Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29.


Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Khổng Tiếu Ngâm đến ở phòng 351, Khổng Tiếu Ngâm và Lữ Nhất đã cùng nhau lên lên chiếc Land Rover màu đỏ kia đi làm từ sáng sớm, Viên Nhất Kỳ cũng hai ngày không có trở về. Sáng sớm 10 giờ, Tôn Nhuế lúc này ôm DuangDuang ngồi ở ban công, cơn gió ấm mang theo độ ẩm đặc trưng của thành phố phía Nam thổi vào khiến trên mặt cô cũng có cảm giác ẩm ướt.

Cảm thụ không khí ẩm cùng cơn gió nhẹ, Tôn Nhuế trong đầu thấy cực kỳ hỗn loạn, cô đến bây giờ vẫn chưa tin được Khổng Tiếu Ngâm ở trong nhà mình là sự thật. Buổi tối hôm trước, Tôn Nhuế say đến choáng váng, cảm nhận được Khổng Tiếu Ngâm đang khóc nức nở trong lòng mình, lúc sau mơ mơ màng màng uống một chén canh, ăn một chén cháo, hai cái bánh bao cùng một dĩa đồ ăn kèm, toàn bộ quá trình Khổng Tiếu Ngâm đều ngồi ở đối diện nghiêm túc nhìn mình. Lữ Nhất khi đó thức thời trở về phòng ngủ, đóng cửa lại. Còn lại Viên Nhất Kỳ vẫn còn đang ngủ say.

Còn nhớ lúc đó chính mình đã hỏi Khổng Tiếu Ngâm cái gì nhỉ? Tôn Nhuế gãi gãi cái bụng mềm mại của Duangduang, làm nó thoải mái ngáy o o.

...

"Chị......tối như vậy, làm cái quỷ gì vậy?" Tôn Nhuế cắn bánh bao, mơ hồ hỏi.

"Tôi cãi nhau với ba mẹ, trốn nhà đi. Không có nơi để đi, chỉ có thể đến đây." Khổng Tiếu Ngâm chống cằm, nghiêm túc nhìn Tôn Nhuế, đôi mắt vừa mới khóc vẫn còn sưng đỏ.

"Chị có thể đến nhà Mạc Hàn, cũng có thể đến nhà Trương Ngữ Cách, còn không thì có thể đến khách sạn, thuê một phòng." Tôn Nhuế không nhìn Khổng Tiếu Ngâm, chỉ cúi đầu ăn canh, giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như người đưa đôi tay run rẩy ôm lấy Khổng Tiếu Ngâm khi nãy không phải là cùng một người.

"Người giống như tiểu tiên nữ như tôi, khuya như vậy em yên tâm tôi một người đến khách sạn thuê phòng sao?" Khổng Tiếu Ngâm nhướng mày, đem lý do mình đã sớm chuẩn bị nói ra, "Hơn nữa, em họ Mạc Mạc đến, mấy ngày nay đều ở nhà cậu ấy, Trương Ngữ Cách gần đây cũng không ở Thượng Hải, em nói, tôi còn có thể đi đâu đây?"

Tôn Nhuế không nói gì nữa, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ăn uống cho đến khi Tôn Nhuế uống xong chén canh cuối cùng xong, bụng no nê rồi rốt cuộc mới nhìn về phía Khổng Tiếu Ngâm, trên mặt có chút xấu hổ quay đầu nhìn lại cửa phòng ngủ phụ đã đóng, sofa trong phòng khách cũng đã bị Viên Nhất Kỳ chiếm cứ, lại nhìn về phía Khổng Tiếu Ngâm.

"Chị cảm thấy, ở chỗ tôi chị có thể ngủ ở đâu?" Tôn Nhuế nhướng mày.

"Giường lớn hai mét trong phòng em." Khổng Tiếu Ngâm nói ngắn gọn, cũng giương mắt giống như đã sớm tính toán tốt, nhìn nhìn chén đĩa sạch sẽ trên bàn, "Ăn xong rồi? Ăn xong rồi thì đi ngủ, chị đây mai còn phải dậy sớm đi làm." Nói xong, đứng dậy đi đến phòng ngủ của Tôn Nhuế, bước chân vô cùng kiên định, khiến Tôn Nhuế hoài nghi không biết nàng có phải là người vừa khóc trong ngực cô hay không...

"Chị ngủ ở đây, tôi ngủ ở đâu?" Nhìn Khổng Tiếu Ngâm vào phòng, Tôn Nhuế bất đắc dĩ phải đi theo, đứng ở cửa nhìn Khổng Tiếu Ngâm đã mở túi hành lý ra, Tôn Nhuế phát hiện hành lý của Khổng Tiếu Ngâm rất chỉnh tề, từ trong ra ngoài đều đầy đủ mọi thứ, mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm đều ở bên trong.

"Em ngủ ở đâu? Giường lớn như vậy, em ngủ bên trái, tôi ngủ bên phải." Khổng Tiếu Ngâm nói, chớp chớp đôi mắt đang mở to vô tội.

"Khổng Tiếu Ngâm, chị xác định chị là cùng ba mẹ cãi nhau mới bỏ nhà đi?" Tôn Nhuế liếc nhìn túi hành lý, lại liếc mắt nhìn Khổng Tiếu Ngâm, ai đời bỏ nhà trốn đi có thể đem vật dụng sắp xếp gọn gàng như thế.

"......" Khổng Tiếu Ngâm nhất thời nghẹn lời, cúi đầu yên lặng sắp xếp hành lý lại, hơn một phút sau ngẩng đầu nhìn Tôn Nhuế, trong ánh mắt đã chứa đầy nước mắt, chỉ chực chờ rơi xuống.

"Này, chị lại làm sao vậy?" Nhìn Khổng Tiếu Ngâm như vậy, Tôn Nhuế nháy mắt muốn hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng ổn định tinh thần lại.

"Em nếu không muốn thu lưu tôi, tôi sẽ đi ngay, nhưng sao lại có thể hoài nghi tôi nói dối chứ?" Khổng Tiếu Ngâm nói xong, nước mắt liền rơi xuống, "Vì cái gì tôi lại phải cố tình bỏ nhà đi để lừa em làm gì chứ."

"Được rồi Khổng Tiếu Ngâm, đừng diễn nữa." Tôn Nhuế khoanh tay, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất lực, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười đến chính cô cũng không nhận ra, "Đã khuya rồi, ngày mai tôi còn phải kêu Viên Nhất Kỳ đưa tôi đi tìm Duangduang, không còn chuyện gì thì ngủ đi, nói cho rõ, tôi bên trái, chị bên phải, đừng có nghĩ đối với tôi làm gì đó." Nói xong liền xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa nãy uống quá nhiều, bây giờ cả người đều là mùi bia.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn Tôn Nhuế vào phòng tắm, khóe miệng liền nhếch lên như một thực hiện thành công xong gian kế. Hiện tại nàng phi thường biết ơn Lữ Nhất thức thời đi vào phòng ngủ phụ trước, cửa đóng chặt, đèn cũng tắt, nếu Lữ Nhất vẫn còn mở cửa mở đèn, không chừng Tôn Nhuế sẽ nói nàng vào phòng Lữ Nhất cùng ngủ.

"Hôm nay thời tiết tốt đẹp ~ mọi thứ đều tốt đẹp ~ tốt đẹp ~" Nghĩ đến đây, Khổng Tiếu Ngâm liền không khỏi ngâm nga một bài hát, khiến Tôn Nhuế đang đánh răng trong phòng cũng dừng động tác lại, ngay sau đó khóe miệng liền nở một nụ cười, như thể lại cô gái ngồi sau xe đạp mình thường ngâm nga những bài hát đã trở lại, nhưng lần này, Tôn Nhuế biết, không liên quan gì đến Tiền Bội Đình, càng không liên quan gì đến trăng gió cả.

"Bang bang ~" Ngay sau khi Tôn Nhuế chải răng xong, vừa bắt đầu súc miệng, cửa nhà tắm liền bị gõ vang, cổ họng cũng đang nhẹ giọng ngâm nga theo ca khúc mà Khổng Tiếu Ngâm vừa hát liền vội vàng im bặt, phun nước súc miệng ra.

"Lại sao vậy?" Tôn Nhuế vừa hỏi vừa rửa ly, khóe miệng vẫn còn dính bọt kem đánh răng.

"Vừa rồi em nói muốn cùng Viên Nhất Kỳ đi tìm ai?" Giọng Khổng Tiếu Ngâm từ ngoài cửa truyền đến, có chút không xác định hỏi cô.

"Tìm DuangDuang, mèo của tôi, không biết con nhóc Viên Nhất Kỳ nghĩ thế nào cũng đem nó về đây, nhưng từ lúc về nước liền không thấy đâu." Tôn Nhuế rửa mặt, trả lời.

"Có phải là một con mèo Anh lông ngắn, khoảng 2 tuổi?" Khổng Tiếu Ngâm nhớ đến chú mèo mà Thẩm Mộng Dao đưa nàng xem hôm nay, DuangDuang có vẻ mặt chính trực kia, không trùng hợp vậy chớ?

"Rầm ~" Cửa từ bên trong mở ra, Tôn Nhuế trên mặt vẫn còn vết nước, kinh ngạc nhìn Khổng Tiếu Ngâm, "Chị thấy nó ở đâu?"

"Cái đó...hình như tôi biết..." Khổng Tiếu Ngâm nhìn Tôn Nhuế chỉ mặc áo sơ mi trắng, trước ngực áo bị nước làm ướt, mơ hồ lộ ra màu da trước ngực, Khổng Tiếu Ngâm theo bản năng nuốt ực một cái, "Đã trễ như vậy, em tắm xong rồi sao? Vậy tránh ra, tôi muốn rửa mặt đi ngủ!" Nói xong liền sợ mình bình tĩnh không được liền kéo Tôn Nhuế ra, vào nhà tắm đóng cửa lại.

"Vậy chị nói cho tôi biết đi, bây giờ tôi liền đi đón nó, chị không biết, Duangduang rất khó chiều, tôi sợ người ngoài chăm sóc không tốt lại sinh bệnh." Tôn Nhuế cố kéo cửa phòng tắm ra, cau mày nói.

"Em bị bệnh à, đã hơn nửa đêm rồi đó, em không xem là mấy giờ rồi hả? Muốn đón mèo thì ngày mai đi, nó rất tốt, được chăm sóc béo tốt mập mạp." Khổng Tiếu Ngâm đứng trong phòng tắm, sắc mặt biến hồng, trước mắt đều là ngực áo ướt đẫm của Tôn Nhuế.

Nàng biết, hiện tại nàng cần phải bình tĩnh, không thể khống chế không được, nếu đem Tôn Nhuế dọa sợ sẽ không tốt, kế hoạch lớn của nàng yêu cầu cần phải từ từ mà làm......

Đương nhiên, chuyện này đó Tôn Nhuế bên ngoài cũng không biết được. Một đêm đó giữa hai người dùng một cái gối ôm vẽ ra một đường vĩ tuyến 38, một bên trái, một bên phải, đều ôm tâm tư mà chợp mắt ngủ một giấc, một đêm không yên bình.

...

Hồi ức đến đây chấm dứt khi Duangduang vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Tôn Nhuế không kiên nhẫn nhảy lên trên mặt đất, chạy đến chỗ của nó bên cạnh sofa, là cái đệm mà Tôn Nhuế vừa mua cho nó đêm qua.

"Mày vẫn còn ngủ được hả?" Tôn Nhuế nhìn Duangduang nằm trên đệm, đi qua đá đá cái mông tròn của nó, "Nếu không phải tại đón mày, Kỳ Kỳ ca ca của mày cũng không đến mức hai ngày nay đều không trở về, bất quá mày nói coi, tâm bệnh nhiều năm như vậy của nhóc con đó hóa ra lại là bà chủ tiệm café mèo gửi mày đó, thế giới này đúng là một mớ hỗn độn." Tôn Nhuế nói, vươn vai ngồi trên sofa, lầm bầm lầu bầu với một con mèo, khó có được một ngày nghỉ ngơi, cô chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ muốn nằm ở nhà.

Nghĩ đến tình cảnh hôm đi đến đón Duangduang, Tôn Nhuế liền cảm thấy rùng mình, khi Khổng Tiếu Ngâm đưa bọn họ đến đến nơi đón DuangDuang, là một tiệm café mèo được xưng là lớn nhất thành phố này, đón họ là cô chủ tiệm trẻ tuổi và xinh đẹp, thế nhưng kỳ lạ là nhóc con Viên Nhất Kỳ này lại bật khóc, bộ dáng đáng thương như vậy, từ khi quen biết đến nay Tôn Nhuế chưa từng thấy qua.

"Mày nói coi, Kỳ Kỳ ca ca của mày rốt cuộc năm đó làm cái gì? Chuyện giữa họ đã xảy ra cái gì nhỉ?" Sự tò mò của Tôn Nhuế đang hừng hực cháy, nhưng tò mò chuyện của của Viên Nhất Kỳ đồng thời cô cũng bắt đầu lo lắng cho mình. Bởi vì Khổng Tiếu Ngâm chỉ mới ở đây ba ngày, cô thế nhưng ở công ty mỗi ngày đều trông đợi đến giờ tan tầm về nhà. Hiện tại hôm nay được nghỉ, nhưng lý do cô không muốn ra ngoài không phải chỉ vì cô không muốn đi, mà là Khổng Tiếu Ngâm nói hôm nay sẽ về sớm, nói là muốn cùng cô thương lượng như thế nào tháo đi gút mắt của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao. Tôn Nhuế không rõ, là cô sợ không nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm trở về hay chỉ là vì quan tâm huynh đệ của mình mà thôi.

Tâm của cô, Tôn Nhuế nhìn không rõ nữa rồi, cô bắt đầu sợ hãi, sợ hãi phòng tuyến mà cô đã mất 5 năm xây dựng, Khổng Tiếu Ngâm lì lợm chỉ cần ba ngày ngắn ngủn đã làm nó xuất hiện vết nứt.

"Trái tim này, có thể một lần nữa tin tưởng tình yêu sao?" Tôn Nhuế để tay lên ngực tự hỏi, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm 12 giờ, Khổng Tiếu Ngâm sẽ sớm trở về......

.

.

Ở tiệm café Hắc Miêu, Viên Nhất Kỳ đứng trước cửa lớn đang treo bảng hôm nay không kinh doanh, thở ngắn than dài, xoay người ngồi ở bậc thang nhìn dòng xe và người qua lại như nước. Hiện tại cô đã bình tĩnh hơn trở lại từ ngày nhìn thấy Thẩm Mộng Dao. Buổi sáng hai ngày trước, khi Viên Nhất Kỳ nhìn thấy nàng, biết được nàng chính là cô chủ cửa hàng mà mình gửi nuôi DuangDuang, trong lòng liền hối hận không thôi, tìm nhiều ngày như vậy, hóa lại ở ngay trước.

Nhưng ánh mắt lạnh băng của Thẩm Mộng Dao nhìn mình, Viên Nhất Kỳ đến bây giờ vẫn nhớ như in, đối phương thậm chí cũng không cô cơ hội hỏi nàng một câu vì sao lại chuyển nhà hay mấy năm nay nàng như thế nào, đã lập tức kéo Khổng Tiếu Ngâm sượt qua bả vai cô rời đi, sau đó chính là......

Viên Nhất Kỳ quay đầu liếc nhìn tấm thẻ "CLOSE" trên cửa, lại tiếp tục ngồi ở bậc thang thở ngắn than dài. Không sai, từ sau khi Thẩm Mộng Dao nhìn thấy Viên Nhất Kỳ, cửa hàng này cũng không mở cửa kinh doanh nữa, đã hai ngày rồi......

"Ai ~" Đưa tay vuốt vuốt mặt, Viên Nhất Kỳ lại một lần nữa thở ngắn than dài.


- To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro