Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 5 ở thành phố A là thời điểm thoải mái nhất, không nóng không lạnh, ngồi phơi nắng trên ghế đu quay ở ban công thật là thoải mái miễn bàn.

Hứa Nguyện đang nhắm mắt lại cảm nhận được độ ấm của ánh mặt trời trên người, cô thật sự rất thích nơi này.

ít nhất cô không bao giờ cần phải cải trang thành đàn ông nữa.

Bắp đùi vàng của cô băng hà, các con yêu dấu của bắp đùi vàng đó đều không cho cô thời gian thở dốc, khiến cho cô đi theo tiếp tục hầu hạ tiên hoàng.

Thật đúng là chán ghét cô tới cực điểm a.

Tiên hoàng đối cô không tồi, cô rất vui lòng hầu hạ hắn, nhưng không có nghĩa là cô sẽ vui vẻ đi theo hắn cùng chết a, A di đà phật, cô còn chưa có sống đủ đâu.

Ngay sau khi vị tiên hoàng kia một khắc băng hà, cô liền biết chính mình sẽ sống không lâu.

Có lẽ ông trời cũng thấy cô đáng thương, nên cho cô cơ hội sống thêm một lần nữa, mặc dù ở thời đại này cô hiện tại không một chút hiểu biết, bất quá còn có thể hô hấp phơi nắng, cô cũng nên cúi đầu cười trộm.

Thân thể của nguyên chủ này và cô đều có cùng một cái tên, đây cũng xem là duyên trời định đi.

Đang nghĩ về việc trọng sinh của mình mà Hứa Nguyện nhất thời có đủ các loại cảm khái, thì lưng đột nhiên có một giọng nữ vang lên ở sau lưng: "Ai da, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ban ngày tia tử ngoại rất mạnh, phơi nắng rất dễ bị tàn nhan, con bây giờ ỷ vào mình tuổi còn trẻ da còn tốt nên không quan tâm! Về sau lớn tuổi con sẽ rất hối hận!"

Hứa Nguyện có hơi đau đầu.

Đây là mẹ ruột của nguyên chủ, một hào môn phu nhân đúng kiểu nhàn rỗi, bình thường trừ khi phải cùng chồng tham dự những bữa tiệc yến hội ở ngoài, mỗi ngày chính là mua mua mua hoặc là cùng bạn đánh bài, thực sự là một đứa con ưu ái của ông trời mà.

Không hổ là mẹ con, cũng như làm cho Hứa Nguyện đau đầu, tình huống của Hứa phu nhân so với cô cùng không tốt là bao nhiêu.

Bà có hai đứa con, cũng may là chồng bà cũng không ở bên ngoài xằng bậy, gia đình mỹ mãn, đến tuổi này rồi có thể xem là cuộc sống rất tốt đẹp, bà cũng không có mơ quá cao ah, chỉ là người này đi, bất luận cuộc sống thoải mái cỡ nào, tổng hội như vậy cũng có một hai điều làm bà lo lắng.

Đứa con đầu sắp được 30 tuổi rồi đến bây giờ còn chưa chịu có bạn gái, cũng may là điều kiện con trai bà cũng đủ ưu tú, nên cũng không lo lắng quá 30 tuổi còn chưa kết hôn được, đều có thể xưng là người đàn ông danh giá độc thân hoàng kim.

Người làm cho Hứa phu nhân đau đầu chính là cô con gái nhỏ này.

Thấy con gái không nói lời nào, Hứa phu nhân ngồi ở trên ghế bên cạnh cô, dùng lời thấm thía mà nói: "Tiểu Nguyện, con đừng trách mẹ dông dài, chỉ là con hiện tại đã kết hôn, không thể cứ trẻ con nữa, cũng nên hiểu chuyện, nào có con gái nào mới vừa kết hôn không lâu liền chạy về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng đâu, đừng làm cho Mạnh gia nói chúng ta không hiểu lễ nghĩa."

Hứa Nguyện xem mặt đoán ý thật sự rất giỏi, bằng không cũng sẽ không từ một nô tài vô danh tiểu tốt đi bước một trở thành một người có hồng phúc lớn được Hoàng Thượng giữ bên người, không quan tâm bên ngoài người ta mắng cô xảo trá, nhưng có rất nhiều người ở trên có quyền trên cao vội vàng nịnh hót cô.

Cô đến thời đại này cũng đã mấy ngày rồi, trừ một hai ngày đầu vừa mới tới có chút không rõ ràng lắm tình huống bên ngoài, kế tiếp cũng đều trấn tĩnh.

Tuy rằng còn có rất nhiều sự tình cô không hiểu rõ, nhưng ít ra những điều cơ bản ở đây cô mấy ngày qua tập trung quan sát cũng biết một ít.

Đầu tiên, nguyên chủ đã kết hôn, hơn nữa vẫn là mới vừa kết hôn không lâu.

Tiếp theo, chồng nguyên chủ cũng chính là người đàn ông có tài, hiện tại bởi vì xử lý công việc nên đang đi công tác nơi khác.

Cuối cùng, không biết có phải hay không vì vợ chồng quan hệ không tốt, tóm lại, ngay sau khi chồng đi công tác, nguyên chủ lập tức dọn hành lý trở về nhà mẹ đẻ.

Trong đầu bay nhanh sửa sang lại những tin tức đó, Hứa Nguyện cũng không làm mẹ Hứa diễn kịch một vai lầm bầm lầu bầu, cô nhanh nhẩu gật đầu: "Mẹ, người nói chính là."

Mẹ Hứa sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn là không có nụ cười, " trước đó nói còn được dễ nghe, con ngay bây giờ liền gấp gọi cho Tranh Vanh một cuộc điện thoại hỏi thăm một chút, gọi ngay bây giờ cho mẹ."

Ôi chuyện này thực sự làm Hứa Nguyện khó xử, gọi điện thoại? Chuyện này không phải đối với cô mà nói là một yêu cầu quá cao độ ah nha.

"Thất thần làm gì, mau đánh đi!" Hứa phu nhân thấy con gái còn đang bất động, thúc giục nói.

Trước gọi qua đi rồi nói sau.

Hứa Nguyện nghĩ như vậy, nói: "Mẹ, người ở chỗ này con như thế nào đánh a, chờ máy bay hạ cánh con khẳng định cùng hắn đánh."

Nguyên chủ cũng không phải cái gì cũng không lưu lại cho cô, ít nhất ngôn ngữ bản năng của thân thể này còn ở, cô cũng không có khi mở miệng nói với người hiện đại mà dùng ngôn ngữ cổ đại.

Mẹ Hứa nhìn cô liếc mắt một cái, đưa tay ra nói, " đưa Di động cho mẹ."

"........." Hứa Nguyện không biết nói cái gì mới tốt.

"Con nếu là còn coi ta là mẹ con, ngay lập tức chạy nhanh đem điện thoại cho mẹ." Mẹ Hứa cho rằng con gái vẫn còn để mình trong mắt.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a.

Hứa Nguyện cuối cùng cũng tìm không ra cái cớ tốt, đành phải đứng dậy từ ban công vào phòng ngủ, đi đến bên tủ đầu giường tìm được cái di động, lại lần nữa trở lại ban công, cô ở trong lòng thở dài một hơi, nhận mệnh mà đưa điện thoại di động đưa cho Mẹ Hứa.

"Mẹ là đời trước thiếu nợ con, con nói cho mẹ nghe, Tranh Vanh cái gì cũng tốt, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thể lực có năng lực, mẹ cùng cha con chẳng lẽ sẽ lại đi hại con? Con còn nói một cái không muốn hai cái không muốn!" Mẹ Hứa một bên giáo huấn Hứa Nguyện, một bên nhìn về phía di động, thói quen dùng mật mã của chính mình giải khóa mật mã điện thoại cô, đến khi thấy điện thoại nhắc nhở đã nhập sai mật, Mẹ Hứa lúc này mới phản ứng lại.

Vừa thấy biểu tình của con gái, Mẹ Hứa cũng không nghĩ cùng cô nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp túm lấy tay cô, dùng vân tay giải khóa.

May là những năm gần đây gần vua như gần cọp mà có kinh nghiệm, Hứa Nguyện mặt dù bên trong khiếp sợ, mặt ngoài cũng tỏ ra vẻ bình thường.

Mẹ Hứa lục trong danh bạ điện thoại ra dãy số của con rể Mạnh Tranh Vanh, vừa thấy tên được cài đặt trong điện thoại, trong lòng bà càng giận sôi máu, nhưng lúc này cũng không rảnh lo vì đó vẫn là một vấn đề nhỏ.

Bà trực tiếp ấn loa, đầu bên kia liền có người trả lời, một giọng nam trầm thấp truyền qua di động truyền tới lỗ tai của Hứa Nguyện: "Hứa Nguyện? Có việc sao?"

Mẹ Hứa biểu tình phức tạp nhìn Hứa Nguyện liếc mắt một cái, há miệng thở dốc, rốt cuộc là cái gì cũng chưa nói.

".....Anh ăn cơm chưa?"

Hứa Nguyện mấy ngày nay nhận được mấy cuộc điện thoại, câu nói đầu tiên đều hỏi như vậy, nên cô liền bắt chước áp dụng.

Mạnh Tranh Vanh lúc này đang ngồi ở trên xe xem giấy tờ, nhận được điện thoại từ Hứa Nguyện vốn dĩ có chút ngạc nhiên, nghe cô hỏi như vậy thật cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt.

Bất quá anh cũng nhanh phản ứng lại, với giọng nói điềm đạm thực bình tĩnh, "tôi ăn rồi, em thì sao?"

Không phải Hứa Nguyện đối thời đại này còn chưa hiểu biết nhiều, cô cũng có thể cảm giác được là chồng của nguyên chủ đối nguyên chủ thật là rất xa lạ, một chút đều không thân mật, cũng khó trách biểu tình của Mẹ Hứa hiện tại rất khó xem.

Rốt cuộc giống như con gái cảm tình của con rể với con gái nhà mình cũng không phải thật tốt à.

"Tôi cũng ăn rồi." Cho dù Hứa Nguyện thường là người có thể cùng người khác tán gẫu nhiều chuyện, nhưng giờ phút này cũng không muốn cùng người giao tiếp qua điện thoại di động.

Đặc biệt là dưới loại tình huống này, cô thật muốn cúp máy ah.

sau một sự yên lặng ngắn ngủi, Mạnh Tranh Vanh chủ động mở miệng: "Tôi hiện giờ đi sân bay, phỏng chừng buổi tối 8 giờ là về đến nhà."

" Được, tốt." Xem ra cô nên lập tức rời khỏi nhà mẹ đẻ.

Cô cảm thấy Mạnh Tranh Vanh khẳng định là biết nguyên chủ hiện tại ở nhà mẹ đẻ, bất quá người này cũng là chồng hiện giờ của cô, buổi tối 8 giờ liền phải đã trở lại, cũng nên trước tiên chào hỏi một cái.

Ai, thật là cục diện rối rắm a.

Bất quá cẩn thận ngẫm lại, hiện tại còn sống để giải quyết cục diện rối rắm, cũng nên cười trộm.

" Vậy tối gặp."

Mạnh Tranh Vanh nói xong câu đó, nghe được Hứa Nguyện ừ một tiếng, cũng liền cúp điện thoại, tiếp tục biểu tình lãnh đạm xem giấy tờ.

Hứa Nguyện ở bên này, kỳ thật trong lòng cũng không hoảng loạn, sóng to gió lớn cô cũng trải qua quá không biết bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ còn sẽ sợ cuộc gặp mặt buổi tối này sao?

"Tiểu Nguyện, tình cảm là có thể chậm rãi bồi dưỡng, con cũng đừng trách ba mẹ, chúng ta đều là vì nghĩ tốt cho con, toàn bộ thành phố A liền tìm không ra đối tượng kết hôn tốt hơn Tranh Vanh đâu."

Con gái chính mình đứt ruột sinh ra, ai có thể không sót sao? Chỉ là Hứa phu nhân ở cái vòng này nhiều năm, biết rõ hôn nhân này nói trắng ra là chính là muốn môn đăng hộ đối, Mạnh Tranh Vanh chính là người thích hợp nhất.

"Con biết rồi." Hứa Nguyện cúi đầu trả lời, không để mẹ Hứa nhìn ra biểu tình của cô.

Chẳng qua là cô thật sự không biết nên biểu hiện ra biểu tình như thế nào cho tốt.

"Hiện tại còn sớm, con chạy nhanh về nhà, nói quản gia chuẩn bị làm một bàn đồ ăn mà Tranh Vanh thích ăn, còn phía thông gia bên kia, ngày mai mẹ mời bà ấy đi đánh bài, cùng bà ấy nói một tiếng hẳn là cũng sẽ không so đo." Mẹ Hứa nhìn con gái liếc mắt một cái, lại tăng thêm ngữ khí nói: "Con xem con đi vừa mới kết hôn còn có thể lấy lí do là ở nhà người lạ chưa quen, lần này có thể tiếp nhận, nhưng về sau thật sự không thể như vậy tùy hứng, rốt cuộc con hiện tại đã gả chồng, là người của Mạnh gia, hoặc nhiều hoặc ít cũng suy xét cảm thụ của bọn họ, biết không?"

Tuy rằng hiện tại còn không rõ lắm nguyên chủ cùng cái Mạnh Tranh Vanh này rốt cuộc là xãy ra chuyện như thế nào, nhưng đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào, Mẹ Hứa nói vẫn là rất có đạo lý.

Hứa Nguyện gật gật đầu: "Kia... con về nhà như thế nào?"

Nhìn dáng vẻ mẹ muốn mình lập tức xuất phát, nhưng cô không biết nhà Mạnh gia ở nơi nào a, chỉ có thể trực tiếp hỏi.

Mẹ Hứa cho rằng con gái có hơi xấu hổ khi về nhà họ Mạnh, cho nên mới hỏi như vậy.

Bà nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, mẹ tìm người tra ra chuyến bay của con rể, con cũng đừng trực tiếp về nhà, vẫn nên tự mình đi sân bay đón con rể đi..."

Mẹ Hứa nói tới đây tạm dừng một chút, lại lo chính mình lắc đầu: "Không, không được, con vẫn là nên về nhà, chúng ta cũng không phải là người hấp tấp vội vàng, con đừng đi đến sân bay, ăn cơm chiều rồi hãy trở về."

Tuy rằng vừa rồi giáo huấn con gái một đốn, nhưng dù sao cũng là người ngoài cuộc, bà cũng không nghĩ con gái trong đoạn hôn nhân này bị quá ủy khuất.

Cùng lúc đó, di động Hứa Nguyện vang lên một chút, là có tin nhắn.

Cũng may là còn có ký ức nguyên chủ lưu lại, chữ viết của thời đại này tự cô còn có thể xem hiểu.

Là Mạnh Tranh Vanh gửi lại đây tin nhắn.

【 buổi tối không cần chờ tôi ăn cơm. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro