Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Tình chưa kịp hoàn hồn từ khó hiểu trước đó, đã bị lời nói tùy tiện "hai trăm cái hít đất" của nam sinh làm cho kinh hoảng. Hai trăm cái...

Cô bé đứng tại chỗ nhăn mặt. Hình như cô vừa dọa tới người ta rồi, cho nên mới khiến Văn Dục Phong có phản ứng như vậy, kết quả giờ còn muốn anh ấy bị phạt thay mình. Nhưng nếu chia sẻ hình phạt, hai trăm cái hít đất, dựa theo hiệu quả của chu trinh tập luyện thể chất của cô... hẳn là nhiều nhất cô cũng chỉ có thể chia sẻ được năm cái.

Nghĩ như vậy, Tần Tình có chút vô tội lại chột dạ nhìn về phía Văn Dục Phong. Vừa nhìn, cô cũng như những người khác trong phòng đều hơi kinh sợ...

Cơn thể nam sinh từ vai đến mắt cá chân căng một đường thẳng tắp, không chút cẩu thả, cũng không nhìn ra chút dấu vết quá sức lúc lên xuống. Từ lúc bắt đầu đếm đến khi hết, từng động tác sạch sẽ lưu loát, không một chút ướt át bẩn thỉu. Mỗi động tác đều làm được đến mức tối đa, mà ánh mắt người nọ vẫn bình tĩnh; tiết tấu ổn định từ đầu đến cuối, không hề có dấu hiệu giảm tốc độ, tựa như động tác này với cậu đơn giản như uống nước ăn cơm vậy...

Ước chừng hai phút sau, ánh mắt Tề Miểu dại ra đọc lên: "199... 2, 200..." Từ 200 vừa phát ra, khuỷu tay của Văn Dục Phong căng thẳng, dựa thế thu lực bật dậy. Vây xem bên cạnh còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy cậu chuyển tư thế từ ngang bằng với mặt đất thành đứng thẳng, thậm chí họ còn chưa thấy cậu có động tác chống đỡ gì.

Ánh mắt kinh ngạc tán thưởng đều tụ về một chỗ.

Đối với đám học sinh mỗi ngày cơ bản một đường hai điểm là trường học và nhà mình, có thể một hơi hít đất được hai trăm cái đã khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, Văn Dục Phong có thể làm xong rồi, thậm chí trên trán cũng không thấy mồ hôi... đủ thấy thể chất người này có bao nhiêu bất thường.

Mà Tần Tình coi như hiểu biết về Văn Dục Phong trong số mọi người, lúc này cũng kinh ngạc mở to mắt hạnh nhìn nam sinh đến gần. Cho tới khi Văn Dục Phong cầm lấy áo khoác gác một bên lên, đi đến trước mặt cô rồi dừng lại, Tần Tình mới hồi phục lại tinh thần. "Anh thế mà có thể lập tức làm được hai trăm cái, giỏi thật..."

"..." Vốn dĩ ánh mắt của Văn Dục Phong nghe mọi người thanh thở không một chút dao động, lúc này nghe Tần Tình nói xong, lại không nhịn được lóe lên. Cậu quay mặt đi, ho nhẹ thiếu tự nhiên.

Tần Tình vẫn chưa phát hiện, vẫn tự mình nói: "Anh hai nhiều nhất là một lần làm 213, nghe nói phải gần mười phút, còn khoe với em rất lâu..."

Vừa nghe thấy cô bé gọi Tần Hạo bằng cách gọi khác, Văn Dục Phong cũng không rảnh quan tâm mình thiếu tự nhiên, quay đầu lại luôn... "Trong trạng thái không nghỉ ngơi, kỷ lục cao nhất của anh là 2700. Có điều đó là năm ngoái, giờ hẳn là nhiều hơn."

"..." Lúc này đây đôi mắt cô bé cũng trợn tròn.

Thấy biểu cảm như mèo con bị sợ hãi, trong lòng Văn Dục Phong ngứa ngáy. Đồng thời cậu cũng tỉnh lại từ chính mình nói mà không tự hỏi đã buột miệng thốt ra. Thật ấu trĩ...

Nam sinh rũ mắt xuống nhìn cô bé, ý cười xẹt qua một tia bất đắc dĩ... Nhưng hình như, không nhịn được.

Khoảng hai giờ buổi gặp mặt kết thúc. Bốn bàn người cùng ra khỏi lô ghế đi xuống tầng, có thể nói là thanh thế mênh mông cuồn cuộn, dẫn tới những thực khách còn ở nhà hàng liên tiếp chú ý. Tới cửa nhà hàng, mọi người sắp sửa tạm biệt, cậu bảo vệ ở bãi giữ xe nhận được tin từ sớm cũng đã chạy xe của Văn Dục Phong tới trước cửa.

Ở đây trừ Văn Dục Phong, còn chưa có ai đủ 18, tất nhiên chưa từng nghiêm chỉnh sừ vào tay lái. Nhưng càng không chiếm được, tự nhiên càng khát vọng. Đặc biệt là mấy bạn nam, vừa thấy chiếc SUV này, đôi mắt dường như sắp phát sáng.

"Anh Dục, đây là xe nhà anh cho anh à?" Rốt cuộc có bạn trong lớp không nén được sự tò mò, hỏi ra.

Mà lời này vừa thốt ra, cũng dẫn tới vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ rơi trên người Văn Dục Phong. Duy độc có Tần Tình đứng bên cạnh nam sinh chú ý, lúc người nọ hỏi câu này, nhiệt độ trên mặt Văn Dục Phong đột nhiên hạ xuống. Trầm mặc hai giây, Văn Dục Phong cầm lấy chìa khóa xe từ cậu bảo vệ.

"Không phải." Cậu tiến lên kéo cửa xe ra, ý bảo Tần Tình ngồi vào. Chờ cô bé lên xe rồi, cậu đóng cửa xe lại, mới nói tiếp nửa câu sau... "Tôi tự mua."

Nghe xong lời này, mọi người ở đây đều có vẻ không hiểu. Trong cái hoàn cảnh trưởng thành của họ ở đây lúc này, thật sự khó có thể tưởng tượng được có ai có thể trước khi thành niên đã thực hiện được cái gọi là "độc lập kinh tế".

Mà Văn Dục Phong cũng không cần họ hiểu. Lễ phép trả lời câu hỏi xong, cậu lập tức đi đến ghế lái.

Cách cửa xe, thu vào tai âm thanh mơ hồ bên ngoài, thần sắc Tần Tình hơi phức tạp và rối rắm. Đúng là cô không tưởng tượng được, người này hoàn toàn khác với tất cả họ, thậm chí trong thời điểm khi chỉ là một đứa trẻ hoặc thiếu niên, đã một mình trải qua thế nào.

Ngay lúc này, cửa xe bên ghế lái mở ra, Văn Dục Phong ngồi vào.

Trước khi cửa xe đóng lại, giọng của lớp trưởng Tề Miểu truyền vào rõ ràng... "Gần như mọi người đều đi cùng đường, đi một xe đi, liên hoan xong còn thừa tiền, tôi sẽ quy về một mối." Vừa dứt lời, cửa xe khép lại, tất cả âm thanh bị chặn ở bên ngoài.

Tần Tình lại là ngây ngốc tại chỗ.

SUV màu xanh dương chạy đi, khác với khi đến, trong xe một mảnh an tĩnh. Mới đầu Văn Dục Phong không chú ý, chạy được một đoạn, cậu mới suy tư nhìn sang ghế phụ. Cô bé ngồi chỗ đó vẫn là một dáng vẻ rối rắm.

"Nghĩ gì thế?" Văn Dục Phong dời ánh mắt về phía trước xe, hỏi.

"..." Tần Tình không lập tức trả lời. Cô chần chừ nghiêng mắt nhìn, nhìn nam sinh một lát, mới chậm rì rì mở miệng. Khi mở miệng, gương mặt cô bé còn hình như hơi phiếm đỏ. "Tờ tiền 20 tệ kia... Có liên quan tới em à?"

"..." Thân hình Văn Dục Phong hơi khựng lại một chút.

Thời gian trong xe tựa như bị kéo giãn, mỗi một giây đều trở nên thong thả mà gần như yên lặng. Trong không khí khiến Tần Tình sắp hít thở không thông, rốt cuộc nam sinh ở ghế lái cũng có phản ứng.

Văn Dục Phong cười nhẹ. "Lúc lái xe, em không nên hỏi anh loại câu hỏi này."

Tần Tình ngẩn ra: "Vì sao?"

"Tâm trí tài xế không ổn định, dễ phát sinh sự cố giao thông."

"...Ồ." Cô bé ngoan ngoãn đồng ý. Cô quay người lại: "Sau này sẽ không."

Văn Dục Phong cảm thấy thật kỳ diệu là mình bị câu nói "sau này" lấy lòng. Vì thế môi cậu không thể kìm được mà càng cong lên. "Em nghĩ không sai."

"..." Tần Tình đảo mắt nhìn cậu.

"Đúng thật là lần đầu tiên gặp nhau, em cho anh "tiền xe" kia."

Có được đáp án trong dự kiến của mình, Tần Tình lại cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng lên. Không hạ được nhiệt độ, khiến cô hơi ảo não vì mình không nên hỏi câu hỏi này trong một không gian khép kín như vậy. Chẳng qua cô đã nhanh chóng nghĩ ra cách dời đi sự chú ý của hai người. "Ừm, tiền giấy đều giống nhau, nói không chừng hôm nào anh không cần thận đã thay thành một tờ khác... Vẫn nên đổi một cái đặc biệt kẹp trong ví đi, ví dụ như bùa bình an gì đó."

"..." Văn Dục Phong không nói tiếp, chuyển tầm mắt sang. Hình như nhận ra cô bé hơi quẫn bách, cậu lại cười khan: "Sẽ không sai."

Tần Tình: "Nói không chừng..."

"BT78444703." Văn Dục Phong đột nhiên đọc lên một dãy chữ số.

Tần Tình khó hiểu: "Cái gì?"

"Số seri tờ tiền kia." Nam sinh nhìn trước xe, khóe môi cong lên, đáy mắt có ba phần ý cười lấp lóe... "Nhìn quá nhiều lần, không để ý đã thuộc lòng."

Tần Tình lặng lẽ xoay người lại. Một đường tiếp theo, cô cũng không nói gì nữa. Chỉ lo tự thôi miên để hạ nhiệt độ gương mặt mình.

Từ trước đến nay Trung học Nhất Sư đều không cho nghỉ đông quá sớm, cơ bản là bảy tám ngày trước giao thừa mới chịu thả học sinh đi. Đám Tần Tình cũng không ngoại lệ. Cho nên nghỉ đông chưa được mấy ngày, không đợi bọn học sinh hưởng thụ xong cảm giác nhẹ nhàng thư thái "vạn sự chờ năm sau" xong, mắt thấy năm mới đã tới.

Nhà Tần Tình năm nay, không giống năm trước lắm. Bố Tần Tình Tần Kinh Quốc là con một, trước đây lúc ăn tết, bà nội Tần đều được đón tới nhà Tần Tình ăn tết luôn. Mà năm nay vì Tần Kinh Quốc và Lê Tĩnh Hà đều công tác ngoại tỉnh, Tần Tình lại chuyển đến nhà bà nội Tần, nhà ở liền để đó không dùng đến. Hơn nữa hai người Lê Tĩnh Hà và Tần Kinh Quốc công việc bận rộn, mãi đến ngày 30 giao thừa mới vội vội vàng vàng từ tỉnh khác về, thật sự không có thời gian đi lăn lộn căn nhà quạnh quẽ kia. Vì thế dưới yêu cầu của bà nội Tần, bốn người liền quyết định ở nhà bà nội Tần đón năm mới.

Vừa nghe được quyết định này, tâm trạng Tần Tình vốn còn đang kém lập tức như bắn pháo hoa, gần như muốn đem chuyện này nói với Văn Dục Phong ngay. Chỉ là vừa quay đầu lại thấy, Tần Kinh Quốc và Lê Tĩnh Hà đều còn ngồi bên cạnh, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Thỏ con nôn nóng trong lòng bị kiềm chế đã lâu, Tần Tình rốt cuộc mới tìm ra cơ hội... "Hàng tết con đi mua!" Tần Tình xen vào người lớn đang nói chuyện với nhau: "Vừa hay con muốn ra ngoài một chút, tiện thể mang về chút quả khô từ siêu thị là được."

"Một mình con không được, để bố đi cùng con đi." Lê Tĩnh Hà nói.

"Không cần..." Tần Tình vội vàng xua tay, giây tiếp theo lại phát hiện phản ứng của mình không ổn, lập tức thả tay xuống. "Dù sao chúng ta chỉ có bốn người, cũng không cần mua quá nhiều, một mình con mang được."

Phản ứng lúc nãy của Tần Tình đã làm Lê Tĩnh Hà nhìn cô với vẻ kỳ quặc. Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, Tần Tình cố áp sự chột dạ xuống, lại ép âm lượng xuống thấp: "Thật ra chính là con muốn... mua ít đồ ăn vặt cho mình."

Xưa này đều đặt đồ ăn vặt trong phạm trù "thực phẩm rác", Lê Tĩnh Hà theo bản năng định từ chối. Chỉ là trước khi mở miệng, bà lại nhớ tới trận cãi vã với Tần Tình mấy tháng trước. Vì thế Lê Tĩnh Hà trầm mặc, qua hai giây bà mới gật gật đầu. "Ừ... Nhưng thực phẩm ướp, hun hoặc chiên dầu, cùng những cái có tỷ lệ đường cao, vẫn nên ăn ít thôi."

"Dạ, con biết rồi."

Được đồng ý, trong lòng Tần Tình vui sướng đến muốn bay lên, trên mặt lại nén lại lộ ra một phần vui sướng. Cô tranh thủ lúc quay lại phòng mình mặc áo khoác, lấy di động gửi tin nhắn đến một dãy số đã sớm lưu trong danh bạ của cô.

"Lát nữa em anh chúc tết anh nhé..." Tần Tình gõ từng chữ từng chữ, đến cuối câu lại dừng lại. Do dự vài giây, cô đỏ mặt xóa những chữ này, nhập lại một câu khác... "Lát nữa em qua thăm mèo con... Sợ nhà em biết, sẽ dùng chìa khóa anh đưa em để mở cửa luôn."

Ấn gửi đi rồi, Tần Tình liền nghe thấy tiếng bà nội Tần thúc giục ở phòng khách: "Điềm Điềm, còn chưa thay quần áo xong à?"

"Đây đây." Tần Tình cho điện thoại vào túi, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

Vài phút sau, Tần Tình lặng lẽ ngồi xổm ở hành lang chữ T một lúc lâu chắc chắn trong nhà không có động tĩnh gì, liền rón ra rón rén đi tới cửa nhà Văn Dục Phong. Đồng thời cô nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa, sau đó lắc mình vào cửa.

Chờ cánh cửa đóng lại "ầm" một tiếng, Tần Tình mới rốt cuộc cũng thở phào một hơi vẫn nín nhịn. Có điều để cẩn thận, cô vẫn nhón chân ghé vào mắt mèo nhìn một lát. Chắc chắn đối diện không có động tĩnh gì rồi, Tần Tình mới hạ chân xuống. Sau đó cô liền phát hiện điều quái lạ...

Theo như bình thường, kể cả không nhìn thấy tin nhắn, Văn Dục Phong có giác quan thật sự có chút vượt qua người thường, hẳn là đã sớm nhận ra cô đến mới đúng. Nhưng cô đã tiến vào một hồi lâu, trong phòng khách trước mắt cô, vẫn không có bóng dáng của người nọ.

"..."

Tần Tình đột nhiên nhớ tới tin tức mới thấy mấy ngày trước "Cụ già góa bụa trúng độc khí than trong nhà, đến chết cũng không ai biết", trong lòng bỗng chốc chìm xuống. Sắc mặt cô khẽ biến, vội vàng bước nhanh tới phòng ngủ chính.

Mà cũng trong lúc này, có tiếng bước chân từ phòng ngủ chính truyền đến. Trong lòng Tần Tình hơi nhẹ đi. Chỉ là không đợi trái tim cô về chỗ, bỗng dưng đã nghe thấy một tiếng nói trầm thấp có vẻ không vui... "Điềm Điềm!"

"..." Tần Tình sợ hãi, thân hình cứng lại, mở to mắt vô tội.

Mà cùng lúc đó, một con mèo trắng cả người ướt lộc cộc, một đường giọt nước rải từ phòng ngủ chính vui mừng chạy ra. Theo sau nó, nam sinh mặc đồ ở nhà màu xám nhạt đuổi theo ra. Khuôn mặt tuấn tú xanh mét, cả người chật vật. Trên mái tóc đen mềm mại cũng dính bọt xà phòng.

Tần Tình trước cảnh tượng này ngốc một chút. Sau đó cô không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Dục: Cụ, già, cô, quả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro