Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địa điểm liên hoan lớp đã chọn, là một nhà hàng tư nhân có chút danh tiếng ở Thanh Thành, từ trước đến nay nổi tiếng là khó đặt bàn. Lúc này lớp sáu có thể chiếm được bốn năm bàn, hiển nhiên là có bố mẹ của bạn trong lớp ra tay.

Nhà hàng có nhân viên riêng ở bãi đậu xe. Lớp trưởng cũ của lớp sáu Tề Miểu sợ các bạn học đến mà không tìm được chỗ, liền đứng bên cạnh nhân viên bãi đậu xe kia.

Lúc nhìn thấy Văn Dục Phong từ trên ghế lái xuống, Tề Miểu theo bản năng thẳng lưng, biểu cảm cũng không hiểu sao mà có vẻ nghiêm chỉnh. "Chào anh Dục."

Cậu bảo vệ bên cạnh vừa chuẩn bị lên nhận chìa khóa xe choáng váng một cái, hết nhìn Tề Miểu, lại nhìn Văn Dục Phong. Sợ hãi rõ ràng trong ánh mắt. Lúc đó, cửa xe bên ghế lái còn chưa đóng lại, Tần Tình trên ghế phụ thấy cả quá trình, khóe miệng cũng không áp được bật cười.

Tần Tình phát hiện, tự nhiên Văn Dục Phong cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của cậu bảo vệ. Cậu bất đắc dĩ liếc nhìn Tề Miểu một cái. Tề Miểu lúc này mới phản ứng lại thái độ và xưng hô lúc nãy của mình sẽ mang đến hiểu lầm gì, sắc mặt không khỏi đỏ lên, vẫy vẫy tay với cậu bảo vệ bên cạnh: "Chúng tôi là bạn học, bạn học."

"..." Cậu bảo vệ nhìn chiếc SUV giá trị xa xỉ dừng lại trước mắt này, không nói chuyện. Có điều từ biểu cảm, hiển nhiên cậu ta không hề tin lời Tề Miểu, ngược lại thần sắc đối với Văn Dục Phong càng tỏ ra kính cẩn.

Văn Dục Phong liếc Tề Miểu xong, liền lại không để ý tới cảm xúc của hai người. Lúc này cậu đã muốn chạy tới cửa xe bên ghế phụ, giơ tay kéo ra, nhếch môi cười với Tần Tình bên trong, giơ tay ra làm ra động tác mời.

Tình cảnh này vốn nên là lễ thân sĩ với ý vui đùa, nam sinh làm lại thong dong thoả đáng. Cứ việc người này chỉ mặc một thân trang phục thoải mái, nhưng biểu cảm động tác đều không chỉ ra được nửa điểm tì vết.

Tần Tình không khỏi ngẩn ra. Có lẽ tại giây phút này cô mới đột nhiên cảm nhận được, khác với Văn Dục Phong luôn mang ý cười chây lười trong trí nhớ của cô... người này đúng là đã thành niên, thậm chí tính cách khí độ đều tồn tại chút quá tuổi.

Mà thấy cô bé trong xe ngây ngốc nhìn mình còn chưa hoàn hồn, Văn Dục Phong đứng bên ngoài cười nhẹ, tiếng nói hơi khàn, đáy mắt là ý cười rạng rỡ: "Hoặc là, anh bế em xuống xe?"

Tần Tình: "..." ...Văn Dục Phong tản mạn phóng túng mà cô quen thuộc, trong nháy mắt liền quay lại rồi.

Tần Tình cố sức căng khuôn mặt, ra vẻ không nghe thấy lời Văn Dục Phong nói trước đó, nhảy xuống xe, không quay đầu lại đi về phía nhà hàng. Văn Dục Phong bước đôi chân dài đằng sau, tâm trạng vui vẻ theo.

Tề Miểu nhìn bóng dáng hai người từ một trước một sau đến sóng vai đi, ngây người một chút mới gãi gãi cái gáy: "...Giờ còn rêu rao như vậy?"

Lớp chọn là lô ghế riêng nối liền gian trong ngoài. Cửa kéo thật dài được kéo ra, người đi đến liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người trong phòng.

Tần Tình vì chuyện lúc nãy bên ngoài nên tinh thần hơi không tập trung, chờ bước vào phòng, đón nhận ánh mắt cảm thán mà phức tạp của cả lớp, cô mới đột nhiên nhớ ra chuyện bị chính mình coi nhẹ... Cô đây mặc một chiếc áo khoác lông dài hồng nhạt trong là áo cao cổ trắng quần dài, người nọ bên cạnh một bộ áo khoác dài màu xanh đen trong mặc áo lông cao cổ quần dài màu đen, dù là màu sắc hay tạo hình, hiệu quả đánh sâu vào thị giác cũng đủ làm bốn, năm bàn trong phòng lặng ngắt như tờ một lúc.

Lúc này, các thầy cô bộ môn của lớp cũ với Thẩm Lương đều chưa lộ diện, đám học sinh chưa phải câu nệ gì. Không biết từ góc nào truyền ra một tiếng đầu tiên... "Đồ đôi à..."

"..."

Nếu chuyện này ở trên bạn học khác, nghe xong lời này có lẽ cả lớp đã sớm không nhịn được ồn ào. Chỉ tiếc lúc này ngọn lửa nhỏ bất an trong lòng một vài học sinh chưa kịp bùng lên, nam sinh đứng ở cửa tay đút túi áo khoác đã nhấc mi mắt lên. Trên khuôn mặt thanh tuấn nhiễm chút cảm xúc cười như không cười, tầm mắt nam sinh không nhanh không chậm quét một vòng trong phòng.

Vô thanh thắng hữu thanh. Tính buôn chuyện không thắng nổi sự an nguy của bản thân, tập thể mọi người tắt lửa. Lúc này Văn Dục Phong mới bước chân dài đi vào. Tần Tình cũng trầm mặc đi vào trong.

Bên này hai người còn chưa đi được nửa phòng, cửa lô ghế lại bị ai đó kéo ra. Dẫn đầu là lớp trưởng Tề Miểu, trên mặt treo nụ cười vui vẻ rạng rỡ... "Thầy Thẩm tới rồi!" Theo lời cậu ta nói, Thẩm Lương từ bên cạnh đi đến.

Khác với tây trang giày da ngày trước ở trường, hôm nay thầy Thẩm Lương mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ rực lên sân khấu. Đám học sinh phản ứng với điều này nhiệt tình dào dạt...

"Thầy Thẩm thật vui vẻ!"

"Thầy Thẩm ăn tết vui vẻ!"

Thẩm Lương đáp lại, trêu ghẹo vui đùa vài câu với mọi người, lơ đãng ngước mắt, liền thấy hai người Văn Dục Phong và Tần Tình còn đứng đó. "Đây không phải tiểu tài nữ của chúng ta và bạn cùng bàn của bạn ấy sao?" Thẩm Lương mỉm cười nhìn về phía hai người.

Khi chú ý tới cách ăn mặc của hai người, ánh mắt thầy vừa động, chẳng qua mau chóng làm như không có chuyện gì, chuyển tiêu điểm lên trên mặt Tần Tình... "Tần Tình, thầy nghe nói giờ em ở ban xã hội vẫn là đứng nhất khối không thể lay động." Nói, ánh mắt Thẩm Lương chuyển qua trên người nam sinh bên cạnh cô bé: "Giỏi nhất là, nghe nói Văn Dục Phong cũng bị em đỡ lên tường."

Lời này tất nhiên là vui đùa, nếu là người ngoài có lẽ cũng cười cho qua chyện. Nhưng Tần Tình thì không. Cô cũng cười dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp lại nghiêm túc. "Thầy Thẩm, đó là công lao của chính Văn Dục Phong. Lần cuối kỳ này thành tích môn văn của anh ấy đứng nhất khối, cao hơn em nhiều, cho nên công lao không hề liên quan đến em."

"Từ đếm ngược của khối đến hạng nhất môn văn", biến đổi có thể gọi là kỳ tích này của Văn Dục Phong, đã sớm lan truyền khắp cao nhị. Cho nên lúc Tần Tình nói ra, học sinh lớp sáu cũ trong phòng cũng không quá kinh ngạc. Chẳng qua tuy đã sớm biết, vẫn tương phản với tưởng tượng, không ít người cảm thán rất nhiều trong lòng.

Thẩm Lương cũng vậy. Thầy nhấc chân đi qua, đến trước mặt Văn Dục Phong mới dừng lại. "Lần cuối kỳ này, em đứng thứ 16 ban xã hội?"

Văn Dục Phong: "Cảm ơn thầy Thẩm quan tâm."

Ánh mắt Thẩm Lương chợt lóe: "Cái khác... không bỏ dở?"

"Sẽ không."

"Ý muốn vẫn không thay đổi?"

"..." Giọng nói Văn Dục Phong khựng lại. Cậu không vội vã trả lời, mà là trong ánh mắt khó hiểu của những người khác, nhìn về cô bé bên cạnh. Ánh mắt cậu gặp phải ánh mắt cũng nghi hoặc của cô bé.

Qua hai giây, Văn Dục Phong ngoái đầu lại rũ mắt, cười khàn. "Từng dao động, nhưng không sao... Em rất hiểu rõ em muốn kết quả như thế nào."

Trước lúc đó anh sẽ không dao động nữa. Bởi vì tất cả những gì anh đang làm, đều là vì có thể cùng em đi đến nơi đó.

"..." Trong lòng Thẩm Lương ngũ vị tạp trần, nhưng không thể phủ nhận, một cảm xúc có thể gọi là xoa dịu đang chiếm lấy chủ chốt... Rốt cuộc vẫn là thầy xem nhẹ ý chí của người thanh niên này.

Lát sau mấy thầy cô khác cũng lục tục tới, sôi nổi ngồi xuống. Mỗi người ở các bàn đều có dáng vẻ vui chơi vui vẻ.

Lúc này là giữa cao nhị, cái gọi là bóng ma "thi đại học" còn chưa bao phủ, phần lớn những điều học sinh nghĩ trong lòng, là những hỉ nộ ái ố ở tuổi thanh xuân này không quan trọng gì nhưng cũng làm người ta không dứt bỏ được. Vì thế một bữa cơm ăn không bao lâu, nhưng nói không ít chuyện phiếm.

Vài thầy cô bộ môn bắt đầu sôi nổi lấy lý do trong nhà có việc, từng người một đi về. Kết quả là chỉ còn một đám học sinh chưa thành niên ở lô ghế riêng. Thật vất vả được giải thoát khỏi kỳ thi cuối kỳ và một học kỳ học tập áp lực cao, cứ như vậy đi về, hiển nhiên họ không cam lòng. Cuối cùng vẫn là một bạn trong lớp đề nghị... "Lúc này mới mấy giờ, vội về nhà cái gì... nào nào nào, thua thì trừng phạt nói thật đại mạo hiểm, kéo bàn ra!"

Cái kiến nghị này lập tức được mọi người nhất trí nhiệt liệt. Phân ban nửa năm, lúc trước có tình cảm với nhau hoặc là đơn phương, lúc này bị đồ uống xông lên não, đã sớm không kìm nén được đáy lòng nhảy nhót. Vừa nghe có người đề xuất, tự nhiên một người lại một người vội vã bò lên. Mà cách trừng phạt nói lời thật đại mạo hiểm, chính là mỗi bạn trong lớp viết hình phạt ra một tờ giấy nhỏ, trộn lẫn với nhau. Đến lúc đó thua, rút luôn một tờ trong đó là được.

Vì thế trò chơi bắt đầu.

Chẳng qua chưa chơi được mấy vòng, đã có người phản đối... "Thế này không công bằng! Trò chơi này quả thực là các cậu học bá khoa tự nhiên tàn nhẫn nghiền nát kiều hoa ban xã hội chúng tôi! Biết chúng tôi dốt toán phải không... ai đề xuất lão tử muốn đánh chết hắn!"

"Cậu có liêm sỉ chút đi," "thường thắng tướng quân" ngồi cùng bàn với người phản đối có vẻ đắc ý vênh váo, theo lời nói liền dỗi: "Tôi thấy anh Dục với Tần Tình cũng học ban xã hội, không phải không hề thua à..." Càng nói đến sau càng nhỏ, là người mở miệng nói chậm rãi phản ứng lại là mình mới xách ai ra làm tấm bia, sắc mặt khẽ biến.

Không ít ánh mắt theo bản năng nhìn về bóng dáng nào đó trong góc. Lô ghế riêng có vẻ yên tĩnh xấu hổ.

Trong tầm mắt mọi người, Văn Dục Phong vốn đang nhìn chằm chằm Tần Tình như suy tư gì đó bị "vô tội" nhắc đến, lúc này quay lại chú ý. Mà Tần Tình bị trò chơi này làm cho chán chết cũng hoàn hồn theo, duỗi tay dưới bàn nhẹ nhàng kéo Văn Dục Phong một phen.

Văn Dục Phong vốn không muốn để ý tới, chỉ mải nghĩ lúc nào mang bạn học nhỏ của cậu đi trước. Nhưng lúc này bị "chỉ thị" rồi, cậu chỉ có thể giương mắt lên.

"Đều cảm thấy không công bằng, liền đổi cái ngẫu nhiên hơn đi." Nam sinh cong môi mỏng lên, ngón trỏ thon dài gõ gõ trên mặt bàn: "Đơn giản chút, xoay cái thì cũng được."

Mấy bạn mới bị trừng phạt vài vòng tập thể hưởng ứng.

"..." Duy chỉ có Tần Tình thâm cừu đại hận nhìn chằm chằm cái thìa bị đặt ở giữa bàn mình... Từ lần quay chai rượu ở quán bar, có lẽ cô đã có phản ứng tâm lý với cái từ "quay" này.

Hình như phát hiện suy nghĩ của cô, nam sinh bên cạnh vắt tay trên lưng ghế cô cúi người lại đây. Tiếng cười khàn khàn hơi trầm gần trong gang tấc: "Sợ?"

"..." Tần Tình nghe ra là người này cố ý, bực bội liếc mắt trừng nam sinh một cái.

Chẳng qua, một phút sau, Tần Tình đã không còn bực chút nào. Nhìn cái thìa giữa bàn rõ ràng chỉ vào bên phải mình, cô bé cười đến mắt hạnh cong thành trăng non... "Văn Dục Phong, anh nên chọn tờ giấy trừng phạt!"

"..." Đối với "trúng thưởng" bất hạnh ở vòng thứ hai ngay sau khi mình đề nghị, bản thân Văn Dục Phong thật ra không có cảm xúc gì. Nhưng thấy dáng vẻ cô bé bên cạnh tâm hoa nộ phóng, từ lúc chào đời tới giờ lần đầu tiên cậu cảm thấy... thì ra trò chơi nhàm chán như vậy, đúng thật là có nhu cầu tồn tại.

Nhìn Tần Tình tươi cười xinh đẹp, Văn Dục Phong đứng dậy đi rút tờ giấy trừng phạt, lại cũng không nhịn được nhếch khóe môi lên. Giây lát sau, tờ giấy trừng phạt cậu rút phải được triển lãm... Trừng phạt rất đơn giản, chính là trước mặt mọi người công khai ảnh chụp kẹp trong ví của mình.

Sau khi biết được hình phạt này, tính cả Tần Tình, đều cảm thấy có vẻ không thú vị... Thời buổi này, còn có ai kẹp ảnh trong ví nữa.

Chỉ là vừa nghĩ như vậy chưa được hai giây, Tần Tình đã từ vẻ mặt của Văn Dục Phong, phát hiện một tia không được tự nhiên thoảng qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro