Chương 1 + 2: Mất trí nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❖Chương 1: Mất trí nhớ còn bị ly hôn!

Buổi chiều một mảnh ám trầm, mưa to không ngừng buông xuống.

Trong phòng, không khí trầm thấp đến đáng sợ.

Hô hấp của Cố Thanh Nhượng nóng bỏng, tóc đen mềm mại hỗn độn một mảnh bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào thái dương.

Cậu nhìn người nam nhân trước mặt, cổ giống như bị ai đó bóp lấy, thanh âm nghẹn ngào: "Anh Nhất Thần, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời này có phải hay không?"

"Đương nhiên, cả đời."

Không khí cực nóng, toàn thân Cố Thanh Nhượng run lên.

Độ ấm chân thật đến mức làm cậu giật mình mở bừng mắt. Lúc này cậu mới hoàn toàn bừng tỉnh từ giấc mộng triền miên ướt át.

Đệt, lại là giấc mơ đó.

Cậu, cuối tuần này, lần thứ tư mơ thấy cảnh xuân của hai nam nhân đang làm chuyện thẹn thùng.

Giang Nhất Thần.

Là lão công trên danh nghĩa của cậu.

Cố Thanh Nhượng lại không có ấn tượng gì với hắn, một tuần trước ở phim trường, cậu bị ngã từ dây an toàn xuống, đầu bị thương dẫn tới mất trí nhớ. Sau khi mất đi ký ức, sở dĩ Cố Thanh Nhượng có thể biết được mối quan hệ giữa cậu và Giang Nhất Thần hết thảy đều là nhờ......mộng xuân này.

Giang Nhất Thần hắn có bao nhiêu không được, làm cậu dục cầu bất mãn liên tục mơ thấy mộng xuân.

Di động bên gối đầu 'grừ grừ' run lên, Cố Thanh Nhượng cầm lấy, là trợ lý Tiểu Mễ gọi tới.

"Anh Cố, em chỉ muốn nhắc anh, chiều nay ba giờ có hẹn cùng Giang tiên sinh, đừng đến muộn đó."

Cố Thanh Nhượng nhíu mày, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Hôm trước, lão công của cậu thường ngày ít khi về nhà đột nhiên trở về, hắn hẹn cậu buổi diều ra ngoài một chuyến, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Cố Thanh Nhượng đột nhiên xúc động.

Còn có thể là chuyện gì quan trọng được? Đơn giản chính là muốn ly hôn.

Hai người kết hôn đã bảy năm, nên làm hay không nên làm đều đã làm rồi, gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, cùng lắm thì xem như không có việc gì.

Quan trọng chính là, hiện tại cậu cái gì cũng không nhớ, ly hôn với Giang Nhất Thần cũng giống như ném giấy vệ sinh vào WC, không chút đau lòng.

Ba giờ chiều, Cố Thanh Nhượng đóng hướng dẫn trong di động, cậu mang một cái kính râm đẩy cửa ra, bước vào quán cà phê mà Giang Nhất Thần đã hẹn.

Bên ngoài nắng gắt như lửa, bên trong lại lượn lờ những dòng khí lạnh, Cố Thanh Nhượng không nhịn được 'Hắt xì' một cái.

Thấy vị trí được chỉ định chỉ có trợ lý của Giang Nhất Thần là Hạ Phong, cậu không khỏi nhíu mày hỏi, "Sao lại là anh? Giang Nhất Thần đâu?"

Không phải có chuyện quan trọng cần nói à, sao ngay cả người cũng không thấy đâu?

Một chút thành ý cũng không có, còn nói cái quỷ gì nữa a.

"Thật ngại quá, Cố tiên sinh, Giang tổng có việc gấp nên không thể tới đây, tôi nói chuyện cùng ngài cũng giống nhau thôi."

Thẩm Chi Ngôn từ lúc dậy đã không thoải mái, Giang Nhất Thần vẫn luôn bồi y ở bệnh viện. Đến công ty hắn cũng không ghé qua, nào có thời gian tới gặp Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng gật đầu, kéo ghế dựa ngồi đối diện, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

"Giang tổng muốn nói với ngài chuyện ly hôn."

Cố Thanh Nhượng nhướng mày.

Quả nhiên, là vì ly hôn.

Hạ Phong đem giấy thỏa thuận ly hôn ra, ngay ngắn đặt trước mặt Cố Thanh Nhượng, "Ngài xem một chút đi, tài sản phân chia ra sao đều được ghi rõ ràng trên đó, Giang tổng nói ngài hẳn là không cần đến khối tài sản kia nên ở phương diện này không có gì để tranh cãi......"

Cố Thanh Nhượng mày nhíu lại, cậu có chút không tin vào lỗ tai mình nữa.

"Chờ chút, cái gì gọi là tôi sẽ không cần khối tài sản kia?"

Hạ Phong khó hiểu, "Cố tiên sinh, ý ngài là......"

"Lão tử đương nhiên cần tiền!"

Dù mất trí nhớ nhưng cuối tuần này cậu cũng đâu có nhàn rỗi, tra xét lý lịch của bản thân, hôn nhân giữa cậu và Giang Nhất Thần ra sao. Miễn cưỡng mới có thể trở thành minh tinh, nhưng Giang gia lại không thích để con dâu họ xuất đầu lộ diện, cậu cũng vì vậy mà hiếm khi nhận vai, kinh tế giảm mạnh, chút tiền ấy còn chưa đủ để cậu bảo dưỡng xe một tháng, hiện tại Giang Nhất Thần muốn quăng cậu đi, cậu mà không vớt một chút gì đó thì muốn uống gió Tây Bắc chờ chết sao?

Cố Thanh Nhượng ném hợp đồng trở về, "Kêu Giang Nhất Thần làm một bản hợp đồng khác rồi tới tìm tôi."

❖Chương 2: Gói toàn bộ mang đi.

Hạ Phong nhăn mi nhìn bản hợp đồng bị vò cho nhăn nhúm, ngữ khí không tốt nói:

"Cố tiên sinh, ngài hà tất gì phải làm vậy? Tôi biết ngài không muốn ly hôn với Giang tổng, nhưng cứ day dưa như vậy đối với ai cũng không tốt, gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, cũng có thể lưu cho mình thể diện......"

"Lưu con mẹ anh!"

Cố Thanh Nhượng không kiên nhẫn, ngón tay chỉ chỉ lên bản hợp đồng, "Năm ngàn vạn, về kêu Giang Nhất Thần làm lại đi, sau đó nhất phách lưỡng tán*, giang hồ bất kiến, hiểu không? Nếu không hiểu thì tôi tự mình gọi cho Giang Nhất Thần."

(*Nhất phách lưỡng tán: nhất đao lưỡng đoạt, một phát chặt đứt, dứt khoát chia tay, tách ra)

Hạ Phong thấy đề tài này không thể chuyển dời được, hắn đứng dậy thu lại hợp đồng, ánh mắt khinh miệt trào phúng nói, "Trước kia, lúc gả cho Giang tổng thì nói cái gì cũng không cần, bây giờ há mồm liền đòi năm ngàn vạn, cậu vậy mà vô lại tới mức không biết xấu hổ."

Cố Thanh Nhượng không ý kiến hừ hừ.

Vậy Giang Nhất Thần lúc trước không phải đã nói sẽ đối tốt với cậu cả đời sao? Bây giờ bất quá chỉ như đánh rắm, những lời hứa hẹn ban đầu cũng bị gạt sang một bên.

Cố Thanh Nhượng không biết tại sao lúc trước cậu lại nhất định phải gả cho Giang Nhất Thần, bây giờ cậu cũng không còn muốn biết nữa. Vì nếu để cậu biết lý do thì cậu nhất định sẽ tát cho mình hai cái.

Hạ Phong cổ quái nhìn Cố Thanh Nhượng, hắn cảm thấy nam nhân ngày thường an an tĩnh tĩnh hôm nay giống như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Chẳng lẽ là bị đả kích do ly hôn nên thần kinh không được bình thường?

Hắn không nghĩ muốn trêu chọc kẻ điên như cậu, Hạ Phong cầm lấy văn kiện trắng mắt nhìn Cố Thanh Nhượng một cái, sau đó bước đi không quay đầu lại.

......

Cố Thanh Nhượng trở về biệt thự bắt đầu đóng gói hành lý và đệm chăn.

Nguyên tắc chính là, gói toàn bộ mang đi.

Mang không được thì ném ra ngoài bồn hoa để chúng bơi cùng cá chép Koi*.

(*Cá chép Koi.)

Dù sao Giang Nhất Thần có nhiều tiền như vậy. Cậu cũng đã ngủ với hắn ngần ấy năm, cần gì giả trang thanh cao cốt khí, vỗ mông rời đi với hai bàn tay trắng chính là có bệnh.

Lúc này tranh thủ vớt vát một chút mới là vương đạo.

Cố Thanh Nhượng kéo một ngăn tủ trong phòng ngủ lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, trứng bồ câu* lớn nhỏ sáng lấp lánh, đôi mắt cậu thẳng tắp nhìn.

(*Nhẫn trứng bồ câu.)

Cố Thanh Nhượng bất động thanh sắc cất nhanh vào rương.

Đồng hồ quý báu các loại, trang sức xa xỉ các thứ toàn bộ đều nhét vào rương.

Cuối cùng cái rương không có gì bất ngờ mà đầy ắp, Cố Thanh Nhượng lấy vài món không quan trọng ra mới miễn cưỡng đóng lại được.

Cổng lớn truyền đến âm thanh của động cơ xe. Cố Thanh Nhượng nhìn ra cửa sổ.

Maybach, siêu xe mới nhất bản có hạn trên toàn thế giới. Trên thế giới chỉ có mười chiếc.

Giang Nhất Thần đã trở về.

Cố Thanh Nhượng liếm liếm môi trên tựa như vừa phát hiện bảo bối, ánh mắt cậu ngo ngoe rục rịch.

Mẹ nó, cậu muốn siêu xe của Giang Nhất Thần.

Cố Thanh Nhượng xoay người, nặng nề kéo cái rương xuống lầu.

Cái rương này quả thật quá nặng, cậu lại đang vội vội vàng vàng, chân trái vướng chân phải, tuy thân mình ổn định không bị ngã nhưng cái rương lại xui xẻo rơi lộc cộc lộc cộc xuống sàn, trang sức xa xỉ bên trong lăn đầy đất.

Bên kia, Giang Nhất Thần mang Thẩm Chi Ngôn vào nhà. Thấy một màn như vậy, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Thẩm Chi Ngôn sợ tới mức thiếu chút nữa phát khóc, thân thể nhỏ nhắn trốn sau lưng Giang Nhất Thần, khuôn mặt tái nhợt kéo kéo tay hắn, mềm mại kêu một tiếng, "Anh Nhất Thần......"

"Đừng sợ."

Giang Nhất Thần ôn nhu an ủi y, sau đó gọi quản gia tới đem Thẩm Chi Ngôn lên phòng.

Lúc này hắn mới quay đầu nhìn Cố Thanh Nhượng đang luống cuống thu thập trang sức bỏ vào rương, nghiến răng nghiến lợi, "Chạy nạn tới đâu?"

Cố Thanh Nhượng ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi muốn đi đâu liên quan cái rắm gì tới anh?"

"Mấy thứ này đều là của tôi, cậu nói không liên quan tới tôi?"

Giang Nhất Thần nhìn heo nhỏ được mạ vàng dùng để tiết kiệm tiền lăn tới bên chân, cái này mà cậu ta cũng muốn mang đi?

Nếu hắn về chậm một chút thì phỏng chừng Cố Thanh Nhượng sẽ kêu quản gia gở cửa và thềm đá ngọc thạch xuống luôn a.

Trong lòng Cố Thanh Nhượng chửi thầm vài câu, vạn nhất tên mặt người dạ thú này thật sự trở mặt không chút lưu tình không để cậu mang đi bất cứ thứ gì thì làm sao bây giờ?

Cậu nhanh chóng đứng lên, híp mắt cười khẽ.

"Giang tổng, tốt xấu gì chúng ta cũng là phu phu trong một đoạn thời gian, chút đồ này anh sẽ không để ý đâu phải không? Ngài đại nhân đại lượng, cho tôi toàn bộ được không?"

Giang Nhất Thần nhíu mày.

"Cố Thanh Nhượng, cậu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Cậu cho rằng nếu dùng loại thủ đoạn này thì có thể không ly hôn với tôi nữa?"

Giang Nhất Thần quăng hợp đồng lại, ánh mắt khinh thường, "Đồ vật ở đây cũng không có gì hiếm lạ, cậu ký tên xong thì có thể trực tiếp mang đi."

Cố Thanh Nhượng liếc mắt một cái, không phải chiều hôm đó đã phân rõ ràng rồi sao?

"Giang tổng, trợ lý của ngài không nói gì với ngài sao? Tôi muốn năm ngàn vạn."

"Tìm luật sư sửa chữa quá phiền toái, cậu trực tiếp ký tên đi, tiền tôi sẽ cho người đưa qua cho cậu."

Cố Thanh Nhượng nhíu mày, thần sắc khó xử, "Giang tổng, cái này không tốt lắm đâu?"

Giang Nhất Thần không kiên nhẫn, "Cố Thanh Nhượng, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Dây dưa không rõ, cậu không cảm thấy rất phiền toái sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro