C5: Có thai hai tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Húc nghiêng người tránh đi, dưới tay không khỏi buông lỏng, Bùi Anh loạng choạng như sắp ngã xuống đất, trường kiếm Minh Tâm trong tay Yến Vân Đình không biết từ lúc nào đã trở lại vỏ, hắn duỗi ra cánh tay dài của mình, chặn eo Bùi Anh lại, ôm chặt người đó vào lòng.

    Bùi Anh nằm trong vòng tay Yến Vân Đình run rẩy kịch liệt, cần cổ trắng tuyết hằn lên năm dấu tay xanh tím, y siết chặt vạt áo ho rồi thở dốc, đôi môi lạnh run mất đi huyết sắc, y thở gấp hai lần, rồi ngất đi trong lòng ngực Yến Vân Đình.

    “Điện hạ ôi trời ơi ——”

    Tống An kêu lên một tiếng chói tai tựa hồ làm bừng tỉnh mọi người ở đây, Dưỡng Đức Điện một phen rối loạn, ai cũng đều không đoán trước sẽ có loại chuyện này phát sinh.

    Yến Vân Đình mặt trầm như nước, bế Bùi Anh đã hôn mê đặt trên giường gỗ, thái y đang quỳ trong điện tiến lên bắt mạch cho y.

    Ánh trăng xanh nhạt rọi xuống một đoạn cổ tay gầy guộc trắng nõn,  lớp da mỏng như chỉ bám vào xương, Bùi Anh lọt thỏm trong áo lông chồn trên giường gỗ, tóc hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh càng tôn thêm gương mặt thanh tú tuyệt diễm.

   Yến Vân Đình xoay người rút kiếm, trong tiếng kinh hãi hoảng loạn của cung nhân, đâm Yến Húc.

    Yến Húc hừ lạnh một tiếng rút kiếm chặn lại, chỉ trong vài nhịp thở hai người đã đối chiêu không dưới năm hiệp, đều là Càn nguyên, Yến Húc cao lớn cường tráng, Yến Vân Đình tinh anh rắn chắc mạnh mẽ, vả lại trong quân huấn luyện thành thục nhiều năm, Yến Húc dẫu sao từ nhỏ ở trong thâm cung được chiều chuộng nuôi lớn làm sao có thể đề phòng.

    Dần dần Yến Húc phải cố hết sức, một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương, hắn hơi nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yến Vân Đình...... Ngươi chỉ là con chó phụ hoàng ta dưỡng mà thôi, lại có gan đối nghịch bổn vương?”

    Yến Vân Đình rút kiếm ngăn mũi kiếm Yến Húc đâm tới trước mặt mình, nhón chân lấy đà khinh công lên trên, Minh Tâm gào thét đánh xuống bội kiếm trong tay Yến Húc, Yến Húc chỉ cảm thấy bàn tay tê dại, trường kiếm rời tay, ong một tiếng bắn ra xa, cắm thật sâu vào cột gỗ.

    Yến Vân Đình hơi thở không loạn, tra kiếm vào vỏ, đôi mắt thâm trầm dưới mày rậm, “Bệ hạ vừa mới băng hà, Lĩnh Nam vương liền muốn ở trước di thể tiên đế làm thương tổn đến Hoàng Hậu cùng long tự trong bụng y, nếu hoàng tự bị thương một chút nào, Lĩnh Nam vương phải làm thế nào?”

     Yến Húc lặng lẽ giấu cánh tay phải nơi cổ tay đã bị kiếm đánh tả tơi, đau đớn khiến cho mắt hắn tràn đầy sát ý, hắn liếc nhìn Bùi Anh vẫn đang bất tỉnh trên giường gỗ, nhếch miệng bỗng nhiên cười nói: “Tướng quân từ nhỏ ở trong cung lớn lên, ngươi và ta đây huynh đệ hòa hợp, cớ gì tối nay ngươi thà rằng đứng về thứ tiện nhân này, cũng không......”

     Nói đến một nửa, biểu tình trên mặt Yến Húc như bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ Bùi Anh kia, thế nhưng cũng bò lên trên giường Vân Huy tướng quân hay sao?”

    Trong mắt Yến Vân Đình bỗng nhiên lóe lên một tia sát ý, Minh Tâm đặt trên cổ Yến Húc không khỏi run lên, rốt cuộc đã cắt một vết nhỏ trên cổ hắn, máu tươi giống như sợi tơ từ giữa miệng vết thương trào ra, thấm ướt cổ áo.

    Yến Húc biểu tình bất biến, chỉ là thoáng ăn đau đến nhíu nhíu mày, “Thế nào, nói trúng tâm tư tướng quân à?”

    Yến Vân Đình còn muốn giơ kiếm, liền nghe tiếng thái y phía sau.

    Vị thái y tóc bạc tay run rẩy bắt mạch cho Bùi Anh, xoay người hướng về phía hai người đang giơ kiếm giằng co chắp tay bái, “Điện hạ cũng không có gì lo ngại, chẳng qua tức giận công tâm, mới đến nỗi ngất đi.”

     Hắn do dự một chút, sau đó thật sâu cúi người hành lễ, cổ họng tựa hồ bị người siết chặt, thanh âm hơi hơi phát run, “Điện hạ, điện hạ xác thật đã hoài thai hơn hai tháng!”

--------------*--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro