Chương 1: Tan nạn xe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Xuyên cầm bóng rổ trên tay, nhìn vài người trước mặt nhanh chóng xúm lại đây, không kiên nhẫn "Xhii" một tiếng.

Từ Hâm thấy thế lập tức nhảy dựng lên nhắc nhở anh: "Xuyên ca, chuyền bóng, chuyền bóng đi ..."

Nhạc Xuyên không đáp lại Từ Hâm, mà nhanh chóng quan sát khoảng cách của mình cùng bản gắn rổ. Hừ! Vẫn còn được đấy!

Vì thế anh giơ bóng rổ lên làm động tác giả ném về phía Từ Hâm bên kia, nhảy lên rồi nháy mắt một cái ném quả bóng ra. Bóng ở không trung tạo thành một đường cong xinh đẹp, sau đó xông thẳng vào bản gắn rổ.

Triple Double!

* mô tả một thành tích cá nhân trong đó người chơi ghi được 3 chỉ số trên 10 điểm trong các lĩnh vực bao gồm: Point (điểm), Rebounds (tranh bóng bật bảng/bắt bóng bật bảng), Assists (hỗ trợ), Steals (cướp bóng) và Blocks (chặn bóng), yêu cầu kĩ năng, kĩ xảo cao. Nguồn Wikipedia. R

Toàn trường lặng im trong một cái chớp mắt, theo sau đó vang lên tiếng thét chói tai cùng hoan hô, kể cả đội đối diện, tất nhiên bọn họ đã quên mình cùng Nhạc Xuyên không phải là một đội.

"A a a a a, vừa rồi ghi bóng ba điểm kia chính là giáo thảo của Tam Trung - Nhạc Xuyên phải không? Ôi mẹ ơi, quá đẹp trai rồi!"

"Kể cả động tác lau mồ hôi thôi mà cũng đẹp chết người, aaaa, ta đã chết."

"Ủa, trên cổ cậu ta mang cái gì màu đen đen đó?"

........

Trên sân bóng, Nhạc Xuyên lôi cổ áo lau mồ hôi, động tác hơi mạnh, lộ ra đồ vật màu đen trên cổ.

Bởi vì da trắng, mà tấm ngọc màu đen nên treo trên sợi dây ở cổ lộ ra. Dù khoảng cách có hơi xa, nhưng vẫn như cũ không thoát khỏi ánh mắt sắc như laze của các cô gái mê trai kia phát hiện.

Có người biết rõ tình huống, mong chóng phổ cập khoa học cho cô gái kia, nói: "Hình như đó là dây chuyền mặt ngọc, nghe nói Nhạc Xuyên từ khi nhỏ liền đeo ở trên người rồi, coi như là vật biểu tưởng của cậu ta đó!" 

"Muốn làm mặt ngọc kia quá đi!!."

"Tớ cũng muốn..."

"Ai không muốn đây! Có thể cùng nam thần 24 giờ ở bên nhau, còn có thể nhìn lén nam thần tắm rửa nha, òa òa, nghĩ đến liền chảy máu mũi aa......"

Tiếng nói chuyện trên khán đài cũng không có truyền vào tai Nhạc Xuyên. Trên thực tế, anh chơi xong trận thi đấu liền trực tiếp đi vào phòng thay quần áo, đơn giản rửa mặt, rồi đứng trước tủ quần bắt đầu thong thả ung dung mặc quần áo.

Trên tấm kính mịt hơi nước trong phòng tắm, có thể mơ hồ nhìn thấy nửa người trên của anh.

Không phải loại cơ bắp vạm vỡ gì, anh điển hình kiểu người tinh tế thon dài, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra một chút đường cong cơ thể đem lại sức lực lớn, vì thế có vẻ phá lệ rất ưa nhìn.

Ngọc Tỳ Hưu trên cổ có thể là vừa bị thấm nước, trông giống như nó có thể nhỏ ra giọt vậy. Lại còn có phát ra một loại ánh sáng ôn nhuận, tuy là Từ Hâm từ nhỏ cùng Nhạc Xuyên lớn lên, nhìn quen mảnh ngọc Tỳ Hưu trên cổ cậu rồi, nhưng mà mỗi lần nhìn lại đều không tự chủ được ngây người, chứ nói chi đến những người khác.

Một đám người một bên mặc quần áo, một bên mồm năm miệng mười thảo luận.

"Chao ôi, miếng ngọc trên cổ Xuyên ca này, vừa nhìn là biết có giá trị liên thành nha!"

"Này mặt trên đó là đồ án gì vậy? Kỳ lân hả?"

"Đúng là không có kiến thức, đây là Tỳ Hưu, biết Tỳ Hưu chứ? Nó cùng kỳ lân giống nhau, đều thuộc về thần thú viễn cổ ......"

Trong tiếng nghị luận, Nhạc Xuyên nhanh chóng đổi quần áo tốt, sau đó đem đồng phục cuộn tròn nhét vào cặp rồi nhấc đi ra cửa.

Các đồng đội đều biết tính tình Nhạc Xuyên, cũng không ai dám hỏi anh muốn đi đâu.

Chỉ có quan hệ cùng Nhạc Xuyên tốt nhất - Từ Hâm kêu hỏi : "Xuyên ca, anh đi đâu? Đợi lát nữa chúng ta còn cùng đi liên hoan chúc mừng đó!"

Nhạc Xuyên cũng không quay đầu lại, đáp: "Các cậu đi đi, tôi có việc, đi trước."

Từ Hâm còn muốn giữ lại, nhưng cửa phòng thay đồ đã "Phanh" một tiếng, bị người nào đó đóng lại.

-

Nhạc Xuyên dựa vào cổng trường Nhất Trung, chờ đợi khoảng 3 phút, một chiếc Lamborghini màu đen liền dừng ở trước mặt .

Anh khom lưng chui vào trong xe, kêu một tiếng 'ba mẹ'.

Trên ghế phụ, mẹ Nhạc quay đầu lại nhìn anh, kiển trách một câu: "Con sao không ở Tam Trung mà chạy đến Nhất Trung người ta làm gì vậy?"

Nhạc Xuyên lười biếng nói: "Chơi bóng ạ!"

Mẹ Nhạc không hiểu lắm nói : "Chơi bóng thì tại sao phải chạy đến trường khác chơi? Ở Tam Trung còn chưa đủ con phát huy sao?"

Nhạc Xuyên nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không tiếp tục trả lời.

Loại chuyện thi đấu này, dĩ nhiên là muốn tới sân đối thủ đấu, như vậy khi thắng mới càng kích thích. Nhưng mà muốn anh giải thích rõ ràng với mẹ chuyện này, khẳng định mẹ sẽ không hiểu được, thế nên Nhạc Xuyên quyết định giữ yên lặng.

Cũng may mẹ Nhạc không lại tiếp tục hỏi vấn đề này nữa. Mà nhanh chóng liền nói sang chuyện khác với ba Nhạc trên ghế lái. Nhạc Xuyên đối với cuộc trò chuyện của hai người không có hứng thú, nhưng nhìn tình hình tắc nghẽn giao thông ngoài cửa sổ cũng rất phiền chán, vì thế  kéo mũ áo hoodie đen xuống che mặt, liền nhắm mắt ngủ.

Trên cổ, Ngọc Tỳ Hưu bên trong áo hoodie, phát ra ánh sáng xanh mơn mởn.

Nếu giờ phút này có người chú ý nhìn kỹ, là có thể thấy rõ, giữa ánh sáng xanh này, mù mờ lộ ra khuôn mặt cô gái.

Nhạc Xuyên ngủ một giấc cũng không an ổn, cảm thấy rất lạnh, giống như ôm trong ngực một khối băng.

Cổ lạnh lẽo này là từ ngực sau đó lan ra khắp người, như muốn lạnh thấm vào trong xương cốt vậy.

Anh cuộn tròn người lại nhưng như cũ vẫn cảm thấy lạnh đến phát run.

Ghế phía trước, mẹ Nhạc nghe thấy động tĩnh của anh, quay lại, thấy như vậy nhịn không được kêu anh mấy tiếng: "Nhạc Xuyên, Nhạc Xuyên......"

Nhạc Xuyên đột nhiên mở to mắt.

Mẹ Nhạc nhìn sắc mặt anh, lo lắng: "Làm sao vậy, có phải rất lạnh không? Mở điều hòa lên cao chút nhé?"

Vừa nói vừa thuận tay đem điều hòa chỉnh độ ấm lên cao một chút.

Một bên ba Nhạc tiếp lời nói: "Có thể là vừa đánh bóng xong lại rửa bằng nước lạnh hả? Con nghĩ xem, mình cũng đã lớn như vậy rồi mà cũng không biết lo lắng chính bản thân sao..."

Nhạc Xuyên cúi đầu, thuận tay từ trong áo hoodie lấy ra khối Ngọc Tì Hưu. Ngọc Tì Hưu vẫn luôn đeo trên người, sờ ở trong tay ấm áp ôn nhuận, nhưng hôm nay sờ lên, vẫn như cũ lạnh lạnh.

Hơn nữa, anh luôn cảm thấy miếng ngọc này có điểm không bình thường cho lắm.

Nhăn nhăn mi, đang chuẩn bị đem Ngọc Tì Hưu trong tay đưa cho mẹ Nhạc xem, liền nghe được một tiếng vang lớn bên tai.

"PHANH".

Nhạc Xuyên cũng chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra, liền cảm giác được chính mình bị một cỗ lực rất lớn đánh vào, đập vào ghế dựa bay lên. Sau đó, trời đất quay cuồng, đau đến muốn bất tỉnh.

Tiếng va chạm, tiếng gào thét, xe cứu hỏa, các thanh âm hỗn loạn vang lên.

Cùng lúc đó, Nhạc Xuyên lại nghe được giọng nữ mềm nhẹ ở bên tai anh, nói: "Nhạc Xuyên, Nhạc Xuyên, cậu không được ngủ nha, tỉnh tỉnh......"

Những hình ảnh này chính là ký ức trước khi Nhạc Xuyên lâm vào hôn mê.

Một tháng sau, Nam thành.

Thanh âm nhỏ nhẹ kia lại lần nữa vang lên bên tai Nhạc Xuyên: "Bác sĩ, cậu ấy đã hôn mê một tháng rồi, rốt cuộc thì khi nào mới có thể tỉnh?"

Kế tiếp, thanh âm Nhạc Xuyên nghe được hoàn toàn không quen thuộc, đối phương nói vô cùng chuyên nghiệp, dùng các thuật ngữ làm đầu anh chưa thanh tỉnh hoàn toàn nghe được như lọt vào trong sương mù.

Nhạc Xuyên giật giật mí mắt, chậm rãi mở mắt.

Trên đỉnh đầu là trần nhà trắng bóc, có một bóng đèn đang mở.

Ánh sáng đèn rất chói, mà đôi mắt anh lại lâu lắm không có gặp sáng, thế cho nên chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt liền chua xót, đau đến lợi hại, thậm chí còn chảy ra nước mắt sinh lý.

Bên cạnh, âm thanh nói chuyện rất nhanh kết thúc. Sau đó, Nhạc Xuyên cảm giác có người đi tới bên cạnh giường của mình.

Anh chậm rãi chuyển động đầu, nghiêng đầu nhìn qua.

Lọt vào trong tầm mắt chính là một đôi mắt phi thường xinh đẹp, hắc bạch phân minh, lấp lánh như chứa đầy sao trời.

Hai người không tiếng động nhìn nhau nửa ngày.

Cô gái cuối cùng cũng phản ứng lại, vui vẻ kêu lên: " A, Nhạc Xuyên, cậu rốt cuộc tỉnh lại rồi! Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần tớ kêu bác sĩ đến xem không?"

Nhạc Xuyên tách khô khốc môi, hỏi: "Ba mẹ tôi đâu?"

Lâu lắm rồi không mở miệng nói chuyện, giờ tiếng nói của anh khàn đặc, giống bị sặc khói lâu.

Cũng may, đối phương thế nhưng cũng nghe ra được âm thanh anh nói. Vẫn luôn giữ nụ cười cong cong môi lại dần dần hạ xuống, chỉ lẳng lặng mở to đôi mắt đen nhánh trong suốt mà nhìn anh, biểu tình có uất ức: "Không biết, giống như nói là, là ở cái gì nhà tang lễ."

Nghe được ba chữ "Nhà tang lễ" như một quyền hung hăng nện về phía anh.

Nhạc Xuyên trong nháy mắt liền cảm thấy ngực đau đớn lên. Ký ức trước lúc hôn mê cũng dần hiện lên trong đầu.

Không phải nằm mơ.

Chiếc xe chở một nhà ba người bọn họ kia, thật sự ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ.

Mà cha mẹ anh, cũng chính xác bị chết trong vụ tai nạn ấy ......

Nhạc Xuyên chậm rãi đem đầu quay đi, lại lần nữa nhắm hai mắt lại, giấu đi cảm xúc cồn cuộn trong đáy mắt.

Nhưng nước mắt vẫn như cũ vẫn không khống chế được mà rơi xuống.

Anh nỗ lực cắn chặt răng, mới khắc chế chính mình không khóc thành tiếng.

Trong phòng bệnh, không khí an tĩnh mà áp lực.

Cô gái không biết làm sao, nhìn cậu đưa lưng về phía mình, cũng thức thời không có mở miệng quấy rầy nữa.

Trên thực tế, thiếu niên ở trên giường mờ mịt mức nở, cô gái giờ phút này cũng so với cậu không tốt hơn bao nhiêu. 

Từ khi có ý thức tới nay, cô vẫn luôn gửi hồn ở trong miếng ngọc Tỳ Hưu Nhạc Xuyên đeo bên người. Cô vốn dĩ cho rằng, chính mình sẽ vẫn luôn lấy hình thái Ngọc làm bạn ở bên cạnh Nhạc Xuyê. Kết quả trong lúc xảy ra tai nạn xe cộ kia, cô thế nhưng lại hóa hình, lại còn thuận lợi giúp Nhạc Xuyên chặn lại tử kiếp.

Hiện giờ, thành công bảo toàn được tính mạng của Nhạc Xuyên, tu vi của cô lại bị hao tổn nhiều không thể làm gì được nữa.

Kỳ thật trở thành làm người, cô vẫn là càng thích làm một khối ngọc!

-

Nhạc Xuyên không tiếng động khóc một hồi lúc sau, cả người so với trước càng yên lặng hơn.

Anh tuy rằng may mắn nhặt về một cái mạng, nhưng thương thế trên người vẫn rất nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không hôn mê thời gian dài như vậy mới tỉnh.

Nhưng có lẽ do thể chất mạnh mẽ của thiếu niên, lại có lẽ là anh bức thiết hy vọng chính mình mau chóng tốt lên để có thể càng nhanh xử lý được các công việc sau tai nạn xe cộ.

Từ khi anh hôn mê tỉnh lại, thân thể đúng là có thể lấy mắt thường thấy được tốc độ khôi phục, tinh thần cũng dần tốt lên.

Trong lúc này, cô gái vẫn luôn ở bên cạnh anh, an an tĩnh tĩnh, chỉ số xoát tồn tại rất nhỏ.

Ngay từ đầu, Nhạc Xuyên còn tưởng rằng cô gái này là người thân thích trong nhà nào đó giúp anh mời hộ công. Thậm chí, anh còn nghĩ tới, cô gái này rõ ràng lớn lên xinh xắn, làm cái công việc gì đỡ vất vả hơn không làm, cố tình muốn làm hộ công, việc này vừa bẩn vừa khổ, cũng không được nhiều tiền, không biết cô gái trước mắt đến tột cùng nghĩ cái gì nữa.

Kết quả, một ngày nọ vừa hỏi ra, mới biết được cũng không phải.

Nhạc Xuyên trạng thái mờ mịt: "......Cô thật không phải là hộ công sao?"

Cô gái nhỏ so với anh càng mờ mịt hơn: "...... Hộ công là cái gì?"

Nhạc Xuyên: "....Vậy ai bảo cô đến bệnh viện chăm sóc tôi?"

Cô gái nhỏ: "Tôi tự chính mình đi tới a! Tôi vốn dĩ chính là ngọc của cậu...... Không phải, là người của cậu nha."

Nhạc Xuyên: "......" Được rồi, đã biết, không phải là hộ công, là nữ hoa si.

Trước kia, Nhạc Xuyên cho rằng đối phương là hộ công, mới cho người ta ở lại bên người anh, hiện tại biết đối phương không phải, liền tính toán để đối phương đi.

Kết quả cô gái nhỏ vừa nghe liền ngây ngẩn cả người: "Tôi không có địa phương có thể đi! Trên thế giới này, tôi chỉ biết mỗi cậu thôi."

Nhạc Xuyên nặng nề nhìn chăm chú cô gái trước mặt, ý đồ phân biệt xem cô nàng nói chính là thật hay đùa. Nhưng phân biệt không ra, cô gái nhỏ này biểu tình quá chân thành, nhưng càng chân thành, ngược lại càng có vẻ khả nghi.

Anh vô cùng rõ ràng, trước khi mình bị tai nạn chưa bao giờ gặp qua cô gái này, vậy đối phương đến tột cùng là từ đâu chạy ra tới? Tiếp cận anh lại có cái gì mục đích? Những điều này hết thảy anh đều là không biết.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, đối phương chắn chắn không có ý muốn tổn hại tính mạng của anh.

Bởi vì nếu thật muốn hại anh, tại sao không nhân lúc anh vẫn đang hôn mê bất tỉnh rồi xuống tay luôn đi.

Thấy Nhạc Xuyên chậm chạp không nói lời nào, đối phương cho rằng Nhạc Xuyên vẫn là muốn đuổi cô đi, vì thế nhanh chóng nói: "Cậu không thể đuổi tôi đi, bởi vì...... Bởi vì......"

Cô gái nhỏ nghĩ nói thẳng thân phận của chính mình, nhưng mặc dù cô không quá thông hiểu nhân tình thế thái gì nữa, cũng biết loại sự tình này nói cho Nhạc Xuyên khẳng định sẽ không tin. Hơn nữa, cô lấy hình dạng Ngọc Tỳ Hưu cùng Nhạc Xuyên cùng nhau sinh sống rất nhiều năm, so ai cũng hiểu rõ Nhạc Xuyên hơn, cậu chính là tin thuyết vô thần, thần hay quỷ cậu đều khinh thường đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro