Đều...đều đã biết?"

Tề Ngôn dùng thái độ không liên quan tới mình: "Đúng vậy, cậu ấy bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Nghe nói sẽ bị tước quyền thừa kế. Bác Trịnh định quyên góp hết tài sản, không để lại gì cho cậu ấy."

Dương Ý đột ngột đứng dậy: "Làm sao có thể!"

Tề Ngôn: "Ai biết, có lẽ là bị điên rồi."

Tim Dương Ý đập loạn xạ, y không ngờ rằng Trịnh Thiếu Diệp thật sự sẽ khiến chuyện không thể cứu vãn được như lúc này.

Không phải hắn đã nói rằng nếu không kết hôn, hắn chỉ cần có con sao?

Tại sao ... Dương Ý đã sớm nhận ra tại sao.

Trịnh Thiếu Diệp đem đường lui của mình đường chặt đứt, rồi mới cầu hôn y.

Nhưng bị y cự tuyệt, cho nên Trịnh Thiếu Diệp từ bỏ, do đó lựa chọn muốn đứa nhỏ.

Dương Ý ngơ ngác mà nhìn Tề Ngôn: "Vậy... Vậy còn cậu?"

Tề Ngôn mờ mịt một cái chớp mắt: "Cái gì cơ?"

Dương Ý: "Cậu không phải với Trịnh Thiếu Diệp..."

Y ngập ngừng làm cho Tề Ngôn một trận nổi da gà, Tề Ngôn kinh ngạc nói: "Trịnh Thiếu Diệp không nói với anh quan hệ của chúng tôi sao?"

Tề Ngôn: "Tôi với cậu ấy là lợi dụng lẫn nhau, đóng giả người yêu thôi."

Tề Ngôn: "Ba năm trước đây, đầu óc cậu ấy hỏng một trận, đúng là dính lấy tôi."

Tề Ngôn: "Nhưng mà giả chính là giả, sẽ không thể trở thành sự thật. Cậu ấy rất nhanh nói lời chia tay với tôi, nói rằng trước kia quả thực thích tôi, nhưng không biết vì cái gì hiện tại không thích nữa, đối với tôi thực xin lỗi."

Tề Ngôn cười cười: "Có cái gì mà xin lỗi chứ, vốn dĩ cũng không phải tình cảm chân thật."

Tề Ngôn trầm ngâm nhìn Dương Ý: "Bất quá hiện tại tôi biết chân ái của cậu ấy lúc đó rốt cuộc là ai, mang thai đứa nhỏ của cậu ấy là ai."

CHƯƠNG XLV

Tề Ngôn đi rồi, Dương Ý ngồi thật lâu tại chỗ không nhúc nhích.

Những điều y không biết này đã khiến tâm trí y bị sốc hoàn toàn, y không biết Trịnh Thiếu Diệp đã hy sinh nhiều như vậy.

Điều gây cho y  đủ loại lấn cấn, hóa ra lại buồn cười như vậy.

Hóa ra trong mắt những người dũng cảm, mọi thứ đều không thành vấn đề.

Còn y thì ngập ngừng vì sợ tương lai.

Bởi vì sợ hãi những chuyện chưa phát sinh mà đem mọi kết quả chặt đứt.

Trịnh Thiếu Diệp giống như một người nhảy bungee nhưng không thắt dây an toàn, cho dù Dương Ý ở cách xa tận chỗ hiểm nguy vẫn liều mạng chạy về phía y.

Bởi vì Trịnh Thiếu Diệp phải trả giá tất cả, Dương Ý không thể không trả lại hắn bất cứ thứ gì.

Y sẽ không bao giờ có được sự chân thành như vậy trong suốt cuộc đời của mình.

Dương Ý đột nhiên đứng lên, vội vàng chạy ra khỏi quán cà phê, thậm chí quên cởi tạp dề và đổi dép đi trong nhà.

Lúc tới công ty của Trịnh Thiếu Diệp, Dương Ý lần đầu tiên có đủ dũng khí bước vào tòa nhà chính.

Bởi vì y đã tới vài lần, lễ tân đã nhận ra y.

Lễ tân ngạc nhiên: "Ông chủ Dương của quán cà phê? Chúng tôi có đơn hàng gì sao?"

Dương Ý lo lắng nói: "Tôi đang tìm Trịnh Thiếu Diệp, tôi có thể nói chuyện một chút được không?"

Lễ tân nhìn y có chút kỳ quái: "Ngài Trịnh hiện tại đang nghỉ phép không biết bao giờ mới quay lại."

Nghỉ phép? Sáng nay y chỉ nhìn thấy Trịnh Thiếu Diệp rời nhà trong bộ quần áo chỉnh tề, vậy Trịnh Thiếu Diệp đã đi đâu.

Dương Ý vô thức đi xuống lầu, lấy di động ra gọi cho Trịnh Thiếu Diệp.

Lần đầu tiên không gọi được, lần thứ hai vẫn thế, Dương Ý không bỏ cuộc và gọi lần ba.

Khi lần thứ ba được kết nối, giọng nói của Trịnh Thiếu Diệp bị đè nén xuống rất thấp: "Làm sao vậy, tôi đang họp."

Nghe được Trịnh Thiếu Diệp ở bộ dáng này còn lừa y, Dương Ý đau xót: "Cậu ở đâu, tôi biết hết rồi."

Trịnh Thiếu Diệp nghi hoặc nói: "Cái gì?"

Dương Ý: "Cậu nói thật với cha mẹ, bị đuổi ra công ty, hiện tại cậu có thể họp ở đâu chứ, tôi đều đã biết, Thiếu Diệp."

Trịnh Thiếu Diệp: "Ai nói cho anh?"

Dương Ý: "Tề Ngôn, cậu ấy còn nói hai người không phải có quan hệ như vậy."

Trịnh Thiếu Diệp nín thở trong nháy mắt: "Cho nên, anh biết vậy thì sao."

Dương Ý không muốn nói những lời này qua điện thoại: "Cậu ở đâu, tôi tới tìm cậu được không."

Có thể là y khẩn cầu quá mức, Trịnh Thiếu Diệp nói địa chỉ.

Là một nhà hàng đắt đỏ ở trung tâm thành phố náo nhiệt.

Dương Ý vội vàng chạy tới, Trịnh Thiếu Diệp ở trong phòng, chỉ có duy nhất một mình hắn cùng một bộ chén đũa.

Dương Ý bị phục vụ chặn lại ở cửa, là Trịnh Thiếu Diệp ra đón y.

Sau khi đưa người vào, Trịnh Thiếu Diệp nhìn Dương Ý từ trên xuống dưới: "Anh trực tiếp chạy ra khỏi quán cà phê?"

Sau đó Dương Ý mới nhận ra tạp dề vẫn đang ở trên người: "Tôi quên mất."

Y cởi tạp dề đặt sang một bên: "Cha mẹ thật sự không muốn tha thứ cho cậu sao?"

Trịnh Thiếu Diệp ngồi xuống, cắn một miếng đồ ăn: "Có thể."

Thấy Trịnh Thiếu Diệp với bộ dáng thờ ơ như vậy, Dương Ý không biết hắn thật sự không để bụng hay là giả vờ.

Y đến bên cạnh Trịnh Thiếu Diệp, dùng ngón tay nắm lấy ống tay áo của người kia: "Vậy bây giờ cậu định làm gì?"

Trịnh Thiếu Diệp thoải mái nói: "Nếu còn có một ít tiền tiết kiệm, coi như nghỉ làm, đợi khi nào hết rồi tính tiếp."

Dương Ý nhìn không gian đắt tiền, lời khuyên nhủ tới miệng lại nuốt trở vào.

Dương Ý: "Nhà hàng này ăn ngon sao?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Cũng được."

Dương Ý: "Ngon thì ăn nhiều một chút... Tôi mang tiền, cậu cầm dùng đi."

Trịnh Thiếu Diệp kỳ quái nhìn y, hồi lâu mới nói: "Bao nhiêu."

Dương Ý: "Không liên quan. Mật khẩu là sinh nhật cậu. Sau này mới cho xem. Ăn cơm trước đi. Hẳn là đói bụng một ngày rồi?"

Trịnh Thiếu Diệp: "Bây giờ là giữa trưa."

Dương Ý: "Cũng muộn rồi. Sau này đừng giả vờ nói dối tôi là có việc phải ra ngoài, cậu ở nhà cũng được."

Dương Ý: "Tôi có quán cà phê, cũng có tiền tiết kiệm, tôi có thể nuôi cậu."

Trịnh Thiếu Diệp: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro