hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta đương nhiên rõ trái tim anh ấy không thuộc về ta", Yên Hủ Gia nói, "nhưng ta cũng biết anh ấy không yêu một ai trong chúng ta hay bất cứ người nào."

Lưu Dã ngồi một mình trên tấm nệm bên cửa sổ, ánh nắng chiều xuyên qua lớp kính dịu dàng ôm lấy anh, tựa như ánh hào quang bao phủ thiên sứ trong cổ tích.

Anh nghiêng mặt nhìn ra cảnh vật bên ngoài, đôi mắt màu hổ phách độc nhất, tựa như tấm lưới dệt từ mật ong, mang theo khí tức ngọt ngào mê hoặc.

Dù biết trước tấm lưới kia không kẽ hở, sẽ chèn ép hô hấp của bọn họ đến nghẹt thở. Thế nhưng, hương vị của nó quá ngọt ngào, khiến ai cũng tình nguyện bị giam hãm.

Anh tựa hồ đang ngẩn người, lại tựa như không phải.

Châu Chấn Nam vẫn đang họp, nghe nói tình hình ngày càng nghiêm trọng. Người của tổ R hiện tại không còn tâm tư đi bận tâm bất cứ chuyện gì khác ngoại trừ nhiệm vụ.

Lưu Dã cũng thường xuyên tại bầu không khí khẩn trương như này mà liên chân, tùy thời bay tới bên cạnh bọn họ trấn an lại trạng thái tinh thần cảm xúc chỉ trực chờ sụp đổ.

Nhưng hôm nay không như ngày thường.

Nhậm Hào ngồi trên bàn, tờ giấy trong tay dần bị nắm chặt đến nhàu nát. Gã nhìn Lưu Dã thật lâu, lâu đến mức hai mắt đều mỏi nhừ.

Hạ Chi Quang là người đầu tiên bộc phát, đem văn kiện ném thẳng xuống đất mà ngồi xuống bên cạnh Lưu Dã, ánh mắt chăm chú nhìn anh. Lưu Dã cũng quay sang, sửng sốt một giây rồi lại cong cong đôi mắt. "Quang Quang sao vậy?"

Hạ Chi Quang nhất thời không biết nói gì cho phải. Vừa đối diện với ánh mắt Lưu Dã, cậu liền hoàn toàn quên đi vừa rồi có bao nhiêu khẩn trương cùng khó chịu.

Khóe mắt Lưu Dã vẫn mang theo ý cười, sau đó nắm lấy bờ vai người đối diện, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Hạ Chi Quang cảm nhận được cánh môi ấm áp trực tiếp dán lên, đầu lưỡi mềm mại mang theo thăm dò liếm liếm môi cậu, tựa như một con mèo nhỏ đột nhiên duỗi móng vuốt cào vào lòng chủ nhân.

Có chút ngứa.

Hạ Chi Quang dùng sức ôm lấy anh. Là dị năng giả cấp S, trực giác cậu vẫn luôn rất chuẩn xác, cậu vẫn luôn cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xấu xảy ra, vậy mà, hôm nay Lưu Dã cùng bình thường cũng quá không giống nhau.

Hôm nay anh ngoài ý muốn không còn giúp trấn an bọn họ.

"Dã ca", dứt nụ hôn, Hạ Chi Quang đem mặt chôn trong áo lông Lưu Dã, thanh âm rầu rĩ, "bọn em nhất định bảo hộ anh thật tốt."

"Nếu như", thanh âm mang theo vài phần run rẩy, "Nếu như bọn em chết, cũng hi vọng anh mãi nhớ tới bọn em."

Lưu Dã không đáp, tay vòng qua quấn lấy eo Hạ Chi Quang, đem cằm tựa trên đỉnh đầu cậu, tựa như đang ôm lấy một chú chó yếu ớt khổng lồ.

Hai người cùng nhau đắm mình trong ánh dương buổi chiều ta, tuy nhiên, mặt trời cũng sắp chạy trốn về bên trong khe hở của dãy núi xanh lam sẫm đẵng xa.

Giữa các cường giả thường xảy ra xung đột, đặc biệt là ở trong tình cảnh mạt thế hiện tại, những dị năng giả mạnh nhất hợp thành chiến đội không có khả năng thời thời khắc khắc đều chung sống hòa bình.

Nhưng là bọn họ nhất định phải tự khắc chế chính mình, tại trong bầu không khí vi diệu mà cẩn thận từng chút một tìm được điểm thăng bằng để tiếp tục duy trì chiến đội. Việc này nghe qua tựa hôg cũng không có gì khó khăn, đơn giản chỉ là học cách bao dung cùng tha thứ lẫn nhau, nhưng là tại mạt thế lại hoàn toàn sai biệt.

Tất cả mọi người vào thời khắc chạm đến ranh giới bộc phát đều cần một điểm thăng bằng để ổn định. Một thứ có thể làm điểm thăng bằng khiến cho bọn hắn kiềm chế lần nhau mà không nhụt chí chiến đấu.

Đây cũng chính là vai trò của Lưu Dã trong tổ.

Cho đến bây giờ, các dị năng giả cấp S tập kết tổng cộng thành 8 đội, mạnh nhất chính là tổ R. Cho nên bọn họ cũng chính là tổ cần điểm cân bằng này nhất, một dị năng giả hệ tinh thần cấp A độc nhất trong tổ, cũng chính là Lưu Dã.

Anh vừa xinh đẹp, ôn nhu, vừa khéo hiểu lòng người, lại là nam nhân. Lưu Dã sẽ không có phát sinh bất luận vấn đề gì của nữ nhân trong môi trường này. Anh có thể thời thời khắc khắc giữ vững tỉnh táo. Trung ương cũng chỉ có mình Lưu Dã là dị năng giả hệ tinh thần cấp A hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu đoàn thể, vậy nên bất kể lúc nào, anh đều là người đáng quý nhất tại đây.

Tổ R lực chiến mạnh nhất cùng người giữ vai trò chủ đạo tinh thần mạnh nhất. Nhưng, những điều này không biết có thể duy trì được bao lâu nữa. Bởi vì, tổ R là chiến đội mạnh nhất, mỗi ngày đều phải đối mặt với nhiệm vụ hung hiểm nhất, bất cứ lúc nào đều có thể phải hi sinh, thậm chí tình huống giống như hiện tại, giải tán đội cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.

Lưu Dã tự nhiên không cần cùng bọn họ ra chiến trường, hiển nhiên cũng không cần lo lắng tùy thời phải đi chịu chết. Nếu như tổ R xảy ra vấn đề nghiêm trọng, thành viên toàn đội đều hi sinh hay giải tán để tái cơ cấu, Lưu Dã sẽ được chuyển đến chiến đội mạnh nhất kế tiếp.

Đây là quy tắc, cũng là đãi ngộ cao nhất Lưu Dã được hưởng.

Yên Hủ Gia là con trai của lãnh đạo Trung ương, y đương nhiên hiểu rõ những điều này. Mỗi lần cùng Lưu Dã trên giường, y đều sẽ hỏi, "Nếu như em chết, anh sẽ đau lòng sao?"

Lưu Dã thường không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, chỉ cười đáp rằng, "Gia Gia của chúng ta lợi hại như vậy, sao có thể hi sinh tại chiến trường đây?"

Yên Hủ Gia vẫn luôn không hài lòng với câu trả lời này, nhưng y không cách nào điều khiển được chuyện sinh tử của bản thân, cũng vô pháp đối Lưu Dã bắt ép.

Ra khỏi cửa căn cứ sinh hoạt của tổ R, Lưu Dã liền không còn là vật sở hữu của bất cứ ai trong bọn họ.

"Anh thật nhẫn tâm", Yên Hủ Gia cúi đầu đẩy mạnh động tác, khiến cho Lưu Dã khóc lóc xin tha, nhưng chính bản thân y thật giống như không có cảm giác gì, "Nếu như có thể khiến anh rời giường vì em khóc một trận thật tốt biết bao."

Thế nhưng, thời điểm rời giường, Lưu Dã trước nay chưa từng khóc.

Không biết anh có từng yêu ai, mà có thể ai cũng chưa từng yêu.

Đoạn thời gian này thiên tai liên tiếp ập đến, nghe nói sẽ sớm phát sinh một đại nạn vô cùng nghiêm trọng. Tổ trưởng Châu Chấn Nam đi Trung ương họp, Phó Tổ trưởng Nhậm Hào tâm trạng cũng một mực rơi vào trạng thái áp suất thấp.

Có buổi tối, Lưu Dã đang ở bên cạnh Diêu Sâm, Trạch Tiêu Văn tâm tình thật sự không ổn, chạy đến tìm Nhậm Hào tâm sự. "Ca, ta thật sự không muốn chết. Ta biết là một dị năng giả cấp S, phải lường trước điều này, thế nhưng là..."

"Ai cũng không muốn chết", Nhậm Hào đánh gãy lời cậu, "Ngươi yên tâm, thời điểm tai nạn thật sự ập đến, chúng ta ai cũng sẽ không chết."

Cậu nghe không rõ trong câu nói có ý tứ gì, vừa định tiếp tục truy vấn, lại phát hiện vành mắt Nhậm Hào đã hoe hoe đỏ. Phản chiếu bên trong đôi con ngươi là một mảng ảm đạm, trong đêm đen đặc biệt sáng chọc người khác hốt hoảng.

"Cố gắng bảo toàn mạng sống". Dứt lời, Nhậm Hào vỗ vai cậu đứng lên. "Nếu không có chúng ta, Lưu Dã cũng không biết sẽ phải đi hầu hạ nhóm tiểu hỗn tử nào đâu. Không cẩn thận, đem hắn lộng thương thì làm sao bây giờ."

Cho dù trong tổ gã là người ít tìm đến Lưu Dã nhất.

Nhậm Hào từ trước đến nay biểu hiện vẫn luôn thật ổn trọng, rất ít khi cần Lưu Dã trấn an. Trừ lần đó ra, gã rất ít khi tìm Lưu Dã làm, cơ hồ còn không cho anh tới phòng mình, lí do từ chối cũng qua loa. Nếu không phải: "Những người khác càng cần ngươi hơn", thì cũng là: "Ta rất ổn, không sao."

Bất quá đây cũng là sự thật, luôn có người khác trong bóng tối cô độc mà đơi ánh trăng sáng ghé qua.

Lưu Dã đa phần cũng gật gật đầu, sau đó nói: "Ngủ ngon".

"Ngủ ngon." Nhậm Hào thậm chí một nụ cười mỉm cũng ngại trưng ra.

Diêu Sâm mỗi lần ra chiến trường đều ôm tâm thái phải chết mà đi, sau đó tại khoảnh khắc gần như thật sự không qua nổi, tự nhủ với mình nhất định phải sống sót.

Hắn nói bởi vì nếu hắn không còn, cũng sẽ không có ai che chở Lưu Dã mỗi lần đám sói con kia phát điên giày vò anh. Những người khác cũng đều biết hắn là người để tâm Lưu Dã nhất.

"Kia không có cách nào", Diêu Sâm cười lên đôi mắt liền hóa sợi chỉ mỏng, "Dã ca tâm lạnh, ta chỉ có thể càng thêm yêu thương bù đắp phần cả hai người."

"Ngươi làm sao vậy?", Châu Chấn Nam từng ở trên chiến trường hỏi Diêu Sâm một thân trọng thương.

Hắn lắc đầu, nhịn xuống mùi máu tanh, nói: "Bởi vì ta hi vọng một ngày nào đó ta chết, anh ấy có thể vì ta thương tâm một lần, nếu không, chí ít nhớ kỹ ta là người để tâm anh ấy nhất là được."

Châu Chấn Nam trầm mặc một hồi, đáp: "Không chừng ngươi ôm vọng tưởng, anh ấy cũng không phải chưa từng ở qua phân đội khác, ngươi đã bao giờ nghe anh ấy nhắc lại chuyện trước kia?"

Diêu Sâm cười lắc đầu, không nói lời nào.

Hẵn vẫn là rất mạnh, mội lần đều có thể hữu kinh vô hiểm mà trở về, sau đó vừa mở mắt đã nhìn thấy Lưu Dã ghé vào bên giường hắn ngủ gật.

Vừa trở về từ cõi chết liền ngay lập tức có thể trông thấy người mình yêu, cảm giác này không gì có thể sánh bằng. Mỗi lúc như vậy, Diêu Sâm đều cảm thấy mình đã vô cùng hạnh phúc.

Châu Chấn Nam cầm trong tay báo cáo, cảm giác mồ hôi lạnh đều muốn thấm ướt áo khoác âu phục. Tình huống bây giờ rất rõ ràng, bên ngoài khu bảo hộ Trung ương sắp xuất hiện cơn mưa a-xít kèm sấm chớp, mỗi đạo tia chớp cũng đều không chỉ là trò đùa dọa người.

Thời gian trôi qua, mây giông sẽ rất nhanh sẽ ngày càng tiến gần đến khu bảo hộ Trung ương, sau đó hủy diệt hết nơi này.

Cho nên tổ R phải hoàn thành một nhiệm vụ cuối cùng, là cực hạn một đổi một, đổi vận mệnh của toàn đội để phá tan mưa giông.

Trung ương hiển nhiên không nói cụ thể, nhưng Châu Chấn Nam rõ ràng nhiệm vụ lần này chính là một đi không trở về, hi sinh hết thảy để hoàn thành sứ mệnh của những dị năng giả cấp S mạnh nhất —— Vì tất cả những người may mắn còn sống sót tại tận thế mà hiến dâng sinh mạng, sau đó đem tên của mình lưu lại trên danh sách khen ngợi tại tháp Trung ương.

Ngoài ra còn là mất đi Lưu Dã. Anh sẽ rời R tổ, sau đó sẽ gia nhập tổ kế tiếp, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ như hiện tại, vì những lớp cường giả tiếp theo mà trấn an tinh thần.

Tưởng tượng ngược lại khiến y cảm giác như đang tại lễ tang, tiễn đưa linh cữu một đoạn đường cuối cùng. Châu Chấn Nam ngay lập tức xốc lại tinh thần.

Đẩy ra cửa lớn, mọi người đều có mặt đầy đủ trong phòng, dõi theo Châu Chấn Nam tiến vào. Y hắng giọng, nói: "Mưa a-xít 8 giờ tối mai sẽ tiến tới biên giới đài quan sát. Nhiệm vụ của chúng ta là xâm nhập vào trong, hủy diệt mưa giông."

Mọi người trầm mặc, nhưng là đầu ngón tay lại khẽ run.

Trạch Tiêu Văn khóe mắt đỏ hồng, hít sâu một hơi, nghiêng đầu thấp giọng mắng một câu. Diêu Sâm vẫn trưng lên khuôn mặt tươi cười, ngón tay ý vị không rõ gõ gõ vào tay vịn ghế sô-pha. Nhậm Hào từ đầu đến cuối không có ngẩng mặt lên, cúi đầu không nói một lời. Hạ Chi Quang lại phá lệ mà bình tĩnh, nghiêng người tựa lưng vào ghế sô-pha, nhắm mắt. Bên này Yên Hủ Giá cúi đầu nghịch đồng hồ, thanh âm kim đồng hồ chạy giờ phút này lại phá lệ rõ ràng.

Lưu Dã vẫn ngồi trên tấm nệm đặt cạnh cửa sổ thủy tinh, trong tay còn cầm một cuốn sách. Anh đẩy đẩy mắt kính, phá vỡ trầm mặc. "Đêm nay mọi người sẽ đến phòng ngủ lớn sao?"

Phòng sinh hoạt R tổ đặc biệt có một phòng ngủ chung với giường cỡ đại.

Trạch Tiêu Văn nghe vậy đột nhiên cười, gật đầu một cái, nói: "Được, cuối cùng cũng nên thả lỏng một chút, Dã ca."

Lưu Dã lại đáp người cuối cùng buông lỏng một chút ngược lại chính là mình.

Bọn hắn cùng trải qua một đêm điên cuồng, nước mắt thống khổ cùng tận cùng vui sướng đan xen.

Yên Hủ Gia nhớ, trước khi cậu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, còn nghe được Lưu Dã cơ hồ nhẹ một tiếng thở dài, sau đó dùng thanh âm ôn nhu thường ngày nói: "Ngủ ngon, đều ngủ tốt một giấc, ngày mai không cho các ngươi khóc."

"Bọn em sao lại khóc a...", Châu Chấn Nam trở mình ôm lấy Lưu Dã, "bọn em chờ anh khóc, nếu có nhớ kĩ lúc hóa vàng phải nói cho bọn em biết."

Lưu Dã không đáp lại. Châu Chấn Nam cũng chỉ coi là do anh thật sự tuyệt tình.

"Mấy giờ phải xuất phát?" Ngày thứ hai, đã qua một thời gian dài kể từ khi ăn cơm trưa xong, bọn họ tuyệt nhiên không một ai nói chuyện. Thẳng đến 6 giờ chiều, Hạ Chi Quang mới hỏi một câu liên quan đến nhiệm vụ. "Cũng sắp đến 8 giờ rồi."

Cả đội đang ở trong đỉnh tháp ngay biên giới, mây đen nghịt cũng thấp thoáng trong tầm mắt.

Châu Chấn Nam liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Cấp trên yêu cầu sau 7 rưỡi mới có thể bắt đầu hành động. Chặng đường từ tháp Trung ương đến tháp biên giới cũng không dễ dàng gì, bọn họ thậm chí còn tốn không ít công sức bảo hộ Lưu Dã an toàn đến nơi này.

"Hóa ra ngay cả kế hoạch tác chiến đều không có", Diêu Sâm nhịn không được nói, "Làm thế nào hành động cũng không nói rõ ràng."

Không ai tiếp lời. Tâm trạng mọi người giờ phút này cùng không có khá hơn, đặc biệt là khi nhìn mây đen ngày một kéo tới gần.

Lưu Dã đột nhiên xoa xoa mắt ngồi xuống, anh đã ngủ thật lâu. "Ta đi toilet, mọi người tiếp tục thảo luận."

"Hắc", Yên Hủ Gia vỗ vỗ anh, "còn trướng?"

Lưu Dã nhún nhún vai nở nụ cười, sau đó đi ra ngoài.

Anh từng bước một đi về phía lối ra, sau đó chậm rãi đưa tay đẩy mở cửa lớn, chuẩn bị tiến vào trong hàng lang tối đen, mỗi bước chân đều mang theo mơ hồ áp lực.

"Lưu Dã", Nhậm Hào đột nhiên gọi. Lưu Dã quay đầu lại, hướng ánh nhìn về phía Nhậm Hào, nghiêng đầu không nói chuyện.

"Ta yêu ngươi."

Lưu Dã sửng sốt một hồi, sau đó cười gật gật đầu, quay người không chút do dự đi vào trong bóng tối. Bóng lưng gầy từng chút bị hàng lang tờ mờ bao phủ, sau đó hoàn toàn biến mất nơi khúc quanh.

Không ai hỏi Nhậm Hào vì cái gì lại đột nhiên nói như vậy, dù sao cũng sắp đi vào chỗ chết, giờ phút này gã muốn nói gì đều không quá đáng.

"Dọn dẹp tư trang một chút", qua một lúc lâu, Nhậm Hào thoát lực mà ngồi trở lại ghế sa-lon, cả người nặng nề dựa vào trên ghế, "Vũ khí hạng nặng đều thu thập tốt, chẳng may cướp cò sẽ không hay."

Châu Chấn Nam quay đầu lại nhìn gã. Yên Hủ Gia cũng mở to hai mắt nhìn chằn chằm. Diêu Sâm ngồi thẳng người, không dám đoán mò trong lời nói gã có ý gì.

"Tiểu Trạch", gã cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm, "Còn nhớ đêm đó ta đã nói gì với ngươi?"

Trạch Tiêu Văn có chút thật thà suy nghĩ vài giây, đáp: "Ngươi nói khi tai nạn thật sự ập đến, chúng ta ai cũng sẽ không chết."

"Đúng vậy", giọng nói Nhậm Hào vẫn đều đều, cả người đều như muốn chìm vào bên trong ghế sô pha, "Bởi vì nhiệm vụ của chúng ta chỉ là đem vũ khí tối cao đưa đến nơi này mà thôi."

Tất cả mọi người đều ngẩn người. "Ngươi, ngươi nói cái gì?", Hạ Chi Quang thanh âm run rẩy hỏi, "Lưu Dã đã đi đâu? Ngươi trả lời ta! Lưu Dã đâu?"

Nhậm Hào đáp: "Anh ấy mới thật sự là đi chịu chết, chúng ta chỉ phụ trách đem Lưu Dã hộ tống đến đây."

Châu Chấn Nam xông lên nắm cổ áo gã, ép hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi giải thích rõ ràng!"

Nhậm Hào bình thản tựa như chuyện gì cũng đều không có phát sinh: "Các ngươi nhìn ra bên ngoài."

Châu Chấn Nam trừng to mắt, quay người hướng phóng quan sát tiến lên, cùng những người khác chứng kiến cảnh tượng cả đời này đều không quên.

Lưu Dã vẫn độc một thân bạch y, từng bước kiên định hướng về cơn mưa bên ngoài. Mái tóc anh vì nước mưa trở nên ẩm ướt, sau đó toàn thân vì dầm mưa mà nổi lên vệt máu. Một điểm lại một điểm, vết máu dần che kín thân hình gầy gò, nhưng anh hoàn toàn không có ý định tạm dừng, vẫn là kiên định không đổi thẳng tiến, tùy ý đem thân mình chôn vùi bên trong mưa bụi u ám.

Không biết qua bao lâu, mưa đã tạnh. Sau đó nương theo một âm thanh nổ thật to, mây mù dần phân tán.

Bọn họ trong tháp đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, còn chưa có tiếp nhận sự thật trước mắt.

"Trở về thôi." Nhậm Hào bước tới, "Ta kể cho các ngươi nghe chuyện xưa."

Trước khi tận thế bắt đầu, Nhậm Hào vẫn còn là một thần tượng có chút tiếng tăm, gã kết giao với một lão sư dạy nhảy vô cùng xinh đẹp, gọi là Lưu Dã.

Hai người rất yêu nhau, còn ước định cả đời này đều muốn ở cạnh bên nhau, vĩnh viễn không xa rời. Thẳng đến một ngày, Lưu Dã đột nhiên mất tích, biến mất hoàn toàn sạch sẽ.

Nhậm Hào tựa như nổi điên, lục tung khắp nơi tìm anh, lại một dấu vết cũng đều tìm không thấy. Lưu Dã giống như hoàn toàn bốc hơi, không để lại cho Nhậm Hào dù chỉ là một đầu mối tin tức nhỏ nhất.

Lưu Dã mất tích được 5 tháng, thế giới chính thức bước vào tận thế. Nhậm Hào là một trong những dị năng giả cấp S thức tỉnh sớm nhất, nghiễm nhiên bị đưa vào kế hoạch bồi dưỡng trọng điểm của Trung ương.

Kết quả là gã ở Trung ương gặp lại Lưu Dã. Lưu Dã cũng mặc đồng phục, ôm tài liệu trong ngực, đứng ở hành lang. Anh nhìn thấy Nhậm Hào một thân đồng phục y hệt thậm chí còn lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, ta là Lưu Dã."

Nhậm Hào cơ hồ muốn phát điên. Gã không hỏi Lưu Dã vì cớ gì lại đột nhiên biến mất, cũng không hỏi vì cái gì lại đem gã quên đi, mà cố gắng trong vòng 2 tháng lập liên hoàn chiến công, trực tiếp tìm đến Trung ương hỏi thăm về sự tình của Lưu Dã.

Anh kỳ thật mới là dị năng giả thức tỉnh sớm nhất. Nguồn lực tinh thần cường đại của Lưu Dã trực tiếp ảnh hướng đến tháp tin tức Trung ương, bị yêu cầu ngay lập tực tiến vào Trung ương xử lí công việc.

Anh chính là dị năng giả hệ tinh thần cấp SSS. Năng lực hiếm thấy khiến cho anh tại thế giới trước khi xảy ra tận thế không được lưu lại một điểm dấu vết.

Nhưng không may chính là, tháng thứ hai tiến vào Trung ương, Lưu Dã vì hoàn thành một nhiệm vụ gần như bất khả thi mà hi sinh, chỉ lưu lại một đoạn ngắn tinh thần sau cùng.

Các chuyên gia tại căn cứ tinh thần dựa trên đoạn ngắn tinh thần đó cùng các loại tư liệu lúc trước tiếp nhận kiểm tra của Lưu Dã, dốc hết sức bình sinh rốt cuộc cũng tạo ra được một "Lưu Dã".

"Lưu Dã" cùng người thật trong ngoài giống hệt nhau, nhưng lại không có tình cảm. Cảm tình là một thứ quá tinh tế, không thuộc về phạm trù tư liệu có hạn tại căn cứ hay đoạn ngắn tinh thần có thể phục khắc.

Chuyên gia đem đoạn tinh thần đưa vào phiên bản mô phỏng chân thật không khác gì nguyên bản - "Lưu Dã", sau đó cấp cho năng lượng từ khối đá năng lượng cấp SSS độc nhất của Trung ương, đồng thời lập ra Kế hoạch R.

Nội dung kì thật rất đơn giản. Trung ương đem tinh thần lực của Lưu Dã tái tạo thành vô số bản, nhưng một thời điểm chỉ một bản có thể hoạt động giống như người thật. Cho nên Trung ương mỗi lần chỉ mở ra một dị năng giả cấp SSS Lưu Dã, đem anh đưa tới đội ngũ mạnh nhất làm nhiệm vụ trấn an tinh thần các cường giả trong đội. Sau đó tại thời điểm xảy ra đại nạn, liền trực tiếp hiến thân, cuối cùng thu về đá năng lượng, một lần nữa mở ra Lưu Dã mới.

Mới đầu Nhậm Hào hoàn toàn không biết về kế hoạch cụ thể, gã vỏn vẹn chỉ hiểu rõ đến đoạn Lưu Dã là người nhân bản.

Nhưng đến năm kia, tại thời điểm số lượng lớn dị năng giả cấp S xuất hiện, Nhậm Hào chứng kiến qua một lần Lưu Dã hiến thân.

Lúc ấy chỉ còn một mình dị năng giả cấp S là gã, những người khác cấp A đều bị trọng thương hấp hối, Lưu Dã đột nhiên xuất hiện, đi vào bên trong gió lốc tổ đội gã phải đối mặt.

Lúc ấy Nhậm Hào gần như sụp đổ, cảm giác như mình lần thứ hai để vuột mất người mình trân quý nhất trên đời.

Thẳng đến năm ngoái, số lượng lớn dị năng giả cấp S một lần nữa xuất hiện, Trung ương thành lập R tổ. Lưu Dã vậy mà lại xuất hiện.

Anh ngày đó mang theo khí tức ấm áp độc nhất ngày xuân đẩy cửa tiến vào: "Xin chào, ta là Lưu Dã."

Nhậm Hào lúc ấy rất muốn khóc, nhưng gã nhịn được, đồng thời hiểu rõ quy luật tồn tại của Lưu Dã. Cho nên gã cũng không thường tìm đến Lưu Dã, bởi vì trong lòng Nhậm Hào, luôn tồn tại một góc nhỏ mềm mại, vĩnh viễn thuộc về biên đạo nhảy có chút ngốc nghếch Lưu Dã kia.

"Ta cũng không thể giải thích rõ, Lưu Dã đến cùng tuy còn sống nhưng cũng là đã sớm hi sinh." Nhậm Hào cuối cùng kết luận, "Hoặc là nói anh ấy vốn vì cái chết mà được sinh ra, sinh tử đối với Lưu Dã mà nói đã sớm trở thành một khái niệm mơ hồ."

Bọn họ trầm mặc thật lâu, Trạch Tiêu Văn đột nhiên mở miệng: "Tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng ra a, các ngươi nói xem, Dã ca đến cùng có hay không yêu chúng ta, hoặc là chí ít một người trong chúng ta?"

"Ta tin anh ấy có yêu." Châu Chấn Nam đáp.

Kể xong chuyện cũ, bọn họ trở lại tháp Trung ương, toàn tổ y phục chỉnh tề, hết thảy đều mạnh khỏe, trong ánh mắt sùng bái của đám người ra đón mà trở lại phòng sinh hoạt.

Đẩy cửa ra, hiện hữu một bóng người ngồi ngược nắng trước cửa sổ thủy tinh, nghe thấy thanh âm mà xoay đầu lại: "Xin chào, ta là Lưu Dã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro