Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến mười mấy giây sau khi người đàn ông kia rời đi, Tần Tình mới thu hồi tầm mắt khi trong lòng còn sợ hãi. Theo đó sự chú ý của cô liền chuyển sang những lời người nọ nói trước khi đi.

Cô bé hơi nhíu mày: "Văn Dục Phong, anh..." Cô chưa kịp nói hết nhưng đã bị tiếng chuông di động trong túi vang lên cắt ngang. Tần Tình lấy điện thoại ra, nhìn thông báo trên màn hình, cô biến sắc, ảo não hô nhỏ.

Văn Dục Phong cũng chuyển ánh mắt xuống.

Tần Tình lại không rảnh giải thích với cậu, vội vàng nhận cuộc gọi: "Mẹ... Ấy, con gặp bạn ở siêu thị, nói chuyện thêm mấy câu. Không cẩn thận cái là quên mất thời gian."

"...Dạ con liền mua quả khô về." Giải thích như vậy trong chốc lát, Tần Tình mới bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Văn Dục Phong: "Sao thế? Ở nhà có chuyện?"

Tần Tình nhăn nhăn mũi: "Em lấy lý do là tới chỗ bán quả khô hàng tết linh tinh, mới chuồn ra tới. Kết quả là quên mất chuyện này." Nói tới đây, Tần Tình liền nhấc chân hướng ra cửa: "Em không thể nói chuyện với anh nữa, phải nhanh chạy ra siêu thị mới được... không lại về muộn quá."

Tần Tình mới đi tới cửa, tay còn chưa sờ lên chốt cửa, liền cảm nhận được một cái bóng bao phủ lên sau lưng mình. Tần Tình ngẩn ra, quay đầu lại, va phải nam sinh đang cúi người đi lên. Mùi hương quen thuộc xông vào khoang mũi, lưng Tần Tình hơi cứng lại.

Văn Dục Phong đã sờ lên chốt cửa, trong nháy mắt trước khi ấn xuống đẩy cửa ra, cậu rũ mắt mới chú ý tới phản ứng của cô bé. Một chút ý cười nhiễm vào mắt đen. "Sợ cái gì?" Không đợi Tần Tình trả lời, cậu làm như ngộ ra, ý hài hước trong tiếng nói hơi khàn càng đậm... "A, em đừng hiểu lầm, anh chỉ là ra tiễn em."

"..."Tần Tình nghẹn một hơi, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.

Trong con ngươi đen láy của nam sinh: Gương mặt cô bé hồng như đánh phấn, đôi mắt đen nhánh như con nai, bờ môi vì hơi tức giận mà hơi cong, làm người ta muốn...

Ánh mắt Văn Dục Phong tối lại.

Tần Tình mở miệng ngay lúc này... "Văn Dục Phong, có ai lấy tư thế này tiễn người à?"

Tiếng nói vẫn mềm mại, nhưng lại dần dần thêm tự tin. Mắt hạnh xinh đẹp cũng không chớp mắt đối diện với người này. Chỉ tiếc, cô không gặp được người dễ đối phó...

Văn Dục Phong vốn bị dáng vẻ của cô bé trêu chọc không nhẹ, lúc này cảm nhận được hô hấp mềm ấm gần trong gang tấc thổi đến, thú dự bị cầm tù trong lòng càng ngo ngoe rục rịch cạnh lồng sắt. Trái cổ của cậu nhẹ nhàng cuộn.

Lúc lại mở miệng tiếng cậu khàn khàn, con ngươi thâm thúy mênh mông như chứa một dải ngân hà. "Chưa từng bị tư thế này đưa đi à?"

"...Giờ thì có."

"Sau này sẽ thường có."

"..." Đôi mắt Tần Tình trợn tròn.

Qua hai giây, lý trí thu hồi, trong khe hở nhỏ hẹp giữa cánh cửa và lồng ngực Văn Dục Phong, cô nhanh chóng xoay người, cũng bất chấp tay của nam sinh còn đặt ở chốt cửa. Cô giơ tay áp lên ngón tay lành lạnh trắng nõn kia, mượn lực ấn xuống, sau đó rụt về như phải bỏng, khom người luồn qua khuỷu tay người nọ chạy thoát ra ngoài.

Tần Tình chạy theo hành lang chữ T dài, như con thỏ bị thợ săn chim ưng truy đuổi đến chật vật. Không đến hai giây sau đã quẹo vào chỗ thang máy.

Nam sinh đứng phía sau cánh cửa nhìn đến ánh mắt tối tăm lấp lóe. Sau một lúc lâu cậu cười nhẹ, không đóng cửa, quay người chân dài bước vào nhà, hướng đến phòng để quần áo. Vừa đi, Văn Dục Phong vừa tiếc vừa tham lam mà nghĩ... Cũng có lẽ, không nên huấn luyện thể chất cho cô ấy quá tốt.

Sau khi vào phòng để quần áo, Văn Dục Phong tùy tiện lấy ra một chiếc áo khoác, liền quay lại. Chẳng qua một giây trước khi cậu đi ra, bước chân cậu khựng lại. Ngay sau đó, ánh mắt nam sinh thong thả mà có thâm ý chuyển đến một cái hộp trong tủ âm tường trong suốt bên cạnh. Chiếc hộp kia hiển nhiên đã được đóng gói tỉ mỉ và tinh tế, đến cả dải lụa bên ngoài chỗ góc cũng khảm hai viên ngọc được cắt xinh đẹp.

Văn Dục Phong bước qua, mở cửa kính, lấy chiếc hộp ra. Chần chừ một lúc, cậu liền không chút do dự xé rách chiếc hộp được đóng gói tinh xảo kia. Sau đó cẩu mở chiếc hộp trang sức lộ ra, lấy vòng tay bên trong ra cho vào túi áo khoác.

Sau khi lấy vòng tay ra, có một tờ giấy màu lam nhạt được gấp gọn, hoa văn cũng tinh xảo xinh đẹp nằm lẻ loi bên trong. Mơ hồ còn có mùi nước hoa nhàn nhạt trên giấy. Văn Dục Phong nhìn mấy chữ thể Hoa mơ hồ trên giấy, trong đầu nhớ lại câu nói trước đó của Văn Cảnh... "Quanh người yên ổn, mới thích hợp nuôi mèo."

Quả nhiên là cậu quá ích kỷ, cũng quá gấp không chờ nổi.

Văn Dục Phong ném tờ giấy màu xanh với cái hộp đóng gói đã bị xé nát qua một bên, xoay người bước nhanh đi ra ngoài...

Chỗ chờ thang máy.

Tần Tình bực bội trừng con số màu đỏ đang chuyển động kia. Thật giống như đang nhìn chằm chằm người nào đó.

Cô thật sự không nghĩ ra... Quen biết người này cũng mới hơn nửa năm, vì sao cảm thấy như sự thay đổi ở người này có thể dùng long trời lở đất để hình dung?? Ít nhất là nửa năm trước, lúc họ còn chưa quen thân, Tần Tình sao cũng không thể tưởng tượng ra... đại ca Văn chây lười tản mạn đó sẽ nói ra lời nói như hôm nay khi cô bị ngăn ở cửa. Chẳng lẽ là do di chứng học tập sao?

Tần Tình liền mang theo nghi hoặc trăm lần cũng không suy nghĩ ra, bước vào trong thang máy. Bên trong không một bóng người, cô xoay người, đợi cửa thang máy đóng lại. Lúc chỉ còn một khe hở, của thang máy bị một bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng chặn lại. Cửa thang máy lại mở ra. Văn Dục Phong đi đến.

"..." Sự buồn bực xấu hổ mới tan được tám chín phần ngóc đầu trở lại, Tần Tình cảnh giác lùi lại nửa bước: "Anh đến làm gì?"

"Đi đặt mua chút đồ tết." Nam sinh thân cao chân dài tay đút túi, cười như không cười nhìn cánh cửa thang máy khép lại. Cậu giơ tay ấn nút tầng -1. Sau đó cậu cậy vào ưu thế chiều cao, cúi người áp cô bé vào góc thang máy, tiếng cười lười nhác: "Cho Điềm Điềm."

Tần Tình mài rang trừng cậu, nhưng không nói chuyện. Cũng đúng thật không có gì để phản bác. Vì thế hai người yên bình không có chuyện gì xuống đến tầng một.

Tần Tình cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân liền đi ra ngoài, chỉ là mới đi được hai bước, còn chưa ra khỏi thang máy, cổ tay phải đã bị người ta nắm lấy. Theo một lực kéo truyền đến, cơ thể cô không giữ vững trọng tâm nghiêng về phía sau.

Tần Tình kinh sợ hô một tiếng, ngã vào lồng ngực có thể bọc lấy mình một vòng. Chỉ là người phía sau nhếch khóe môi, cố tình không khống chế cân bằng cơ thể, làm quán tính khi cô bé ngã về phía sau đẩy chính mình vào vách thang máy. "Bịch" một cái, trong thang máy có tiếng người kêu rên.

Tần Tình vốn thực sự buồn bực vừa nghe nam sinh phía sau hình như có dấu hiệu bị thương, cũng không rảnh lo phát hỏa, cuống quýt xoay người lại hỏi liên tục: "Văn Dục Phong, anh không sao chứ?"

"..." Ý cười trong lướt nhanh qua con ngươi tăm tối. Trên khuôn mặt thanh tuấn lại không hiện lên mảy may.

Trong thang máy yên tĩnh vài giây, cánh cửa khép lại, Văn Dục Phong mới hơi nhấc mắt. "...Không sao."

Không để Tần Tình hỏi lại, liền cảm giác được thang máy di chuyển, dừng lại. Phía sau cô, cửa thang mở ra, lộ ra quang cảnh ở bãi đỗ xe.

Văn Dục Phong thuận thế mang người ra ngoài. "Tiện đường, cùng nhau đi?"

Tần Tình mới phản ứng lại: "...Anh cố ý!"

Văn Dục Phong hơi rũ mắt, con ngươi đen nhánh nhìn cô bé không hề chớp. "Thật sự rất đau."

Tần Tình: "..."

Vài phút sau, cô bé ngồi trên ghế phụ nhăn khuôn mặt nhỏ nghĩ... không chỉ Văn Dục Phong thay đổi. Bị nhìn như vậy một cái, liền một chút nghi ngờ phản bác lại không nói ra... Cô cảm thấy nhất định bản thân mình cũng không bình thường.

Có Lê Tĩnh Hà bên kia gọi thúc giục, hai người căn bản không dám chần chừ, theo nguyên tắc tốc chiến tốc thắng, vào buổi tối 30 giao thừa thanh lạnh ở trong siêu thị nhanh chóng "cướp đoạt" hàng tết để về báo cáo kết quả công tác. Tần Tình còn không quên mang hai bao đồ ăn vặt để che lấp mục đích chân thật của mình.

Ước chừng một giờ sau, hai người lại về tới bãi đỗ xe chung cư. Thang máy đi thẳng một đường lên tầng 12, Tần Tình nghĩ tới những vấn đề chưa kịp hỏi trước khi bị mẹ gọi xen ngang.

Cô nhìn thoáng qua Văn Dục Phong. "...Chú nhỏ của anh, vì sao luôn là... từ bên ngoài?" Tần Tình chọn một lý do thoái thác uyển chuyển.

Ánh mắt Văn Dục Phong chợt lóe lên. Trầm mặc hai giây, cậu ngẩng đầu nhìn lên một góc thang máy.

Tần Tình nhìn theo, sau đó trên mặt cô luân phiên xuất hiện cảm xúc nghi hoặc và kinh ngạc. "Chú nhỏ của anh...?"

Từ phản ứng của Tần Tình, Văn Dục Phong cũng nghĩ chắc là cô đã đoán sai. Cậu nhếch khóe môi, đáy mắt lại không thấy ý cười: "Không phải là trốn ai khác, không muốn để người nhà họ Văn biết chú ấy đã quay lại thôi."

"..." Hô hấp của Tần Tình hơi đình trệ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Tình nghe cậu nhắc tới người nhà. Nhưng cái giọng điệu này... Giống như đang nói về người xa lạ. Hoặc là cả người xa lạ cũng không tính.

Ngẫm lại quen biết tới nay qua những tin tức liên quan đến cậu từ đủ loại người, suy đoán mơ hồ nơi đáy lòng Tần Tình có chút gút mắc. Nhưng dù là loại nào, hình như không hề liên quan gì đến từ "hạnh phúc" "vui sướng"mà phần lớn trẻ em giơ tay là có thể với tới.

Tần Tình không nhịn được hơi đau lòng. Cô vươn tay kéo cổ tay áo của nam sinh lại. Ánh mắt Văn Dục Phong rũ xuống.

"Sau này đến tết mỗi năm, em sẽ đều chúc tết anh."

"..." Ánh mắt Văn Dục Phong hơi lóe: "Được." Cậu cười.

Tần Tình ngẩn ra. Rồi sau đó cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, cô lấy lại tinh thần, gò má ửng đỏ đi trước ra ngoài. Văn Dục Phong ở bên trong thoáng nhìn qua cổ tay áo nơi mình bị giữ chặt, hình như vẫn còn hơi ấm, sau đó cậu mới bước chân dài đi ra ngoài.

Cửa thang máy khép lại phía sau, mà hai người một trước một sau, Tần Tình liền bước nhanh tới giữa hành lang dài chữ T. Tốc độ của hai người vô thức càng lúc càng chậm. Cho đến khi dừng lại.

"Văn Dục Phong..."

"Điềm Điềm."

Tiếng hai người đồng thời vang lên trên hàng lang. Sau đó là ánh mắt chạm nhau, Tần Tình không nhịn được trước, cong đôi mắt lên nở nụ cười.

Tay Văn Dục Phong đút trong áo khoác rũ xuống, bước tới đứng trước mặt cô bé. "Em nói trước đi."

Bóng đêm ngoài cửa sổ mơ hồ chiếu lên bóng dáng đứng ngược sáng của nam sinh, Tần Tình ngước mắt nhìn cậu, cảm thấy sự hung dữ xưa nay trên người người này không áp được cũng bị bóng đêm 30 giao thừa này làm cho nhu hòa.

Nhưng dù vậy, những lời nói của người đàn ông đêm nay trước khi rời đi, tựa như cảnh cáo hoặc nhắc nhở cô, hay như còn ở bên tai. Như là bóng đè hắc ám âm vang như sấm, làm cho người ta miệng khô lưỡi khô, lại không trốn tránh được.

Cô không thể bỏ qua cảm xúc lo lắng áp lực này, cố cả nửa buổi tối cũng không được. Cô chỉ có thể hỏi ra. Chẳng sợ không nghe được đáp án cũng tốt hơn im miệng không nói không hỏi.

Vì thế Tần Tình nghiêm túc nhìn Văn Dục Phong, chậm rãi mở miệng... "Anh có thể nói với em không?... Về con đường anh muốn đi, theo như lời anh nói kia."

Tần Tình dừng lại một chút, trong ánh mắt xẹt qua một tia giãy giụa. Nhưng cô vẫn hỏi ra.

"Không phải thi đại học... đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro