Dị Ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng A Tạp O

Lão sư thực tập Hoàng tin tức tố mùi hoa lan × Học sinh Tạp tin tức tố vị sữa

    1.

    Lớp học của Lý Nghệ Đồng mới tới một vị lão sư thực tập, thân thể gầy teo, dáng dấp có chút đẹp mắt, tin tức tố là hương hoa lan dễ ngửi, còn đang học đại học, tuổi tác cùng các bạn học khá gần, tính cách sáng sủa thích cười, là một tiểu tỷ tỷ ôn nhu.

    Lão sư này còn là một người có chút hài hước, mới tới lớp này lần đầu tiên đã cứ như vậy giới thiệu: "Các bạn học tốt, chị là lão sư thực tập mới đến, gọi là Hoàng Đình Đình, Hoàng trong đèn xanh đèn vàng chữ Hoàng, Đình trong đình đình ngọc lập chữ Đình. Thật ra thì chị cũng là tới học tập, các em có thể liền xem chị như bạn học mà đối đãi, có thể gọi chị là Tiểu Hoàng lão sư, bình thường có chuyện gì cũng đều có thể tìm chị hỗ trợ, kính mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."

    Bạn học cùng lớp đều rất thích Tiểu Hoàng lão sư mới tới này, Lý Nghệ Đồng cũng không ngoại lệ, em thậm chí còn hỏi thăm được Hoàng Đình Đình chuyên ngành đại học là Nhật ngữ, vì vậy đặt cho Hoàng Đình Đình biệt danh gọi là "Đình Đình-san", cũng hướng cả lớp tuyên bố danh tự này là em nghĩ ra, chỉ có em mới có thể gọi.

    Nhưng có một chuyện rất trí mạng, đó chính là, Lý Nghệ Đồng đối với tin tức tố của Hoàng Đình Đình thế mà lại bị dị ứng. Ngày đầu tiên mùi hoa lan của Hoàng Đình Đình bay vào lớp, hôm ấy Lý Nghệ Đồng hắt xì liên tục không dừng lại được, sau khi trở về soi gương, Lý Nghệ Đồng phát hiện mặt mình sưng phù một vòng. Hôm sau đi bệnh viện kiểm tra một chút thì phát hiện em đối với tin tức tố dị ứng, trong lớp các bạn học đều chưa phân hóa, trong số mùi hương của các lão sư mới tới cũng chỉ có mùi hoa lan của Hoàng Đình Đình. Lý Nghệ Đồng nghĩ mãi cũng không rõ, em từ nhỏ đều không đối với thứ gì dị ứng qua, đối mặt với hoa phấn gì đó toàn bộ đều bình an vô sự, làm sao liền hết lần này tới lần khác đối với mùi hoa lan của Hoàng Đình Đình dị ứng chứ?

    Đại khái là duyên phận, nhưng lại không ngờ cứ như thế thành một đoạn nghiệt duyên.

    2.

    Dị ứng cũng không thể làm cản trở sự nhiệt tình của Lý Nghệ Đồng đối với Hoàng Đình Đình, Lý Nghệ Đồng phát hiện, chỉ cần đeo lên khẩu trang N95 là có thể bình an đến gần Đình Đình-san.

    "Ta vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được mình vì sao không thể giải thích lại đi yêu một người, vẫn là một người khiến cho mình bị dị ứng."—by real Plato · Lý Nghệ Đồng.

    Lý Nghệ Đồng cảm thấy Đình Đình-san thật là một người càng nhìn càng đẹp mắt, càng nhìn lại càng thích, cho đến cuối cùng Lý Nghệ Đồng tin tưởng rằng em đã thật sự thích Đình Đình-san vô cùng sâu đậm. Mỗi tiết học, ánh mắt của em cũng không nhịn được hướng về phía Hoàng Đình Đình đang ngồi ở cuối lớp, vừa hết tiết liền lập tức chạy như bay đến chỗ Hoàng Đình Đình.

    "Đình Đình-san, chị biết làm đề này sao? Chị có thể dạy em làm đề này sao?"

    "Đình Đình-san, chị sẽ đọc từ đơn này sao? Chị có thể dạy em đọc từ đơn này sao?"

    Còn có rất nhiều rất nhiều câu hỏi, Lý Nghệ Đồng cảm thấy em thật sự là đang dùng hết tất cả phương pháp để đến gần Đình Đình-san.

    Đình Đình-san khả ái như vậy nhất định là một Omega nhỉ? Em nhất định phải phân hóa thành một Alpha lợi hại mới được.

    3.

    Hoàng Đình Đình cảm thấy Lý Nghệ Đồng thật là một đứa trẻ rất đáng yêu, rõ ràng dị ứng với tin tức tố của mình, vậy mà lúc nào cũng kề cận bên cạnh mình, mặc dù có thời điểm cảm thấy em có chút ồn ào, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Nghệ Đồng là một đứa bé ngoan.

    Bất quá đứa nhỏ ngốc nghếch này mỗi lần rõ ràng đều đã bị khẩu trang làm ngạt đến hồn cũng sắp bay đi mất, còn không chịu ra ngoài hít thở, bộ dạng lúc nào cũng cậy mạnh muốn tới gần mình quả thật có chút khả ái.

    4.

    Lý Nghệ Đồng tại ngày thứ hai nghênh đón bản thân trưởng thành mười tám tuổi, tỉnh lại phát hiện một tin dữ, chính mình vậy mà lại phân hóa thành một Omega, một Omega mang mùi hương của sữa.

    Hôm đó Lý Nghệ Đồng cả ngày cũng không nói gì, thậm chí đến một chút biểu tình biến hóa cũng không có, lão sư gọi em đứng dậy trả lời vấn đề lúc nào em cũng không biết, tựa như người mất hồn.

    Em không có cách nào cùng Đình Đình-san ở cùng một chỗ.

    5.

    Hoàng Đình Đình phát hiện hôm nay không khí trong phòng học lẫn vào khí tức mới, mùi hương của sữa mang theo một tí ngây thơ giống như được phát ra từ hương vị ngọt ngào của kem sữa bò, mọi người đều sắp đến tuổi trưởng thành, nhất định là có bạn học nào mới vừa phân hóa.

    Lý Nghệ Đồng hình như cả ngày hôm nay không có tới tìm mình, ánh mắt của Hoàng Đình Đình rơi vào trên người Lý Nghệ Đồng đang cứng đơ như một pho tượng, đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy?

    6.

    "Em thế nào rồi?"

    Lý Nghệ Đồng nghe được thanh âm Hoàng Đình Đình chợt sững sốt một chút, sau đó ngay lập tức nước mắt tràn ra như thác đổ.

    "Đình Đình-san, em phân hóa thành một Omega, oa oa oa..."

    "Omega thì sao? Omega cũng tốt vô cùng nha, về sau có thể được mọi người bảo vệ."

    "Nhưng như vậy thì không thể bảo vệ Đình Đình-san được." Lý Nghệ Đồng nhào vào trong ngực Hoàng Đình Đình, dán vào bên tai Hoàng Đình Đình cách khẩu trang nhỏ giọng nói: "Em thật sự rất thích rất thích Đình Đình-san."

    7.

    Xem ra Lý Nghệ Đồng thật sự đem mình hiểu lầm thành một Omega.

    Lý Nghệ Đồng đeo khẩu trang nhưng Hoàng Đình Đình thì không, em từ trong ngực Hoàng Đình Đình tỏa ra mùi sữa quyện vào không khí, tản vào trong mũi Hoàng Đình Đình, kích thích đại não Hoàng Đình Đình, chị thậm chí theo còn bản năng nuốt vào một ngụm nước bọt.

    Không được, mình đang suy nghĩ gì đấy, mình hiện tại chính là lão sư.

    Hoàng Đình Đình một tay vuốt ve sau lưng Lý Nghệ Đồng trấn an nỗi ưu tư của em, một tay khác từ trong túi quần lấy ra khăn giấy, giúp Lý Nghệ Đồng lau nước mắt, đứa nhỏ ngốc này đem khẩu trang khóc đến ướt, có khi chốc nữa lại bị dị ứng. Nghĩ đến, mùi hoa lan trên người Hoàng Đình Đình cũng nhạt đi mấy phần.

    "Phân hóa thành Omega chúng ta cũng có thể làm bạn mà." Hoàng Đình Đình từ trên tóc mình gỡ xuống một chiếc kẹp tóc màu vàng rồi đem cài lên tóc Lý Nghệ Đồng, "Cái này tặng em, em cài lên trông thật đẹp mắt, sau này liền gọi em là Lý Kẹp Tóc có được hay không?"

    " Được." Lý Nghệ Đồng sờ chiếc kẹp tóc màu vàng, dần dần ngừng thút thít.

    "Vậy ngừng khóc được không, bạn nhỏ Kẹp Tóc."

    "Em không phải là bạn nhỏ, em đã trưởng thành rồi!"

    8.

    Lý Nghệ Đồng lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, thậm chí là chỉ có hơn chứ không kém, em gặp người nào cũng bắt đầu khoe khoang Hoàng Đình Đình tặng mình kẹp tóc lại còn đặt cho mình biệt danh nữa, làm cả lớp bây giờ ai cũng gọi em một tiếng "Lý Kẹp Tóc" .

    Chính mình với tư cách một người bạn mới thật sự có thể bầu bạn với Đình Đình-san cả đời. Lý Nghệ Đồng kiên định cho rằng, cho dù trong đó có chút hàm ý không ăn được bồ đào liền ngại bồ đào chua.

    Nhưng thật may không có chật vật như vậy.

    9.

    Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt mọi người đã sắp phải tham gia kì thi đại học, trường học quyết định tổ chức một hoạt động nghỉ xuân cuối cùng để cho tất cả cùng nhau thư giãn một chút. Địa điểm được chọn là Giang Tô Nam Kinh, chính là quê hương của Hoàng Đình Đình.

    Ở Nam Kinh hai đêm, hai người một phòng tự mình lựa chọn, Lý Nghệ Đồng vừa biết được tin tức này dĩ nhiên liền rùm beng muốn cùng Hoàng Đình Đình ở một phòng.

    Hoàng Đình Đình ban đầu đương nhiên là cự tuyệt, trước tiên không nói mình là lão sư, Lý Nghệ Đồng là học sinh, mình là Alpha, Lý Nghệ Đồng lại là Omega, Lý Nghệ Đồng còn đối với tin tức tố của mình dị ứng thì làm sao có thể cùng mình ở chung một phòng?

    Nhưng Lý Nghệ Đồng khóc sướt mướt, cũng đảm bảo đến lúc ngủ em vẫn sẽ đeo khẩu trang. Chủ nhiệm lớp bị Lý Nghệ Đồng huyên náo một trận cũng tới khuyên Hoàng Đình Đình, Hoàng Đình Đình cuối cùng không thể làm gì khác ngoài đáp ứng.

    Vì vậy liền khổ Hoàng Đình Đình.

    Ban đêm Hoàng Đình Đình đối với khí tức của Omega càng thêm nhạy cảm, mà Lý Nghệ Đồng mới vừa tắm xong, mùi sữa ngọt ngào hoàn toàn tản ra, tràn ngập khắp phòng, Hoàng Đình Đình chỉ muốn đi lên hướng đến sau gáy của bánh ngọt nhỏ thơm mùi sữa kia cắn một ngụm, Hoàng Đình Đình gắt gao cắn chặt hai hàm răng, đầu lưỡi ở trong miệng không an phận đảo quanh, tựa như đã nếm được hương vị ngọt ngào của chiếc bánh nhỏ trước mặt.

    "Đình Đình-san, làm sao vậy?" Lý Nghệ Đồng lại còn đến gần, Hoàng Đình Đình không kiềm chế được nữa, lập tức đem Lý Nghệ Đồng ôm vào trong ngực, cũng bất chấp Lý Nghệ Đồng đối với tin tức tố của mình dị ứng, lập tức mùi hoa lan nồng đậm được phóng thích ra ngoài, giống như dã thú đói bụng trong nháy mắt cắn nuốt không khí thơm mùi sữa kia.

    10.

    "Đình Đình-san..." Đình Đình-san lại là Alpha! Lý Nghệ Đồng phát hiện điều này cảm nhận là có thể dùng hai mắt phát sáng để hình dung.

    Dù cho đã đeo khẩu trang nhưng đối mặt với tin tức tố nồng độ cao của Hoàng Đình Đình vẫn khiến Lý Nghệ Đồng lập tức cảm giác toàn thân ngứa ngáy, suy nghĩ muốn chạy trốn, Lý Nghệ Đồng giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại làm ra một cử động mà Hoàng Đình Đình quả thật không tưởng tượng được —— em tháo khẩu trang xuống, sau đó ngẩng đầu lên, chậm rãi hôn lên môi Hoàng Đình Đình.

    Hoàng Đình Đình sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng vẫn là bị tình dục đánh bại lý trí, chị trở người, đem Lý Nghệ Đồng đặt ở dưới thân, đẩy sâu nụ hôn này.

    Nếu như đây là giấc mộng, Lý Nghệ Đồng liền vĩnh viễn không muốn tỉnh lại, nếu như đây là sự thật, em vẫn nguyện ý bất chấp nguy hiểm tính mạng tiến gần đến đóa hoa lan nguy hiểm trước mặt. Tại thời điểm Hoàng Đình Đình tiến vào Lý Nghệ Đồng, em chính là có suy nghĩ như vậy.

    Trong phòng, hương thơm của sữa và hoa lan cùng hòa quyện vào một chỗ.

    11.

    Lý Nghệ Đồng mở mắt lần nữa, em lần này rõ ràng ngửi được hương hoa lan nhưng trên người lại không có bất kỳ cảm giác ngứa ngáy nào, cũng không hắt xì nữa.

    Dị ứng cứ như vậy mà biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro