Chương 12: Làm nũng nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Làm nũng nhỏ

Cuối cùng Hoắc Lăng buông di động xuống, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã nhìn Ngô Triết: "Cậu đoán?"

Ngô Triết nhìn dáng vẻ này của anh, quả thật muốn quỳ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Lão đại rốt cuộc cậu muốn làm gì, mau nói để tớ còn chuẩn bị."

Hoắc Lăng vẫn khoan thai như cũ cười với hắn, giọng điệu trấn an nói: "Đừng khẩn trương, không phải đại sự gì."

Ngô Triết không dám thật sự yên tâm, hợp tác gần mười năm trực giác nói cho hắn biết, phiền toái lần này đoán chừng không nhỏ.

Tuy rằng Ngô Triết đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng thời điểm nghe Hoắc Lăng nói ra, vẫn không kiềm chế được, đứng phắt lên: "Tớ không đồng ý!"

Hình tượng bên ngoài của Hoắc Lăng là nam thần dịu dàng, không chỉ fans thích, mà người trong nghề cũng mười phần thưởng thức tính cách của anh, những đoàn đội từng hợp tác chung không ai không khen anh.

Hoàn toàn tương phản với người đại diện là Ngô Triết, hình tượng của hắn rất xấu, thường bị truyền thông điên cuồng chửi rủa. Hắn lạnh nhạt lại độc miệng, Hoắc Lăng có người đại diện như hắn tuyệt đối là đại nạn. Đa số fans của Hoắc Lăng đều từng dùng ánh mắt mẹ kế nhìn Ngô Triết. Thậm chí bây giờ còn có vài fans mới không rõ nội tình, coi Ngô Triết là người xấu chuyên áp bức nam thần của bọn họ, sau lưng mắng hắn tiểu nhân không biết bao nhiêu lần. Gần như không ai biết, đằng sau, Ngô Triết mới là người hữu cầu tất ứng. Dù sao người ta cũng là thiếu gia hào môn, một lòng một dạ cùng hắn tiến quân vào giới giải trí, thiếu chút nữa náo loạn với gia tộc. Cuối cùng trả giá bao nhiêu đại giới, chỉ cần xem điểm này, Ngô Triết nguyện ý nâng niu, trân trọng, dỗ dành, cung phụng (gốc cv: phủng hống cung) Hoắc Lăng.

Huống chi so với những nghệ sĩ bình thường thích tạo scandal, nghệ sĩ nhà hắn thiên tư (tư chất) cao lại còn nỗ lực, dù trước hay sau khi thành danh đều giữ vững sự chuyên nghiệp trong công việc, sinh hoạt cá nhân đơn giản, giữ mình trong sạch, không có sở thích xấu, có thể nói là nghệ sĩ thiên sứ. Bởi vậy chỉ cần yêu cầu không vi phạm nguyên tắc, Ngô Triết có thể đồng ý đều đồng ý.

Nhưng lần này hắn thật sự không thể đáp ứng, không đơn giản chỉ vì sự nghiệp diễn xuất của nghệ sĩ nhà mình. Hợp tác nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã trở thành bạn bè thân thiết, sao hắn có thể trơ mắt nhìn bạn tốt đi đến con đường đen tối chứ!

Ngô Triết không ngừng lắc đầu: "Cậu đừng nghĩ không thông thế, chỗ bác gái để tớ tới ứng phó, không cần cậu nhọc lòng."

Người đại diện nhà mình hình như rất lâu rồi không cường ngạnh như vậy? Hoắc Lăng nhìn hắn, mày kiếm hơi nhíu, lộ ra một tia khó hiểu: "Cậu đối với thiếu phu nhân của tớ... có ý kiến?"

"Đó chính là Thịnh gia Tam thiếu phu nhân, tớ nào dám!" Ngô Triết quả thực cạn lời, lòng hắn gào thét, nhiều năm như vậy số lần hắn gặp mặt Tam thiếu phu nhân đếm qua không vượt quá năm ngón tay: Nghệ sĩ nhà hắn kết hôn, hai lần sinh nhật Tiểu Dục Kiệt. Giống hệt người xa lạ không tiếp xúc quá nhiều, hắn lấy đâu ra ý kiến?

Chẳng qua nhìn thấy tia ý cười ở khoé môi nghệ sĩ nhà mình, Ngô Triết hết chỗ nói, nghệ sĩ kỹ thuật diễn quá đỉnh cũng là gánh nặng, hại hắn thường xuyên bị lừa.

Tập mãi thành quen, Ngô Triết không kịp tức giận, nghiêm mặt nói: "Cậu nghiêm túc đi! Tớ nói thật, nếu thật sự không được thì để tớ gọi em họ tớ tới hỗ trợ. Đúng lúc con bé vừa nghỉ hè, nhiều lắm là nửa tháng, trước khi con bé khai giảng tớ chắc chắn sẽ trở về. Chung quy so với để thiếu phu nhân của cậu tới đây ổn hơn, cô ấy cũng không phải kiểu người biết chăm sóc người khác, tới đây ngoại trừ gia tăng phiền toái, còn có ích gì?"

Hoắc Lăng thu hồi vui đùa, lắc đầu nói: "Phiền toái em họ cậu cũng không tốt, người ta là cô gái nhỏ độc thân, sao lại để con bé ở chỗ tớ nửa tháng?"

"Nhưng lần trước cậu không nói như vậy." Ngô Triết rất kỳ quái, lúc trước Thịnh phu nhân hưng phấn gọi điện thoại theo chân bọn họ thương lượng việc này, hai người bọn họ rõ ràng đã thống nhất trí ý kiến, sao bỗng nhiên lại đổi ý?

Nghĩ tới khi mình bước vào bạn tốt đang cầm di động, Ngô Triết nhíu mày hỏi: "Cậu gọi điện thoại cho bên kia?"

Thấy Ngô Triết hỏi đến điểm mấu chốt, Hoắc Lăng cũng không úp mở, cười tủm tỉm nói: "Bà xã ngày mai xuất viện, Tiểu Kiệt còn biết đêm nay ở bệnh viện cùng mẹ, ngẫm lại ông xã như tớ hình như không tận chức, giờ chỉ có thể cố gắng bồi thường."

"Tớ sắp tin chuyện ma quỷ của cậu." Nếu không phải bận tâm hình tượng, Ngô Triết thật muốn trợn trắng mắt với người đối diện. Hắn biết thừa tính cách của bạn tốt, nếu đã quyết định, dù mình tận tình khuyên bảo đối phương cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

Ngô Triết chưa bao giờ cùng Hoắc Lăng cứng đối cứng, sự kiện lần này tất nhiên không ngoại lệ. Huống chi hắn không có lý do cường ngạnh, nói đến cùng đây vẫn là việc cá nhân của bạn tốt.

Cẩn thận sắp xếp từ ngữ, Ngô Triết mới chậm rì rì nói: "Tớ phản đối chuyện này không phải đứng ở lập trường công ty, tuy rằng bây giờ không phải thời điểm hoàn hảo để công khai, nhưng nếu thật sự muốn công khai, ảnh hưởng đối với cậu cũng không đến mức quá lớn, nhiều lắm là chúng ta phải gia tăng lượng công việc mà thôi. Tớ suy xét chính là cậu - Hoắc Lăng, năm đó nếu không phải vì đóng phim, cậu không cần kết hôn sớm như vậy. Giờ đã là thời đại nào rồi, sớm không thịnh hành chuyện ép duyên, nếu cậu và cô Tần hoà hợp, tớ chả buồn nói, nhưng hai ngươi kết hôn sắp tám năm rồi, nói thật quan hệ của cậu với cô Tần, còn không thân quen bằng em họ tớ đâu, vậy tính là kiểu gì?"

Ngô Triết đã trực tiếp xưng hô Tần Thi Nghi là cô Tần, thái độ mười phần rõ ràng: "Tớ luôn không đồng ý để cậu công khai, bởi vì nghĩ thời gian qua đi, nhà cậu, cậu và cô Tần, chắc hẳn đều có thể suy xét cẩn thận, thấy rõ dưa hái xanh không ngọt. Hai người còn trẻ, thật sự không cần thiết cột lấy nhau cả đời, hơn nữa vạn nhất về sau cậu gặp được người thích hợp? Giờ không công khai, nếu muốn tan, ảnh hưởng không đến mức quá lớn. Quan trọng nhất chính là Tiểu Dục Kiệt, cậu nhóc thân thiết với người nhà cậu hơn, cô Tần hầu như mặc kệ cậu nhóc, về sau cậu thật sự muốn tái hôn, đối với cậu nhóc ảnh hưởng không lớn, chỉ cần không bị truyền thông đào ra cậu nhóc là con người trước..."

Ngô Triết bên này đào tim móc phổi vì Hoắc Lăng tính toán, ngay cả đường lui đều nghĩ kỹ rồi. Hoắc Lăng nghe được một nửa liền bắt đầu xua tay: "Nghĩ cái gì thế? Nếu đã kết hôn, tớ không nghĩ tới việc ly hôn. Cậu nhọc lòng."

"Hai người không có tình cảm việc gì phải cột chung vào nhau?"

"Hôn nhân không tình cảm có rất nhiều, không thiếu một đôi như chúng tớ. Thêm nữa, chuyện kết hôn là do chính tớ gật đầu, dù lúc ấy có nguyên nhân, nhưng hiện tại chung quy không thể đạt được mục đích liền qua cầu rút ván?"

Nội tình năm đó, Ngô Triết vẫn biết một chút, nên không phục nói: "Đó không hoàn toàn là trách nhiệm của cậu, để thuyết phục bác trai, bác gái đồng ý cho cậu đóng phim có rất nhiều lý do. Nếu cô Tần bên kia đồng ý giải trừ hôn ước, cậu đã không cần bồi thường cuộc hôn nhân của chính mình."

Hoắc Lăng mím môi, lắc đầu nói: "Không thể lấy điều đó ra để trách cô ấy. Ý tứ của Tần gia bên kia, chính cô ấy cũng không làm chủ được."

Nói thì nói vậy, chứ đứng trên lập trường bạn bè, Ngô Triết không có hảo cảm gì với Tần Thi Nghi: "Nhưng cô ấy kết hôn với cậu nhiều năm như vậy, đừng nói là một bà xã đủ tư cách, chính Tiểu Dục Kiệt cô ấy còn mặc kệ. Tớ xem cô ấy cũng không phải muốn an tâm chung sống."

Đừng nhìn Ngô Triết đắm thân ở giới giải trí phồn hoa, quan niệm của hắn rất truyền thống, yêu cầu đối với bà xã nhất định phải là hiền thê lương mẫu. Bằng không thân là người đại diện kim bài, không thiếu tiểu minh tinh, tiểu mỹ nữ muốn nhào vào ngực hắn, Ngô Triết đều không dao động, tìm bạn gái là người ngoài giới làm nhân viên công vụ bình thường, yêu hai ba năm, đang bàn chuyện cưới hỏi.

Hoắc Lăng bật cười nói: "Yêu cầu của tớ và cậu không giống nhau, không được cử án tề mi, có thể tường an không có việc gì cũng không tồi. Gia đình như chúng tớ, kết hôn rồi sẽ không ly hôn, bây giờ còn có con trai, càng không cần thiết lăn lộn."

"Nói thì dễ nghe, vậy sao cậu không duy trì hiện trạng, còn lâm thời thay đổi chú ý, đồng ý đề nghị của bác gái?"

"Nhất thành bất biến (*) qua ngày quá lâu rồi, chung quy phải có điểm nước hoa."

Nhìn Hoắc Lăng dáng vẻ nghiêm trang, Ngô Triết lại không tiếc vạch mặt, nguýt một tiếng: "Tớ thấy cậu nghẹn lâu quá, tịch mịch khó nhịn."

Hoắc Lăng mắt đào hoa lập loè, sâu kín nói: "Rốt cuộc tớ không giống cậu, còn có thể thỉnh thoảng bay về nước..."

"Đó là tớ trở về xử lý chính sự!" Ngô Triết lườm anh, cầm di động đứng dậy, nghệ sĩ bộc phát ý tưởng, hắn phải an bài trước cho tốt, vạn nhất bị bại lộ cũng chiếm thế chủ động, không đến mức bị người khác bôi đen quá thảm.

***

Tần Thi Nghi bế cơ thể nhỏ thơm tho mềm mại của con trai, hiện tại cô vẫn chẳng hề hay biết ông xã trên danh nghĩa vừa quyết định một chuyện khiến cô trở tay không kịp.

Tần Thi Nghi bế con lên tầng về phòng bệnh. Nữ y tá lo lắng theo sau, sợ cơ thể bệnh nhân còn chưa hoàn toàn bình phục, hơn nữa ngày thường vừa nhìn liền biết Tần Thi Nghi là thiếu phu nhân hào môn sống trong nhung lụa chưa từng chịu khổ, nên muốn đưa tay ra hỗ trợ: "Cô Tần, cần tôi giúp không?"

Nghe lời này, Tần Thi Nghi chưa kịp phản ứng, tay nhỏ của Thịnh Dục Kiệt đang ôm cô bỗng nhiên buộc chặt, đầu nhỏ chôn trên bả vai cô. Tần Thi Nghi biết con trai cô đây là không tiếng động kháng nghị, tay cô nâng mông cậu nhóc lên, vui tươi hớn hở, cười nói: "Cảm ơn, không cần đâu, bế con trai tôi vẫn làm được."

Vừa dứt lời, Tần Thi Nghi cảm giác được con trai nghiêng mặt cọ vào cổ cô, làn da trẻ con mềm mại, cọ vào tựa như lông chim phất qua đáy lòng, khiến người ta mềm nhũn.

Khoé môi Tần Thi Nghi tươi cười càng thêm sáng lạn, nghĩ thầm hôm nay đáp ứng để con trai ở lại bệnh viện, hơn nữa dẫn cậu nhóc xuống dưới tản bộ, thật đúng là đáng giá.

Lúc này Thịnh Dục Kiệt muốn Tần Thi Nghi bế không phải bởi vì cậu nhóc đi mệt, mà vì khi bọn họ tản bộ ở dưới sân, có rất nhiều người bệnh cùng người nhà cũng xuống tản bộ, trong đó không thiếu những đứa trẻ tầm tuổi Thịnh Dục Kiệt, hầu như ai nấy đều được ba mẹ bế, chỉ có mỗi mình Thịnh Dục Kiệt là được mẹ dắt tay.

Trẻ con khó tránh khỏi đua đòi. Dù Thịnh Dục Kiệt trưởng thành sớm, nhưng chung quy vẫn là trẻ con, khó tránh khỏi hâm mộ khi chứng kiến các bạn nhỏ khác thân cận với ba mẹ.

Thần sắc này vừa vặn rơi vào mắt Tần Thi Nghi, cô một lòng một dạ muốn đối tốt với con trai, nên không nói hai lời bế anh bạn nhỏ lên. Ban đầu cậu nhóc còn hơi giãy giụa một chút, nhìn bạn nhỏ khác được bế thì hâm mộ, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy bị mẹ bế, chàng trai nhỏ không tránh khỏi thẹn thùng. Nhưng mà giãy giụa vô ích, cậu nhóc chỉ có thể thoả hiệp ôm lấy cổ mẹ, chôn mặt vào bả vai mẹ không cho người khác thấy.

Mấy động tác nhỏ đó, đều bị Tần Thi Nghi coi thành làm nũng, tâm tình cô vô cùng tốt. Mới qua mấy ngày, con trai đã làm nũng với cô, không phải chứng minh cô làm mẹ cũng không tệ lắm sao.

(*) Nhất thành bất biến: Đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro