Chương 4: Dù sao thì cũng không thể đến chỗ nào cũng phải ôm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phải đi đường có sao không? "

Tuy đã đáp ứng mang theo tên nhóc kia cùng nhau xuống lầu lấy đồ ăn, nhưng lúc quay trở lại thì làm như thế nào lại trở thành một vấn đề.

Dù sao thì không thể đến chỗ nào cũng phải ôm?

Lệ Uyên liếc mắt nhìn cái đuôi cá của cá nhỏ nhà mình, luôn cảm thấy đuôi cá như vậy dường như thích hợp nuôi trong nước hơn.

" PA, PAPA~ "

Đối với Bùi Niên mà nói, cái xưng hô cấp S cao cấp này gọi nhiều lần lúc sau cũng không còn cảm thấy xấu hổ như vậy nữa.

Cứ coi như đây là một loại giọng điệu gì đó đại loại vậy, khụ khụ.

Con cá da mặt dày ho khan vài tiếng.

Mà Lệ Uyên nghe một tiếng này so với một tiếng kêu to ngoan ngoãn, lại cùng với nội tâm của Bùi Niên là cảm nhận hoàn toàn tương phản.

Tuy rằng đều là âm thanh giống nhau, nhưng về sau dần dần quen thuộc liền có thể thông qua âm điệu cùng nhiệp điệu khác nhau liền giống như có thể nghe ra tâm trạng khác nhau của tên nhóc này.

Có lúc mang theo một chút oan ức và cô đơn khó giải thích được, có lúc lại giống như vui vẻ thậm chí còn cười trộm gì đó.

Làm cho người ta luôn cảm thấy người cá này giống như có chút quá thông minh.

"Có phải hay không? Hay là thử trước xem? "

Lệ Uyên nhíu mày nhìn chằm chằm người cá nhỏ trước mặt đang nhìn chung quanh, giọng điệu trong bản năng mang theo vẻ nghiêm túc thường ngày.

Trong nháy mắt làm cho Bùi Niên vốn nghĩ muốn cọ ké lực ôm cá nhân nghiêm chỉnh ngồi dậy.

Anh*.

(*Đây là từ tượng thanh, tả tiếng chim kêu nhé. Không phải gọi Lệ Uyên đâu.)

Ai nói cẩn thận nuôi tôi đâu?? Ôm một chút cũng không chịu à.

Hơn nữa đều đã 1 giờ rồi, còn phải phụ tránh đóng vai người cá. Rốt cuộc trò chơi này vẫn là phải đi làm!!!

Buộc một người cá đi đường, đúng là không có nhân tính. 996 nhà tư bản mau xuất hiện!

Lệ Uyên cũng không phải để ý đến việc mang tên nhóc kia ôm xuống lầu, mà có chút lo lắng nếu như có thói quen như vậy, Bùi Niên có thể nào hay không vĩnh viễn sẽ không đi đường.

Ở bên trong một số câu lạc bộ hàng đầu Đế Tinh, thậm chí có thể nhìn thấy người cá được nuôi dưỡng nhân tạo.

Nguồn gốc của những người cá đó phần lớn rất khó điều tra rõ, hơn nữa vì phòng ngừa người cá chạy trốn, thậm chí còn gắn trên đuôi một vài máy định vị và đạo cụ ngăn cản phát lực.

Giống như hành tinh Cổ Lam chăn nuôi thiên nga, sẽ cắt đi một nửa lông trên cánh của thiên nga.

Bất quá Bùi Niên hiển nhiên là không biết Lệ Uyên vậy mà lại từ một chuyện nhỏ này mà suy nghĩ đến xa như vậy.

Vì thế tên nhóc kia tỉnh tỉnh mê mê mà bị Lệ Uyên ở phía sau giúp đỡ, thử một chút dùng cái đuôi cá đứng ở trên mặt đất.

" Am! "

Bùi Niên thử dùng chóp đuôi đâm đâm thảm trải sàn mềm mại, đau cũng không phải đau, chỉ là có chút ngứa.

Không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lệ Uyên, lại vừa vặn va vào trong đôi mắt màu mực của thiếu niên lập tức trố mắt.

Ngày xưa đáy mắt luôn mang theo vài phần lãnh đạm nói không nên lời, giờ phút này lần đầu tiên hiện lên vài phần ý cười không giấu được.

Rõ ràng gương mặt còn mang theo tính trẻ con, lại giống như có thể mơ hồ thấy trước được khí thế sắc sảo sẽ dần lộ ra sau vài năm nữa.

Ở trong trường học đoán chừng phải có bao nhiêu cô gái thầm mến đi!

Đây chính là vầng hào quang nam chính chết tiệt trong truyền thuyết sao? QAQ

Lệ Uyên nhìn thấy cá nhỏ nhà mình đột nhiên trầm mặc, nháy mắt nhíu mày thu lại ý cười, ngồi xổm xuống nâng cái đuôi cá của Bùi Niên lên kiểm tra rồi đứng dậy.

" Đau không? Không thoải mái? "

" PAPA....... "

Đỡ lấy khuỷu tay Lệ Uyên, Bùi Niên lắc lắc đầu trầm thấp mà gọi một tiếng.

Đuôi cá cũng có chút xấu hổ mà ở trong lòng bàn tay của Lệ Uyên lắc lắc, nhưng cũng không có giãy dụa tránh ra mà tùy ý thiếu niên tỉ mỉ kiểm tra một lần.

Không phát hiện ra đuôi cá có dấu hiệu bị thương gì, Lệ Uyên nhìn cá nhỏ này tâm tình đột nhiên lại có chút không ổn định, như thế nào cũng không không đoán được nguyên nhân trong đó.

Là đang làm nũng không muốn đi đường?

Nhưng mà nếu quá nuông chiều dường như sẽ dễ dàng làm cho cá nhỏ trở nên rất yếu ớt.

" Trước tiên học đi một đoạn, không thoải mái liền nói cho ta biết? "

Lệ Uyên vuốt cái đuôi cá lạnh như băng của tên nhóc kia, nghiêm túc thảo luận, thái độ nghiêm túc đến mức làm cho Bùi Niên có lỗi ảo giác rằng sờ sờ cá là phạm pháp.

" Am~ "

Vì vậy Bùi Niên người đối với sự lười biếng không thể không thiếu, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn theo sát phái sau Lệ Uyên chẫm rái đứng lên rồi đi.

Cảm giác đi đường bằng đuôi cá cũng không tệ, chủ yếu là vì trong nhà đi đâu cũng có thảm, mềm mại cũng không gây khó chịu.

Chỉ là thời điểm phải đi xuống cầu thang, Lệ Uyên nhìn thấy cá nhỏ nhà mình động tác run rẩy, không tự chủ được mà lại có chút nhíu mày.

Chuẩn xác mà nói thời điểm hoàn thành bài kiểm tra đánh giá của học viện, Lệ Uyên đều không có lo lắng như vậy.

Chỉ lo lắng nhìn qua người cá nhỏ có chút ngốc lập tức sẽ ngã.

Sau đó lại khóc ra một viên ngọc trai..........

Lệ Uyên càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể.

Hơn nữa đây chỉ là người cá vừa mới phá vỏ, lại sợ hãi bất an như vậy, yêu cầu của hắn có phải là có chút quá cao?

Trầm mặc một lát, Lệ Uyên vẫn là không nhịn được, một phen dắt lấy Bùi Niên đang chuẩn bị vịn lan can nhảy xuống, đem cá nhỏ nào đó nửa ôm vào trong ngực một chút rồi đi xuống.

???

Vốn Bùi Niên đã làm tốt tư tưởng tinh thần chuẩn bị xuống cầu thang, ngược lại bị làm cho có chút không hiểu được.

Cái tên này thật mâu thuẫn.

Một hồi bắt anh tự đi, một hồi lại so với anh còn khẩn trương hơn.

Tâm trạng thay đổi cũng quá khó lường đi!

Bất quá có người nguyện ý làm người kéo xe cảm giác cũng rất thích.......

Lười biếng mà rúc vào trong lòng ngực, đuôi cá của Bùi Niên cũng theo bản năng mà lay động loáng một cái lên, thậm chí mấy lần lướt qua khủy tay của Lệ Uyên.

Thế cho nên Lệ Uyên cũng rất kỳ quái mà có loại cảm giác bị lừa gạt.

Bộ dáng của con cá nhỏ này thật giống như đang rất hưởng thụ.

*

Augustus thân là quản gia làm việc ở phủ Nguyên Soái gần ba mươi năm, đối với nơi này hết thảy đều quen thuộc đến tận xương tủy.

Phủ Nguyên Soái gia quy nghiêm cẩn, kỷ luật nghiêm minh, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng có quy củ bất thành văn, trong ba mươi năm không có ngoại lệ

Thường vào giờ này chỉ có nhóm người hầu có trách nhiệm trực là còn tỉnh.

Bất quá hôm nay bởi vì tạm thời thu xếp việc đi lại cho phu nhân và tiểu thiếu gia đi đến Đế Tinh, ông đem mọi thứ toàn bộ chuẩn bị xong đã gần rạng sáng 2 giờ.

Kỳ lạ chính là đại sảnh nhà chính lại đèn đuốc sáng trưng.

Thậm chí ngay cả đèn trong nhà bếp cũng đều mở sáng lên.

Hôm nay là nhóm nào phụ trách trực ban?

Quản gia nghiên cẩn đẩy đẩy mắt kính, cau mày mà hướng nhà bếp đi đến.

Phu nhân vừa rời khỏi nhà chính liền xảy ra loại sự tình không phù hợp quy củ, không thể tha thứ được.

" Trời ạ, thật sự quá đáng yêu! "

" Mau nhìn mau nhìn, nó nhìn tới a a a a! "

" Thật sự muốn chụp mấy tấm hình, nếu không phải có quy định không thể...... "

Không nghĩ tới, Augustus mang theo người vừa mới đẩy cửa đại sảnh ra liền nghe được một đám giọng nói trầm thấp mà lại hưng phấn khe khẽ nói nhỏ.

Đám người hầu vốn có trách nhiệm đi tuần tra giờ phút này tất cả đều tụ lại quanh ngoài cửa kính phòng bếp, không biết ở đó nhìn thấy cái gì ở bên trong.

" Khụ khụ! "

Người hầu đi theo phía sau Augustus không khỏi ho nhẹ một tiếng, nhưng nhóm người này giống như đã nhìn thấy sự tồn tại hiếm có nào đó, một chút cũng không cảm thấy nguy hiểm sắp tới.

Loại tập trung tinh thần trông ngóng quá phận này, trong lúc nhất thời làm cho đám người Augustus đều có chút do dự

Trong nhà bếp rốt cuộc có cái gì?

Nhưng mà cách cửa thủy tinh xa xa nhìn lại, Augustus vậy mà nhìn thấy đại thiếu gia từ trước tới nay ngủ sớm dậy sớm làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật nhà mình!

Thường thường vào lúc này, thiếu gia lẽ ra đã ngủ từ lâu, hơn nữa bốn giờ liền tỉnh dậy bắt đầu luyện tập buổi sáng.

Nhưng mà lúc này cậu thiếu niên đang đứng bên bồn nước, dùng thái độ cực kỳ nghiêm cẩn chỉ để rửa một rổ dâu dây?

Augustus thậm chí có chút không thể tin được hai mắt của mình, thế cho nên không thể không một lần nữa đẩy kính mắt lên.

Đại thiếu gia của nhà mình quả nhiên thật sự xắn tay áo sơ mi, trước sau như một tư thế đoan chính, chẳng qua là lại rửa dâu tây trong tay.

Thiếu gia không phải ghét nhất là phải ăn loại đồ ngọt này nhất sao?

" Trời ạ..... ngài Augustus, ngài như thế nào lại đến đây! "

Mãi đến khi một người hầu bị chen chúc đẩy ra không cẩn thận làm ngã ghế dựa, thời điểm dem ghế dựa nâng lên mới đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy quản gia Augustus sắc mặt nghiêm nghị đang đứng bên cạnh.

" Mấy người rốt cuộc đang làm cái gì? Như thế nào lại để đại thiếu gia tự làm mấy việc hoang đường này? "

Augustus chỉ cảm thấy chuyện này hết thảy vớ cẩn đến cực điểm, hoàn toàn vượt khỏi kinh nghiệm quản lý ba mươi năm của ông.

" Thật xin lỗi ngài quản gia! Nhưng mà là thiếu gia nói muốn tự rửa lấy, còn đặc biệt ra lệnh chúng tôi ở bên ngoài chờ. "

Nhóm người hầu ban đầu ghé vào của thủy tinh có chút bối rối mà đứng lên giải thích.

Bất quá không đúng lúc chính là còn có một người hầu trẻ tuổi hình như còn quá mức si mê, căn bản không có chú ý tới hình huống nơi này, vẫn đang nỗ lực cùng mọi người thảo luận một màn bên trong kia.

" Mấy  người đâu rồi, mau nhìn kìa! Người cá kia thật sự ăn dâu tay trong tay thiếu gia, tôi muốn ngất mất thôi, nó đáng yêu quá đi mất! "

Nick mười sáu tuổi là người hầu nhỏ nhất trong phủ Nguyên Soái, ngày thường bị an bài làm trợ thủ trong nhà bếp.

Hôm nay là lần đầu tiên đứa nhỏ này nhìn thấy người cá trong truyền thuyết, kích động đến nỗi ngay cả nơ bị lệch cũng không chú ý đến, cả người hận không thể dán lên cửa thủy tinh.

" A a, nước dâu tây bị ép ra kìa, thật muốn giúp nó lau một chút!!! "

Nick che cằm dưới phảng phất như không chịu nổi mà nghẹn ngào đứng dậy, ý đồ muốn nắm lấy tay của đồng nghiệp bên cạnh muốn chia sẻ vui sướng hiếm thấy này.

" Thật sự không thể tưởng tượng được, loại tính cách này của đại thiếu gia vậy mà lại đích thân nuôi một người cá nhỏ! Hơn nữa bé cá kia rất thích dính lấy đại thiếu gia nha, cư nhiên một chút cũng không sợ hãi! "

" Tôi bình thường bị dại thiếu gia liếc mắt nhìn một cái đều sợ muốn chết, luôn cảm thấy được đại thiếu gia sau này phân hóa thành Alpha về sau lại càng thêm đáng sợ, Joe, anh nói có đúng không? "

Một bên ôm lấy bạn làm việc chung điên cuồng vỗ mấy cái, Nick lúc này mới lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, thử nhìn xem bạn tốt có phải hay không cũng có cùng ý kiến với cậu.

Kết quả đứa nhỏ vừa mới quay đầu lại liền ngoài ý muốn nhìn thấy bạn tốt của cậu đang ở phía đối diện đứng thừ người ra mà nhìn.

" Joe, anh, anh sao lại ở chỗ đó......... "

Cuối cùng cũng nhận ra được điều không thích hợp, cậu nhóc cách khoảng không nghiện hít người cá từ từ quay đầu lại nhìn " Bạn tốt " mà cậu đang ôm.

Thật trùng hợp, ngay giây tiếp theo cậu liền cùng ngài quản gia Augustus từ trước đến nay luôn nghiêm túc nhìn nhau đứng lên.

Cậu đang ôm lấy người lãnh đạo lãnh đạo trực tiếp một cách thiếu tôn trọng, người mà cậu bình thường sợ hãi đến tột cùng!?

" Đại thiếu gia làm cho cậu cảm thấy thật đáng sợ? "

Augustus lạnh lùng mà hỏi lại một câu, nhất thời làm cho Nick sắc mặt tái nhợt.

Cảnh tượng kịch tính này thậm chí còn làm cho mấy người hầu cách đó không xa nhịn không được mà truyền đến mấy tiếng cười, chỉ có điều giây tiếp theo đã bị quản gia dùng tiếp ho khan mà che giấu.

Bất quá Nick mặc dù có chút không đúng đắn, nhưng thật ra trong lời nói cũng không có gì sai.

So với tiểu thiếu gia thì tính cách cứng nhắc của đại thiếu gia gần như giống với Nguyên Soái thời trẻ tuổi chính là cùng một cái khuôn mà đúc ra.

Cho nên tất cả bọn họ đều không nghĩ đến, đại thiếu gia ngày thường nghiêm túc đến cực điểm vậy mà lại thật sự bằng lòng nuôi một người cá đáng yêu như vậy.

Thậm chí nửa đêm tự mình đi vào nhà bếp mà rửa dâu tây cho người cá nhỏ kia!

Hai cái điều này rõ ràng tồn tại nhưng mà một chút cũng không có phối hợp với nhau có được không!

Bùi Niên ở nhà bếp bên cạnh hết sức chăm chú mà gặm lấy quả dâu tây trên tay, chỉ là....... Qủa dâu tây này rửa mạnh tay quá!

Kỳ lạ chính là, Bùi Niên vừa mới ăn xong quả dâu tây thứ nhất Lệ Uyên đưa tới thì bên tai liền vang lên âm thanh của hệ thống.

[ Ting, điểm tích lũy +50! ]

!?

Cái APP lòng dạ ác độc này là bị lương tâm phát hiện à? Vậy mà lại ngoài ý muốn phát điểm tích lũy??

Hay là hệ thống bị trục trặc, tính toán giây tiếp theo sẽ thu hồi đi?

[ Ting, xin người chơi không cần ác ý phỏng đoán trò chơi, hệ thống kiểm tra đo lường cho thấy đây là hoàn toàn hợp trình tự nên mới xử lý thưởng cho ngài điểm tích lũy. ]

Bị Bùi Niên vô ý thức đâm N nhát, hệ thống APP rốt cuộc nhịn không được login tẩy trắng bản thân một chút.

" Phía trước hoàn thành nhiệm vụ phiền phức như vậy mới cho 100 điểm tích lũy, bây giờ mới ăn một quả dâu tây liền cho 50 điểm? Hoàn toàn không có phù hợp quy tắc đi. "

Bùi Niên luôn cảm thấy 50 điểm tích lũy này tới quá dễ dàng, làm cho cá nhỏ rất là bất an.

[ Khưa khưa, bởi vì điểm tích lũy vốn còn có một cái tên khác. ]

Hệ thống không kiên nhẫn mà phản bác một câu, lại thành công làm cho Bùi Niên tò mò.

" Tên khác? "

[ Đúng vậy, hệ thống cua sông lớn....... à không, hồi trước khi có bản cập nhật lớn, điểm tích lũy thật ra được gọi là điểm thân mật. ]

[ Đối tượng sánh đôi tự tay đút dâu tây cho ngài, đương nhiên xem như là tượng trưng cho điểm thân mật =.= ]


......
Trà: Huhu, bé cần một hai beta đáng yêu làm cùng, ai tới đi trời ơi QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro