❤️Chương 16: Mười 16 điểm đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi chơi thu cuối cùng cũng được giải quyết.

Sau khi lớp trưởng rời đi, Tống Gia Hề nhìn chằm chằm Tưởng Mộ Trầm, căm giận thu hồi tầm mắt của mình.

Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, đối với phản ứng của Tống Gia Hề có chút kinh ngạc: "Không muốn nói chuyện với tôi?"

Tống Gia Hề im lặng, gương mặt bánh bao nhăn lại, cúi đầu đọc sách.

Một bàn tay vươn tới phía trước, khớp xương ngón tay rõ ràng, ấn trên cuốn sách ngữ văn của cô. Tống Gia Hề rũ mắt nhìn, muốn kéo sách lại, mới vừa động thủ, ngón tay Tưởng Mộ Trầm ấn trên giấy liền hơi dùng sức, đè nặng sách.

Tống Gia Hề muốn kéo lại nhưng không đủ sức.

Chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn, không nói một lời.

"Cáu kỉnh với tôi, hửm?" Giọng nói trầm thấp của Tưởng Mộ Trầm vang lên bên tai, cố ý đè thấp âm cuối, làm người nghe không khỏi run lên.

Tống Gia Hề kỳ thật rất thích giọng nói của Tưởng Mộ Trầm, trầm thấp gợi cảm. Không giống với những giọng trẻ trung khác, giọng nói của cậu như chất chứa điều gì đó, luôn có thể làm cô rung động.

Lông mi khẽ run, Tống Gia Hề híp mắt nhìn chằm chằm ngón tay cậu đặt trên giấy trắng mực đen, ngón tay Tưởng Mộ Trầm thon dài, đường vân rõ ràng, móng tay được cắt tỉa cẩn thận trông còn xinh đẹp hơn của con gái.

Tống Gia Hề nhìn chằm chằm một hồi, cảm thấy cay hốc mắt, mới nói thầm: "Không có."

Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, cong khóe môi hỏi cô: "Không có gì?"

"Không có gì." Trong giọng nói có chút giận dỗi.

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm cười nhẹ thành tiếng, nhìn cô gái nhỏ khó tính bên cạnh, cong khóe môi thấp giọng hỏi: "Sao lại không vui?"

Tống Gia Hề ngước mắt, nhìn cậu một cái rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.

"Cậu quấy rầy tớ đọc sách."

Tưởng Mộ Trầm: "............"

Tống Gia Hề lặp lại lần nữa: "Tớ muốn đọc sách, cậu có thể đừng quấy rầy tớ không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tưởng Mộ Trầm lập tức thay đổi.

Cậu nhìn chằm chằm vào Tống Gia Hề, vẻ mặt có chút không tốt lắm: "Cậu cảm thấy tôi quấy rầy đến cậu?"

"Ừm." Giọng nói mềm mại của Tống Gia Hề không có bất kỳ lực công kích nào, nhưng truyền vào tai Tưởng Mộ Trầm lại cảm thấy vô cùng chói tai.

Cậu cười nhạo, lặp lại một lần: "Quấy rầy đến cậu, được, tôi đi!" Tưởng Mộ Trầm giận dỗi nói ra lời này, sau khi nói xong, cậu thật sự không nhìn thần sắc của Tống Gia Hề, trực tiếp từ vị trí đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Về phần Vương Dực và Trương Duy, tất nhiên cũng đi theo.

Tống Gia Hề không quay đầu lại nhìn, chỉ cúi đầu mím môi nhìn quyển sách bị ấn, bên trên còn để lại dấu vết ngón tay của Tưởng Mộ Trầm.

"Hề Hề." Ninh Thi Ngôn xem xong toàn bộ quá trình thận trọng lên tiếng, có chút kinh ngạc nhìn Tống Gia Hề.

Tống Gia Hề có chút bất lực ừ một tiếng: "Thi Ngôn."

"Hửm?"

Tống Gia Hề nhìn Ninh Thi Ngôn, trong đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ khó hiểu: "Hình như vừa rồi tớ tức giận."

Ninh Thi Ngôn dừng lại, cũng coi như hiểu Tống Gia Hề, vội không ngừng thấp giọng hỏi: "Vì sao vậy? Cậu tức giận Trầm ca sao?"

"Ừm!" Tống Gia Hề gật đầu không phủ nhận, cô nhíu mày nghĩ: "Buổi chiều tớ gặp Tưởng Mộ Trầm."

"Sau đó thì sao."

"Cậu ấy nói buổi tối cậu ấy sẽ đến tiết tự học." Tống Gia Hề vẻ mặt khó hiểu nhìn Ninh Thi Ngôn, nghiêm túc nói về chuyện buổi chiều gặp Tưởng Mộ Trầm.

Ninh Thi Ngôn sau khi nghe xong, kinh ngạc nhìn cô: "Cho nên cậu tức giận vì Trầm ca không tới đi học đúng giờ, hay là tức giận vì vừa nãy nghe thấy bạn học nói cậu ấy đi đánh nhau?"

Nghe vậy, Tống Gia Hề nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, mềm mại nói: "Hình như đều có một chút."

Mặc dù biết rằng Tưởng Mộ Trầm đánh nhau rất lợi hại, nhưng Tống Gia Hề vẫn cảm thấy, nếu cậu ấy có thể ít đánh nhau sẽ càng tốt, dù sao đánh nhau luôn không thể tránh khỏi bản thân không bị thương, đến nỗi Tưởng Mộ Trầm không để ý chuyện này, Tống Gia Hề xác thật cảm thấy hơi buồn.

Nhưng chút buồn bã này, lại không biết là từ đâu mà ra.

Cô rõ ràng......có thể không thèm để ý mà.

Ninh Thi Ngôn nhìn bộ dáng này của Tống Gia Hề, nhịn không được xì cười ra tiếng: "Hề Hề à."

"Hả?"

"Cậu có suy nghĩ gì đối với Trầm ca?" Kỳ thật theo Ninh Thi Ngôn thấy, hai người này thật sự rất xứng đôi, tuy một người là học bá một người là học tra, nhưng trước Tống Gia Hề, cô thật sự không nhìn thấy Tưởng Mộ Trầm ăn mệt với cô gái nào, duy chỉ có Tống Gia Hề, từ lúc vào lớp cho đến bây giờ, Tưởng Mộ Trầm không có một chút biện pháp đối với cô ấy.

Chỉ có thể dung túng nuông chiều vô hạn.

Tất cả những học sinh tinh mắt trong lớp đều biết, giáo bá nổi tiếng toàn trường, đối xử khác với bạn ngồi cùng bàn đáng yêu của mình.

Về phần khác chỗ nào, e rằng chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất.

Tống Gia Hề nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Ninh Thi Ngôn, cuối cùng vẫn trả lời với vẻ mặt khó hiểu: "Không có suy nghĩ gì cả."

Cô âm thầm nuốt đáp án kia xuống đáy lòng, cho dù có suy nghĩ khác mà lúc trước không có, Tống Gia Hề sẽ dập tắt trước khi nó xuất hiện.

Ninh Thi Ngôn nhìn cô như vậy, chỉ có thể yên lặng thở dài.

"Không có gì không có gì, không có suy nghĩ thì không có suy nghĩ, tớ nói cho cậu biết này, Trầm ca nhiều nhất chỉ tức giận một đêm, không chừng ngày mai lại tới chọc cậu đó."

Tống Gia Hề: "......nhưng hiện tại người tức giận là tớ mà?"

Ninh Thi Ngôn: "............a, đúng ha, tớ quên mất." Ninh Thi Ngôn nhìn cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhưng mà cậu vừa nói như vậy, Trầm ca hình như cũng tức giận."

"Đúng vậy."

Tống Gia Hề lại không phải chậm lắm, điểm này vẫn cảm nhận được.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Không biết."

Tống Gia Hề mím môi, ủy khuất nói: "Vừa rồi là tớ nói sai."

"Không có không có." Ninh Thi Ngôn vội vàng an ủi cô: "Cậu cũng là tức giận Trầm ca không giữ lời mà, tớ nói cậu nghe, ngày mai sẽ không có việc gì."

"Thật sự?"

Đối diện với ánh mắt trong veo nghiêm túc của Tống Gia Hề, Ninh Thi Ngôn chỉ có thể che giấu lương tâm gật đầu: "Thật sự."

Nghe vậy, trên mặt Tống Gia Hề lập tức lộ ra ý cười: "Vậy là tốt rồi!"

Ninh Thi Ngôn: "............"

Cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện ngày mai hai người sẽ bình thường trở lại.

Đầu mùa thu, ánh mặt trời vẫn rất chói chang bắt mắt.

Buổi sáng Tống Gia Hề dậy sớm, đánh răng rửa mặt, cùng bọn Khương Ánh Sơ đến căn tin ăn sáng.

Bữa sáng ở căn tin, cô thích nhất là khoai tây cuộn với một ly sữa đậu nành, ăn rất thỏa mãn.

"Hề Hề, hôm nay có mua khoai tây cuộn không?"

Tống Gia Hề ừm một tiếng: "Hôm nay mua hai cái khoai tây cuộn, thêm một phần bánh bao nhỏ!"

Khương Ánh Sơ kinh ngạc nhìn cô: "Cậu mua nhiều vậy?"

"Ừm, tớ mang cho người ta."

"Cho ai?"

Tống Gia Hề còn chưa nói, Ninh Thi Ngôn đã mở miệng trước: "Hề Hề còn có thể mang cho ai, hôm qua không phải coi xích mích nhỏ với Trầm ca sao, không chừng là chuẩn bị cho Trầm ca đó?"

"Ừm, dùng để xin lỗi."

Khương Ánh Sơ và Ninh Thi Ngôn nhìn nhau, cười đầy ẩn ý: "Được rồi, cậu đi mua bữa sáng xin lỗi đi."

"Được."

"Không mua sữa đậu nành à?"

"Mua một ly uống ở căn tin, tớ còn cầm một lọ sữa bò đây."

Khương Ánh Sơ hiểu ra, bảo cô chờ bên ngoài, còn mình đi vào xếp hàng cùng mấy người mua bữa sáng, giờ này mỗi buổi sáng đều có rất nhiều người mua bữa sáng, huống chi khoai tây cuộn ở căn tin trường bọn họ, có thể coi là bữa sáng siêu cấp không tồi, đương nhiên cũng không thể so với các bạn học ăn sáng bằng bánh mì. Nhưng nói một cách tương đối, khoai tây cuộn là món đơn giản, có thể mang đi, cũng là lựa chọn hàng đầu của các học sinh!

Tống Gia Hề bưng sữa đậu nành mà Khương Ánh Sơ đưa cho cô, vừa định xoay người lại liền đụng phải một người đang đi đến, toàn bộ sữa đậu nành đều bị hất ngược vào cô, cô còn chưa kịp nói, nữ sinh đối diện đã giành mở miệng trước, giọng nói răn dạy hạ xuống: "Cô không có mắt à!"

Tống Gia Hề nhíu mày, nhìn nữ sinh trước mặt, dừng một chút: "Xin lỗi, tớ không nhìn thấy......" Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, đã bị người cắt ngang: "Cô nhìn vết bẩn dính trên quần áo tôi đây này, quần áo này là tôi mới mua đó, làm dơ rồi cô có bồi thường không?!"

Nghe vậy, Tống Gia Hề rũ mắt, nhìn chút sữa đậu nành dính trên quần áo cô ta, hai người đều mặc quần áo màu trắng, vết sữa đậu nành rất rõ ràng.

Nhưng so sánh mà nói, Tống Gia Hề thật sự thảm hại hơn một chút.

Chỉ là đối với thái độ của người trước mặt này, Tống Gia Hề cảm thấy hết chỗ nói rồi: "Vừa rồi hình như là cậu đụng trước."

Người nọ cười lạnh: "Ý cô là tôi cố ý bắt lỗi?"

Tống Gia Hề mím môi, không nói chuyện.

Những học sinh mua đồ ăn sáng ở bên cạnh, tất cả đều nhìn sang. Đối với cuộc cãi vã của các nữ sinh, rất nhiều người đều thích xem, cũng không ai ngăn cản.

Khương Ánh Sơ từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm đồ ăn sáng mới vừa lấy.

"Làm sao vậy?"

"Đổ sữa đậu nành."

"Tớ đi mua lại cho cậu một ly."

Tống Gia Hề bật cười: "Đừng, tớ đổ sữa đậu nành lên người cô ấy."

Nghe vậy, Khương Ánh Sơ cúi đầu nhìn hai người, sữa đậu nành trên người nữ sinh đối diện thật ra cũng không nhiều, chỉ có một chút dấu vết nho nhỏ, trái lại trên quần áo Tống Gia Hề có một mảng sữa đậu nành lớn, còn ướt dầm dề.

"Khó chịu không, về thay quần áo rồi đi học."

"Ừm."

Người nọ cười lạnh, nhìn hai người hoàn toàn không thèm để ý đến mình: "Không xin lỗi?"

"Tớ thật sự rất xin lỗi."

Người nọ tiếp tục nói: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô, quần áo này là tôi mới mua, cô phải bồi thường cho tôi!"

Tống Gia Hề cũng không phản bác, gật đầu đáp lời: "Được, bồi thường bao nhiêu?"

"500!"

Tống Gia Hề: "............" Cô dừng một chút, nhìn chằm chằm bộ quần áo kia: "Cậu xác định giá mua là 500?"

Người nọ tự tin mười phần, dương cằm vô cùng cao ngạo nhìn cô: "Đúng vậy, chẳng lẽ cô không muốn đưa?"

Tống Gia Hề nhướng mày, đột nhiên cười khẽ: "Quần áo này của cậu là mới?"

Người nọ chột dạ dừng một chút, mới gật đầu: "Đương nhiên rồi." Cô không tin người trước mặt có thể nhìn ra.

Tống Gia Hề cảm thấy chán đối với hành vi đối phương coi mình như kẻ ngốc. Cô nhìn bạn học trước mặt, nói rõ từng câu từng chữ: "Đầu tiên, không nói giá quần áo cậu mua có phải 500 hay không, tớ chỉ muốn nói quần áo này là một mẫu cũ của năm ngoái, tớ cũng có một bộ như vậy nhưng khác màu, giá cả không vượt quá 300 tệ, và nếu tớ nhìn không lầm, thì trên quần áo cậu có một chút dầu mỡ, vậy hẳn là sau khi mặc đã để lại!"

Những gì cô nói có cơ sở, hoàn toàn làm người khác không thể phản bác.

Tưởng Mộ Trầm nghe tiếng gió vừa mới đi đến, liền nghe thấy âm thanh nói có sách mách có chứng của Tống Gia Hề, cậu ngừng lại, vẻ mặt khẩn trương ban đầu lập tức thả lỏng.

Nhìn người đứng cách đó không xa, Tưởng Mộ Trầm cong môi cười. Đây là bắt nạt người bắt nạt lên trên đầu.

Sắc mặt người nọ cứng đờ, trừng mắt nhìn Tống Gia Hề nói: "Cô chính là không muốn chịu trách nhiệm!"

Tống Gia Hề còn chưa nói, các bạn học đứng bên cạnh liền bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Này này quần áo của cô cũ rồi, tôi đã nhìn thấy cô mặc mấy lần rồi."

"Hơn nữa, vị bạn học này cũng không phải cố ý mà, còn cậu học lớp mấy, Thị Nhất Trung sao lại có loại học sinh như cậu chứ."

Khương Ánh Sơ ở một bên cười khẽ, nhịn không được nói: "Khoan nói có phải Hề Hề nhà chúng tôi không cẩn thận ngã vào người cô không, cho dù là cố ý, thì quần áo này của cô cũng không đáng giá 500 tệ, đúng không Trầm ca!"

Tưởng Mộ Trầm sửng sốt, biết nghe lời phải đáp lời: "Đúng vậy." Cậu cười không chút để ý, nhưng trong mắt những học sinh đang xem kịch xung quanh, lại cảm thấy nguy hiểm tới cực điểm.

Danh hiệu giáo bá, cũng không phải là tùy tiện liền có.

"Trầm ca."

"Sao Trầm ca lại đến đây."

Tưởng Mộ Trầm cong môi, đặt tay lên vai Tống Gia Hề, cúi đầu nhìn người đối diện: "Lớp mấy?"

Người nọ run lên, nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Tưởng Mộ Trầm bật cười, cong môi híp mắt, lộ ra vẻ cực kỳ nguy hiểm: "Tôi không ăn thịt người, cô nói học lớp nào trước đi."

"Lớp 3......năm 2."

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm thấp giọng ừ một tiếng, "Lá gan rất lớn." Cậu cười nhạo, cười như không cười nói: "Người của tôi cô cũng dám bắt nạt?"

Lời vừa dứt, bạn học chung quanh ồ lên, đều nhìn Tống Gia Hề và Tưởng Mộ Trầm không chớp mắt.

Mọi người đều đang suy đoán mối quan hệ của hai người, ánh mắt của mọi người đối với giáo bá cũng là có chút tò mò.

Dù sao lúc trước cũng có tin đồn rằng, bạn gái của giáo bá chính là Trang Mộng, mà bây giờ sao lại là bạn học nói chuyện mềm mại này??

"Em không......em không có." Người nọ run rẩy nói.

Tưởng Mộ Trầm cười lạnh, cúi đầu nhìn Tống Gia Hề: "Cậu muốn xử lý thế nào?"

Tống Gia Hề dừng một chút: "Vấn đề vừa rồi là do tớ, đúng thật là tớ không chú ý, chỉ là quần áo của em cũng không đáng giá tiền như kia, cho nên chị kiến nghị đổi một biện pháp khác để chị bồi thường cho em."

Người nọ nhìn Tống Gia Hề, vội vàng nói: "Không không cần đâu, vừa nãy là do em không nhìn đường."

Tưởng Mộ Trầm nhìn, lạnh lùng cười không nói.

Mọi việc trong căn tin đã kết thúc, chuông vào học vang lên, các học sinh đều trở về lớp học, chỉ có Tống Gia Hề vẫn còn ở trong khuôn viên vườn trường, từ căn tin đi qua ký túc xá nữ, chuẩn bị trở về thay bộ quần áo rồi đến lớp.

Cô khựng lại, quay đầu lại nhìn người đi theo phía sau, kêu một tiếng: "Tưởng Mộ Trầm."

"Ừ?" Tưởng Mộ Trầm đi theo sau lưng Tống Gia Hề, nghe vậy thấp giọng đáp: "Làm sao vậy?"

"Cậu sẽ không làm gì với nữ sinh đó chứ?" Tống Gia Hề đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, cô không nhìn lầm cuối cùng Tưởng Mộ Trầm và Trương Duy nói mấy câu, mặc dù không nghe rõ, nhưng Tống Gia Hề thật sự có chút lo lắng hai người này đang muốn làm điều gì đó.

Tưởng Mộ Trầm hừ lạnh một tiếng: "Yên tâm, tôi không xuống tay với phụ nữ."

Nghe vậy, Tống Gia Hề bĩu môi, thấp giọng đáp.

"Một mình tớ về ký túc xá thay quần áo là được rồi, cậu đi về lớp trước đi."

Tưởng Mộ Trầm nghiêng đầu nhìn cô, có chút bất lực xoa xoa giữa mày: "Còn giận tôi sao?"

"Không có." Tống Gia Hề đáp như hiển nhiên, cô thật sự không giận cậu.

Tưởng Mộ Trầm dừng một chút, đột nhiên duỗi tay nắm lấy vai Tống Gia Hề, không cho cô nhúc nhích: "Chuyện ngày hôm qua, là tôi sai."

"Hả?" Tống Gia Hề kinh ngạc ngước mắt nhìn cậu, chớp mắt một chút, có chút không hiểu hỏi: "Cậu nói lời này là có ý gì, cậu sai chỗ nào?"

Tưởng Mộ Trầm khụ một tiếng: "Không nên nổi giận với cậu."

Tống Gia Hề mờ mịt: "Cậu đâu có nổi giận với tớ đâu."

"Tôi không nên quấy rầy cậu đọc sách."

Tống Gia Hề tiếp tục ngốc: "Không phải, tớ không có ý đó."

Tưởng Mộ Trầm nhướng mày: "Tối hôm qua còn không phải vì tôi quấy rầy cậu đọc sách nên cậu mới giận sao?"

Tống Gia Hề nghẹn, sinh ra nghi hoặc với Tưởng Mộ Trầm: "Không có."

"Vậy tối hôm qua cậu giận cái gì?"

Nghe vậy, Tống Gia Hề nghiêm túc nhìn Tưởng Mộ Trầm hỏi: "Có phải ngày hôm qua cậu đồng ý với tớ sẽ đến tiết tự học buổi tối không?"

Tưởng Mộ Trầm sửng sốt, lập tức hiểu ra.

"Cho nên tối hôm qua cậu không để ý tới tôi, là vì lí do này?"

Tống Gia Hề ừm một tiếng, ngước mắt nhìn cậu: "Cậu nói mà không giữ lời gì hết."

Tưởng Mộ Trầm nghẹn, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tối hôm qua tôi có chút chuyện nên ra ngoài trễ."

"Tớ biết, là đánh nhau đúng không." Tống Gia Hề hừ lạnh một tiếng, thật sự rất khó có thể khen tặng sở thích này của Tưởng Mộ Trầm.

Sao lại có người thích đánh nhau đến thế chứ, cô có chút không hiểu lắm.

Tưởng Mộ Trầm: "......"

Bị Tống Gia Hề nói như vậy, cậu thật sự không biết nên có phản ứng gì.

"Tối hôm qua tớ......" Tống Gia Hề ghét bỏ liếc cậu một cái: "Chuyện tối hôm qua cậu không cần giải thích, dù sao tớ cũng không còn tức giận nữa, nhưng tớ có vấn đề muốn hỏi cậu."

"Cậu hỏi đi."

Tống Gia Hề dừng một chút, chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Có phải làm giáo bá, nhất định phải đánh nhau rất lợi hại không?"

"Hả?"

Tống Gia Hề liếm môi, tiếp tục hỏi: "Có phải nhất định phải đánh nhau, mới có thể làm giáo bá không?"

Cô nhỏ giọng nói thầm: "Bằng không, sao cậu lại thích đánh nhau như vậy?"

Hầu như ngày nào cô cũng có thể nghe thấy các bạn cùng lớp nói Tưởng Mộ Trầm đang đi đánh nhau ở đâu.

Tưởng Mộ Trầm cười nhẹ, cong môi: "Tôi không thích đánh nhau."

"Hả?" Tống Gia Hề trợn tròn mắt nhìn cậu: "Vậy cậu thích cái gì?"

Tưởng Mộ Trầm nhẹ cong khóe môi, ghé vào bên tai Tống Gia Hề thấp giọng nói: "Ừm, bây giờ tôi thích......" Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Gia Hề, Tưởng Mộ Trầm thay đổi mấy chữ bên miệng: "Thích chơi game."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro