Chương 5: Tiểu Nịnh Bợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trộm dùng ánh mắt nhìn Lục Phách. Tuy rằng trên mặt anh như cũ vẫn mang theo ý cười nhưng Hứa Yến Tình tin, Lục Phách cũng phát hiện.

Thời điểm Kỷ Chiếu nhìn Dương Tiếu giả ngủ trong cảnh quay vừa rồi làm Hứa Yến Tình phải nhíu mày, lông mi cô run rẩy.

Hứa Yến Tình không thể không thừa nhận, ảnh đế chính là ảnh đế, tình cảm trong ánh mắt chân thật đến dọa người.

Cứ nghĩ đến việc nhắm mắt ngủ lúc diễn Lục Phách cứ nhìn chằm chằm cô, trong lòng vẫn là phát run. Có một loại ảo giác cả con người như chìm vào ánh mắt ấy.

Hứa Yến Tình chạy nhanh đi, tự véo chính mình để bảo trì sự thanh tỉnh.

Ban ngày ban mặt không thể nằm mơ.

Có lẽ lúc hoàn thành cảnh này, đạo diễn không chú ý đến cái nháy mắt kia.

Hứa Yến Tình do dự, vừa muốn nói với đạo diễn chuyện này, anh liền mở miệng.

"Mỗi đạo diễn đều có đặc tính của sao Xử Nữ, ánh mắt cực độc, em cho rằng ông ấy không thấy được chi tiết này sao?"

"Hẳn là không có đi." Hứa Yến Tình không chắc chắn nói.

"Đạo diễn biết điểm này có chút sạn nhưng không có quay lại. Chắc là có ý tưởng mới."

"Ví dụ như?"

"Em hãy tưởng tượng xem, theo kịch bản Dương Tiếu ngủ thật, Kỷ Chiếu nhìn lén. Ai có thể biết nhỡ như Dương Tiếu là giả vờ ngủ muốn xem phản ứng của Kỷ Chiếu ra sao."

Nói giống như rất có đạo lí.

"Tiền bối làm sao mà biết được?"

"Đoán!" Lục Phách nghịch ngợm chớp chớp mắt.

"........."

Hứa Yến Tình muốn thổ huyết.

Lục Phách nói một đống, cảm thấy có điểm khát nước, thuận tay cầm chai nước trên cái bàn bên cạnh, đưa lên miệng, uống.

"Đó là của tôi..." Hứa Yến Tình quay đầu lại thấy Lục Phách đang uống chai nước mình vừa uống. Gợi cảm nhấp trong miệng một ngụm, yết hầu lên xuống, nuốt vào bụng.

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, không có việc gì!"

Cô có thể nói với Lục Phách rằng anh vừa ăn nước miếng của cô sao.

Nếu cô thực sự nói, sợ rằng sẽ bị khai trừ ra khỏi vòng này.

Trở lại phòng hóa trang nghỉ ngơi, dặn dò Tiểu Nhu chiều đi siêu thị mua đồ ăn vặt đặt trong khách sạn cho cô.

"Chính là Hứa tỷ, chị muốn bảo trì vóc dáng thì nên hạn chế ăn những thực phẩm rác này đi."

"Không thể dạo siêu thị, đồ ăn vặt cũng không thể ăn. Tiểu Nhu em có thể nhẫn tâm ngược đãi bộ dạng xinh đẹp, mềm mại như hoa như ngọc này sao?"

"Giờ em đi mua, nhưng chỉ được một chút thôi."

"Em cứ định đoạt đi."

Giữa trưa, đoàn phim phát cho mọi người cơm hộp. Mùi hương cơm sườn thơm ngào ngạt.

Buổi sáng chưa ăn cơm đã thế còn làm việc suốt, bụng Hứa Yến Tình đã bắt đầu kêu.

Hứa Yến Tình mang theo Tiểu Nhu đi lĩnh ba hộp cơm, nhân viên công tác kinh ngạc nhìn cô.

"Trợ lí nhà tôi sức ăn lớn, tôi lấy cho cô ấy thêm một hộp a."

Tiểu Nhu: "........."

Tránh ở phòng trang điểm xử lí hết hai hộp cơm sườn, xịt trên người thêm một lớp nước hoa. Hứa Yến Tình tâm tình không tồi bước ra ngoài sân.

Đôi mắt thoáng nhìn đạo diễn đang bưng tách trà lớn, hàm chứa ý cười khiếp người nhìn một chỗ.

Có náo nhiệt, không xem không được.

Lấy một cái ghế, ngồi bên cạnh đạo diễn. Hai người có hứng thú thưởng thức ở nơi xa, mỹ nhân cùng ảnh đế tay nắm tay, hôn hôn.

Không. Không có hôn.

Uống một tách cafe trợ lí đưa, Hứa Yến Tình bắt đầu cùng đạo diễn  suy nghĩ bậy bạ "Đạo diễn nhìn Ôn Ưu Ưu si tình như vậy chi bằng người đem nữ chính cho cô ấy, tôi làm nữ phụ."

"Cô bỏ được?" Cao Thành trừng mắt.

"Thù lao đóng phim có thể cho tôi bằng nữ chính được không?"

"........ Không được!"

"Vì cái gì?"

"Ảnh đế nói nếu nữ chính là Ôn Ưu Ưu sẽ không quay nữa." Nay ở trong giới đây là việc ai ai cũng biết, Cao Thành chỉ là nói theo tình hình thực tế mà thôi.

"Thiếp có tình, lang vô tình a!"

"Ai nói không phải đâu."

"Ngài nói xem Ôn Ưu Ưu thuộc loại gợi cảm, là nam nhân nào cũng động tâm. Ảnh đế thế nào lại nhẫn tâm cự tuyệt người ta?"

"Vẫn là tục ngữ xưa mỗi người mỗi sở thích." Nói xong đánh giá trên dưới Hứa Yến Tình lại nói: "Có lẽ, ảnh đế thích mẫu người giống tiểu cô nương, thanh thuần không làm ra vẻ."

Nói thẳng như vậy là cô không gợi cảm, được!

" Cô như thế nào có thể lọt được vào mắt ảnh đế chứ. Phỏng chừng anh ấy còn đã kết hôn." Giới giải trí bây giờ tồn tại nhiều kiểu này, tưởng vẫn còn độc thân nhưng thực chất là ẩn hôn không ít.

"Nói không chừng đâu!"

*

Buổi chiều, cảnh diễn chính là của nữ chính và nữ phụ phối hợp với nhau.

"Các bộ phận chú ý! Action."

Tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, Dương Tiếu đột nhiên bị đau bụng, qua cửa sổ nhìn xuống sân trường không thấy học sinh nào bước ra, phỏng chừng là thầy giáo dạy quá giờ, Dương Tiếu xoay người liền chạy vào WC.

Hường Thư vừa ra khỏi lớp liền nhìn thấy cảnh này, trong mắt sự ghen tị bắt đầu điên cuồng bành trướng, cất bước trực tiếp đi đến WC, khóa trái cửa.

Hứa Yến Tình đứng ở gian bên trong chịu đựng mùi lạ trong WC, chờ cửa bị khóa.

Bên ngoài truyền đến tiếng vang, Hứa Yến Tình nghĩ là có người vào WC, cùng không để ý, thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến âm thanh khác thường.

Dương Tiếu thử kéo cánh cửa, bị khóa.

"Có ai ở ngoài không?"

Vốn dĩ trong kịch bản đoạn này không có hồi âm, nhưng Ôn Ưu Ưu tự tiện bỏ  thêm vài câu.

Hướng Thư hung tợn nói: "Mày, con tiện nhân, Kỷ Chiếu sẽ thích không cái loại học sinh hư như mày."

Hứa Yến Tình trợn trắng mắt, Ôn Ưu Ưu trong lời là đối diễn với cô đi, nhưng ngoài là có ý chửi cô đây mà.

Thật là một nữ nhân tâm cơ!

Dương Tiếu nóng nảy trực tiếp mắng: "Kĩ nữ nhà mày, có bản lĩnh thì lộ mặt ra coi, sử dụng ám chiêu, vừa thấy chính là một tên hèn nhát!"

"Mày nha, nếu để tao biết mày là ai thì xác định đến mẹ mày cũng không nhận ra bản mặt của mày!"

"Nha!"

Bên ngoài không có hồi âm, người đã đi rồi.

"Có ai không? Có ai không? Cứu mạng a!"

"Cứu mạng!"

......
Thanh âm càng ngày càng yếu dần, trời bắt đầu tối thui.

Dương Tiếu cái gì không sợ chỉ sợ tối.

"Ô ô ô..."

Dương Tiếu ngồi xổm xuống đất khóc.

"Ok!"

Nhân viên công tác nhấc cây lau nhà xuống, Hứa Yến Tình chậm rãi đi ra, trên mặt còn mang theo nước mắt.

Tiểu Nhu vội vàng tiến lên một bước lấy khăn giấy trên tay định lau nước mắt cho Hứa Yến Tình, bên cạnh có một khớp xương rõ ràng giành trước một bước.

Hứa Yến Tình rụt lại phía sau vài bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lục Phách.

Anh vừa mới lau nước mắt cho cô sao?

Má ơi, ảnh đế đây là muốn quậy kiểu gì vậy!

Nhìn Lục Phách ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười, Hứa Yến Tình liền tiến lên nhanh một bước, tiếp nhận khăn giấy, trên mặt mang theo ý cười "trân thành" nói: "Cảm ơn Lục tiền bối!"

"Không cần câu nệ, vừa rồi em diễn không tồi."

"Cảm ơn Lục tiền bối đã chỉ giáo."

Thấy Lục Phách đã xoay người, Hứa Yến Tình chay nhanh ném khăn giấy cho Tiểu Nhu "Em tìm chỗ rồi bỏ đi nhé."

"...... Được rồi."

Lục Phách nằm trên ghế nghỉ ngơi, cau mày, nghĩ đến biểu tình hoảng sợ của Hứa Yến Tình lúc vừa rồi.

Anh càng nghĩ càng giận, nhắc chân đem cái ghế gần nhất đá bay.

Chạm vào vị tiểu diễn viên đang yên lặng nghịch điện thoại đằng kia là cô lại mang tâm lí phòng ngừa vô tội bị hãm hại.

Làm một trợ lí có trách nhiệm, không chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu vật chất của nghệ sĩ mà nếu cần thiết thì chiều cố theo nhu cầu tâm lí của nghệ sĩ.

Trương Doãn nhìn theo ánh mắt của Lục Phách, tinh quang tức khắc giấu sau mắt kính: "Lão đại, em có tài liệu tỉ mỉ của nghệ sĩ đoàn phim, anh có muốn xem một chút không?"

Nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, nên uyển chuyển thì có uyển chuyển.

Lục Phách nghe vậy, hai mắt sáng ngời, đều nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không phải sao?

" Lấy đến xem."

*

Hứa Yến Tình ngồi trên ghế nằm nghiên cứu kịch bản, buổi chiều cô và Lục Phách còn một cảnh quay chung.

Cảnh quay yêu cầu nhào vào lồng ngực của ảnh đế.

Cách đó không xa, có hai diễn viên quần chúng nói chuyện phiếm. Hứa Yến Tình ngồi cách đó không xa có thể nghe được rõ ràng câu chuyện của hai người.

"Tôi vừa thấy Lục ảnh đế phát hỏa, biểu tình trên mặt âm trầm thật dọa người."

"Khi nào vậy?"

"Đại khái là lúc sau cảnh Hứa Yến Tình bị khóa trong nhà vệ sinh."

"Nga, vậy mặc kệ chuyện của người ta."

Hứa Yến Tình: "........."

Ảnh đế nổi giận, hình như thực sự lên quan đến cô.

Buổi chiều còn một cảnh Kỷ Chiếu giải cứu Dương Tiếu.

Từ xa nhìn thấy Lục ảnh đế đi tới, Hứa Yến Tình lập tức treo trên mặt ý cười nhu hòa, tiến lên vài bước: " Lục tiền bối, ngài nghỉ có tốt không?"

Lục Phách kinh ngạc nhìn cô, ngây người nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của Hứa Yến Tình, phục hồi tinh thần cũng cười lại với cô.

Tức khắc, Hứa Yến Tình cảm nhận phim trường như được tắm mình trong gió xuân.

Lục Phách cười liền đại biểu là không còn tức giận nữa.

Cao Thành giơ loa hô lên: "Các diễn viên vào chỗ, vào chỗ, chạy nhanh chân lên."

Cảnh này không phải cảnh của Hứa Yến Tình, cô liền ngồi bên cạnh đạo diễn, nhìn chằm chằm màn hình có Lục Phách cùng Ôn Ưu Ưu đang diễn.

Thư kí trường quay đánh bản, "Action!"

Kỷ Chiếu trên lưng đeo balo, vai rộng chân dài, hoàng hôn kéo bóng trên mặt đất của Kỷ Chiếu thật dài.

Nơi bảng thông cáo dưới lầu thân ảnh tinh tế quen thuộc trong trí nhớ, Kỷ Chiếu hướng chỗ kia mà đi tới. Học sinh giờ này chắc hẳn đều đã đi hết, toàn bộ ngôi trường trở nên vắng vẻ, Kỷ Chiếu đứng ở bảng thông cáo, biểu tình nhàn nhạt.

Cách không xa thang lầu phía dưới, có một nữ sinh đang đứng, lặng lẽ thò đầu ra, nhìn Kỷ Chiếu. Trên mặt mang theo tia không cam lòng, chua xót yêu thầm, điền cuồng, không muốn người khác biết.

Hướng Thư đá đá chân dưới, sau đó cất bước đi ra cổng.

Tưởng Kỷ Chiếu cũng đi ra cổng, liền đi theo.

Chỉ là còn chưa kịp hạ chân thì thấy Kỷ Chiếu đi vài bước, rồi trực tiếp quay lại, hướng đi lên trên lầu.

Hường Thư trong nháy mắt hoảng loạn, chạy tới ngăn không cho Kỷ Chiếu lên lầu.

"Cậu không được đi lên."

Kỷ Chiếu ngước mắt nhìn nữ sinh trước mặt, thanh âm lãnh đạm: "Bạn học, tại sao tôi không được đi lên?"

Hướng Thư lại hô lên câu nói kia, đồng thời trong lòng lại luống cuống, vừa rồi không nên chạy lại, nói lắp, lời nói nói không nên lời, ánh mắt trốn tránh.

"Có phải Dương Tiếu đang ở trên kia?"   Thanh âm mang theo lạnh lẽo.

Nhắc tới tên Dương Tiếu, Hướng Thư liền khóc.

Thấy nữ sinh này phản ứng thành vậy, Kỷ Chiếu nhăn mày, vòng qua Hướng Thư, đi lên tầng ba.

Dưới lầu chỉ còn lại có Hướng Thư khóc "Ô ô ô"

" Ok. Qua!"

" Lục Phách trước tiên cứ nghỉ ngơi, một lúc nữa sẽ quay cảnh tiếp theo."

"Tiểu Hứa chuẩn bị đi. Trời tối sẽ bắt đầu."

"Vâng, đạo diễn."

Lục Phách trực tiếp đến bên cạnh Hứa Yến Tình, ngồi xuống.

Hứa Yến Tình duỗi tay với bình nước mà Tiểu Nhu vừa đưa cho cô, vặn nắp bình đưa cho Lục ảnh đế.

_______________________________________

🥭🥭🥭Lời của editor🍑🍑🍑: Hiện tại mình đã đỡ bận hơn. Nếu không có gì đột xuất mình sẽ cố gắng đăng một chương một tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro