Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25.


Khẩu Khẩu Nhất, tên thật là Lữ Nhất, là bác sĩ khoa tiêu hóa Viện Y học Hoàng gia Anh Quốc. Tôn Nhuế cùng nàng quen biết nhau ở bốn năm trước, lúc đó Lữ Nhất vẫn là sinh viên tại Viện Y học, đang thực tập. Tôn Nhuế khi ấy bị xuất huyết dạ dày và ngất xỉu ở chung cư, là Viên Nhất Kỳ phát hiện đưa cô đến bệnh viện, người chữa bệnh cho Tôn Nhuế khi đó là thầy của Lữ Nhất, còn Lữ Nhất được giao phó nhiệm vụ chăm sóc cô.

Lữ Nhất có khuôn mặt tròn trịa, mắt to, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền, điều này tăng thêm phần đáng yêu của nàng. Tính cách nàng cũng cẩn thận, chăm sóc cho Tôn Nhuế trong một tuần, mỗi ngày đều đem mang cháo trắng, cháo đậu xanh, cháo đậu đỏ cùng tất cả những món Trung Quốc dinh dưỡng đến, điều này khiến Tôn Nhuế từ khi đến Anh Quốc chỉ ăn thức ăn nhanh thật cảm kích, rất nhanh liền cùng Lữ Nhất trở thành bạn bè.

Mà tình bạn của hai người từ khi biết đầu, 4 năm qua càng ngày càng bền chặt, mỗi khi Lữ Nhất trực ca đêm, Tôn Nhuế sẽ đi đón nàng. Tôn Nhuế mỗi khi bệnh đau dạ dày phát tác, Lữ Nhất sẽ đến nhà giúp cô nấu cháo. Tôn Nhuế từ một người cái gì cũng không biết nấu bây giờ có thể làm ra được một bữa tiệc thịnh soạn, đều là Lữ Nhất dạy cô.

Nói đến học nấu ăn, không thể không nói tới lần đó bị xuất huyết dạ dày, mà nguyên nhân là vì uống rượu. Mà để uống rượu thì có nhiều lý do, lý do bên ngoài là vì khi đó Tôn Nhuế đang ở Viên Thị làm việc trong kỳ nghỉ hè, Viên Tụ vì rèn luyện cho cô, giao cho cô một hạng mục, nhưng đại diện bên đối tác lại là một tửu quỷ nổi tiếng, Tôn Nhuế khi đó lại mắc chứng dị ứng cồn, nhưng là tuổi trẻ khinh cuồng, hơn nữa lúc ấy ôm tâm trạng liều sống liền chết, cái gì cũng không quan tâm, cùng đối tác uống hết một thùng bia, sau khi về nhà lại khiến dạ dày bị xuất huyết đến hôn mê, nếu không phải đêm đó Viên Nhất Kỳ cần đến nhà cô lấy chút đồ phát hiện, nói không chừng Tôn Nhuế mạng cũng không còn nữa.

Lần đó dạ dày xuất huyết, Tôn Nhuế may mắn nhặt được về một cái mạng, nhưng cũng từ đó dần dần chịu được chất cồn không còn dị ứng nữa, nhưng di chứng để lại là bệnh viêm dạ dày mãn tính, điều này khiến cô muốn ăn gì cũng không thể nói ăn là ăn, ít nhất những là những món thức ăn nhanh không thể ăn mỗi ngày được nữa.

Cho nên, Tôn Nhuế bắt đầu học nấu ăn, mà Lữ Nhất cũng dạy rất tốt. Hiện tại sư phụ kiêm bạn tốt đến Thượng Hải cô có thể không vui sao? Cho nên, lúc này cô đứng ở sân bay, nhìn Lữ Nhất mặc một bộ đồ thể thao thoải mái liền tươi cười ôm nàng một cái, sau đó giúp nàng kéo vali hành lý.

"Khẩu Khẩu Nhất, lần này đến ở bao lâu?" Tôn Nhuế để hành lý bỏ vào cốp xe taxi, sau đó ngồi vào ghế sau cạnh Lữ Nhất.

"Cũng khoảng một tháng, lần này đến tham gia một cuộc họp giao lưu." Lữ Nhất duỗi người, tựa vào lưng ghế, nghiên đầu nhìn Tôn Nhuế, "Nói em xem, chị ở chỗ này thế nào, nhiều năm không trở lại, có quen không?"

"Cái gì mà quen hay không?" Tôn Nhuế vẫy tay, "Nhưng mà, không phải em nói đến đây cùng Viên Nhất Kỳ sao? Con nhóc đó đâu? Còn nữa, không phải nói không đến sao?"

"Đừng nói nữa, chị đi không bao lâu, bác của cô ấy phát hiện cô ấy không đi theo, liền đến bắt người, lần này cô ấy không thể không đến." Lữ Nhất nghĩ đến gương mặt ai oán kia của Viên Nhất Kỳ liền buồn cười, không biết năm đó ở Thượng Hải này chọc phải cái nợ đào hoa gì, mà sợ tới mức nhiều năm như vậy cũng không dám trở về.

"Vậy nó đâu rồi?" Tôn Nhuế tò mò hỏi, khi nãy chỉ nhìn thấy Lữ Nhất, còn Viên Nhất Kỳ nửa bóng dáng cũng không thấy.

"Cô ấy cũng đem mèo của chị cùng về, nói là không yên tâm để người khác chiếu cố, cho nên sắp xếp lịch bay cùng chuyến với em, chị cũng biết, thủ tục cho mèo so với người phiền toái hơn, xuống máy bay cũng không biết bị gì, khi lấy hành lý cũng không nói rõ ràng, cầm lấy balo mèo liền chạy mất." Lữ Nhất cũng không giải thích được Viên Nhất Kỳ làm sao.

"Gì?" Vừa nghe mấy lời này, Tôn Nhuế kinh ngạc, "Đem Duang đến à?"

"Đúng vậy, kệ đi, sẽ không có gì đâu, em đói bụng rồi, chị đưa em đi ăn cơm trước được không?" Lữ Nhất rất không vừa lòng Tôn Nhuế lúc này đã đem sự chú ý dời đến mèo cưng.

"Ah...được... được." Tôn Nhuế ngoài miệng đồng ý, cùng tài xế nói địa chỉ, rời khỏi sân bay, sau đó lấy di động ra gọi nhưng tổng đài vẫn luôn báo không thể liên lạc được.

.

.

Viên Nhất Kỳ bên này đang đứng trước một tiệm café thú cưng thoạt nhìn rất lớn, tấm bảng viết hai chữ "Hắc Miêu". Một tấm bảng đen đặt trước cửa kiểu Pháp, trên đó có dòng chữ nhận nuôi chó mèo và những vật nhỏ khác.

Viên Nhất Kỳ chính là bị cái dòng này hấp dẫn, đã lâu không về thành phố này, nơi này thay đổi rất nhiều, từ sân bay ra, một đường tìm nửa ngày cũng không tìm được nơi nhận nuôi thú cưng, hiện tại đã tìm được, liền không do dự đẩy cửa vào, chuông gió đón khách treo trên cửa đinh linh vang lên, một nhân viên cửa hàng mặc áo màu xanh lục chào đón.

"Xin chào, có thể giúp gì được cho cô?"

"Ah chào, tôi muốn gửi nuôi chú mèo này vài ngày." Viên Nhất Kỳ nói, đem chú mèo DuangDuang đưa cho nhân viên cửa hàng.

"Vâng, có thể, cô có chứng minh và sổ sức khỏe chứ ạ?" Nhân viên mở balo ra, đem DuangDuang bế lên ôm vào trong lòng, nhìn chú mèo màu Xám, hỏi, "Nó tên là gì ạ?"

"Có." Viên Nhất Kỳ đem sổ sức khỏe cùng giấy chứng minh ra, giao cho một nhân viên cửa hàng khác đi photo, "Nó tên Duangduang."

"Vậy cô muốn gửi nuôi mấy ngày, nơi này chúng tôi yêu cầu đưa trước một khoảng thế chân." Nhân viên cửa hàng ôm Duangduang, đưa Viên Nhất Kỳ đến quầy thanh toán.

"Hmm......" Viên Nhất Kỳ suy nghĩ một chút, "Ba ngày đi."

"Vâng, vậy cô cần chi trả..." Nhân viên cửa hàng tính một chút, đem giá nói cho Viên Nhất Kỳ, cô không chút do dự thanh toán, mang theo hóa đơn, rời khỏi quán café Hắc Miêu.

"Dao Dao, chị hiện tại vẫn tốt chứ?" Ra khỏi cửa hàng, Viên Nhất Kỳ đứng trên đường nhìn thành phố sầm uất, trước mắt quen thuộc lại không quen thuộc, cô gái có nụ cười xinh đẹp trong lòng cô như hiện lên trước mắt.

Sở dĩ Viên Nhất Kỳ đem Duangduang gửi nuôi mà không trước đưa cho Tôn Nhuế, chính là nghĩ muốn đi tìm cô gái năm đó buộc mình phải bỏ chạy đến Anh Quốc lánh nạn, tuy nói là lánh nạn, nhưng cũng là vì thật sự yêu nàng, thật sự không bỏ xuống được, dưới tình huống đó chỉ có thể lựa chọn tránh đi. Chỉ trách khi đó tuổi trẻ bồng bột, không hiểu tình yêu. Nếu để Tôn Nhuế biết, chắc chắn sẽ ngăn cô lại.

Trong đầu miên man suy nghĩ, Viên Nhất Kỳ gọi một chiếc xe, nói lên một địa chỉ quen thuộc – địa chỉ đã chôn trong lòng nhiều năm qua, hóa ra, cô chưa bao giờ quên đi......


- To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro