Chương 4 Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Ngọc Như: "Đúng vậy, là chúng ta. Cháu là Viên Ức đúng không?"

Viên Nghị gật đầu: "Là cháu, xin chào hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản. Cậu và mợ cháu cũng đến rồi nhưng quà gặp mặt muốn tặng hai người vẫn chưa đến, vì vậy hai người họ phải đợi một lúc nữa mới vào được. Cháu hy vọng hai người không để ý."

Lúc trước Giản Ngọc Như đã nhờ bạn học cũ hỏi thăm, Viên Ức cũng không phải là một đứa trẻ xấu, chỉ là đứa trẻ này được nuôi lớn trong gia cảnh kia. Bà cũng lo lắng làm sao để có thể nuôi dạy thế hệ tiếp theo với một người như vậy, nhưng giờ bà sợ rằng đến ngay cả nó vẫn còn là một đứa trẻ. Bất giác không rụt rè chút nào, nhìn cử chỉ tự nhiên đàng hoàng, có chút giọng gió không nhúc nhích.

Bà đột nhiên thay đổi suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Đứa bé ngoan, ngồi xuống nói chuyện đi."

Viên Nghị nói "Cảm ơn" rồi ngồi xuống đối diện Giản Ngọc Như. Sau đó cậu không nói gì dùng tay trái đang cầm máy truyền tin đặt dưới bàn lên, ngón tay phải nhúng vào một ít trà, sau đó vẽ một cái tai nhỏ lên bàn, sau đó chỉ ra bên ngoài, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giản Ngọc Như và Lệ Thành Bình đã dạy học hàng chục năm nay, loại học sinh và phụ huynh nào mà chưa gặp qua? Điều quan trọng nhất là nhìn vào mắt người, phản ứng không né tránh. Nhìn thấy hình do Viên Nghị vẽ, trong lòng hai người lập tức trở nên cảnh giác.

Sau đó Lệ Thành Bình cười càng sâu: "Cậu và mợ cháu quá khách khí rồi. Cháu muốn uống gì? Cứ chọn đồ mà cháu thích."

Viên Nghị sau khi ăn xong vào buổi sáng, lúc này cũng không đói, vì vậy cậu chọn một tách trà trái cây để giúp tiêu hóa. Thực đơn có trên màn hình ảo, chỉ cần cậu nói muốn uống gì rồi xác nhận, nhân viên phục vụ robot sẽ gửi nó qua.

Giản Ngọc Như thấy cậu không rối, rất bình tĩnh, không khỏi thầm nghi hoặc.

Một người thực sự có thể thay đổi tính cách của mình vì một số thay đổi đột ngột lớn. Nhưng nó không thể được thực hiện trong một sớm một chiều và biến thành sự tự nhiên và ổn định như này được. Phải mất một quá trình chậm. Nhưng người bạn học cũ của bà cũng không phải là không đáng tin cậy.

Không thể không nhìn thấy một đứa trẻ như thế nào.

Lệ Thành Bình cũng có chút khó hiểu. Nhưng nếu muốn trở thành người một nhà, đương nhiên phải là kiểu người tính cách điềm tĩnh và không vội vã này. Như vậy càng tốt hơn, hắn thản nhiên hỏi: "Ta nghe đội trưởng Chu nói cháu tự nguyện đồng ý đến nhà họ Lệ chúng ta. Cậu bé, cháu không lo lắng về việc sống trong một môi trường xa lạ trong tương lai, không sợ sẽ không quen với nó, hoặc cô đơn sao? Nếu cháu thực sự đồng ý thì cháu sẽ là bạn phối ngẫu hợp pháp của Lệ Hằng, sau đó cháu sẽ sống trong nhà của chúng ta, ta và giáo sư Giản thường bận việc cả tuần, chưa chắc đã có thể chăm sóc cháu thường xuyên."

Viên Nghị nhẹ nhàng cầm cốc: "Đây không phải là lần đầu tiên cháu sống trong một môi trường khác, đã đến lúc phải làm quen với nó. Hơn nữa cháu đã xem qua các lớp học online của hai người trên mạng. Chú có cả một hiệu sách ở nhà, cháu thấy chú có lẽ sẽ không bận tâm đến việc cháu mượn đọc một ít đâu. Có sách đọc cũng sẽ không cô đơn, nó sẽ giúp cháu dễ dàng làm quen với môi trường hơn. Còn nữa, nếu hai bác không phản đối, cháu hy vọng có thể tiếp tục việc học của mình."

Giản Ngọc Như hỏi: "Vậy nếu chúng ta phản đối cháu tiếp tục học thì sao?"

"Cháu nghĩ điều đó khó xảy ra." Viên Nghị nói: “Không có ông bà nào muốn cháu mình có một người cha thất học cả. Nhưng nếu điều đó xảy ra, cháu sẽ tiếp tục thuyết phục theo một cách khác.”

Lệ Thành Bình hỏi: "Vậy nếu chúng ta vẫn phản đối thì sao?"

Viên Nghị nói: "Vậy thì tự học. Chỉ là sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng cũng không phải là không học được."

Nói tóm lại, không thể từ bỏ việc học về nhà mang thai được.

Giản Ngọc Như và Lệ Thành Bình rất hài lòng với điều này.

Mặc dù con dâu tương lai không thích học, hoặc không thích cuộc sống học đường, họ cũng có thể nuôi được cậu suốt đời. Nhưng họ hy vọng rằng người con dâu này là một người tham vọng và năng động, dù sao thì điều này sẽ ảnh hưởng tốt hơn đến thế hệ tiếp theo.

Giản Ngọc Như càng cảm thấy chàng trai đối diện rất dễ nhìn, thậm chí còn hối hận vì sao bà không thể gặp sớm hơn.

Nhưng ngẫm lại, cho dù biết nhau từ sớm cũng vô dụng. Ánh mắt con trai bà nhìn lên đỉnh đầu.

Có nhiều người đã giới thiệu rất nhiều người xuất sắc, nhưng nó vẫn không yêu ai trong số họ, như thể nó quá lười biếng để xem.

Biết muộn cũng tốt, nhưng... Đã quá muộn để nói lên bất cứ điều gì.

Giản Ngọc Như lại cảm thấy không thoải mái. Thấy vậy, Lệ Thành Bình vội vàng nói tiếp: "Đừng lo, nhà ta xem trọng giáo dục nhất. Miễn là cháu và con cháu được an toàn, bọn ta sẽ không ngăn cản cháu tiếp tục việc học của mình. Sách trong phòng nghiên cứu của ta cháu cũng có thể đọc cuốn nào mà cháu muốn.”

Viên Nghị thấy cốc của Lệ Thành Bình và Giản Ngọc Như gần như đã cạn, vừa nói vừa rót đầy cốc cho hai người họ: "Cảm ơn hiệu trưởng Lệ, cảm ơn giáo sư Giản."

Giản Ngọc Như càng nhìn càng thích nói: "Chính chúng ta mới là người phải cảm ơn cháu. Sau này chúng ta là người một nhà rồi, cháu không cần phải lịch sự như vậy. Ta gọi cháu là Tiểu Ức có được không?"

Viên Nghị gật đầu nói: "Có thể, nhưng cháu đã đổi tên trước khi đến đây sáng nay rồi. Chữ Ức đổi thành chữ Nghị."

Trên thực tế, tên của nguyên chủ ban đầu là "Ức", nhưng đó là một sai lầm khi chuyển hộ khẩu, mà cậu của nguyên chủ lại thích tiền*, vì vậy ông ta đã không thay đổi lại cho nguyên chủ nữa.

*Ức nghĩa tiếng việt là trăm triệu

Giản Ngọc Như cũng thích tên mới hơn. Hai người họ hỏi một số câu hỏi khác. Chỉ là câu hỏi này hơi không vào đề. Cho dù có bị nghe được hay không thì nghe có vẻ như rất bình thường.

Chu Đàm Đạt và vợ nghe lén hồi lâu, không nghe thấy gì về sự bất mãn của Viên Nghị đối với bọn họ, bọn họ nghe hai vợ chồng Lệ gia nói hài lòng, trái tim đi lên cuối cùng cũng được đặt xuống.

Phương Tinh lấy hộp quà tùy chỉnh mới được giao từ cửa hàng: "Ông thật sự muốn đem căn nhà đó cho Viên Nghị sao?"

Chu Đàm Đạt nói: "Sao vậy? Dù sao căn nhà đó vốn là của nó. Nếu chúng ta thực sự giữ nó lâu hơn nữa, nó ở bên ngoài gì đó, thì vẫn phải cho nó. May là nó không nhớ nhiều về cổ phiếu và quỹ. Đấy mới là cái lớn, cho nên đừng có tiếc làm gì."

Phương Tinh mím môi, lấy một hộp bánh ngọt truyền thống mới được làm vào buổi sáng từ cửa hàng rồi bước vào quán trà.

Đừng nghĩ đến cuộc nói chuyện tiếp theo sẽ đạo đức giả như thế nào, nói cũng chỉ là vợ chồng Lệ gia bày tỏ lòng biết ơn của họ với Chu Đàm Đạt và Phương Tinh.

Rõ ràng và ẩn ý, họ nói rằng nhà họ Chu đã hy sinh rất nhiều cho việc này, họ sẵn sàng gả cháu trai của họ ra ngoài vì lợi ích của đất nước và nhà họ Lệ.

Giống như kho báu mang tặng ra ngoài.

Viên Nghị nghe xong cũng không lên tiếng.

Lệ Thành Bình và Giản Ngọc Như không ngốc, đương nhiên bọn họ biết nhà họ Chu đang yêu cầu cái gì. Nhưng vấn đề này về cơ bản phụ thuộc vào Giản gia.

Dù sao thì Giản lão gia hiện đang ngồi ở vị trí cao nhất. Và Giản Ngọc Như cũng không hiểu nhất. Cho dù Phương Tinh có ý định giới thiệu đề tài này cho sự nghiệp của Chu Đàm Đạt cũng chỉ nói như không hiểu cuộc hôn nhân hiện tại của hai gia đình.

"Theo lý mà nói, chúng tôi nên tổ chức cho Tiểu Nghị một đám cưới hoành tráng. Nhưng gia đình chúng tôi rõ ràng bây giờ không ở trong tình trạng tốt. Cho nên ý của tôi và hiệu trưởng Lệ là để Tiểu Nghị nộp đơn đăng ký kết hôn trước, sau đó chuyển thẳng vào nhà chúng tôi. Đối với chuyện đứa bé, tôi nghĩ thằng bé cũng cần một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý, cũng không thể quá vội vàng. Hai người thấy sao?"

"Nhưng..."

"Không có gì." Chu Đàm Đạt vội vàng chặn lại lời nói của vợ lại, mỉm cười nói: "Giáo sư Giản nói gì thì chúng tôi liền theo bà."

Dụng ý như này cũng quá vội. Đây không phải là bàn về hôn nhân, mà là về tâm trí của họ!

Chu Đàm Đạt đè nén sự hấp tấp và nôn nóng trong lồng ngực. Vợ ông ta giỏi mọi thứ, nhưng đôi khi bà ta quá tính toán và quá hiếu thắng. Cũng không biết là thực sự thông minh hay giả tạo.

Lúc này Giản Ngọc Như hỏi Viên Nghị: "Tiểu Nghị có yêu cầu gì khác không?"

Viên Nghị do dự một lát rồi nói: "Nếu có thể, cháu hy vọng hôm nay sẽ chuyển đến nhà họ Lệ."

Vẻ mặt Phương Tinh có chút khó coi, bà bất đắc dĩ kéo khóe miệng nói: "Thằng bé này, có xấu hổ không cơ chứ? Sao có thể vội vàng đem mình gả ra ngoài như vậy?"

Viên Nghị cúi đầu uống trà, giống như thật sự đã phạm sai lầm, có lỗi nói: "Xin lỗi, cháu chỉ hơi tò mò giá sách của hiệu trưởng Lệ."

Lệ Thành Bình chưa bao giờ keo kiệt chia sẻ kiến thức: "Cái này có gì khó, sau này cháu muốn đọc cuốn nào liền đọc cuốn đó."

Giản Ngọc Như suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì hay là như này đi? Tiểu Nghị muốn chuyển tới cũng cần phải thu dọn phòng. Mấy ngày nay tôi sẽ cùng thằng bé chuẩn bị. Bọn ta cùng đi mua sắm, mua vài đồ mà thằng bé thích. Mọi người thấy thế nào? Hôm nay chuyển tới thì có chút gấp. Nhưng chúng ta chuẩn bị đại khái chắc cũng không vấn đề gì."

Sau khi Giản Ngọc Như nói xong, bà đặc biệt hỏi Phương Tinh: "Bà Phương không có ý kiến gì chứ?"

Phương Tinh nào dám có ý kiến, cười nói: "Đương nhiên không có rồi. Chỉ là làm phiền ngài rồi. Tiểu Nghị, nhớ sau này ở nhà họ Lệ rồi siêng năng chút, việc nào có thể làm liền làm nhiều chút, hiệu trưởng Lệ và giáo sư Giản rất bận, không được gây phiền phức cho họ có biết không?"

Viên Nghị gật đầu.

Có chút đáng tiếc khi cậu không thể đi cùng Giản Ngọc Như ngay lập tức.

Bởi vì lúc dọn ra ngoài sẽ có thứ gì đó phải mang đi, Viên Nghị chỉ có thể cùng Chu Đàm Đạt và Phương Tinh trở về trước.

Sau khi Lệ Thành Bình thanh toán hóa đơn, ông thấy bọn họ lên máy bay liền nói với vợ: "Sao anh lại thấy đứa nhỏ này không giống như miêu tả. Có phải học cũ của em bị nhầm không?"

Giản Ngọc Như cũng cảm thấy rằng có một khoảng cách lớn giữa Viên Nghị này và Viên Nghị bà được nghe kể. Đừng nhìn thằng bé khi nói chuyện luôn có vẻ rất nhát, nhưng cái nhìn của nó không phải là một cái nhìn sợ hãi đâu.

Giản Ngọc Như không thể không liên lạc lại với bạn mình: "Losha, cậu nói với tôi rằng đứa bé Viên Nghị đó rụt rè khép nép đúng không? Là Viên Nghị, sinh viên năm nhất Khoa Thiết kế thời trang."

Losha nói: "Đúng vậy. Mình hay nhìn thấy đứa bé đó nhiều lần. Sao vậy? Cậu đã gặp thằng bé rồi?"

Giản Ngọc Như nói: "Ừm, mình gặp rồi nhưng tại sao mình lại thấy nó gan dạ như vậy?"

Nếu thằng bé rụt rè, thằng bé sẽ vẽ tai nhỏ ngay khi bước vào cửa để nhắc nhở họ rằng có người đang nghe lén bên ngoài? Bà không biết có gì sai không, nhưng bà luôn cảm thấy rằng đứa trẻ này là hai người khác nhau khi thằng bé đối mặt với vợ chồng bà một mình và khi đối mặt với vợ chồng Chu Đàm Đạt.

Losha nói: "Thằng bé làm sao có thể mạnh bạo chứ? Nếu nó mạnh bạo thì trên thế giới này không có người nhút nhát nào nữa rồi. Thằng bé kia có phải là người cậu gặp không? Mình gửi ảnh cho cậu."

Một lúc sau, Giản Ngọc Như nhận được một bức ảnh. Trong bức ảnh, quả nhiên là Viên Nghị, cho dù nhìn trực diện cũng rụt rè. Ngoại hình của một người có thể được ngụy trang, nhưng tính khí là thứ được sinh ra từ trong ra ngoài, và rất khó để giả vờ.

Giản Ngọc Như nhìn chồng: "Chẳng lẽ chúng ta bị mù?"

Lý Thành Bình nói: "Chúng ta tiếp tục quan sát đi. Không phải em đã nói sẽ đưa thằng bé đi mua thứ gì đó sao."

Đi mua sắm cùng nhau, đi chơi cùng nhau, có thể nhanh chóng nhìn thấy tính cách của một người nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro