Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by may.

      “Cậu không cần cân nhắc cho hắn.” Lăng Thanh nói, “Chuyện này từ lý tính mà nói, thân phận hai người các cậu bị đổi, cho nên sau khi phát hiện, nên đổi lại. Trừ phi hai bên không muốn đổi lại, có thể bàn bạc kỹ càng, nhưng một khi có một bên yêu cầu đổi, như vậy thì cần phải đổi.”

     “Đây là đạo lý, cho nên hắn dù không muốn, cũng nhất định phải nguyện ý.”

      “Hắn tại sao không muốn?” Thư Đồng hỏi, “Không nỡ xa cha mẹ hiện tại, hay là bởi vì nhà tôi không có tiền sao?”

     “Hai cái đều có đi, bất quá nguyên nhân chủ yếu đại khái là nhà chúng ta so với nhà cậu có tiền.”

     Thư Đồng nghe vậy, khinh bỉ nở nụ cười một tiếng, “Ngại bần cùng yêu phú quý, cha mẹ anh thật sự không dạy tốt hắn”

     Lăng Thanh mỉm cười, “Cũng là cha mẹ cậu.”

     Thư Đồng:…

     Thư Đồng đối với cha mẹ ruột, dù chưa gặp mặt, hảo cảm liền thẳng tắp giảm xuống.

     “Bất quá tôi cũng không muốn lập tức nói cho ba mẹ biết chân tướng, tôi là nói ba mẹ hiện tại.” Cậu nói.

      “Lý giải.” Lăng Thanh gật đầu.

     “Tôi nghĩ như vậy, chính là anh bảo em trai anh cùng tôi đi một chuyến đến nhà tôi trước, tôi dẫn hắn gặp ba mẹ, cũng cho ba mẹ gặp con trai ruột một chút, có một cái bước đệm.”

      “Đồng dạng, tôi cũng cùng anh đi về nhà một chuyến, gặp gỡ cha mẹ ruột, cũng làm cho bọn họ có một cái bước đệm.”

     “Đợi sau khi chúng ta đều gặp mặt, lại hẹn một ngày, hai nhà tụ tập cùng một chỗ, đem chuyện này nói ra.”

     “Thế nhưng.” Hắn chuyển ngoặt, “Nếu như em trai anh không muốn trở về nhà tôi, ba mẹ anh cũng không muốn em trai anh trở lại, vậy tôi cũng sẽ không trở lại. Đổi lại có thể, ba mẹ tôi không có con cái, như vậy không được.”

       Lăng Thanh nhìn trong mắt hắn có sự quật cường, chỉ cảm thấy trưởng thành như này, cũng thật là làm người nhìn không thấu.

      Huyết thống giống nhau, bất đồng gia đình, Thư Đồng cùng nguyên chủ trưởng thành hoàn toàn khác nhau.

      Có lẽ đối với Thư Đồng mà nói, ôm sai kỳ thực ngược lại là một chuyện tốt, tuy rằng Thư gia không có như Lăng gia giàu có, thế nhưng cũng coi như là gia đình khá giả, vật chất cũng không thiếu thốn.

      Mà ở mặt tinh thần, cậu rõ ràng so với Lăng Bạch cùng “Lăng Thanh” muốn thành thục mà rõ ràng lí lẽ hơn rất nhiều.

      Cậu bận tâm công bằng, sẽ suy xét hai bên cha mẹ, cũng sẽ rất thẳng thắn biểu đạt cái nhìn của chính mình.

      Lăng Thanh cảm thấy, so với Lăng Bạch, hắn xác thực càng yêu thích cái người em trai ruột này một ít.

     “Đương nhiên.” Hắn hồi đáp, “Đây là quyền lợi của cậu.”

     “Cứ dựa theo ý của cậu đi.” Lăng Thanh đồng ý, “Sau đó tôi sẽ hẹn thời gian bảo cậu cùng em trai tôi gặp mặt, thời điểm đó, cậu có thể dẫn hắn đi nhà mình, tôi cũng sẽ mang cậu hồi nhà tôi, nếu như cậu nguyện ý, cậu cũng có thể hẹn trước, nói cho cha mẹ hiện tại chuyện năm đó, để cậu tới nói…”

     “Tôi không muốn.” Thư Đồng đánh gãy hắn.

      Cậu nhìn Lăng Thanh, hơi trừng mắt nhìn, nói, “Tôi không muốn, tôi không nói ra được, anh đi nói đi.”

     “Cậu thoạt nhìn, rất thích giảng đạo lý.”

     Lăng Thanh nhìn cậu không tự chủ rũ xuống mi mắt, dùng lông mi thật dài che giấu tâm tình của mình, hắn mới phản ứng, nói cho cùng, Thư Đồng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

      Cậu rất lý trí cũng tiếp thu chính mình không phải là con cháu Thư gia.

     Thế nhưng cậu không có cách nào đối mặt với cha mẹ chính mình nói ra chuyện này.

     Quá tàn nhẫn, không quản cậu nhiều ít tuổi, có hay không thành niên, đều quá mức tàn nhẫn.

      Hắn trầm mặc thở dài, hắn nghĩ, nếu như Thư Đồng có thể hư vinh một chút, như vậy cậu rất vui vẻ, dù sao, Lăng gia điều kiện so với Thư gia ắt phải tốt hơn nhiều, nhưng là cậu từ đầu tới đuôi, đều không có một tia vui vẻ cảm xúc.

     Cậu chẳng hề ngóng trông Lăng gia, cậu sở dĩ nguyện ý muốn hai bên cha mẹ biết được chân tướng, đơn giản là sợ sệt ngày sau nếu như xảy ra chuyện gì không thể đoán được sự tình, cậu vì chính mình che giấu mà xấu hổ cùng hối hận.

      Mà trên bản chất, cậu cũng không muốn rời đi Thư gia.

      Lăng Thanh cầm lấy đũa giúp cậu gắp một khối thịt bò, hắn nói, “Được, vậy tôi đi nói, cậu không cần phải để ý đến.”

      Hắn đem thịt bò bỏ vào Thư Đồng trong bát, ôn nhu nói: “Hoan nghênh về nhà, em trai.”

      Thư Đồng giương mắt liếc nhìn hắn, dường như rất kinh ngạc.

      Lăng Thanh hướng cậu ôn hòa cười cười, “Tuy rằng trở về hơi trễ, thế nhưng hi vọng cậu có thể ở nhà sinh sống rất thoải mái, tôi sẽ giúp cậu.”

     Thư Đồng trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, một hồi lâu, mới không được tự nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”

     Lăng Thanh cười cười, tựa hồ nghe đến cậu nói một câu ca ca, nhưng là cũng giống như không có.

      Bất quá không liên quan, Lăng Thanh nghĩ, sau này còn có rất nhiều cơ hội.

      Cơm nước xong, Vu Thần lái xe, đưa Thư Đồng trở về nhà.

       Cậu vốn lên về trường học, nhưng không biết có phải hay không là ý thức được chính mình có lẽ chẳng mấy chốc sẽ rời đi Thư gia, cho nên Thư Đồng không có lựa chọn về trường học, mà là trở về nhà.

      Trước khi gần xuống xe, Thư Đồng nhìn Vu Thần vài lần.

      Mãi cho đến Vu Thần quay đầu nhìn cậu, Thư Đồng lúng túng cười cười, nói tiếng, “Ca ca hẹn gặp lại.”

       Nhanh chóng xuống xe.

      “Hắn làm gì vẫn luôn nhìn tôi?” Vu Thần hỏi.

     Lăng Thanh suy đoán, “Đại khái là bởi vì anh lớn lên đẹp trai, anh rất đẹp trai nha.”

       Vu Thần cảm thấy hẳn không phải là, “Nói không chắc là hiếu kỳ quan hệ của chúng ta.”

       Anh nhìn về phía Lăng Thanh, “Tôi cùng cậu gặp hắn hai lần, hai lần cậu đều không có giới thiệu tôi cho hắn, hắn hiếu kỳ cũng là phải.”

     Lăng Thanh:…

     Lăng Thanh chỉ có thể giải thích nói: “Tôi cũng không phải cố ý không giới thiệu, chính là thân phận tôi bây giờ đặc thù mà, vạn nhất chân trước tôi giới thiệu anh với tôi là vợ chồng, chân sau hắn liền không nhịn được ở trên mạng nói xấu, vậy tôi không phải thảm.”

      “Cho nên tôi bây giờ là người không thân phận?” Vu Thần hỏi.

      Lăng Thanh nghe vậy, cười ôm cổ của anh, “Cũng không phải.”

      Hắn suy nghĩ một chút, “Kia chờ lần sau chúng ta gặp mặt, tôi giới thiệu với hắn, liền nói anh là bạn trai tôi.”

     “Lúc này cậu liền không sợ hắn lên internet nói xấu ?” Vu Thần cố ý nói.

      "Là bạn trai cùng vợ chồng vẫn là không giống nhau, hơn nữa, tôi cảm thấy Tiểu Đồng hẳn không phải là người như thế.”

     “Cho nên tôi liền không phải hàng nhất cấp.”

      Lăng Thanh cười để sát vào anh hôn một cái, “Chỉ là tạm thời, theo chúng ta chậm rãi tiếp xúc, chúng ta càng ngày càng biết rõ hắn, hắn cũng sẽ càng ngày càng hiểu chúng ta, đến lúc đó, hắn thì sẽ biết.”

     “Biết cái gì?”

     “Biết anh là vợ của tôi nha.”

      Vu Thần nặn nặn miệng của hắn, “Biết tôi là lão công của cậu.”

     “Giống nhau giống nhau.”

     “Vậy cậu gọi tôi một tiếng.”

     Vu Thần dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, cười nói, “Cậu kêu một tiếng lão công tôi nghe một chút.”

     Lăng Thanh:…

    “Cái kia, nên lái xe.”

     Vu Thần giả vờ kinh ngạc, “Lão bà, cậu cuối cùng đồng ý lái xe, lần thứ nhất lái xe liền ở trên xe, có thể hay không quá kịch liệt đi?”

      Lăng Thanh:…

      Lăng Thanh tức giận đến bấm anh một cái, “Ai cùng anh nói lái xe cái kia! Tôi nói là hiện tại chúng ta ngồi trên xe này! ! Công cụ giao thông! ! Bốn bánh xe! !”

       Lăng Thanh quả thực bất đắc dĩ, “Anh từ sáng đến tối đều đang suy nghĩ gì! Anh thay đổi rồi Tiểu Ngư! Anh không bao giờ là người ngây thơ năm đó nữa! Anh bây giờ là cá chiên bé!”

     “Có thể thấy cậu đem người bức thành dạng gì.” Vu Thần đâm đâm trong lòng hắn, “Đùa tới vui mừng cũng là cậu, không cho làm cũng là cậu, chỉ để ý châm lửa, không quản dập lửa, bảo bối, cậu còn là người sao?”

     “Tôi không phải là người, tôi là thần, thần là không cần dập lửa, cho nên tôi cũng không cần.”

     Vu Thần nhìn hắn, “Không còn kịp rồi, cậu loại này, thuộc về phóng hỏa nóng ruột, đến xe nguồn ngồi xuyên!”

      Lăng Thanh cười ha ha, “Vậy tôi còn không bằng bật lửa nướng cá, đem anh ăn đi.”

     “Vậy thì xem ai ăn ai trước.” Vu Thần trên dưới quan sát hắn một lượt, “Cần phải có mùi vị cũng không tệ lắm.”

      Lăng Thanh hừ một tiếng, liền nhịn không được bật cười.

      Cuối cùng đơn giản quay người ôm lấy Vu Thần, cười híp mắt hôn anh.

     Vu Thần ôm hắn, ôn nhu hôn trả lại hắn, liền từ từ đem người ôm đến trên đùi của chính mình, chốc chốc mổ hôn hắn.

      Lăng Thanh bị anh hôn có chút động tình, một đôi mắt dịu dàng như nước nhìn anh.

     “Đừng nhìn tôi như vậy, cẩn thận tôi làm cái gì không nên làm, cậu liền không muốn.”

     Lăng Thanh cười cười, để sát vào bên tai anh nói, “Không sao, tuy rằng tôi không cho anh làm, thế nhưng mở thủ động vẫn là có thể.”

     Vu Thần kinh ngạc, “Đêm nay?”

     Lăng Thanh cong cong ánh mắt con ngươi hỏi anh, “Anh muốn sao?”

      Vu Thần cười nặn nặn mặt của hắn, liền hôn một cái chính mình bóp qua địa phương, “Cầu cũng không được.”

      “Vậy anh còn không khẩn trương lái xe, tôi là nói phương tiện giao thông.”

      Vu Thần bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, “Vậy trước tiên cậu phải từ trên người tôi xuống a bảo bối.”

      Lăng Thanh lúc này mới nhớ tới hắn mới vừa bị Vu Thần chuyển đến trên đùi của anh, trong nháy mắt nở nụ cười, ôm anh hôn một cái, "Yrước tiên không vội vã, tôi ngồi thêm một lát.”

     Vu Thần cười cười, cúi đầu hôn một cái hắn.

                           *****

      Thư Đồng tại cửa hàng cùng mẹ cậu hàn huyên một lúcc, ra cửa hàng chuẩn bị giúp mẹ cậu đi mua bữa ăn khuya, liền phát hiện xe của Lăng Thanh vẫn còn ở chỗ cũ.

      Đây là còn chưa đi?

      Cậu không rõ nhìn xe cách đó không xa, người anh này của cậu buổi tối không trở về nhà là làm cái gì?

      Chẳng lẽ là tức cảnh sinh tình, hoài niệm chính mình?

     Cậu nghĩ như thế, quay lại lấy hai bình nước vui mừng đi tới, gõ gõ cửa sổ xe.

      Lăng Thanh cùng Vu Thần chán ngán lắm, nghe đến gõ cửa âm thanh, thiếu chút nữa sợ hết hồn.

      Hắn mới từ bên trên đùi của Vụ Thầnxuống tới, nhấn cửa sổ xe, liền thấy Thư Đồng đứng ở ngoài cửa sổ.

     “Tại sao lại trở lại?” Hỏi cậu, “Có đồ vật để quên sao?”

     “Không, tôi chính là xem 2 người giống như còn chưa đi, tới xem một chút.”

     “Ồ.” Lăng Thanh cười nói, “Nhận cú điện thoại.”

      Thư Đồng không nghi ngờ hắn, đem đồ trong tay đưa vào, “Cho anh cùng…”

     Cậu liếc mắt nhìn Vu Thần, châm chước nói: “… Tài xế đại ca.”

     Vu Thần:…

     Vu Thần không nghĩ lý cái này đệ đệ!

      Lăng Thanh thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, “Cái gì tài xế đại ca, đây là chị dâu cậu.”

     Vu Thần: ? ? ? ! ! !

     Thư Đồng: ? ? ?

     “Tôi là cái gì của cậu?” Vu Thần hỏi.

      “Bạn trai a.” Lăng Thanh hồi đáp,     “Bạn trai của tôi, em trai không nên gọi chị dâu sao?”

     Vu Thần:…

     Vu Thần nhìn hắn một mặt đắc ý, đến cùng cũng không ngại ngùng để Thư Đồng làm mất mặt hắn, chỉ là ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

     Thư Đồng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, nội tâm tràn đầy ngọa tào!

      Cậu mấy ngày trước vừa mới ăn scandal dưa của Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư, không nghĩ tới đối phương cùng Tần Nhạn Dư là giả, mà không phải độc thân là thật!

     Hơn nữa còn không phải bạn gái, là bạn trai!

     Anh trai cậu cũng thật là lợi hại!

     Thư Đồng không nhịn được nhìn Vu Thần, Vu Thần nhíu mày.

     Thư Đồng khẽ nở nụ cười, lấy lòng nói, “Chị dâu thật là đẹp mắt.”

      Vu Thần: “… Cậu có thể đi về.”

      Lăng Thanh liều mạng nhịn cười cùng Thư Đồng phất phất tay, “Trở về đi, đi đường cẩn thận.”

      “Hai người cũng đi đường cẩn thận.”

     Cậu nói xong, ngồi dậy đi về, chuẩn bị đi mua bữa ăn khuya cho mẹ cậu.

     Lăng Thanh đem cửa sổ đẩy lên, quay đầu lại nhìn về phía Vu Thần, chỉ thấy Vu Thần sắc mặt bất mãn nhìn về phía hắn, “Chị dâu?”

     Lăng Thanh mỉm cười gật đầu, “Không phải sao?”

     Hắn cố ý nói: “Chị dâu thật là đẹp mắt.”

     Vu Thần:…

     Vu Thần tiến sát vào hắn, nắm cằm hắn, “Cậu thật đúng là không hết lòng gian.”

      Lăng Thanh ôm lấy cổ của anh, “Đánh không lại anh, tôi còn không nói được anh sao?”

      Vu Thần bật cười, thầm nghĩ cũng được đi, ngược lại Lăng Thanh cũng là chiếm này đó đầu lưỡi tiện nghi.

      Anh ấn ấn Lăng Thanh đôi môi, “Lần sau không được viện lý lẽ này nữa.”

     Lăng Thanh há mồm cắn ngón tay anh một chút, “Tôi sai rồi, tôi còn dám.”

     Vu Thần:…

     Lăng Thanh thấy anh không có lời nào để nói, liền nhịn không được bật cười, duỗi tay nắm chặt tay anh, hôn một cái ngón tay vừa bị chính mình cắn quá.

      Vu Thần quả thực không làm gì được hắn, thu tay về, liền chưa hết giận ngắt mặt của hắn một cái, “Cậu thật đúng là một nhân tài.”

      “Đương nhiên.” Lăng Thanh không chút nào khiêm tốn.

       Vu Thần một cước đạp van “Cậu  hiện tại thật lớn lối, chờ một lát trở về khách sạn, cậu sẽ khóc.”

      Anh nhìn về phía Lăng Thanh, “Bảo bối, bộ dáng lát nữa của cậu, nhất định rất dễ nhìn.”

       Lăng Thanh mới không sợ anh, “Ai khóc còn chưa chắc chắn đâu.”

      Vu Thần khẽ cười một tiếng, thực sự không đành lòng giúp hắn nhớ lại  chiến tích thất bại trước đó.

      Anh khởi động xe.

      Lăng Thanh vặn nắp chai nước, uống một ngụm, liền đút Vu Thần một ngụm, đang chuẩn bị uống lần thứ hai, điện thoại di động liền vang lên.

      Hắn lấy ra vừa nhìn, là Lăng Bạch.

      Tiểu tử này tìm hắn chuyện gì?

      Lăng Thanh tiếp lên, còn chưa kịp hỏi, liền nghe đến Lăng Bạch ở bên kia khóc chít chít hô: “Ca anh nhanh tới cứu em! ! Tô Việt đem em mang đi, hắn còn không cho em về nhà, hắn liên tiếp bảo em uống rượu, em sắp bị hắn ép uống chết rồi! !”

     Lăng Thanh: A?

     Lăng Thanh không rõ, “Cái gì gọi là Tô Việt đem em mang đi?”

      “Bạn học tổ chức sinh nhật, bọn em cùng nhau đi, không nghĩ tới Tô Việt cũng ở quầy rượu này, hắn liền đem em mang đi. Em nói em phải trở về, hắn không cho, em nói em phải về nhà, hắn cũng không cho. Bằng hữu của hắn liên tiếp cho em rót rượu, Tô Việt liền liên tiếp ép em uống, em thật sự không uống được, em đều muốn ói ra.”

      Lăng Bạch nói, liền vừa khóc lên, “Ca anh nhanh tới cứu em a!”

&____&

Tức Lăng Bạch thế k biết.
Làm mất một đêm xuân của người ta. Hừ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro