The White Flag Bleeds (BajiTake)(phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi lẽ ra đã không còn là kẻ hèn nhát từ lâu, hút nó vào và gửi những tin nhắn chưa gửi đó và cố gắng hơn nữa để tiếp cận với nhóm của mình để ngăn chặn tình trạng tuyệt vọng hiện tại của mình. Mối quan hệ ba tháng nắm quyền kiểm soát anh ta, và omega của anh ta không còn gì để mất, khóc lóc và cào cấu chúng ra khỏi đầu Takemichi nếu cậu dám đặt một trát lên giữa họ. Anh không thể làm điều đó với omega của mình.

Đồng hồ chỉ sang năm và chiếc chuông treo trên cửa kính kêu vang.

"Baji," Takemichi gọi với một nụ cười mệt mỏi. Cậu nhanh chóng gửi lời cầu nguyện đến các vị thần rằng Baji sẽ không giở trò đùa nghịch với  cậu ngày hôm nay. Cậu  không bao giờ có thể quen với nó.

Alpha vươn tay, vuốt ve làn sóng đen dày đặc của omega, không để ý đến chút nao núng. "Omega của tôi."

Một biệt danh mà anh quyết định gọi là Takemichi sau khi nhận thấy sự phục tùng nhanh chóng của omega đối với những tiến bộ của anh.

"Hôm nay mày có mùi thơm. Có lẽ tao nên bắt đầu đuổi khách hàng đi vì mùi kinh tởm của họ luôn quanh quẩn xung quanh mày. Mùi hương của mày bây giờ đáng chú ý hơn rất nhiều. Một mùi hương đất nhẹ trộn với cây dạ yên thảo không bao giờ có mùi rõ ràng hơn. Mày đúng là omega có mùi tốt nhất. "

Tim cậu gần như ngừng đập. HIs má đỏ bừng.

 Cậu nở một nụ cười giả tạo khác cho Baji, phớt lờ omega của mình đang rên rỉ như một con chó cái vì lời khen ( đoạn này tôi không hiểu lắm), và lắc đầu với cậu . "Tao cần khách hàng, Baji. Tao không có nhiều kinh nghiệm để bắt đầu một công việc mới, mày biết đấy. "

"Đó sẽ không phải là vấn đề, tao sẽ chăm sóc cho mày." Alpha nghiêng người về phía trước và đặt khuỷu tay lên mặt quầy để thể hiện vẻ mặt nghiêm túc của mình.

"A-ah," Takemichi lắp bắp, hoàn toàn bối rối trước lời đề nghị.

Mặt cậu ấy nóng lên và omega của anh ấy gầm gừ với ý tưởng đó. Một người bạn, Takemichi, nhắc nhở bản thân. Đó sẽ là Baji mãi mãi với cậu .

Takemichi nuốt nước bọt mắng mỏ alpha. "Mày không thể làm điều đó. Mày chỉ nên chăm sóc người bạn đời của mình, Baji. Hơn nữa, tao không muốn trở thành gánh nặng cho mày ".

Baji không nói thêm lời nào. Anh ấy nhìn xuống omega và khóe môi cong xuống, có vẻ khó chịu trước cách chọn từ ngữ của Takemichi, nhưng mắt anh ta lóe lên một cảm xúc vô định mà không phải là thất vọng. Takemichi loay hoay với ngón tay cái của mình, không chắc chắn để xin lỗi vì đã làm tổn thương cảm xúc của mình. Cậu nhìn lên alpha một cách hối lỗi, nhưng sự chú ý của anh ấy không còn đổ dồn vào cậu nữa.

Đôi mắt màu vàng của anh ta nhìn xuyên qua cánh cửa phòng sau phía sau cậu .

"Người quản lý của mày có ở đây không?"

Tim Takemichi ngày càng đập mạnh không biết có nên nói sự thật hay không.Cậu nghiêng đầu xuống, không thể bắt gặp ánh mắt lúc này đã quay lại nhìn anh. Cô ấy không. Người quản lý của cậu sẽ không có mặt ở cửa hàng trong vài ngày tới, cô ấy có việc khẩn cấp về gia đình. Không phải alpha nên biết, nhưng cảm giác tội lỗi sẽ ăn tươi nuốt sống cậu nếu cậu không làm vậy.

Cậu liếc qua tóc mái của mình về phía alpha, điếc khi Baji lặp lại câu hỏi và khoanh vùng trong lồng ngực đang đập thình thịch của anh.

"V-yep. Cô ấy chỉ ở phía sau làm các thủ tục giấy tờ từ những lần cho thuê vào tuần trước. " Takemichi nở một nụ cười lung lay.

"Là vậy sao?" Câu hỏi Baji.

Một sự im lặng khó xử bao trùm xung quanh họ. Cả hai đều biết động cơ của nhau, nhưng ai là người sẽ tiết lộ điều đó trước?

Con sói xấu lớn tru lên.

Một mùi hương còn thấp hèn hơn cả những trò đùa mà Baji bày ra bùng nổ. Thịt đã phân hủy và máu khô thống trị không khí, tỏa ra một sức nóng dữ dội. Da của omega như bị nước nóng dội lên khắp người vậy. Đôi mắt anh ngấn nước vì làn sương mù vô hình của sức nóng. Omega bị bóp nghẹt và kìm hãm không khí, cảm thấy yếu ớt và đau đớn trong khi Baji nhìn chằm chằm vào cậu với khuôn mặt trống rỗng. Các omega cố gắng cầu xin sự giúp đỡ, nhưng ai? Không có ai xung quanh và nguyên nhân khiến anh ấy đau đớn không cảm thấy hối hận về hành động của mình. Takemichi hét lên một tiếng siết cổ và ngã về phía sau, choáng ngợp và choáng váng. Đầu cậu va vào tủ phía sau và cơ thể gục xuống sàn. Cậu  nằm trên sàn nhà nức nở và nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng đẩy pheromone đau khổ của mình với hy vọng alpha sẽ tỉnh lại. Baji cười và đi vòng quanh quầy và nhấc chiếc omega khỏi sàn. Anh bế Takemichi lên, đặt một chân vào giữa hai chân của omega và vòng tay qua bờ vai gầy, ốm yếu ôm lấy anh từ phía sau như một người chồng đi làm về.

"Em biết không, Michi. Em nên cố gắng nói dối nhiều hơn, "Baji thì thầm trước khi chúi mũi vào cổ trần của Takemichi. "Em thật tàn nhẫn, em yêu, bỏ rơi anh trong bóng tối. Mỉm cười ngượng ngùng và đáp lại những cái chạm của anh, hành động như thể em không biết trái tim anh. Vậy mà em lại lùi một bước, giả vờ rằng chúng ta chỉ là khách hàng và công nhân ".

Pheromone giảm dần, cuối cùng cho Takemichi cơ hội để thở. Omega cố gắng vùng ra khỏi vòng tay siết chặt và khổ sở vỗ cánh tay của mình để giữ lấy mặt bàn. Cậu hất đầu về phía trước, nghẹt thở và hút không khí như thể họ sẽ bỏ rơi anh ta một lần nữa. Bây giờ cậu muốn có không khí bên cạnh mình chứ không phải là người alpha đã điều khiển cậu .

 Cậu thật ngu ngốc làm sao khi nghĩ rằng Baji muốn có một người bạn. Cậu đã ngu ngốc đến mức nào khi liên tục phớt lờ những lá cờ đỏ và kết cục trong lòng bàn tay. Cậu từ chối tin vào điều này.

Takemichi tung người, vùng vẫy ra khỏi tay cầm và cố gắng đá vào ống chân của Baji. "Buông tôi ra!" Takemichi hét lên.  Cậu hú lên trong giận dữ và cắn một miếng lớn vào cẳng tay của Baji đã trượt vào tầm nhìn của cậu .

Baji siết chặt cánh tay của mình và lắc cơ thể trong vòng tay của mình. Răng của omega tách khỏi cánh tay khi đầu anh ta nghiêng sang một bên. Cơ thể Takemichi căng thẳng khi Baji phát ra một tiếng gầm gừ alpha sâu vào tai anh.

"Em có dám thách thức anh không, em yêu? Sự kiên nhẫn của anh thực sự rất mỏng và em thực sự không muốn thấy anh tức giận ".

Takemichi bất đắc dĩ phải cúi cổ và khóc, nhìn những giọt nước bắn tung tóe lên những lời báo trước của Baji. Anh ta ghét cách omega của anh ấy và con người hiện tại của anh ấy dễ dàng khuất phục trước bất kỳ giọng điệu vũ lực nào. Không ngừng xin lỗi và cúi đầu.

Miệng của Baji mở ra và đưa chiếc lưỡi nóng hổi của cậu lướt qua chiếc cổ nhợt nhạt để nếm mùi đau khổ đang rỉ ra. Anh rên rỉ sung sướng khi hương vị truyền nhiệt xuống đáy quần của anh. Takemichi thút thít khi chiếc quần được kiềm chế chặt chẽ đang cọ xát vào hông anh. "Anh đã đợi con chó cái đó ra đi quá lâu. Anh có thể cảm thấy pheromone khó chịu của ả ta mờ dần trong cửa hàng, nó không bao giờ yếu nếu ả ta ở đây. Ả ta luôn xen vào giữa chúng ta và đối xử với anh như thể anh là một alpha tồi tệ. Em biết anh đối xử với em rất tốt mà, Michi, "Baji rên rỉ. "Anh chỉ hành động theo cách này vì anh yêu em, nhưng em không quan tâm. Em là của anh và chỉ của anh. Anh dần mất trí khi nhìn thấy em mà không có vết cắn của anh. Anh thực sự không muốn làm tổn thương em. "

Cơ thể của omega run lên sau khi căng thẳng và phát ra một tiếng thút thít sau lời tỏ tình. Thật là ốm, nhưng cậu không thể nôn ra được. Cơ thể cậu quá sợ hãi để làm bất cứ điều gì khi lời đe dọa của Baji vẫn còn vang vọng trong đầu cậu . Baji có thể làm bất cứ điều gì với  cậu và  cậu có thể cảm nhận được omega của mình đang cố gắng tiếp quản để trở thành một người sẵn sàng tham gia.

Baji ngẩng đầu lên khỏi cổ omega, thỏa mãn với sự liếm và mút của cậu đến cổ, và kéo người nhỏ hơn vào ngực mình cho đến khi tất cả có một sức nóng mãnh liệt chia sẻ giữa họ. Tấm lót của anh trượt xuống bên dưới đùi Takemichi, nóng và nặng đến mức không thể để ý đến khiến omega bỏ qua. Omega muốn khóc nhiều hơn hắn hiện tại, điều này không thể là sự thật. Anh niệm những lời nói dối mà anh đã nói với chính mình từ đầu trong đầu, hy vọng rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

Baji phát ra một tiếng gầm gừ nhỏ, nước dãi chảy dài trên vai. Omega lắc đầu, cậu nhỏ của anh đang lên cơn. Đó là tất cả. Anh cần đánh thức cậu nhỏ mình dậy.

Người alpha di chuyển cơ thể của họ dựa vào mặt bàn, buộc người omega phải gập người ở hông.

Takemichi mở to mắt và nắm lấy cánh tay của Baji. Bạn bè không làm điều này. Anh ấy đang trong cơn say- Phải, chỉ là- Nước mắt lớn không kiềm chế được rơi xuống mặt, kèm theo những giọt nước mắt không dứt.

"Làm ơn đi, Baji. Xin vui lòng! Tao không muốn làm điều này, chúng ta là bạn- "Cậu nghẹn lời khi Baji ngửa hông ra sau và đâm mạnh vào cậu.

"Baji, không!" Takemichi hét lên.

Baji cho  cậu một tiếng gầm gừ trầm đục. "Hãy nói lại tên anh."

Takemichi lắc đầu và cắn vào môi dưới của mình một cách thách thức. "Mmph," Takemichi càu nhàu, cảm thấy Baji đang cắn vào cổ mình để khiến cậu gọi mình một lần nữa.

Cậu yếu ớt ngoắc ngoắc cánh tay ôm anh, không quản tiến triển. Cơ bắp của cậu căng lên và nổi dậy chống lại  cậu để chiến đấu, kiệt sức sau ba mươi phút vật lộn. Cậu ngã úp mặt xuống quầy, cơ thể mềm nhũn nếu không có những cánh tay bất động ôm lấy anh. Ngay cả khi đó hình dáng khập khiễng của Takemichi vẫn không đủ để alpha dừng lại. Thay vào đó, Baji đã tăng tốc độ ôm của mình, tận hưởng từng phút trên thiên đường của mình và địa ngục của omega.

Nước dãi chảy ra từ cái miệng há hốc của Takemichi, hòa lẫn vào nước mắt và nước mắt của cậu , choáng ngợp với cảm giác sung sướng tột độ mà cậu đang nhận được. Cậu sẽ không bao giờ làm cho nó sống sót ra khỏi đó, nhưng cảm giác của  cậu đã chết đói omega sẽ không có cách nào khác.

Sự xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt cậu khi cậu cảm thấy chất nhờn dày đặc thấm qua quần kaki và chảy xuống đùi. Feral pheromone bùng nổ ra khỏi Baji, nhận thấy sự khác biệt có thể nhìn thấy ở quần của omega. Takemichi gạt nước mắt và nhắm mắt lại.

Với bất cứ năng lượng nào anh ấy còn lại, omega cầu xin lần cuối, "Không. Đừng làm điều này. "

Tiếng kêu của cậu bị anh bỏ ngoài tai.

"Em cũng muốn điều này, phải không?" Baji quần và mài thô vào cặp mông sang trọng.

Miệng anh lại ngoạm vào chiếc cổ trần và bay lơ lửng trên tuyến mùi hương. Hàm răng sắc nhọn của anh cạ vào làn da nhạy cảm, kích thích nhiều vết thương chảy xuống hậu môn của Takemichi.

Omega không thèm trả lời và cảm thấy mắt mình không thể mở ra được nữa hay bám chặt vào quầy cho cuộc sống thân yêu nữa. Cơ thể cậu hoàn toàn không chống chọi nổi vì kiệt sức và đầu cậu cảm thấy nhẹ bẫng vì lượng pheromone dư thừa trộn lẫn xung quanh chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro