❤️Chương 19: Mười chín điểm đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vành tai cậu đỏ rất hấp dẫn.

Nói không phải quá hấp dẫn, mà là quá cám dỗ tôi.

Tưởng Mộ Trầm nói chuyện, có đôi khi đặc biệt chú trọng đến những biến hóa rất nhỏ, và sự thay đổi tinh tế giữa các từ.

Tống Gia Hề vốn mặt đỏ tai hồng, bị Tưởng Mộ Trầm nói, càng xấu hổ không dám quay lại nhìn người.

Tưởng Mộ Trầm cười nhẹ, duỗi tay nhéo vành tai đỏ của cô, thấp giọng hỏi: "Tiểu khả ái."

Tống Gia Hề dừng một chút, trực tiếp hất tay cậu, trừng mắt nhìn Tưởng Mộ Trầm một cái, liền muốn xoay người rời đi.

Cô cảm thấy bản thân si ngốc, nếu không sao có thể cho phép Tưởng Mộ Trầm làm chuyện như vậy với mình, hôn khi lên núi, bây giờ là hôn vành tai, đều là thách thức lòng khoan dung của Tống Gia Hề.

"Cậu đừng chạm vào tớ." Tống Gia Hề ngước mắt nhìn cậu, đỏ mặt mắng: "Tưởng Mộ Trầm cậu là đồ lưu manh."

Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, rất thản nhiên đồng ý: "Ừm, đúng là tôi, nhưng tôi chỉ giở trò lưu manh đối với em."

Tống Gia Hề: "............" Cô và Tưởng Mộ Trầm hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không muốn chịu thua.

Mãi cho đến khi cách đó không xa truyền đến tiếng của bọn Khương Ánh Sơ, Tống Gia Hề mới dùng hết sức lực để thoát khỏi tay Tưởng Mộ Trầm, nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.

Tưởng Mộ Trầm nhìn bóng lưng đang chạy đi, cong cong khóe môi, vươn ngón tay thon dài, dùng đầu ngón tay ấn lên trên cánh môi, giống như đang cảm nhận được nhiệt độ ở vành tai cô vừa rồi.

Khi Tống Gia Hề chạy đến chỗ bọn Khương Ánh Sơ, hai người đang quay đầu lại đi tìm cô.

Ninh Thi Ngôn há hốc mồm, nhìn hai má Tống Gia Hề ửng đỏ, nhịn không được hỏi: "Hề Hề, sao mặt cậu lại đỏ dữ vậy?"

Tống Gia Hề sửng sốt, kêu a, sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình, dưới đáy lòng thầm mắng Tưởng Mộ Trầm vài câu, mới trả lời: "Có lẽ là do vừa mới chạy."

Ninh Thi Ngôn nói ồ, nhỏ giọng nói: "Nhưng sao tớ thấy không giống?"

Khương Ánh Sơ cũng ở một bên nghi ngờ nhìn cô: "Vừa rồi cậu chạy đi đâu vậy, chúng tớ đi ở phía trước quay lại liền không thấy cậu."

Nghe vậy, Tống Gia Hề hừ một tiếng, ngạo kiều nhìn hai người: "Là các cậu không đợi tớ, tớ vừa ngẩng đầu lên đã không thấy các cậu đâu." Nói đến cái này, Tống Gia Hề liền vô cùng ủy khuất, nếu không phải hai người bọn họ biến mất, cô cũng không đến mức lại bị Tưởng Mộ Trầm chiếm tiện nghi.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tống Gia Hề theo bản năng sờ vành tai đỏ đang nóng lên của mình.

Hai má càng đỏ làm người khác nhìn, đều nhịn không được sinh ra tò mò đối với cô.

"Cậu sờ vành tai làm gì?"

Tống Gia Hề kinh ngạc nhìn về phía Ninh Thi Ngôn, hoảng sợ nói a: "Tớ không......" Nói được một nửa, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng cô đang sờ vành tai.

Suy nghĩ một chút, Tống Gia Hề liền thay đổi cách nói: "Tớ sờ xem sao, có chút nóng."

Khương Ánh Sơ nghẹn, tỏ ra bất lực trước câu trả lời của cô: "Vì sao nóng?"

Tống Gia Hề: "............"

Suy nghĩ vài giây, Tống Gia Hề tìm được đáp án an toàn nhất: "Ờm, chạy nên nóng."

Ninh Thi Ngôn và Khương Ánh Sơ nhìn nhau, cảm thấy như họ đang gặp ảo giác.

"Cậu nói cái gì?"

"Chạy còn làm nóng vành tai sao?"

"Hề Hề có phải cậu đã làm chuyện gì rồi hay không?"

Vừa nói đến chuyện, Tống Gia Hề liền xù lông, trừng mắt nhìn Ninh Thi Ngôn lòng đầy căm phẫn nói: "Tớ không có làm chuyện gì hết, tớ chỉ tới đây tìm các cậu thôi."

Cô nhấn mạnh trọng điểm: "Tớ thật sự không có làm gì cả."

Còn chuyện người khác làm gì cô, Tống Gia Hề cảm thấy, các cô ấy sẽ không hỏi đâu, mình không nói cũng không sao.

Cũng may Ninh Thi Ngôn và Khương Ánh Sơ cũng không ép buộc, sau khi tùy tiện nói vài câu, ba người liền tiếp tục đi dạo về phía trước.

"Hề Hề, cậu đi ở giữa đi, không thôi lạc nữa bây giờ."

Tống Gia Hề mím môi, ủy khuất đáp lời: "Ồ."

Cô cũng không phải cố ý đi lạc.

Không thể không nói, phong cảnh của nơi được chọn cho chuyến đi chơi thu này rất không tồi. Non xanh nước biếc, vì giao mùa nên có một số cành lá đã bắt đầu ngả vàng, chắc cuối thu vùng này sẽ biến thành màu vàng óng.

Tống Gia Hề nhìn xung quanh, suy nghĩ.

Xung quanh đều là cảnh vật xanh um tươi tốt, Tống Gia Hề còn cố ý nhặt vài miếng lá đẹp, chuẩn bị trở về làm thẻ kẹp sách, đến nỗi Khương Ánh Sơ và Ninh Thi Ngôn, liền bực hứng thú này của cô.

Hai người đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng còn chụp ảnh.

Cũng may, cho dù các cô là năm 3, giáo viên cũng không có yêu cầu bắt buộc thu di động của học sinh.

Cho nên mới có thể làm càn như vậy.

Đi dạo bên ngoài một hồi lâu, ba người căn thời gian trở về địa điểm tập hợp, vừa trở về không được mấy phút, Tống Gia Hề đã nghe thấy các bạn học gọi đi ăn cơm.

Cô và bọn Khương Ánh Sơ cùng nhau đi qua, chỉ cần đến đó thu dọn đồ đạc một chút, còn vị trí đã được sắp xếp xong.

Ninh Thi Ngôn ở một bên kêu tên cô: "Hề Hề, lại đây ngồi."

Tống Gia Hề sửng sốt, nhìn chỗ trống duy nhất bên kia, lúc này mới nhớ tới vị trí ngồi là dựa theo vị trí trong lớp, bao gồm chỗ ngồi cùng bàn và hai bàn trước sau.

Dừng một chút, Tống Gia Hề suy nghĩ vài giây, mới đi về phía Ninh Thi Ngôn.

Bên trái là Tưởng Mộ Trầm, bên phải là Ninh Thi Ngôn, cô ngồi ở giữa.

Đồ ăn thật sự giống như là đồ ăn trong trang trại, sau bữa trưa bình thường, sẽ còn có nướng BBQ.

Cho nên đồ ăn thật sự không nhiều, cũng may phân chia nam nữ đều đều, không đến mức một bàn đều là con trai hoặc đều là con gái.

Tống Gia Hề cúi đầu ăn đồ ăn, thỉnh thoảng cùng Ninh Thi Ngôn nói mấy câu, cô cố gắng không để ý người bên cạnh. Chỉ tiếc người bên cạnh, cũng không muốn bị bỏ qua.

"Trầm ca."

"Ừ?"

"Ăn cơm không?"

Tưởng Mộ Trầm dừng một chút, cúi đầu nhìn cái chén rỗng tuếch của mình, trầm mặc một hồi, quay đầu hỏi Tống Gia Hề: "Ăn cơm không?"

Tống Gia Hề: "......không ăn." Cô cắn chiếc đũa, đầu cũng không ngẩng lên trả lời.

"Vì sao không ăn? Không phải buổi sáng còn nói rất đói bụng sao?" Giọng nói trầm thấp của Tưởng Mộ Trầm vang lên trên bàn cơm.

Thẳng thắn, hoàn toàn không có sự che giấu gì.

Tống Gia Hề nghẹn nghẹn, cắn chiếc đũa ngước mắt trừng cậu: "Lát nữa tớ tự đi bới cơm."

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, nhếch mép đủ rồi tới gần Tống Gia Hề: "Sợ tôi?"

Tống Gia Hề dừng một chút, trực tiếp nhét chén của mình vào trong tay Tưởng Mộ Trầm, nói: "Muốn nửa chén."

Tưởng Mộ Trầm cười nhẹ, cầm chén đi bới cơm cho cô.

Toàn bộ quá trình Tống Gia Hề đều cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của các bạn học khác.

Ninh Thi Ngôn thận trọng ghé vào bên cạnh cô hỏi một câu: "Hai người các cậu, làm sao vậy?"

Tống Gia Hề ngẩn người, lắc đầu: "Lát nữa nói."

Chính cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tưởng Mộ Trầm đã bới cơm trở về, thật sự là cho cô nửa chén cơm, Tống Gia Hề cúi đầu ăn, bởi vì bàn tương đối lớn, cô chỉ có thể gắp đồ ăn trước mặt, nhưng cố tình mấy đồ ăn trước mặt đều không phải món cô rất thích, cho nên đã ăn bí đao một cách say sưa.

"Thích ăn bí đao đến vậy?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói.

Tay cầm đũa của Tống Gia Hề dừng lại, còn chưa kịp nói, Ninh Thi Ngôn ở một bên đã vội vàng đáp: "Không phải đâu, Hề Hề thích nhất là ăn khoai tây và thịt gà xé bên kia, chỉ là gắp không đến."

Tống Gia Hề: "......" Cô thật sự phải ' cảm ơn ' Ninh Thi Ngôn cho tốt!!!

Tưởng Mộ Trầm cong môi cười, đột nhiên đứng dậy rời đi.

"Trầm ca anh đi đâu vậy?"

"Lấy chút đồ."

Sau khi Tưởng Mộ Trầm rời khỏi, Tống Gia Hề càng ăn cơm nhanh hơn, không nói chuyện với Ninh Thi Ngôn nữa.

Một lúc sau, Tưởng Mộ Trầm đột nhiên cầm một cái chén dùng một lần đi tới, cùng một đôi đũa mới, đứng dậy gắp không ít khoai tây và thịt gà xé vào trong chén, chén không phải rất lớn, nhưng cũng không nhỏ, Tưởng Mộ Trầm gắp rất nhiều, gắp đầy chén xong mới từ bỏ.

Trước mặt tất cả bạn học, trực tiếp đặt trước mặt Tống Gia Hề, cậu nói: "Ăn đi."

Tống Gia Hề sửng sốt, nhìn chằm chằm cái chén trong suốt kia, thất thần vài giây sau, mới ngước mắt nhìn Tưởng Mộ Trầm nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."

"Ừm."

Tưởng Mộ Trầm cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.

Trong bữa cơm trưa này, Tống Gia Hề như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, lúc nào cũng cảm nhận được ánh mắt của bạn học khác.

Cô nghĩ, sau bữa cơm trưa này, có lẽ cả lớp đều sẽ biết mối quan hệ không rõ ràng của cô và Tưởng Mộ Trầm.

--

Sau khi ăn cơm xong, Tống Gia Hề thu dọn đống hỗn độn trên mặt bàn xong, liền giống như chạy trốn trở về lều của cô và bọn Khương Ánh Sơ, buổi tối ba người các cô sẽ cùng nhau ngủ chung một lều, Tống Gia Hề đi vào, Ninh Thi Ngôn liền vào theo.

"Hề Hề cậu mau nói đi, vừa rồi sao vậy?"

Tống Gia Hề: "......tớ không biết."

Cô sẽ hận chết Tưởng Mộ Trầm, người nọ chắc chắn là cố ý cố ý cố ý!!!

Ninh Thi Ngôn hiển nhiên không tin, nhướng mày nhìn cô: "Có phải giữa cậu và Trầm ca, đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Tống Gia Hề nghẹn, trừng mắt cô ấy: "Tớ không."

Cô bị Ninh Thi Ngôn nhìn, có chút thấp thỏm bất an nói: "Tưởng Mộ Trầm hôn tớ."

"Cái gì!!" Hai âm thanh vang lên, một trước một sau.

Khương Ánh Sơ mới vừa đi đến cửa lều trại, đã nghe thấy những lời của Tống Gia Hề.

Cô và Ninh Thi Ngôn nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó tin trong mắt người còn lại: "Thiệt hay giả?"

"Khi nào?"

"Cảm giác thế nào?"

"Bây giờ cậu có suy nghĩ gì?"

Tống Gia Hề nhìn hai người bọn họ hỏi, đều muốn đánh người.

Cô trừng mắt nhìn hai người, cạn lời nói: "Không có cảm giác gì!! Cũng không có suy nghĩ gì."

Cô có thể có suy nghĩ gì chứ, lúc này vẫn là học sinh năm 3, nếu thật sự yêu đương, cô sẽ bị ba Tống đánh gãy chân.

Không đúng, Tống Gia Hề lắc đầu, nên nói Tưởng Mộ Trầm sẽ bị ba Tống đánh gãy chân mới đúng, sau đó cô sẽ bị ba Tống ra lệnh giới nghiêm về nhà.

Nghĩ đến khả năng này, Tống Gia Hề liền không có suy nghĩ gì khác.

Ba người ngồi bên trong lều, nghiên cứu quan hệ của Tống Gia Hề và Tưởng Mộ Trầm. Các cô ở bên trong lều cả buổi chiều, không đi ra ngoài.

Buổi chiều sau khi ăn nướng BBQ xong, mọi người liền ngồi trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn.

Ánh nắng chiều hoàng hôn đặc biệt đẹp, mặt trời lặn giống như lòng đỏ trứng được bóc ra khỏi lòng trắng trứng, rất đẹp và rất bắt mắt.

Tống Gia Hề nhìn mặt trời lặn ở đây, cảm khái nói: "Mặt trời lặn đẹp như vậy, chắc là mặt trời mọc cũng đẹp lắm."

"Ngày mai dậy xem mặt trời mọc không?"

Tống Gia Hề không trả lời, nhìn về phía Khương Ánh Sơ: "Cậu dậy không?"

"Sao cũng được, dậy thì sẽ xem."

Tống Gia Hề cong cong môi, cười nhạt nói: "Tớ muốn xem."

"Thật sự, sáng ngày mai cùng nhau dậy xem."

"Được đó được đó."

Ba người thống nhất sáng dậy xem mặt trời mọc, nhưng không ai để ý rằng phía sau Tống Gia Hề, có một người đi ngang qua.

Ban đêm gió lớn, mấy người Tống Gia Hề các cô ghé vào nhau, cùng nhìn ánh sao dần lộ ra.

Ở trong núi nhìn sao trời, có lẽ là nơi gần nhất với bầu trời đầy sao.

Cảm nhận được những ngôi sao sáng ở ngay trước mắt, nhưng thể có thể dùng ngón tay bóp nát chúng.

Tâm trạng của Tống Gia Hề không tồi, ngâm nga một chút giai điệu.

Cho đến khi một bàn tay vươn ra từ phía sau, kéo mái tóc được buộc đuôi ngựa của cô.

"Vui lắm sao?" Giọng nói trầm thấp của Tưởng Mộ Trầm tựa hồ ở ngay bên tai.

Cô ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Mộ Trầm đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm cô.

Không hiểu vì sao, mặt Tống Gia Hề đỏ lên, ngây ngốc gật đầu: "Ừm."

Tưởng Mộ Trầm cong môi cười: "Cho cậu xem cái này."

Ngây ngốc, Tống Gia Hề theo bản năng liền gật đầu: "Được."

Tưởng Mộ Trầm lấy ra một cái bình được giấu bên tay kia, vặn nắp bình ra, những con đom đóm phát sáng trong bình xuất hiện trước mắt cô.

Tống Gia Hề sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, những bạn học khác đã thét chói tai.

"Trời ạ, là đom đóm!"

"Nhiều đom đóm như vậy?? Ai bắt thế."

"Thích quá trời ạ, là Trầm ca tìm thấy sao!!"

"Này con mẹ nó cũng quá lãng mạn rồi!"

Các bạn học ở gần Tống Gia Hề, đều kinh ngạc nhìn một màn này, nhịn không được mồm năm miệng mười nói.

Những lời này đó, tất cả đều truyền vào tai, Tống Gia Hề ngơ ngẩn nhìn đom đóm toả sáng lóng lánh trước mắt, chỉ cảm thấy lộng lẫy chói mắt.

Một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai: "Có thể đừng giận tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro