Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74: Vấn Đề Quần Áo

Edit: ~Zone~

Sở Ngao Dư vươn cánh tay hơi run rẩy, nhưng lại mười phần ôn nhu xoa xoa đầu Hoàng Phủ Tử Y, cảm xúc mượt mà xúc này, so với tưởng tượng còn tốt đẹp hơn.

Mà ngay lúc này, Hoàng Phủ Tử Y như cảm giác được nên ngẩng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Sở Ngao Dư, giống như là đang hỏi: “Anh đây là đang làm cái gì?”

Sở Ngao Dư liền cảm thấy thẹn thùng, cảm giác mình giống như giậu đổ bìm leo, nên đột ngột rút bàn tay đang nóng lên về, ho nhẹ một tiếng, ngữ khí rất mất tự nhiên nói: “Không có việc gì không có việc gì, anh tiếp tục cởi quần áo cho em.” Anh tự tìm sai việc làm chính mình vừa ngọt ngào vừa thống khổ nha.

Sở Ngao Dư thật vất vả cởi áo Hoàng Phủ Tử Y ra thì tiếng đập cửa vang lên, anh liền đi lấy nước, thời điểm trở về phát hiện Hoàng Phủ Tử Y đã nằm xuống, mắt nhắm lại như đang ngủ, xinh đẹp giống thiên sứ trong giấc mơ.

Sở Ngao Dư bưng ly nước ngây ngốc nhìn một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, buông ly nước, giúp Hoàng Phủ Tử Y sửa lại chăn thì không làm gì nữa, thẳng đến đêm khuya tĩnh lặng, sau khi Hoàng Phủ Tử Y đã ngủ say, anh mới lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, mà trước khi anh đi còn hơi do dự, hình như muốn làm cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì đều không làm, anh cũng không muốn làm kẻ tiểu nhân giậu đổ bìm leo, càng không nghĩ khinh thường tình cảm thánh khiết nhất tồn tại trong lòng mình, cho nên dù là một cái hôn môi, cũng không lưu lại.

Sáng sớm hôm sau, lúc Hoàng Phủ Tử Y tỉnh lại liền cảm thấy hơi đau đầu, nhưng cô phản ứng cũng rất nhanh, này chắc là say rượu gây đau đầu, cô nhớ đến thuốc giải rượu, có chút hối hận vì mình không dùng trước.

Rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu, Hoàng Phủ Tử Y trực tiếp đi phòng ăn, cơm sáng đã chuẩn bị xong, không cần cô lên tiếng, Tiểu Đinh liền bưng lên bàn.

“Sở thiếu phân phó phải làm chút đồ ăn thanh đạm cho ngài, ngài xem xem những thứ này được không?” Tiểu Đinh giọng điệu trêu chọc mà báo cáo với Hoàng Phủ Tử Y, Sở thiếu đối bà chủ của bọn họ đúng là săn sóc tỉ mỉ, sáng sớm liền gọi điện thoại phân phó.

Sở Ngao Dư? Trong đầu Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên hiện lên một cảnh, nhưng  biến mất rất nhanh, mơ mơ hồ hồ không biết có hay không thực tồn tại.

“Tiểu Ngao Ô, ngày hôm qua ta đã thấy Sở Ngao Dư phải không?” trong đầu Hoàng Phủ Tử Y kêu, mà lúc này Tiểu Ngao Ô đang dựa vào sô pha cách đó không xa, híp mắt ngủ gật, nghe tiếng hỏi, mới dùng chân ngắn nhỏ chạy tới.

“Gâu gâu gâu……” Là thật nha, gặp rất lâu đó!

“Khi nào?” Trí nhớ thanh tỉnh, nhưng cô không nhớ rõ mình gặp qua Sở Ngao Dư.

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu……” Chính là sau khi chủ nhân uống say nha, nam chủ nhân còn giúp chủ nhân cởi quần áo nữa~

Cởi quần áo nữa…… Nghe thấy mấy chữ này, Hoàng Phủ Tử Y nhướng mày, sắc mặt kì quái*, nhìn không ra là vui hay giận.

(*nguyên gốc “thần sắc mạc danh”: mạc danh có thể hiểu là “không thể hiểu ra sao, không thể nói rõ, quái lạ”.)

Sau khi ăn xong, Hoàng Phủ Tử Y cầm di động chơi đùa, 《 Lăng Lan Thiên Hạ 》 vừa mới kết thúc quay chụp, An Tuệ cho cô thời gian hai ngày để nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong liền phải chính thức tiến vào đoàn phim 《 Quá Yêu 》, mà lúc này đoàn phim《 Quá Yêu 》 đã bắt đầu quay gần nửa tháng,  gần như những cảnh không cần nữ chính diễn, đều đã quay chụp xong, hiện tại toàn bộ đoàn phim đều đang đợi cô, cô vốn tưởng sẽ lập tức vào tổ, lại bị An Tuệ ngăn cản, nói cô phải điều chỉnh trạng thái, bộ điện ảnh này là vốn riêng của công ty nên không cần quá sốt ruột.

Chỉ là hiện tại nghỉ ngơi, cô lại không biết phải làm cái gì, hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui, cả đầu óc đều nhớ đến việc Sở Ngao Dư giúp cô cởi quần áo, cảm giác rất rối rắm.

Mà lúc cô do dự có nên gọi điện thoại cho Sở Ngao Dư hay không thì điện thoại của Sở Ngao Dư đã gọi đến.

“Thân thể có không thoải mái hay không?” Sở Ngao Dư quan tâm hỏi, anh thật sự thực lo lắng, cảm giác say rượu không dễ chịu chút nào.

Hoàng Phủ Tử Y cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, cảm giác cổ quái trong lòng phai nhạt dần, cô thật ra cũng không phải không thoải mái, chính là cảm thấy không tự nhiên, giống như có chuyện gì đó ngoài tầm khống chế của mình, làm tim mình thấp thỏm, có chút ít rối rắm.

“Ngày hôm qua anh giúp em cởi quần áo, tại sao không cởi quần?” Hoàng Phủ Tử Y không trả lời mà hỏi lại, thanh âm thanh lãnh, ngữ khí nghiêm túc, giống như thực nghi hoặc.

Nhưng những lời này vào tai Sở Ngao Dư trong, lại không khác sét đánh giữa trời quang, lập tức đánh Sở Ngao Dư đến mông lung.

Tử Y đã biết! Tử Y làm sao mà biết được? Tử Y thế nhưng đã biết! Trong lúc nhất thời, Sở Ngao Dư cũng không biết chính mình nên phản ứng như thế nào.

“Anh, anh……” Anh nên nói cái gì đây? Nói không cố ý cởi, hay nói quên cởi quần? Đầu óc Sở Ngao Dư đều có một vòng mơ hồ.

“Lần sau nhớ phải cởi quần, mặc ngủ không thoải mái.” Không đợi Sở Ngao Dư nghĩ ra lí do hợp lí, Hoàng Phủ Tử Y bên này lại lần nữa mở miệng nói, ngữ khí vẫn nghiêm túc như trước, nghe không ra một chút nào như đang trêu cợt Sở Ngao Dư, nhưng rốt cuộc có phải hay không, phỏng chừng chỉ có Hoàng Phủ Tử Y chính mình biết rõ.

Sở Ngao Dư bên kia hoàn toàn choáng váng, loại tình cảnh này còn có lần sau? Anh nên cao hứng tốt hơn, hay nên buồn rầu tốt hơn đây? Cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: “Uống quá nhiều rượu không tốt.”

“Ha hả…… Em đã biết, anh còn việc gì không? Không có việc gì để nói thì em đi xem kịch bản.” Phản ứng của Sở Ngao Dư, miễn cưỡng làm Hoàng Phủ Tử Y vừa lòng, cô cũng không còn cảm thấy rối rắm, trong giọng nói đều nhiều hơn một tia ý cười, cảm giác này có chút hỉ nộ vô thường, chỉ là dao động rất nhỏ, ngay cả Sở Ngao Dư đều không có nghe ra.

“Ừ…… Nếu, nếu người nhà của anh mời em gặp mặt, em sẽ đáp ứng chứ?” Sở Ngao Dư nghĩ đến điện thoại của mẹ trước đó không lâu, vừa thấp thỏm không yên vừa có chút chờ mong mà hỏi.

Sở Ngao Dư nghĩ, tóm lại mình vẫn có tâm tư riêng, dù biết rõ cùng Tử Y sẽ không có kết quả, nhưng vẫn muốn cho người nhà nhìn thấy Tử Y, cảm giác này giống như khi được sự đồng ý nào đó*.

(*kiểu như dù biết chắc chắn thất bại, nhưng mọi người đồng ý, ủng hộ vẫn cảm thấy vui)

“Cha mẹ anh muốn gặp em?” Hoàng Phủ Tử Y nói thẳng ý muốn của Sở Ngao Dư, thế này để dễ giải thích đủ ý nghĩa.

“Ừ.” Cha mẹ anh cùng em trai, thậm chí còn có ông nội nữa, lần trước khi anh đưa bức họa kia, lão gia tử liền mơ hồ nói một câu, chỉ là lão gia tử không có nói rõ thôi.

“Vậy gặp đi, chọn thời gian, em nói trước với An Tuệ không đi.” Hoàng Phủ Tử Y dứt khoát đáp ứng, tuy rằng cô cảm thấy hiện giờ gặp người lớn có hơi sớm, nhưng nếu đối phương muốn gặp mặt, cô sẽ không từ chối.

“Em đồng ý hả?” Sở Ngao Dư có chút ngoài ý muốn, phản ứng của Tử Y hình như hơi thống khoái, anh còn  nhiều lời giải thích chưa có nói ra đâu.

“Ha hả a, này có cái gì hảo kinh ngạc đâu, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta hẳn là cự tuyệt?” Hoàng Phủ Tử Y cười khẽ, nàng nhưng không thích đương đào binh, huống chi này còn không phải thượng chiến trường đâu.

“Nhưng mà quan hệ của chúng ta……” Không phải thật nha! Sở Ngao Dư như không nói gì, nhưng ý tứ thật rõ ràng.

Hoàng Phủ Tử Y nhấp nháy khóe miệng, bên này điện thoại mắt trợn trắng, rất bất đắc dĩ nghĩ, nam nhân này quả nhiên ngu xuẩn, nhiều ngày như vậy, thế mà vẫn nghĩ đến việc người yêu giả, thật sự cho rằng cô vì lăng xê đến cái gì cũng không thèm để ý sao!

Trong lòng Hoàng Phủ Tử Y phun trào, nhưng cô hiểu khúc mắc Sở Ngao Dư, nên cũng không giải thích vấn đề này, mà âm thầm quyết định, chờ sau khi thân thể Sở Ngao Dư hồi phục, sẽ làm rõ chuyện này, đến lúc đó cô cũng không tin Sở Ngao Dư còn có thể từ chối cô, hừ!

To be cont….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro