Chương 38: Dụng ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Dụng ý

Tần Thi Nghi thật sự không nghĩ tới việc chạy đến phim trường của Hoắc Lăng biểu thị công khai chủ quyền. Nhưng nghe Tiểu Trương nói như vậy, cô khó mà không suy nghĩ sâu hơn.

"Em nói Elissa kia... cùng Thịnh, ba Tiểu Kiệt còn có liên lụy khác?"

Tiểu Trương nghe thấy vấn đề, khó tránh khỏi sửng sốt. Ngày hôm qua mình đã ám chỉ qua, cứ tính là lúc ấy chị Tần chưa nghe tới, chẳng lẽ sau đó cũng không lên mạng tra thử tư liệu của Elissa sao?"

Báo trí đưa tin tiểu biểu tạp Elissa kia có ý đồ với nam thần, tìm kiếm tràn lan trên mạng, truyền thông trong ngoài nước đã đưa tin mấy lần. Cư nhiên đến tận bây giờ chị Tần còn không có hiểu biết cơ bản về Elissa, xem ra đúng là thật sự tin tưởng không hề nghi ngờ nam thần!

Não bổ một chút hình ảnh tình cảm nam thần cùng bà xã vững chắc hơn vàng, Tiểu Trương cảm động, vội vàng giải thích: "Không có, anh Hoắc và Elissa không có quan hệ. Anh Hoắc ở ngoài công tác, luôn chú ý bảo trì khoảng cách với nữ nghệ sĩ, có tiếng là giữ mình trong sạch!"

Tiểu Trương bắt đầu tung hô nam thần nhà mình tới mức không hề áp lực, thao thao bất tuyệt: "Nhưng chị Tần biết đó, anh Hoắc lớn lên quá đẹp trai, lại có sức hút, fans nhan sắc của anh Hoắc bao hàm cổ kim nội ngoại..."

Tần Thi Nghi nhướn mày, nghe được một từ mới mẻ, nhịn không được nghi vấn hỏi: "Fans nhan sắc?"

Tiểu Trương bị Tần Thi Nghi nhìn đến mức hơi xấu hổ, giải thích: "Chính là đơn thuần thích nhan sắc vẻ ngoài của minh tinh, mặc kệ fans khác."

"Em cũng là fans nhan sắc?"

"Em... Trước kia khi em còn nhỏ. Hiện tại em đã bị sức hút từ nhân cách của anh Hoắc chinh phục."

Tần Thi Nghi gật đầu: "Em xem tác phẩm của anh ấy từ nhỏ đến lớn hả?"

Tiểu Trương tự xưng mặt dày hơn tường thành bị Tần Thi Nghi trêu chọc, cuối cùng không chống đỡ nổi, vội lảng sang chuyện khác: "Không phải chị Tần muốn hiểu thêm về Elissa sao?"

"Đúng vậy." Tần Thi Nghi gật đầu, tò mò hỏi: "Ý của em là Elissa cũng là fans nhan sắc của ba Tiểu Kiệt?"

"Ngược lại không phải, fans nhan sắc của anh Hoắc chỉ dám yy (ý dâm) ở trong đầu, Elissa hành động quá đáng, tuyên bố rõ muốn chén (cv: ngâm) anh Hoắc. Đúng là sắc đảm che trời!"

Tiểu Trương nhắc đến Elissa, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, giống như bị người mơ ước là ông xã của cô ấy vậy.

Tần Thi Nghi ngược lại không quá để ý, cười nói: "Em đã nói ba Tiểu Kiệt lớn lên đẹp trai, người ngoài không biết anh ấy đã kết hôn, có mấy người theo đuổi cũng rất bình thường mà."

Tiểu Trương hơi buồn bực, cái này gọi là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp. Sao chị Tần không để trong lòng như vậy chứ? Elissa đâu giống người theo đuổi, người đàn bà kia nổi tiếng là nữ vương sưu tập tem, đàn ông cô ta nhìn trúng, đều bị cô ta gạ ngủ vài lần. Giờ chỉ dư nam thần bị cô ta thổ lộ qua, ngồi trong lòng mà trước sau không hề loạn, chưa cho Elissa đắc thủ. Mặc kệ xuất phát từ tâm tư gì, Elissa đối với nam thần chắc chắn là nhất định phải đoạt được, đâu thể vì nam thần từ chối vài lần là có thể từ bỏ.

Nếu chị Tần chỉ đi vài vòng, chưa chắc đã có thể khiến Elissa biết khó mà lui. Danh sách săn tình của người đàn bà kia, không phải chưa từng có đàn ông đã lấy vợ. Vì thế chị Tần phải thể hiện thật hoàn hảo một phen, đả kích khí thế của Elissa, nói không chừng cô ta có thể thu tay lại.

Trong lòng Tiểu Trương sốt ruột, không nhịn được liền nói với Tần Thi Nghi: "Chị Tần không biết đó thôi, Elissa thích tìm bạn trai trong vòng, mặc kệ đã kết hôn, hay đang có bạn gái, chỉ cần cô ta coi trọng thì nhất định phải đoạt lấy. Chẳng qua vì cô ta lớn lên xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, nhân khí cũng cao, tính cách lại phóng khoáng, rất nhiều đàn ông bị dáng vẻ đó của cô ta..."

Tần Thi Nghi rốt cuộc nghe hiểu ám chỉ của Tiểu Trương, nhíu mày hỏi: "Ý của em là người này rất khó chơi?"

Tiểu Trương nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng chị Tần cũng có chút ý thức nguy cơ: "Không sai, cô ta rất nhiều lần trước mặt mọi người tỏ vẻ có hảo cảm với anh Hoắc. Anh Hoắc chưa từng đáp lại, cô ta cũng không buông tay. Chị Tần lần này chị đến phim trường, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị cẩn thận."

Tần Thi Nghi gật đầu, có vài phần lo lắng: "Vậy có phải cô ta sẽ coi chị là cái đinh trong mắt không?"

"Tất nhiên, hiện tại hai người chính là tình địch đó." Tiểu Trương vẫn như cũ thao thao bất tuyệt: "Cho nên hôm nay chị Tần nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp. Khí chất của chị rất tuyệt vời, không phải loại bình hoa ngực to não phẳng như Elissa có thể so sánh. Đến lúc đó chị ăn diện lộng lẫy, ánh sáng bắn ra bốn phía, tốt nhất khiến cho cô ta tự biết xấu hổ, về sau không dám tiếp tục lắc lư trước mặt anh Hoắc."

Tần Thi Nghi chỉ nghe vào tai được câu trước của Tiểu Trương, hoá ra cô cũng có tình địch?

Cô thì không sao cả, mặc kệ cô em tóc vàng mắt xanh nóng bỏng cạy hay không cạy góc tường của cô, cạy được hay không cạy được, cô đều không quan tâm. Chỉ là đối phương khẳng định không nghĩ như vậy, chắc chắc sẽ coi cô thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Phụ nữ ngoại quốc cao to, vạn nhất động tay...

Sắc mặt Tần Thi Nghi lo lắng sốt ruột, nghiêm túc nói: "Tiểu Trương, lát nữa em đi theo chị." Tiểu Trương tuy rằng thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức lực lại rất lớn, tính cách cũng không phải dạng mềm yếu dễ bắt nạt, mang theo Tiểu Trương bên cạnh, Tần Thi Nghi tốt xấu có thể an tâm hơn.

Tiểu Trương không ngờ tới mình chỉ ra chủ ý, chuyện tốt bực này lại rơi xuống đầu mình. Trong lúc nhất thời vui mừng đến mức khó có thể tự kiềm chế, kích động nói: "Tần, chị Tần, thật sự có thể chứ? Có thể khiến cho mọi người thêm phiền toái hay không?"

Trời ơi, Tiểu Trương cô cư nhiên có thể đến phim trường xem nam thần đóng phim? Tiểu Trương cô nhất định là người thắng trong nhân sinh mê muội!

Tuy rằng Tần Thi Nghi đã quyết định, nhưng cũng không dám tự quyết, cô nhấp môi nói: "Đợi lát nữa chị hỏi ba Tiểu Kiệt một tiếng. Nếu anh ấy không phản đối, vậy sẽ không có gì phiền toái."

Tiểu Trương cảm động gật đầu: "Chị Tần, chị tốt quá!"

Tần Thi Nghi bị phát thẻ người tốt bỗng thấy hơi xấu hổ, cô chỉ là muốn mang theo cận vệ mà thôi.

Tiểu Trương chìm trong cảm động mười phần nhiệt tình, lập tức đứng dậy: "Em xem tủ lạnh còn đồ ăn gì, có đủ giữa trưa hay không... Đúng rồi." Tiểu Trương bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Tần Thi Nghi: "Nếu mười một giờ rưỡi qua đó, có phải chị Tần và tiểu thiếu gia cũng ăn trưa ở phim trường không?"

Tiểu Trương nêu vấn đề này cũng không phải thật sự muốn hỏi ý Tần Thi Nghi, bởi vì cô ấy đã tự hỏi tự đáp: "Chắc chắn là như vậy, mười một giờ rưỡi đi, đến phim trường vừa đúng mười hai giờ. Chị Tần và tiểu thiếu gia ăn trưa về, vừa vặn có thể ngủ trưa một giấc. Xem ra anh Hoắc muốn chị Tần và tiểu thiếu gia đi đưa cơm để có người cùng ăn cơm."

Sắc mặt Tần Thi Nghi cứng đờ nghe Tiểu Trương phân tích, tự nhiên cảm thấy có vài phần đạo lý.

Còn phải cùng người nào đó ăn cơm, mỗi ngày đều như vậy cô thật sự sẽ không khó tiêu chứ?

Tiểu Trương ném quả bom xuống xong, liền đến tủ lạnh tìm tòi, rồi trở về nói với Tần Thi Nghi: "Chị Tần, tủ lạnh còn chút đồ ăn, có thể làm cá chình nướng, xương sườn kho tàu, canh hải sâm, lại xào thêm hai món rau xanh. Chị xem bữa trưa nấu vài món đồ ăn vậy đã đủ chưa?"

Tần Thi Nghi nhìn về phía Thịnh Dục Kiệt, cậu nhóc chớp mắt nói: "Mẹ ơi, con muốn ăn cánh gà."

Tần Thi Nghi liền nói: "Vậy làm thêm món cánh gà hấp đỏ trứng đi, tủ lạnh có cánh gà hay không?"

"Trên tầng có, em đi lấy ngay." Tiểu Trương nói xong liền xoay người, Tần Thi Nghi lại gọi cô ấy lại: "Chờ một chút, Tiểu Trương. Lát nữa đến đoàn phim thăm ban cũng không thể đi tay không. Em xem chúng ta nên chuẩn bị cái gì thì hợp lý?"

Tiểu Trương kinh ngạc hỏi: "Chị Tần muốn tự tay chuẩn bị sao, không ra ngoài mua?"

"Tự mình chuẩn bị một phần, lại ra ngoài mua thêm một chút." Tần Thi Nghi cũng có suy tính của mình. Mặc dù thế nào, bây giờ bọn họ là người nhà của Hoắc Lăng. Tuy Hoắc Lăng ở trong nước địa vị cao, nhưng muốn lăn lộn ở nước ngoài chắc hẳn không dễ dàng. Cứ tính cô không giúp được chuyện bận rộn, cũng không thể khiến cho người ta thêm phiền: "Lần đầu tiên đến thăm ban, vẫn nên dụng tâm một chút thì tốt hơn."

"Chị Tần nói đúng." Tiểu Trương cong cong đôi mắt, thầm nghĩ chị Tần thật đúng là vì nam thần suy xét khắp nơi. Tiểu Trương liền nghiêm túc tự hỏi một chút, rồi kiến nghị: "Thật ra em có học qua một vài món ăn vặt. Chỉ là khẩu vị khác biệt, không biết đồ ăn vặt của chúng ta bọn họ bên này ăn có quen không? Nên em cảm thấy vẫn nên dựa theo khẩu vị của bọn  họ thì tốt hơn, nướng chút bánh mì nhỏ hoặc bánh kem nhỏ được chứ?"

"Chị cũng muốn chuẩn bị một ít bánh ngọt kiểu Tây Âu, nhưng mà chị chỉ biết nướng bánh kem, vấn đề là phim trường nhiều người như vậy, bánh kem mang đến đó sẽ khó chia..."

Ánh mắt Tiểu Trương sáng lên, nói: "Nếu không làm bánh bích quy đi? Trong nhà có đủ nguyên liệu, cách làm không khó, chị Tần và tiểu thiếu gia đều có thể động thủ."

Tần Thi Nghi rất hứng thú, hỏi: "Chị nhớ rõ trong nhà có một bộ khuôn đúc hình gấu nhỏ, lúc thu dọn đã cất vào hành lý mang theo qua đây đúng không?"

Bởi vì anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt thích đồ ngọt, tuy rằng cậu nhóc thích ăn bánh kem nhất, nhưng thỉnh thoảng thím Lưu sẽ thay đổi khẩu vị cho anh bạn nhỏ, nướng chút bánh bích quy nhỏ gì đó. Vì thế thím Lưu còn cố ý chuẩn bị mấy bộ khuôn đúc chuyên dụng hình động vật nhỏ để nướng bánh quy, lúc sắp xếp hành lý liền kiến nghị Tần Thi Nghi mang một bộ qua đây.

Tiểu Trương gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy nướng bánh bích quy đi." Tần Thi Nghi nói xong liền nghiêng đầu vỗ vỗ đầu nhỏ của Thịnh Dục Kiệt: "Bảo bối làm cùng mẹ nhé?"

Cậu nhóc gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập hứng thú bừng bừng: "Vâng ạ."

***

Cả buổi sáng, Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt chỉ làm một việc này.

Bởi vì đoàn phim có mấy chục trên trăm người, vì bảo đảm tất cả mọi người đều nhận được quà tặng, nên số lượng phải chuẩn bị có hơi lớn, mà lò nướng trong nhà dung lượng không đủ, chia làm bốn năm mẻ nướng.

Thành công nướng xong mẻ bánh bích quy đầu tiên, Tần Thi Nghi liền tự tay làm toàn bộ quá trình. Tiểu Trương chỉ đạo cho hai mẹ con một lần, rồi vội vàng làm việc của mình. Tần Thi Nghi mang theo bánh bao nhỏ hứng thú bừng bừng, hai mẹ con bận rộn đến vô cùng vui vẻ.

Nướng bánh quy nhỏ xong, Tần Thi Nghi lại nướng bánh kem nhỏ chuẩn bị mang tới đoàn phim cho anh bạn nhỏ làm món ngọt tráng miệng sau bữa ăn.

Tiểu Trương đang vùi đầu xào rau bỗng nghĩ đến cái gì, móc di động từ trong túi ra nhìn thoáng qua, lập tức giật mình gọi: "Chị Tần, sắp đến mười một giờ rồi. Chị không mau đi trang điểm đi?"

Tần Thi Nghi mới vừa cất bánh kem vào tủ lạnh, quay đầu kinh ngạc nhìn Tiểu Trương: "Trang điểm gì?"

Buổi sáng vừa mới nói một đống lớn với chị Tần, chẳng lẽ chị Tần vẫn không nghe vào tai? Tiểu Trương gấp đến độ muốn giậm chân, nói chuyện chẳng thèm giữ ý nữa: "Đương nhiên là đi thị uy, để Elissa biết chị Tần không phải người dễ bắt nạt!"

Tần Thi Nghi nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô tự xem xét cẩn thận kiến nghị của Tiểu Trương. Tất nhiên cô suy xét tính khả thi của kế hoạch mặc trang phục lộng lẫy, không phải giống như Tiểu Trương nói để ra ngoài biểu thị công khai chủ quyền, mà cô nghĩ nếu tự dựng cho mình khí thế cao quý lạnh lùng, khiến người khác vừa gặp liền cảm thấy không dễ bắt nạt, như vậy Hoắc Lăng có rước lấy nợ đào hoa, giống cô em Elissa gì đó, cũng không dám tùy tiện tìm cô phiền toái?

Tưởng tượng như vậy, Tần Thi Nghi liền gật đầu, dắt con trai bên cạnh nói: "Bảo bối, đi giúp mẹ chọn quần áo."

Anh bạn nhỏ đại khái cũng nghe được đối thoại giữa Tần Thi Nghi và Tiểu Trương, tuy rằng chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cơ bản vẫn phân biệt được mẹ muốn chọn quần áo gì. Vậy nên Tần Thi Nghi vừa mới mở tủ quần áo ra, anh bạn nhỏ liền không nói hai lời chỉ ngay vào chiếc áo khoác bắt mắt nhất trong tủ: "Mẹ mặc cái này."

Tần Thi Nghi chần chờ lấy chiếc áo khoác ra, đứng ở trước gương so đo ướm thử, rồi vội lắc đầu: "Không thích hợp, chiếc áo khoác này quá dài."

Cậu nhóc lại chỉ chỉ xuống dưới tủ quần áo, bộ đồ được Tần Thi Nghi mang tận sang đây nhưng lại bị cô đè dưới tủ không cho cơ hội thấy ánh măt trời, mỗi ngày đều hận tận trời cao là có ý gì không cần nói cũng biết.

Tần Thi Nghi liên tục lắc đầu: "Không được, quá long trọng..."

Chưa cần nói cô căn bản sẽ không đi giày cao gót, hơn nữa bản thân áo khoác này cũng quá đường hoàng, mặt trên là kiểu dáng âu phục, áo gió cắt may lưu loát, đường cong đơn giản, là đại bài phong điển hình. Vốn Tần Thi Nghi rất thích, nhưng đặc biệt đập vào mắt là hoạ tiết hoa hồng Trung Quốc quá nổi bật.

Tuy rằng da trắng mặc màu đỏ càng hiện rõ khí thế, nhưng đây là lần đâu tiên Tần Thi Nghi đến phim trường thăm ban, mặc long trọng như vậy, Hoắc Lăng sẽ nghĩ cô như thế nào?

Huống hồ Tần Thi Nghi mang bộ đồ này tới, chỉ nghĩ để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Dưới tình huống bình thường cô chưa từng có ý định mặc.

Lại không ngờ rằng lần này anh bạn nhỏ kiên trì ngoài ý muốn, khuôn mặt nhỏ căng đến nghiêm túc, ngửa đầu nhìn Tần Thi Nghi: "Mẹ liền mặc cái này, đẹp."

Vì gia tăng độ đáng tin cậy trong lời nói của chính mình, cậu nhóc còn rất kiên định gật đầu hai cái.

Hai mẹ con ai nấy đều không muốn thỏa hiệp, lẳng lặng đối diện nhau.

Cuối cùng vẫn là Tần Thi Nghi không lay chuyển được con trai cô, nhận mệnh: "Bên trong mặc cái gì?"

Mắt anh bạn nhỏ sáng lên, lon ton chạy đến trước tủ quần áo của Tần Thi Nghi, khiễng chân rút chiếc váy đen dài từ trong tủ ra: "Mẹ mặc cái này."

Tần Thi Nghi tiếp nhận quần áo, nhìn nhìn, rồi thầm nghĩ con trai cô biết phối hợp quần áo như vậy, trưởng thành ngàn vạn đừng biến thành hoa hoa công tử như bác hai cậu nhóc mới tốt. Tần Thi Nghi không lập tức thay quần áo, mà bế cậu nhóc lên, đi đến trước tủ quần áo: "Nên chọn quần áo cho Tiểu Kiệt."

Chọn quần áo cho Thịnh Dục Kiệt, nhìn con trai thay quần áo xong, Tần Thi Nghi dắt cậu nhóc tới phòng khách xem TV. Sau đó cô mới trở về phòng chuẩn bị trang điểm.

Tần Thi Nghi vừa mới thay quần áo xong, thì nhận được điện thoại của Hoắc Lăng. Hoắc Lăng thông báo cho cô trợ lý và tài xế đã xuất phát, tầm khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến, để các cô chuẩn bị sẵn sàng.

"Cái kia, em và Tiểu Kiệt nướng chút bánh bích quy, chuẩn bị mang tới đoàn phim chia cho mọi người, anh xem có thích hợp không?"

Hoắc Lăng dường như hơi bất ngờ, giọng nói mang theo ý cười từ trong điện thoại truyền ra: "Vẫn là Thi Nghi suy nghĩ chu đáo. Anh vốn bảo Tiểu Lâm lúc trở về, mua chút đồ ăn ở nhà hàng gần đó mang qua đây."

"Cứ mua đi, em không biết bánh bích quy mình nướng mọi người có thích ăn hay không?"

"Được." Người đàn ông ở phim trường gọi điện thoại, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều so với ngày thường, nghe cứ như là thủ thỉ bên tai: "Vất vả cho em."

"Không có gì." Tần Thi Nghi không có tiền đồ đỏ hết cả tai, bởi vì bây giờ trong phòng chỉ có một mình cô, không cần cố kỵ hình tượng. Tần Thi Nghi bịt tai trộm chuông che vành tai lại giả vờ không biết, nói với đầu kia: "Lát nữa em muốn kêu Tiểu Trương đi cùng, đồ hơi nhiều, có tiện không anh?"

"Tiện, cứ để cô ấy đi cùng mẹ con em qua đây đi." Đối với loại chuyện nhỏ này Hoắc Lăng luôn không thích so đo.

Tắt điện thoại, Tần Thi Nghi ổn định tinh thần, ngồi xuống trước bàn trang điểm bắt đầu bôi lau. Chú ý cách mặc quần áo như vậy, đương nhiên trang dung cũng nên phối hợp hài hoà, đánh son môi màu đỏ thẫm càng thích hợp hơn.

Mấy ngày nay Tần Thi Nghi có ý thức học tập kiến thức phương diện này, tuy chưa thể nói là tinh thông, nhưng ít nhất cũng rút ra được một hai phần tâm đắc.

Bên này Tần Thi Nghi hoàn thành xong lớp trang điểm, Tiểu Lâm và Tiểu Hứa tới đón người cũng đến rồi. Anh bạn nhỏ gõ cửa phòng nói: "Mẹ ơi, chú Lâm và chú Hứa đến rồi."

"Mẹ xong rồi đây." Tần Thi Nghi thay giày cao gót, dẫm lên rồi đi thử hai bước, phát hiện không khó khăn như cô tưởng tượng. Chắc hẳn do cơ thể nguyên chủ quen thuộc, giống như lái xe, đã trở thành bản năng.

Tần Thi Nghi yên tâm mở cửa. Anh bạn nhỏ đang ngửa đầu nhìn mẹ, trên mặt tràn ngập kinh ngạc cảm thán: "Mẹ thật xinh đẹp!"

"Nhưng mẹ sẽ không bế con được." Tần Thi Nghi vân vê khuôn mặt con trai, trên mặt cô cười đến rụt rè, trong lòng không tránh khỏi vui ý.

Được khích kệ như vậy, cứ tính là con trai cổ vũ, cô cũng rất vui vẻ.

Trên khuôn khuôn mặt của Thịnh Dục Kiệt hiện ra ý cười, chủ động đem tay nhỏ nhét vào trong tay Tần Thi Nghi, mười phần săn sóc: "Mẹ nắm tay con là được rồi."

Tiểu Trương đóng gói cẩn thận tất cả đồ vật, giao từng cái cho Tiểu Lâm và Tiểu Hứa đứng ở cửa: "Hộp này là canh, cẩn thận đừng để bị đổ. Những cái khác đều là bánh bích quy chị Tần và tiểu thiếu gia chuẩn bị tặng cho đoàn phim. Phiền hai người cầm giúp, còn dư lại để tôi xách là được rồi..."

Nói xong, Tiểu Trương giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Tần Thi Nghi, nháy mắt cũng kinh diễm: "Chị Tần, bộ trang phục này của chị quá đẹp! Đã lâu không thấy chị mặc như vậy!"

Tiểu Trương vừa kêu, Tiểu Lâm cùng Tiểu Hứa không nhịn được ngẩng đầu nhìn qua, đáy mắt đồng dạng hiện lên kinh diễm.

Ngày hôm qua thời điểm bọn họ tới, bà xã anh Hoắc không trang điểm mà để mặt mộc, tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng so với ăn diện lộng lẫy thì hoàn toàn bất đồng. Bà xã anh Hoắc vừa sửa soạn, nháy mắt liền trở nên loá mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía không thua bất kỳ minh tinh nào, khó trách tại sao có thể bị anh Hoắc nhìn trúng hơn nữa cưới về nhà.

Bị nhiều đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Tần Thi Nghi khó tránh mất tự nhiên, liếc mắt nhìn anh bạn nhỏ bên cạnh, giải thích: "Tiểu Kiệt nhất quyết bảo chị phải mặc như vậy."

"Ánh mắt tiểu thiếu gia thật tốt. Chị Tần mặc vậy quá đẹp, so với lần đầu tiên em gặp chị còn cảm thấy kinh diễm hơn." Tiểu Trương cười tít mắt hướng về phía Thịnh Dục Kiệt giơ ngón tay cái, nghĩ nghĩ lại thấp thỏm hỏi: "Chỉ là Tần tỷ, chị có nói với anh Hoắc sẽ mang em đến phim trường không ạ?"

"Nói rồi, xuất phát thôi." Tần Thi Nghi vừa nắm tay con trai đi về phía cửa, vừa hỏi: "Đồ vật đã lấy đủ chưa?"

Tiểu Trương vẻ mặt kích động dơ hai cái hộp giữ nhiệt cực lớn lên, bám theo phía sau bước chân Tần Thi Nghi, giống như sợ chậm một chút sẽ bị ở lại trông nhà: "Chị Tần, đồ vật đều đã lấy đủ, em nhờ trợ lý Lâm bọn họ cầm canh và bánh bích quy giúp."

Tần Thi Nghi gật đầu, nói với Tiểu Lâm và Tiểu Hứa: "Chị chuẩn bị chút bánh bích quy, tới lúc đó phiền toái các em chia cho nhân viên công tác ở đoàn phim."

Tiểu Lâm theo bản năng nói: "Anh Hoắc còn dặn dò em đến nhà hàng gần phim trường..."

"Chị biết, lát nữa đến phim trường thuận tiện lấy đi." Tần Thi Nghi cười nói: "Không biết các em ăn cơm chưa? Tiểu Trương làm cho các em chút cánh gà, chỉ là số lượng không nhiều lắm..."

Hai thanh niên không ngờ bà xã Boss chiếu cố tới bọn họ, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Quá phiền toái chị dâu, bọn em ăn ở phim trường ăn là được rồi."

"Cũng không nhiều lắm, coi như đồ ăn vặt đi. Lần sau có cơ hội, sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút." Tay mấy nhân viên công tác đều xách đầy đồ vật, Tần Thi Nghi chỉ xách túi của mình và nắm tay con trai. Vào thang máy, cô liền chủ động đè cửa, một bên nói: "Tay nghề của Tiểu Trương rất không tồi."

Tiểu Trương nghe vậy, lập tức cười nói: "Hai người muốn ăn cái gì, có thể nói với tôi, nếu rảnh tôi sẽ nấu cho!"

Trên đường đến phim trường, anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt có chút hưng phấn, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi tài xế Tiểu Hứa: "Chú Tiểu Hứa, còn bao lâu nữa mới đến ạ?"

"Nhanh thôi, khoảng năm sáu phút nữa sẽ đến phim trường."

Tần Thi Nghi không khỏi có chút khẩn trương, tuy rằng cô thản nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nhưng tay nắm tay con trai lại hơi dùng sức, may mà anh bạn nhỏ hưng phấn nên không phát hiện ra.

Thời điểm sắp đến phim trường, Tiểu Hứa dừng xe ở nhà hàng một lát. Tiểu Lâm vào nhà hàng, xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn qua đây, cộng thêm những gì Tần Thi Nghi chuẩn bị, đồ vật liền có chút đồ sộ. Lúc đoàn người tiến vào phim trường, động tĩnh không nhỏ.

Cái gọi là phim trường, thực tế chính là thuê một cái nhà xưởng cực kỳ lớn, bày đầy đạo cụ và thiết bị, có vẻ lộn xộn, rất nhiều nhân viên công tác ở hiện trường, không gian một mảnh áp lực. Nhưng đây chỉ là cảm giác của Tần Thi Nghi khi vừa mới bước vào cửa lớn, sau đó cô bị một đám người nhiệt tình vây quanh, không còn thời gian quan sát hoàn cảnh hiện trường.

Thịnh Dục Kiệt nắm chặt tay Tần Thi Nghi, mắt to tràn đầy tò mò đánh giá một vòng, nhìn thấy người treo ở trên không trung, ánh mắt cậu nhóc sáng rực lên, vui mừng chỉ vào người đó nói với Tần Thi Nghi: "Là ba!"

Tần Thi Nghi khom lưng bế con trai lên, dặn dò: "Ba đang làm việc, chúng ta nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy ba con."

Những người khác trong đoàn đội của Hoắc Lăng cũng qua đây, hỗ trợ xách đồ xách đồ, đón tiếp đón tiếp. Tiểu Lâm ở bên cạnh giới thiệu: "Chị dâu, đây là chuyên viên trang điểm của anh Hoắc - chị Trịnh, chị cùng chị Trịnh đến phòng nghỉ ngồi trước một lát, em đi phát đồ vật xuống."

Chị Trịnh thấy Tần Thi Nghi nhìn sang, vội cười nói: "Chị dâu cứ gọi em là Tiểu Trịnh, anh Hoắc quay xong cảnh này sẽ có thể nghỉ ngơi, chị đi nghỉ trước một lát nhé?"

Tần Thi Nghi vừa định gật đầu, cậu nhóc trong ngực lại ôm cổ cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con muốn ở chỗ này xem ba đóng phim."

Chị Trịnh nghe vậy liền kiến nghị: "Nếu không em dọn cái ghế dựa qua đây, chị dâu cùng con trai ngồi ở bên này xem? Lúc quay phim đạo diễn yêu cầu rất nghiêm khắc, không cho người không liên quan tới gần, sợ ảnh hưởng đến diễn viên phát huy."

Tần Thi Nghi gật đầu nói: "Được, bọn chị ở chỗ này xem, phiền toái em."

Nhờ Hoắc Lăng ở đoàn phim nhân duyên tốt ban tặng, sau khi Tần Thi Nghi ngồi xuống, không ngừng có người qua đây chào hỏi cô. Ban đầu chỉ có phó đạo diễn hay mấy nhân viên công tác có chút chức vụ, sau đó đại khái do thấy bánh bao nhỏ trong ngực Tần Thi Nghi quá đáng yêu, một vài nữ nhân viên không nhịn xuống nổi cũng đi lên đáp lời. Đám chị em nước ngoài đùa với bánh bao nhỏ giống như rất thân quen, khiến cho người vây quanh Tần Thi Nghi càng ngày càng nhiều.

Vì thế chờ Hoắc Lăng quay xong, từ trên dây thép xuống, ngẩng đầu nhìn qua đã không thấy mặt bà xã và con trai đâu.

Tiểu Lâm chia đồ vật xong, liền bày trận địa sẵn sàng đón quân địch canh giữ ở trong vòng vây. Hoắc Lăng mới từ trên dây thép xuống, Tiểu Lâm đã ôm khăn lông vọt tới trước mặt. Hoắc Lăng hơi nhíu mày, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Sao không dẫn họ tới phòng nghỉ?"

"Tiểu thiếu gia muốn ở hiện trường xem anh đóng phim." Không giống với nhân viên công tác khác, Ngô Triết xem như còn tín nhiệm Tiểu Lâm, nên trước khi đi đã cho Tiểu Lâm thông não một chút về Hoắc Lăng.

Bây giờ Tiểu Lâm đã biết của cải nhà ông chủ. Vì theo Hoắc Lăng nhiều năm, ngược lại Tiểu Lâm không có ý tưởng gì khác về anh, chỉ là đối với người nhà ông chủ, khó tránh khỏi có chút kinh sợ, đặc biệt là con trai của ông chủ, kia chính là tiểu thiếu gia hào môn, cháu trai trưởng đó, nhân vật vô cùng quý giá!

Tiểu Lâm bất tri bất giác liền theo Tiểu Trương bắt đầu gọi "Tiểu thiếu gia".

Hoắc Lăng nghe Tiểu Lâm trả lời, hơi gật đầu, bước chân nhẹ nâng đang định đi qua, thì bị trợ lý đạo diễn gọi lại: "Christ, đạo diễn mời cậu qua một chuyến!"

"Được." Hoắc Lăng chuyển bước chân, vừa đi về hướng đạo diễn, vừa thì thầm với Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm nghe xong gật đầu, xoay người đi về hướng Tần Thi Nghi.

Kỳ thật Tần Thi Nghi nhìn thấy Hoắc Lăng quay xong, cũng hơi do dự không biết có nên lập tức dẫn con trai tiến lên hay không? Nhưng mà nhớ tới lời chị Trịnh nói đạo diễn không cho người không liên quan tới gần, cô sợ mình tùy tiện hành động chạm vào kiêng kị, khiến Hoắc Lăng thêm phiền toái, nên vẫn quyết định ngồi bất động tại chỗ. Nếu có việc, Hoắc Lăng chắc chắn sẽ cho người qua đây gọi.

Quả nhiên, Tiểu Lâm đột phá vòng vây, nói với Tần Thi Nghi: "Chị dâu, anh Hoắc đến chỗ đạo diễn, nên để em tới mời chị đi qua một chuyến, chào hỏi một tiếng."

Tần Thi Nghi hơi giật mình: "Đạo diễn?"

Cô chỉ là người nhà nho nhỏ, cùng đạo diễn chào hỏi cái gì?

Tiểu Lâm muốn nói cho Tần Thi Nghi biết anh Hoắc được đạo diễn thưởng thức, coi như bạn vong niên. Cứ tính bây giờ anh Hoắc không gọi bà xã và con trai qua chào hỏi, đạo diễn biết hai người đến, cũng sẽ chủ động đề nghị. Chẳng qua nơi này là phim trường, nói loại lời này dễ bị người khác để ý, nên Tiểu Lâm chỉ cười cười, không giải thích thêm.

Tần Thi Nghi nắm tay con trai đứng lên. Bỗng nhiên được đi chào hỏi đạo diễn quốc tế nổi danh, ngẫm lại thật đúng là quá kích động.

***

Bên kia, mấy người đạo diễn, nhà sản xuất, hai nam chính Khải Luân cùng Hoắc Lăng đang nói chuyện sôi nổi. Đạo diễn trao đổi chuyện diễn xuất với hai nam chính xong, liền chuyển đề tài, chỉ vào đồ vật trên bàn nói với Hoắc Lăng: "Christ, nghe nói bà xã và con trai cậu qua đây, còn chuẩn bị cả quà tặng, thật sự quá tri kỷ."

Hoắc Lăng nhún vai: "Bọn họ ở nhà không có việc gì nên tự mình nướng chút bánh bích quy, cũng không biết hương vị thế nào."

Đạo diễn cười nói: "Hoá ra cậu chưa được ăn thử, xem ra là vinh hạnh của chúng tôi."

Nhà sản xuất cũng cười: "Tôi làm chứng, hương vị quả thật không tồi, vừa đúng lúc đói bụng, bà xã cậu đưa quà tặng quá kịp thời."

So với hai người đàn ông trung niên là đạo diễn và nhà sản xuất, phản ứng của Khải Luân càng mãnh liệt hơn, một quyền của hắn dừng ở trên vai Hoắc Lăng: "Thật quá đáng, cậu cư nhiên trộm kết hôn, đến con trai cũng có! Cậu có biết buổi sáng lúc Alex nói chuyện này, tôi kinh ngạc tới mức làm rơi cả điện thoại không!" Alex là người đại diện của Khải Luân.

"Làm sáng tỏ một chút, lúc tôi kết hôn, còn chưa quen cậu đâu. Cho nên tiền cậu mua di động mới, đừng đòi chỗ tôi." Trước kia Hoắc Lăng đã nhận thức Khải Luân, quan hệ tạm coi là không tồi. Sau trận này cùng nhau đóng phim, hợp tác hoà hợp vui vẻ, hai người ở chung đều rất tùy ý.

Khải Luân theo anh khoa trương nói: "Mơ đi nhé! Cậu làm tổn thương tôi, nên không những phải trả tiền di động mới, mà còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần trong lòng tôi."

Quả nhiên giống như Tiểu Lâm đoán, đạo diễn ở bên cạnh hỏi Hoắc Lăng: "Bà xã cậu đâu? Tôi đang gấp không chờ nổi muốn xem bảo bối nhỏ cậu ẩn dấu nhiều năm trông như thế nào đây."

Hoắc Lăng cười nói: "Chờ lát nữa dẫn bọn họ qua đây chào hỏi mọi người một tiếng."

Khải Luân bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hướng Hoắc Lăng làm mặt quỷ nói: "Christ ẩn dấu nhiều năm như vậy, bà xã cậu hôm nay đột nhiên chạy đến thăm ban, sẽ không phải vì tin tức hai ngày nay chứ?"

Hoắc Lăng buông tay: "Nên cậu muốn tôi bồi thường tổn thất như thế nào?"

"Cảm giác tồn tại không cao, phóng viên không buồn chú ý đến, trách tôi sao?" Khải Luân mắt trợn trắng, lại trêu chọc nói: "Chẳng qua không biết, Christ lại nghe lời bà xã như vậy?"

Đạo diễn cũng cười "Ha ha", trêu chọc: "Christ, nghe nói chỗ các cậu có phong tục phạt quỳ bàn phím đúng không? Vì cứu vớt cậu từ nước sôi lửa bỏng, thông cáo ngày mai sẽ để cậu viết cho hay, giải thích rõ ràng quan hệ của cậu với Elissa."

Chút trình độ trêu chọc này, căn bản không đả kích nổi Hoắc Lăng. Hoắc Lăng mười phần thản nhiên gật đầu: "Vậy làm phiền."

Nói xong, Hoắc Lăng dường như cảm giác được cái gì, hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy hai mẹ con càng đi càng gần, anh cong môi: "Bọn họ tới."

Mấy người khác cũng sôi nổi ngẩng đầu, theo ánh mắt Hoắc Lăng nhìn qua, giây tiếp theo, giọng Khải Luân khoa trương vang lên: "Thượng đế, bảo bối nhỏ nhà cậu lớn lên quá đáng yêu, giống như một thiên xứ nhỏ xinh đẹp. Tôi cũng không nhịn được muốn ôm về nhà nuôi."

Thịnh Dục Kiệt thông cảm mẹ cậu nhóc đi giày cao gót, không muốn Tần Thi Nghi bế, mà gắt gao nắm tay cô, bước chân ngắn nhỏ bước từng bước một, cho nên đi hơi chậm.

Anh bạn nhỏ lần đầu tiên theo ba ra ngoài gặp bạn bè, nên tâm tình hơi nhảy nhót và chờ mong, hiếm khi không xụ mặt, thậm chí thời điểm khi mọi người nhìn qua, anh bạn nhỏ còn rất phối hợp lộ ra nụ cười đáng yêu. Kết quả cư nhiên nghe thấy bạn ba dùng từ "xinh đẹp" hình dung cậu nhóc, khóe miệng tươi cười của anh bạn nhỏ cứng lại, trong lòng có chút buồn bực, cậu nhóc là nam tử hán, sao có thể xưng là xinh đẹp?

Xem ra bạn ba không đáng tin cậy lắm. Cậu nhóc nhấp cái miệng nhỏ, ngạo kiều nghĩ.

Hoắc Lăng nghe Khải Luân nói, xụ mặt đáp: "Vậy không được, cậu có thể về nhà tự mình sinh một đứa."

"Sinh một đứa còn phải nuôi lớn, phiền toái lắm. Tôi đã gấp không chờ nổi muốn một đứa con đáng yêu giống con trai cậu, anh bạn nhỏ xinh đẹp tên là gì?"

Đừng thấy Thịnh Dục Kiệt tuổi còn nhỏ, bạn bạn nhỏ con nhà người ta có tên tiếng Anh, đúng chuẩn phong cách tây. Nghe được tên tiếng Anh của cậu nhóc, Khải Luân lập tức tiến lên một bước, cứ như quen thuộc lắm bế anh bạn nhỏ lên: "Fernando, ta tên là Khải Luân, là bạn tốt của ba cháu. Nhưng mà cháu đừng gọi ta là chú, ta tuổi trẻ anh tuấn, không thể bị cháu gọi già như vậy."

Anh bạn nhỏ tuy rằng bất mãn vì bạn ba dùng từ hình dung con gái để hình dung cậu nhóc, nhưng vẫn rất lễ phép chào hỏi Khải Luân. Khải Luân bế Thịnh Dục Kiệt đi đến trước mặt đạo diễn và nhà sản xuất, khoe khoang nói: "Nhìn xem, anh bạn nhỏ này có phải cực kỳ đẹp trai hay không? Lớn lên có vài phần □□ giống tôi!"

Đạo diễn cười to nói: "Cậu dám nói lời này, cẩn thận Christ đập cậu."

Khải Luân quay đầu lại, đắc ý lườm Hoắc Lăng một cái: "Yên tâm đi ông bạn già, tuy rằng cậu ta treo dây thép so với tôi giỏi hơn, nhưng đánh nhau chưa chắc đã thắng nổi tôi."

Hoắc Lăng chỉ cong môi, căn bản không để ý tới Khải Luân khiêu khích, bất động thanh sắc cầm tay Tần Thi Nghi, thấp giọng nói: "Đi thôi, theo anh qua chào hỏi đạo diễn và nhà sản xuất một tiếng."

Tần Thi Nghi hơi hơi dùng sức rút tay, kết quả rút không ra, chỉ có thể nhận mệnh để Hoắc Lăng dắt, đi theo anh đến trước mặt đạo diễn và nhà làm phim.

"Đây là bà xã tôi, Shirley." Hoắc Lăng giúp đỡ hai bên giới thiệu: "Đây là đạo diễn David, nhà sản xuất Tony, Khải Luân chắc hẳn em đã biết, anh liền không giới thiệu." Lúc Hoắc Lăng giới thiệu mọi người cho Tần Thi Nghi, vẫn như cũ nắm tay cô, toàn bộ quá trình không buông ra, không thể không nói hành động này của anh giúp tâm tình vốn dĩ rất căng thẳng của Tần Thi Nghi bình tĩnh xuống, cô lộ ra nụ cười khéo léo theo chân bọn họ chào hỏi: "Chào mọi người."

Đàn ông nước ngoài quả nhiên hài hước lại có phong độ, đạo diễn lập tức cười nói: "Trước khi gặp Shirley, tôi còn đang kỳ quái vì sao Christ nghĩ không thông thể? Tuổi trẻ đẹp trai, tại sao không hưởng thụ cuộc sống thêm hai năm nữa, mà sớm lao vào phần mộ hôn nhân. Giờ coi như tôi hiểu rõ, nếu tôi là Christ, tôi cũng muốn nhanh chóng đem cô cưới về nhà giấu đi!"

Khải Luân cười phụ họa lời đạo diễn nói, không buông tha bất cứ cơ hội nào để trêu ghẹo Hoắc Lăng, nhà sản xuất ngược lại tò mò nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi: "Phát âm Shirley nghe có chút quen tai, cô từng sống ở nước Anh?"

Hoắc Lăng nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi một cái, gật đầu nói: "Bà xã tôi sống ở Edinburgh từ nhỏ, tốt nghiệp đại học mới về nước."

"Khó trách nghe quen tai như vậy, bà xã tôi cũng lớn lên ở Edinburgh." Tony nhìn Tần Thi Nghi trên mặt nhiều thêm một tia ý cười: "Gần đây cô ấy thường xuyên tưởng niệm cố hương, Shirley có rảnh thì đến nhà tôi làm khách, chắc hẳn giữa hai người sẽ có rất nhiều đề tài để nói."

Tần Thi Nghi nhìn thoáng qua Hoắc Lăng, đối phương cười dài nhìn cô, cô bỗng nhiên có chút minh bạch dụng ý thật sự của Hoắc Lăng vì sao phải một hai dẫn cô đến thăm ban, liền hướng Tony cười nói: "Đương nhiên tiên sinh, đây là vinh hạnh của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro