Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by may.

      Tô Việt nhất thời không phản ứng lại, đợi đến khi bản năng muốn tóm lấy Lăng Bạch, Lăng Bạch đã ở trong lồng ngực đối phương.

      “Quấy rầy, tôi đến đón em trai mình về nhà.” Lăng Thanh đứng ở ngoài cửa, ánh đèn chiếu sáng vào trên mặt hắn, vốn là gương mặt tuấn mỹ càng rạng ngời rực rỡ.

     Giống như thần chỉ.

      Hắn khinh bỉ nhìn Tô Việt một cái, ôm lấy Lăng Bạch chuẩn bị rời đi.

     Nhưng mà Tô Việt một bước tiến lên, chắn trước người hắn.

     “Đã lâu không gặp, Lăng Thanh.” Tô Việt nói.

      Hắn cười cười, ngữ điệu ôn nhu, “Thế nhưng Tiểu Bạch, hôm nay có hẹn cùng tôi, cậu khả năng không mang được em ấy đi.”

     Lăng Thanh cúi đầu nhìn Lăng Bạch, “Có đúng không?”

     Lăng Bạch ý thức đã có chút mơ mơ màng màng, lại vẫn chưa hoàn toàn hỗn độn, lắc đầu biểu thị, “Không phải, hắn lừa anh.”

     Lăng Thanh nở nụ cười, “Anh nghe rõ sao.”

    “Nghe rõ thì làm sao.” Tô Việt cười nói, “Cậu cảm thấy mình có thể từ chỗ của tôi đem em ấy mang đi sao?”

     Anh ta giễu cợt nói: “Nếu như hôm nay người tới là Vu Thần, còn tạm được. Cậu? Tính là gì?”

      “Nói đến.” Tô Việt kề mặt sát vào hắn, “Cậu làm sao sẽ đến? Giống như vào lúc này, tới không phải là Vu Thần sao? Dù sao, em ấy cũng là người trong tim Vu Thần.”

     Tô Việt cố ý nói, “Cậu hoặc là gọi điện thoại cho chồng mình, để cho hắn đến mang bọn cậu đi, tôi ngược lại thật ra có thể đồng ý.”

     Lăng Thanh cười nói, “Loại chuyện nhỏ này, tôi làm sao cam lòng làm phiền phức anh ấy đây.”

     “Sợ có phải là không muốn, mà là không dám đi? Lăng Thanh, người khác không biết cậu và Vu Thần làm sao kết hôn, tôi có thể không biết sao? Vu Thần căn bản cũng không yêu thích cậu, so với cậu, hắn càng quan tâm em trai cậu hơn ?”

     “Có đúng không?” Lăng Thanh mặc kệ anh ta, “Vậy anh cũng quan tâm em trai tôi sao? Dù cho em tôi đối với anh làm như không thấy, anh cùng con chó giống nhau, đuổi theo phía sau em ấy.”

     “Anh thoạt nhìn cũng ra dáng lắm, làm sao lại không làm người, mà sống giống như chó ? Nha đúng, bởi vì anh giống lắm mà, là tôi quên mất.”

     “Cậu…” Tô Việt cả giận nói.

      Lăng Thanh cười nhạo, “Đáng thương Tiểu Bạch hiện tại đuổi theo Vu Thần, Vu Thần không thèm để ý, thế nhưng anh thì sao? Anh còn muốn ngóng ngóng đuổi theo sau em ấy, chỉ tiếc, ngay cả Tiểu Bạch đều nhìn anh không lọt mắt, tình nguyện tìm chú chó khác liếm mình, cũng không cần con chó như anh.”

    “Dù sao, loại chó như anh, thật là ác tâm.”

     Tô Việt nghe vậy dương tay liền chuẩn bị đánh Lăng Thanh, Lăng Thanh trước tiên đạp anh ta một cước, đạp thẳng vào giữa hai chân Tô Việt.

     Tô Việt né một chút, mới miễn cưỡng tránh né.

     Tô Việt bằng hữu thấy vậy, đều đứng lên, ra khỏi lô ghế riêng.

     Lăng Thanh tiện tay gọi qua một nhân viên phục vụ, đem Lăng Bạch giao cho hắn, “Giúp tôi dìu một chút, động một bước, cậu cho tôi một trăm; bất động, một phút tôi cho cậu một trăm.”

     Nhân viên phục vụ còn không có phản ứng lại, liền cảm thấy trên người nặng hơn một chút, quay đầu lại, Lăng Thanh đã cùng Tô Việt đánh nhau.

     Tô Việt mới bắt đầu thời điểm căn bản không phản ứng lại, hắn và “Lăng Thanh” từng gặp nhiều lần, đối với người này không có tâm cơ không có thủ đoạn mà gặp chút lại kinh sợ làm người ta không một chút hảo cảm, cũng từ tâm lý nhìn không lọt anh ta.

      Lăng gia hai huynh đệ, anh ta một cái đều nhìn không lọt.

     Cho nên anh ta căn bản sẽ không đề phòng Lăng Bạch, cũng không nghĩ tới Lăng Bạch sẽ gọi điện thoại cho Lăng Thanh, để cho hắn tới cứu mình.

     Vậy cho nên mãi đến khi bị Lăng Thanh đạp ngã xuống đất, mới phản ứng được tình huống này có chút không đúng.

      Bạn bè Tô Việt không nghĩ tới Tô Việt bị đánh, vội vã xông lại giúp anh ta, Lăng Thanh cũng không sợ bọn họ, đến một cái đánh một cái, đến hai cái đánh một đôi!

     Sững sờ là đánh cho Tô Việt hồ bằng cẩu hữu nhất thời không dám tới gần.

     Trong này bọn họ có người có chút đầu óc linh hoạt, lén lút hồi lô ghế riêng cầm chai bia đi ra, dự định nhắm vào Lăng Thanh đầu cho hắn một cái bạo kích.

     Bất quá chai bia còn không có giơ lên, liền thấy ông chủ quán bar mang theo đội cảnh sát chạy tới.

     Bạn bè Tô Việt đang chuẩn bị mở miệng, chỉ thấy ông chủ lễ phép cùng Lăng Thanh hỏi, “Ngài chính là Lăng Thanh tiên sinh?”

     “Là tôi.”

      Lăng Thanh buông ra Tô Việt, một cái đem anh ta đẩy trở về đám bạn kia của anh ta.

      Tô Việt sờ mặt của mình, chỉ cảm thấy toàn thân tựa hồ rất đau.

     “Vu tổng nói, ngài ấychờ ở bên ngoài, hi vọng ngài nhanh chóng đi gặp.”

    “Vậy thì làm phiền ông chủ giúp tôi nhìn đám người kia, đừng làm cho đám chó dữ này cản đường của tôi.” Lăng Thanh khinh thường nói.

     Tô Việt nhìn hắn chằm chằm, trong mắt có đốm lửa đang nhảy nhót.

     Lăng Thanh khẽ mỉm cười, quay người lại từ trong tay người nhân viên tiếp nhận Lăng Bạch, “Thời gian bao lâu?”

     Nhân viên phục vụ làm sao biết, hắn đến thăm xem đánh nhau.

     “Thật đáng tiếc, cậu bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền.”

      Lăng Thanh nói xong, ôm lấy Lăng Bạch đi ra ngoài.

     Lăng Bạch khó chịu tại trong lồng ngực của hắn cọ, mơ mơ màng màng kêu hắn “Ca”.

     Lăng Thanh bất đắc dĩ, thằng ngu này, còn không thấy ngại gọi hắn "ca", biết rõ đối phương có vấn đề, còn bị đối phương cấp hạ độc, quả thực ngu xuẩn đến cùng cực!

     Bất quá cũng coi như cậu bé lần này còn có chút đầu óc, biết gọi điện thoại cho mình cầu cứu.

     “Ai bảo cậu uống rượu cậu liền uống, bảo cậu đi chết cậu có đi hay không?”

     Lăng Thanh mắng một câu, Lăng Bạch đôi mắt đều không mở ra được, mặt đỏ như là tôm luộc.

      Không phải trứng tôm, là người mù còn tạm được.

      Lăng Thanh đơn giản ôm lấy Lăng Bạch, ôm đối phương nhanh chóng đi ra quán bar.

      Hết cách rồi, hiện tại Lăng Bạch, không ngừng mặt đỏ như trứng tôm, còn là một con tôm chân mềm, đi đều đi không vui.

     Vu Thần thấy hắn ôm Lăng Bạch đi ra, vội vã tiến lên nghênh tiếp, hỏi, “Xảy ra vấn đề rồi?”

     Lăng Thanh liếc mắt nhìn Lăng Bạch, “Tô Việt bỏ thuốc.”

     Vu Thần khiếp sợ, “Tại sao lại như vậy?”

     “Có cái gì không thể.” Lăng Thanh cảm thấy đây chính là Tô Việt bình thường thủ đoạn.

      “Hắn ý thức Lăng Bạch muốn chạy trốn, lần thứ nhất, hắn cho Lăng Bạch nhắc nhở, đồng thời anh hùng cứu mỹ nhân, dựa theo hướng đi bình thường, Lăng Bạch nên trở lại bên cạnh hắn. Thế nhưng cố tình không có, Lăng Bạch trốn hắn lẩn đi lợi hại hơn.”

     “Hắn không nỡ lòng bỏ một con cờ, vậy nên làm sao đây? Đương nhiên là tận lực cứu vãn, nhưng đã trả giá thời gian cùng tinh lực đều thu không được thành quả. Nhưng hắn không thích Lăng Bạch, cho nên không muốn phí sức làm gì, đành phải đơn giản thô bạo cùng Lăng Bạch phát sinh quan hệ, làm cho cậu ta trở thành người của mình.”

        Lăng Thanh để sát vào tai Vu Thần, “Trong thời gian này, nếu có thể lăn giường hoặc là lái xe ch*n , như vậy anh thấy Lăng Bạch loại này tiểu bạch liên, sẽ như thế nào đâu?”

     Lăng Thanh thở dài, “Đương nhiên sẽ trở thành tiểu bạch liên trong lồng, tùy ý hắn bắt nạt cùng lợi dụng.”

     Hắn đi tới trước xe, ra hiệu Vu Thần mở cửa xe.

     Vu Thần giúp hắn kéo cửa xe phía sau, Lăng Thanh đem Lăng Bạch thả vào.

     Tô Việt hạ thuốc không tính là nhiều, ít nhất hiện tại, Lăng Bạch thoạt nhìn khó nhịn, nhưng tựa hồ cũng không tới lỗi lửa lớn đốt người.

      Lăng Thanh tính toán anh ta hẳn là để Lăng Bạch uống quá chén, say rượu làm loạn, thuận lý thành chương.

     Chỉ là cố tình Lăng Bạch tiểu bạch liên đầu óc không được, tửu lượng ngược lại cũng không tệ lắm, vẫn luôn không uống say, luôn làm ầm ĩ đòi về nhà.

    Cho nên Tô Việt mới nhất thời nghĩ ra, hạ độc.

     Cũng may Lăng Bạch lấy lý do đi vệ sinh, gọi điện thoại cho mình.

     Lăng Thanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mở ra cửa xe chỗ ghế lái phụ ngồi lên.

    Vu Thần kinh ngạc nói, “Tôi còn tưởng rằng cậu dự định ngồi ở phía sau cùng cậu ta đấy.”

     Lăng Thanh nghi hoặc nhìn về phía anh, “Cậu ta là anh sao? Tôi cứu cậu ta đã hết lòng hết dạ, còn cùng nhau? Cậu ta sẽ biết sao?”

     Vu Thần nhất thời tâm lý liền đắc ý, thậm chí cảm thấy lời này không có gì sai.

     Lúc này anh cũng không phải tính toán Lăng Thanh có phải là chỉ yêu khuôn mặt này của mình.

     Hai người đồng thời đưa Lăng Bạch đi bệnh viện, Lăng Thanh không có xuống xe, dù sao hắn hiện tại cũng coi như là nhân vật công chúng.

     “Vậy mới vừa cậu làm sao không cho tôi đi?” Vu Thần hỏi, “Mới nãy không nhớ đến chính mình vẫn là minh tinh?”

     “Dĩ nhiên không phải.” Lăng Thanh nói, “Tôi không cho anh vào quán bar, là bởi vì khi đó Lăng Bạch còn có ý thức, khi đó anh xuất hiện, bản thân cậu ta đối với anh liền dư tình chưa dứt, khó tránh khỏi lần thứ hai tro tàn lại cháy.”

     “Cho nên để tôi đi. Nói nữa, Tô Việt còn không dự định cùng anh chính diện giao phong, cho nên hắn sẽ không trực tiếp ở trên mạng nói chuyện của tôi. Bạn bè của hắn cũng vậy, bọn họ sợ anh, tự nhiên cũng không dám trắng trợn đắc tội anh.”

     “Hiện tại Lăng Bạch không ý thức, anh đưa cậu ta đi, hắn cũng không biết, hơn nữa thời điểm đó cùng bác sĩ y tá giao thiệp khó tránh khỏi phải nói nhiều vài câu, những người này đều là người bình thường, cho nên khó tránh khỏi mấy nhân chặt trên mạng. Cho nên tôi không đi lên, anh đi đi.”

     Vu Thần cũng lười đi lên, gọi điện thoại cho một người bạn tìm người đưa, đối phương mang theo y tá cầm cáng đem Lăng Bạch vào bệnh viện.

     Lúc này bóng đêm cũng sâu hơn, Lăng Thanh ngày mai dự định cùng Lăng Bạch tán gẫu một chút, cho nên hai người không về khách sạn bên cạnh đoàn làm phim, trái lại lái xe trở về nhà.

               __________&__&_____________

     Quản gia thấy Lăng Thanh trở lại, ngược lại là rất kinh ngạc, hỏi, “Lăng thiếu gia, ngài diễn xong rồi ?”

     “Vẫn không có.” Lăng Thanh giải thích, “Tạm thời trở về ở một đêm thôi.”

      Quản gia gật gật đầu, “Vậy tôi nghỉ ngơi trước, người và thiếu gia cũng nghỉ sớm một chút.”

     “Được.”

     Lăng Thanh và Vu Thần cùng lên lầu, đẩy ra phòng ngủ của mình, nhìn gian phòng quên thuộc, cảm khái nói, “Thật là có chút hoài niệm.”

     Vu Thần hôn hắn, “Vậy cậu bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”

     Lăng Thanh quay đầu lại cùng anh hôn môi, cười híp mắt nói: “Tuy rằng giằng co một buổi tối, thế nhưng, lúc trước tôi nói còn hữu hiệu.”

     Vu Thần sửng sốt một chút, mới phản ứng được, ôm lấy hắn.

     “Anh làm gì?” Lăng Thanh cười nói.

     “Rửa ráy.”

     “Rửa ráy anh ôm tôi làm gì? Thả ty xuống dưới.”

     Vu Thần cười hôn miệng của hắn một chút, “Chúng ta cùng nhau tắm.”

     Lăng Thanh: ? ? ?

      “Tôi hình như không đáp ứng anh cái này đi?”

      “Vậy coi như thời điểm này tôi đáp ứng cậu.” Vu Thần không khách khí chút nào nói.

     Lăng Thanh bật cười, “Anh còn cấp chính mình thêm diễn.”

    “Còn không phải là cậu tiến độ quá chậm.” Vu Thần oán giận nói.

     Lăng Thanh đâm đâm anh, chân thành kiến nghị, “Anh nguyện ý vì yêu làm thụ, đêm nay chúng ta là có thể vọt thẳng đỉnh.”

     “Kia rất đáng tiếc, tôi càng yêu thích bộ dạng cậu dưới thân tôi thấp giọng gào khóc.”

      “Nghĩ gì thế.” Lăng Thanh cười khẽ, “Còn thấp giọng gào khóc? Đó là Lăng Bạch không phải tôi.”

      Vu Thần bất đắc dĩ, “Vào lúc này, cậu còn nhắc đến cậu ta.”

     Lăng Thanh cười cười, nắm cằm anh hôn một cái.

     “Vậy cũng tốt.” Hắn nói, “Không đề cập nữa, chỉ nhắc tới hai chúng ta.”

     Vu Thần thoả mãn ôm hắn tiến vào phòng vệ sinh, đem hắn bỏ vào bồn tắm, sau đó hôn một cái đi.

     Một bên hôn môi, một bên giúp hắn bỏ đi y phục trên người.

     Lăng Thanh ôm eo anh, nhắc nhở, “Chỉ có thể động tay động chân.”

     “Tôi biết.” Vu Thần nhợt nhạt cắn hắn một chút.

     Liền từ từ mềm nhẹ liếm hôn.

     Lăng Thanh là bị Vu Thần ôm ra khỏi phòng vệ sinh, nguyên nhân rất đơn giản, hài lòng Vu Thần nơi tay động đương sau có chút dính người, không nói lời gì liền vừa đem người ôm ngang.

     Lăng Thanh tình nguyện thuận theo, cũng là theo anh đi.

      Vu Thần đem người đặt lên giường, giúp hắn làm khô tóc tai, liền từ phía sau ôm lấy hắn, hôn một cái gò má của hắn.

     Lăng Thanh cười nói, “Xem ra đối thủ của anh rất hài lòng.”

     “Là rất hài lòng.” Vu Thần cảm thán, “Nếu như có thể đổi thành tự động tay, vậy thì càng tốt hơn.”

     “Nghĩ hay lắm.”

     “Cũng sắp rồi.” Vu Thần hôn đôi môi hắn một chút, “Không xa.”

     Lăng Thanh:…

     Lăng Thanh mở ra chăn, tiến vào nằm.

     Vu Thần cũng thuận thế chui vào, từ phía sau ôm lấy hắn, “Yên tâm, tôi sẽ rất ôn nhu.”

     Lăng Thanh cũng không yên lòng, không làm tài xế lái xe hành vi, có cái gì có thể yên tâm ?

     Hai người ôm chán ngán một hồi, không bao lâu, Lăng Thanh liền buồn ngủ, mà Vu Thần rõ ràng không có buồn ngủ, nói chuyện cùng hắn liền không nhịn được hôn lên.

     Lăng Thanh phối hợp nhận một cái hôn, lúc này mới dựa vào anh ngủ say.

     Vu Thần ôm hắn, hắn ngủ sâu một chút liền hôn nhẹ chút.

     Lăng Bạch một giấc tỉnh ngủ đã là sáng sớm 10 giờ.

     Cậu ta thấy hoàn cảnh trước mặt, chậm vài giây, mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.

     “Tỉnh rồi.”

     Lăng Bạch nghiêng nghiêng đầu, liền thấy Lăng Thanh đang ngồi ở cách đó không xa.

     Cậu ta có chút ủy khuất đi lên, “Anh tối hôm qua tại sao không tiếp điện thoại em?”

     Tối hôm qua cậu ta rửa ruột xong, phát hiện một mình một người lẻ loi tại bệnh viện.

     Lăng Thanh cũng là sáng sớm tỉnh lại mới phát hiện điện thoại di động có mấy cuộc gọi của Lăng Bạch chưa nhận, hắn nhớ lại một chút, khi đó chính mình đang cùng Vu Thần cảm thụ phong cảnh động tay chân, làm sao có thời giờ chú ý điện thoại di động của chính mình.

     “Anh khi đó vội vàng xử lý Tô Việt cùng đồng đảng của hắn, không chú ý.” Lăng Thanh bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập, nói.

    “Em cũng biết, anh ở tình huống kia đem em mang đi, bọn họ khẳng định không muốn, anh không phải đã đến để khắc phục hậu quả sao?”

     Lăng Bạch nghe hắn nói như vậy, ngược lại là hiếm thấy áy náy lên.

     “Cảm ơn.”

     Nhá, hắn vậy mà còn có thể nghe đến Lăng Bạch nói một câu cảm ơn, ngạc nhiên.

     “Không khách khí.” Lăng Thanh đạo, “Em không có chuyện gì là tốt rồi.”

     Hắn nói chưa dứt lời, Lăng Bạch liền sợ lên, “Em thiếu chút nữa thì có chuyện.”

     “Ai bảo trước đây không nghe lời, hiện tại ăn được dạy dỗ đi.”

     Lăng Bạch oan ức nhìn hắn, " Sau này sẽ nghe lời.”

     “Cho nên anh đi cứu em nha.” Lăng Thanh nói, “Không phải anh nhìn em đi chết, đôi mắt cũng không chớp mắt.”

     Lăng Bạch trong lòng giật mình, cảm giác mình bị hù.

     Cậu ta nhớ tới chính mình mơ mơ màng màng thời điểm nhìn thấy cảnh tượng, nghi ngờ nói: “Anh bây giờ sao lại lợi hại như vậy, so với Tô Việt lợi hại hơn.”

     “Anh vẫn luôn lợi hại như vậy.”

     “Anh nói bậy, trước đây rõ ràng cùng em không sai biệt lắm, chiến 5-5.”

     Lăng Thanh cười khẽ, “Đó là anh không nỡ đánh em, không thì em có thể sống đến bây giờ.”

    Lăng Bạch:…

    Lăng Bạch cảm thấy được, giống như thật có thể.

     Cậu ta nhìn Lăng Thanh, bất giác nghĩ đến tối hôm qua thời khắc mấu chốt, Lăng Thanh đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, một cái đem chính mình lôi ra.

     Khi đó Lăng Thanh, giống như thần linh, mặt mày mỉm cười, mà không giận tự uy, anh tuấn khiến người động lòng.

     Hắn nói, “Tôi tới đón em trai về nhà.”

     Lăng Bạch nghe đến câu nói kia, cả người đều thả lỏng ra, thậm chí muốn hỏi hắn, anh làm sao bây giờ mới đến.

     Cậu ta nhìn chăm chú vào Lăng Thanh, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, Lăng Thanh cùng trước đây không giống nhau.

      Thật giống chính là từ khi hắn tự nói với mình hắn yêu thích hắn ngày ấy.

      Hắn bỏ ngụy trang, cường thế rồi lại ôn nhu.

      Một mặt nhắc nhở này chính mình rời xa Tô Việt, một mặt tại mỗi một lần, đều đúng lúc đem cậu ta từ bẫy Tô Việt giải cứu ra ăn toàn.

     Lăng Bạch kinh ngạc phát hiện, mình xác thực mất đi Vu Thần che chở, thế nhưng cũng không có thương tổn quá lớn, bởi vì Lăng Thanh như hắn nói như vậy, vẫn luôn yêu, bảo vệ mình.

     Lăng Bạch nghĩ tới đây, nhất thời có chút ngượng ngùng.

     Cậu ta luôn luôn nghi vấn Lăng Thanh đối với mình có tình cảm, vẫn không thích Lăng Thanh.

    Có thể Lăng Thanh biết rõ ràng bí mật của cậu ta nhưng vẫn giúp lén gạt đi, rõ ràng rất lợi hại, nhưng cũng không đánh cậu ta.

     Hắn thậm chí còn vì mình cùng Vu Thần kết hôn, chỉ bởi vì như vậy, bọn họ hộ khẩu sẽ không ở cùng một chỗ.

     Chỉ vì, chính mình khi đó vẫn luôn chỉ chú ý tới Vu Thần cùng Tô Việt.

     Lăng Bạch cẩn thận duỗi ra tay của chính mình cầm Lăng Thanh tay.

     Lăng Thanh không rõ vì sao, liền thấy Lăng Bạch dường như không có ý tứ tốt, xấu hổ mang khiếp sợ nhìn mình, “Em sau này đều sẽ nghe lời anh.”

     Lăng Thanh lạnh lùng, “Coi như em còn có chút đầu óc.”

     “Em cũng nguyện ý cùng em thử cùng nhau.”

     Lăng Thanh: “A?”

     Lăng Bạch lấy dũng khí, thừa thế xông lên, “Cho nên ca anh và Vu Thần ly hôn đi, ngược lại chúng ta bây giờ cũng không phải cùng một sổ hộ khẩu, cũng không có liên hệ máu mủ, em nguyện ý tiếp thu tình cảm của anh, em cũng yêu thích anh, anh không cần ủy khuất chính mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro