Khủng hoảng kinh tế của nhóm nhạc tia chớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*OOC, truyện cổ tích tuổi 18, bánh ngọt ngốc nghếch ~

----------------

Năm 2019 sau công nguyên, nhân loại bãi bỏ lệnh cấm không cho động thực vật thành tinh, quyết định chung sống hoà hợp với tự nhiên.

Nhóm nhạc tia chớp ⚡ chính là sinh ra ở thời điểm này -- Nhóm nhạc nam đầu tiên được hình thành từ con người, thỏ, bồ câu, sư tử, hamster, mèo, chó, cáo, gấu trắng, quả dứa và bọt biển của cả nước.

Bởi vì là con người duy nhất trong nhóm, Châu Chấn Nam phải gánh đỡ trọng trách chiếu cố các thành viên một cách tự nhiên, trở thành tiểu đội trưởng của nhóm nhạc tia chớp.

Cũng may, có thể được vào trong nhóm đều là các cá thể có kha khá đạo hạnh nổi bật trong tộc, gần như đều có thể duy trì dạng người 24 giờ/1 ngày, cho nên khi mọi người trở lại biệt thự nhóm mình, cơ bản đều vẫn sẽ dùng dạng người để sống chung.

Chỉ ngoại trừ Triệu Lỗi ra, làm giống thực vật duy nhất ở trong nhóm, anh càng thích về đến nhà lại mở cửa sổ ra, sau đó chuyển một chậu hoa cỡ lớn ra đó, hóa thành nguyên hình phơi nắng.

Mỗi lần như vậy, tiểu đội trưởng tri kỷ sẽ lại cầm theo một cái ấm nước đến tưới nước cho Triệu Lỗi, vừa ngâm nga hát vừa tưới, thậm chí còn tự tưới nước thừa lên người mình.

Kỳ thực, là một con người, chuyện Châu Chấn Nam tự tưới nước cho mình này rất khác thường, chẳng qua cũng không thể trông cậy vào Triệu Lỗi lúc này còn đang trong trạng thái quả dứa có thể suy nghĩ nhiều như vậy.

Ở chung lâu ngày, mọi người về tới biệt thự đều sẽ buông lỏng, nhìn Trạch Tiêu Văn bản meo meo thập phần được sủng ái, thường được tiểu đội trưởng đặc biệt cưng nựng, Trương Nhan Tề ghen đến mức cũng biến trở về nguyên hình.

Chỉ thấy một con cún mắt cụp lông vàng cỡ bự chạy mấy vòng xung quanh Châu Chấn Nam, đuôi điên cuồng vẫy vẫy, dường như đang được gắn động cơ. Châu Chấn Nam cười đến mức hai mắt cong cong, thả Trạch meo meo trong ngực xuống, ngồi xổm xuống xoa đầu gâu gâu Tề.

Đuôi của gâu gâu Tề càng mừng rỡ vẫy hăng hơn, chân sau đạp xuống, đứng người lên muốn nằm vào trong ngực Châu Chấn Nam. Nhưng anh lại quên mất kích cỡ cơ thể của mình, so với chiều dài của tiểu đội trưởng của anh đúng là có hơi lớn, cho nên cái bổ nhào về phía trước này trực tiếp đè người ngã ngửa xuống mặt đất.

Gâu gâu Tề xem xét, quyết định vò đã mẻ không sợ vỡ, phát huy đầy đủ tính cún, hoạt bát liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của tiểu đội trưởng nhà mình. Châu Chấn Nam cũng không giận, còn vui tươi hớn hở sờ sờ lông đầu mềm mại của gâu gâu Tề, thấy vậy, Trạch meo meo bị bỏ rơi ở bên cạnh cũng meo meo meo gọi.

Mắt thấy thủ pháp xoa mèo xoa cún của Châu Chấn Nam càng ngày càng thuần thục, thành viên khác của nhóm nhạc tia chớp cũng không giữ được bình tĩnh, nhao nhao biến trở về nguyên hình "tranh sủng".

Thỏ thỏ Lạc và cáo đỏ Dã một người toàn thân trắng tuyết, một người toàn thân đỏ rực, lông dài đều mượt mà mềm mại, thành khách quen trong ngực Châu Chấn Nam; Bồ câu Gia tiếng kêu to, thường cùng ở cạnh Châu Chấn Nam sáng tác nhạc; Sư tử Quang tinh lực tràn đầy, rất thích cõng Châu Chấn Nam đi hóng mát tứ phía; Hamster Sâm da lông bóng loáng không dính nước, hình thể lại nhỏ nhắn linh hoạt, thời điểm không có công việc lúc nào cũng nằm trong túi áo ngực nhỏ của Châu Chấn Nam; Gấu trắng Hào tương đối to lớn, cũng không hoạt bát như như những thành viên khác, nhưng lớp lông của anh vừa dày lại vừa mềm vừa ấm, trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ làm việc, Châu Chấn Nam đều thích nằm trong ngực anh nghỉ ngơi, như này không lo lớp trang điểm bị lem, cũng không lo thời tiết lạnh; Về phần bọt biển Nhượng... Thời điểm Châu Chấn Nam ngâm mình rất hay gọi cậu vào cùng, nghe nói là như thế có thể tìm thấy niềm vui thú khi bơi lội ngoài đại dương (?).

Mười một thành viên của nhóm nhạc tia chớp cứ như vậy gà bay chó chạy trải qua thời gian hai năm vui sướng trong biệt thự lớn của nhóm.

Bởi vì trước đây nhóm nhạc này của bọn họ vốn là "Nhóm thí nghiệm", không ký kỳ hạn, cho nên mọi người ngu ngốc cho rằng cuộc sống vui vẻ này còn có thể tiếp tục thật lâu thật lâu, không nghĩ tới tai nạn ngoài ý muốn lại đến đột nhiên như vậy.

Hoàn cảnh kinh tế không tốt, đoàn đội kinh doanh lúc trước chạy trốn, để lại một đống cục diện rối rắm, nếu như bọn họ muốn tiếp tục duy trì, đầu tiên phải lấp đầy lỗ hổng, còn phải tự mình ra ngoài bàn chuyện công việc.

Tất cả mọi người đều sầu muốn chết, nhưng nhìn tiểu đội trưởng của bọn họ, đều không hẹn mà cùng lựa chọn tiếp tục kiên trì.

Nhậm Hào bỏ cần câu cá xuống, mặc âu phục vào đeo cà vạt chỉnh tề đi ra ngoài bàn nghiệp vụ; Yên Hủ Gia đến bưu điện làm việc bán thời gian, hiệu suất chuyển thư mỗi ngày đều là top 1 cả khu; Triệu Lỗi chế tạo một chiếc máy phát điện, trực tiếp quang hợp để phát điện, còn tiện thể tiết kiệm được tiền điện của biệt thự; Triệu Nhượng cosplay SpongeBob, Hạ Chi Quang cosplay vua sư tử, Lưu Dã cosplay A Ly, video đăng trên diễn đàn đột phá 10 triệu lượt xem; Loạt short video hệ liệt mèo chó chuột của Trạch Tiêu Văn, Trương Nhan Tề, Diêu Sâm số lượt xem theo sát phía sau; Hà Lạc Lạc thành chủ blog mỹ thực trứ danh, bề ngoài món ăn làm ra thập phần tinh xảo...

Nhìn dáng vẻ các đồng đội trăm phương ngàn kế "phụ cấp gia dụng", Châu Chấn Nam vừa có chút vui lại vừa có chút buồn, cậu thở dài, thừa dịp không ai chú ý tới, đi vào phòng tắm khóa chặt cửa.

Tối đến, Châu Chấn Nam lặng lẽ cầm một viên trân châu đặt lên tay Nhậm Hào, để anh nhìn xem có thể bán được một cái giá tốt hay không. Trực giác Nhậm Hào mách bảo có chỗ không ổn, không để ý Châu Chấn Nam đang phản đối, gọi tất cả các đồng đội tới.

Mọi người nhìn hòn ngọc trai tỏa ra ánh sáng ôn hòa lấp lánh trong lòng bàn tay Châu Chấn Nam kia, đều cho rằng cậu đang muốn lấy bảo vật gia truyền ra bán lấy tiền, nhao nhao phản đối.

Châu Chấn Nam gãi đầu một cái, cuống quít giải thích không phải giống như mọi người nghĩ, mấy viên ngọc thế này ở quê của cậu cũng không hiếm lạ, cậu còn có không ít, chỉ là nhìn trên thị trường hình như lưu thông cũng không nhiều.

Nhậm Hào nửa tin nửa ngờ nhận lấy viên trân châu, sau đó dùng cách thức bá đạo tổng tài độc nhất vô nhị chào hàng bán một cái giá cao, trước khi đi cái người mua kia còn dặn đi dặn lại, nếu có hàng mới nhớ kỹ đến lần nữa, hắn muốn làm một chiếc dây chuyền trân châu.

Trải qua cố gắng không ngừng nghỉ của mọi người, nhóm nhạc tia chớp cuối cùng vẫn còn tồn tại, còn vang dội khẩu hiệu "mệnh ta do ta không do trời", trở thành một đóa kỳ hoa trong vòng giải trí.

Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn. Bởi vì tất cả mọi người đều là "nghệ nhân hoang dại nhân gian" , bị diễn đàn chèn ép, tiền chi hoa hồng đều bị ém đi hết. Mọi người vây quanh tiểu đội trưởng cùng tính toán chi tiêu gần đây, phát hiện còn tiếp tục sớm muộn như này không đáng kể là bao, ban đầu bọn họ còn dự định muốn tổ chức một chiếc concert trên biển, bây giờ cũng phải trì hoãn, nói không chừng còn phải chết yểu.

Quá khó chịu, Trương Nhan Tề biến trở lại thành cún bự nằm xuống, đôi mắt cún cụp vốn vô tội của anh nhìn lại càng thêm thương tâm.

Loại chuyện biến hình này rất dễ truyền nhiễm, tất cả mọi người hiện ra nguyên hình của mình, làm ra vẻ như không nhìn thấy biểu cảm là có thể không nhìn ra nỗi u buồn.

Châu Chấn Nam kéo các đồng đội của cậu lại, mười một giống loài không giống nhau cứ như vậy cùng ôm nhau, làn da hoặc cứng cáp hoặc mềm mại, nhiệt độ cơ thể hoặc lạnh lẽo hoặc ấm áp, đến cả nhịp tim đập cũng không giống nhau, thế nhưng mọi người cũng đều giống nhau, bọn họ đều là một phần tử của nhóm nhạc tia chớp, đều thích tiểu đội trưởng của bọn họ, đều muốn ở lại, cùng bên nhau.

"Yên tâm đi, mọi người tiếp tục chuẩn bị concert nửa năm sau, còn lại giao cho em, em có biện pháp." Châu Chấn Nam kiên định nói, "Chỉ là... Khoảng thời gian này em cần người hỗ trợ, ban ngày tất cả mọi người đều có việc rồi, vậy thì buổi tối tới tìm em vậy."

Các thành viên quyết định rút thăm quyết định thứ tự, Diêu Sâm rút trúng số đầu tiên. Thế là, coi như Châu Chấn Nam chỉ gọi người kỳ lưng giúp, trong phòng tắm nhìn thấy dáng vẻ Châu Chấn Nam mọc ra đuôi cá, kinh ngạc đến mức nửa ngày không nói ra được câu nào.

"Thất thần cái gì, chưa từng nghe thấy truyện cổ tích người cá rơi nước mắt sẽ biến thành trân châu à? Nhanh, nghĩ cách làm em khóc đi."

Châu Chấn Nam ở trong bồn tắm nghịch bong bóng nước, đuôi cá màu xanh đậm còn vui sướng vẫy quẩy.

"Nam... Nam Nam, em không định giải thích với anh về tình trạng của em hiện tại trước sao?"

Diêu Sâm lại nhìn người cá nhỏ không một manh áo trong bồn tắm, hơi đỏ mặt quay đầu nhìn ra chỗ khác.

"Các anh cũng biết, trên sách vở đều ghi người cá đã sớm tuyệt chủng từ hàng ngàn năm trước... Kỳ thực tộc em chỉ trốn đi thôi, không muốn bị quấy rầy. Em là do lén chạy ra ngoài, không muốn bị bắt đi làm thí nghiệm, cho nên giấu giếm các anh lâu như vậy... Em xin lỗi."

Châu Chấn Nam rất thành khẩn, thế nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. Châu Chấn Nam giải thích nói, đây là bởi vì sau sự kiện nàng tiên cá Ariel, chủng tộc bọn họ tiếp nhận bài học, tiến hóa thành bạc tình, cho nên trong trạng thái người cá cậu rất khó có được tâm trạng gì thất thường, khóc ra lại càng khó hơn.

Diêu Sâm nghĩ nghĩ, mặc nguyên quần áo bước vào bồn tắm lớn, ôm Châu Chấn Nam vào trong ngực, "Để anh thử xem vậy... Để anh kể cho em nghe chuyện của anh từ hồi còn ở xứ sở hamster..."

Thì ra Diêu sâm đã từng chỉ là một con hamster nhỏ bình thường, vì bảo vệ người nhà, một mình đi Hàn Quốc đặc huấn, trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở ở đông đảo, cuối cùng luyện được một thân bản lĩnh, trở thành kỵ sĩ hamster.

Châu Chấn Nam nghe Diêu Sâm dùng giọng điệu ôn nhu nhất kể lại những chuyện huấn luyện tàn khốc kia, quay người ôm lấy anh, rơi xuống hai viên trân châu.

Cứ như vậy, mặc dù không đành lòng, nhưng mọi người vẫn nghe lời tiểu đội trưởng, ngày ngày nghĩ cách làm cho cậu khóc. Tiến triển trên cơ bản cũng coi như là thuận lợi, người cá nhỏ Nam hàng ngày đều có thể rơi hai đến ba viên trân châu nhỏ, lại thêm "nghề phụ" khác của mọi người chèo chống, duy trì chi tiêu hàng ngày của nhóm nhạc tia chớp hoàn toàn không có vấn đề.

Rút trúng số thứ 10 là Hạ Chi Quang, ngày thứ mười một, hắn chìa ra một nắm ngọc trai nhỏ.

Các thành viên khác quá sợ hãi, vội vã chạy đi xem tình trạng của Châu Chấn Nam.

Chỉ thấy người cá nhỏ Nam trốn trong bể cá lớn bọn họ mới mua cho không chịu ra, lặn dưới đáy nước thở bong bóng lên, gương mặt đỏ bừng, trên đuôi còn có một số vết đỏ khả nghi.

Mọi người nhao nhao mắng Hạ Chi Quang có còn là người không, tại sao lại có thể bắt nạt tiểu đội trưởng của cả đám như thế, Hạ Chi Quang nhỏ giọng uất ức một câu, em vốn cũng có phải là người đâu, sau đó liền bị hành hung một trận.

End. (19.11.21)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro