Chương 14 (HE) + Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai tượng này tôi đều mua."

Tiêu Chiến đờ đẫn quay đầu sang, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước sau như một. Nam nhân nhận lấy hai tượng đất, đưa cho anh.

"Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến khó lòng tin nổi, ngỡ như mình nhìn lầm, "Em..."

Vương Nhất Bác khẽ khoát tay "Chuyện rất dài dòng, chẳng lẽ anh muốn nói hết ở đây sao?"

Tiêu Chiến trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi Vương Nhất Bác, muốn hỏi bấy lâu nay em đi đâu, thoát chết như thế nào. Anh còn muốn nghiêm túc thổ lộ những tình cảm mà trước đây mình vẫn luôn giấu tận đáy lòng.

Muốn nói cho em ấy, trái tim vốn phủ một lớp băng đã sớm nhờ em ủ ấm mà tan chảy.

"Đi thôi" Tiêu Chiến gật nhẹ đầu, dẫn hắn đến một quán trà gần đó.

Tiêu Chiến rót hai ly trà đặt xuống, thẳng thắn mở miệng với Vương Nhất Bác "Thật xin lỗi."

Xin lỗi vì anh chà đạp khinh thường tấm chân tình của em, xin lỗi vì anh mãi đắn đo chuyện đúng sai phải trái, xin lỗi bởi anh không thể bảo vệ em trọn vẹn, xin lỗi bởi lẽ rõ ràng đã yêu em nhưng mãi không thừa nhận đẩy đôi ta rơi vào những tổn thương không đáng có.

Khuôn mặt Vương Nhất Bác có hơi run rẩy. Hắn nhấp môi hớp trà sau đó chậm rãi mở miệng "Không cần, tôi đây không gánh nổi."

Một câu phá hủy tất thảy những lời Tiêu Chiến định nói ra.

Tiêu Chiến dường như nhớ tới điều gì, âm thanh run rẩy hỏi "Chu Hoa đâu? Em cùng cậu ấy trở về mà phải không."

"Bịch."

Tay Vương Nhất Bác nổi lên gân xanh, bóp mạnh ly nhựa trong tay đến méo mó hình dạng. Hắn lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, trong lòng có chút nổi nóng.

"Chết rồi."

Tiêu Chiến trừng to mắt, anh còn tưởng Chu Hoa đã trốn thoát cùng với Vương Nhất Bác.

"Ngày đó cậu ấy chạy đến đẩy tôi vào thông đạo đã đào sẵn trước đó, sau đó dẫn nổ bom."

"Cậu ấy khẩn cầu tôi để cậu ấy đi dẫn lửa, bởi vì cậu ấy muốn theo Hoàng Kim Phú, tôi hiểu tâm nguyện của cậu ấy cũng thành toàn cho hai người." Vương Nhất Bác nói.

"Vậy tại sao em lại không quay về quân đoàn, ai cũng nghĩ em đã bỏ mạng rồi." Tiêu Chiến hỏi.

"Tôi chán nản, tôi mệt mỏi đến không chịu được." Vương Nhất Bác nói, "Bị cho là chết rồi cũng tốt, dù sao tôi cũng chuẩn bị rời khỏi đây."

Tiêu Chiến đứng vọt lên, anh nhìn Vương Nhất Bác, có phần không tin nổi nói "Em muốn đi? ... Nhưng mà anh ... Anh..."

Vương Nhất Bác khoát tay cắt ngang lời Tiêu Chiến, hắn ngẩng đầu nhìn anh, khí thế không hề suy giảm, "Nơi này chẳng còn gì đáng để tôi lưu luyến. Hay là Tiêu Chiến anh muốn nói, anh yêu tôi sao? Nực cười chết mất."

Ngày ấy giây phút xông lên Vương Nhất Bác đã nghĩ kỹ, lần liều mạng này nếu may mắn có thể trở về nhất định sẽ chặt đứt hết thảy tưởng niệm trước đó, cố gắng vì bản thân mà sống tốt một lần. Con tim này quá lâu không nhận được hồi đáp, đã thôi nồng nhiệt, lạnh dần, tê liệt, cuối cùng chết lặng.

Tiêu Chiến ngồi xuống, cúi đầu lại một lần nữa nói câu thật xin lỗi.

Vương Nhất Bác có chút bực bội, hắn không muốn lúc nào người khác cũng chỉ biết nói xin lỗi thật có lỗi với hắn, được tích sự gì chứ?

"Giả như em đoán đúng." Tiêu Chiến thăm dò nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, "Anh phát hiện chân tình anh đặt ở nơi em thì sao."

Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn Tiêu Chiến đang gục đầu xuống, người mà mình hằng tâm tưởng, náo loạn bao năm qua chỉ vì muốn giành được trái tim người ấy, người thủ lĩnh ngang ngạnh lúc này lại cúi đầu xuống nói anh yêu mình.

Không ngờ sẽ được thấy hình ảnh như thế này.

Vương Nhất Bác cảm giác mũi mình ê ẩm, rất muốn khóc lại thật muốn bật cười, hắn siết chặt nắm đấm, đứng dậy muốn rời đi.

"Vương Nhất Bác, em!" Tiêu Chiến nghe được tiếng vang vội vàng đứng lên muốn đuổi theo hắn, nào ngờ Vương Nhất Bác lại đột nhiên dừng bước.

"Đã quá trễ rồi Tiêu Chiến, Chu Hoa và Hoàng Kim Phú cũng chết rồi, thời buổi loạn lạc không dung nổi chân tình. Tôi không muốn vì anh mà liều chết lần nữa, buông tha lẫn nhau chẳng phải là kết thúc tốt nhất sao." Vương Nhất Bác nói, "Tiêu đồng chí yêu quý, thứ lỗi tại hạ không nhận nổi, cáo từ."

Tiêu Chiến lần này không còn đuổi theo nữa. Anh ngóng theo bóng dáng Vương Nhất Bác dần đi xa, cuối cùng không ngăn được giọt lệ trong suốt chảy dài.

Khi xưa đẩy em ra cũng là anh, lúc này giữ em lại cũng là anh, anh đã chẳng còn tư cách ấy nữa.

Tiêu Chiến quay lại chỗ ngồi, cầm lấy ly trà Vương Nhất Bác vẫn chưa uống xong một hơi cạn sạch.

Vương Nhất Bác chạy ra bên ngoài, lách người giấu mình vào một ngõ hẻm. Hắn từ từ thả lỏng người, miệng thở hổn hển. hắn không ngờ Tiêu Chiến sẽ nói với mình những lời này. Rõ ràng đã buông tay, nhưng không ngăn được nỗi đau âm ỉ.

Hắn lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, nuốt trọn xuống hai viên, dựa vào tường chầm chậm ngồi xuống.

Hắn bị kẹt trong thông đạo hai ngày một đêm, gắng hết sức đào ra ngoài lại cảm thấy đau bụng, chạy chưa bao xa đã hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ, một đại thúc năm sáu mươi tuổi ngồi đấy đưa cho hắn mấy lọ thuốc, bảo hắn bị viêm dạ dày, nếu như không điều trị ổn thỏa sẽ dẫn đến ung thư bao tử.

Chính bản thân Vương Nhất Bác cũng không biết lúc này mình sống còn ý nghĩa gì nữa, hẳn là bản năng giữ hắn còn tồn tại.

Vương Nhất Bác thoáng nhìn thuốc trong tay, vung tay ném xuống đất, bó gối khóc nức nở. Hắn muốn khóc trôi hết thảy những uất ức phải chịu đựng trong đời.

***

Năm 1945. Nước Mỹ.

"Hi" một người ngoại quốc mái tóc vàng hoe bước vào gian phòng, "Mr. Wang, all thing is end." (Cậu Vương, mọi thứ thế là đã kết thúc.)

"Yeah" Vương Nhất Bác thoáng nhìn qua người bạn thân này, mắt nhìn tin tức trên TV. Nhật Bản đã chính thức ký kết đầu hàng ở Trung Quốc, cuộc kháng chiến kéo dài 14 năm cuối cùng cũng kết thúc.

Hắn nhìn thấy Tiêu Chiến đeo quân hàm thượng tướng, nghiêm túc đứng trong hàng ngũ đoàn đại biểu Trung Quốc. Bốn năm chẳng hề lưu lại anh chút dấu tích thời gian, vẫn anh tuấn như thuở nào, duy chỉ giữa hai đầu lông mày càng thêm phần kiên định và tuyệt tình, khuôn mặt cũng được mài thêm góc cạnh.

"Congratulaion to you." (Chúc mừng cậu nhé!) Tóc vàng ngồi xuống, nhấp môi cà phê vừa pha xong trong tay.

"Thank you." Vương Nhất Bác nói, đôi mắt vẫn dán chặt vào TV.

Trên màn hình Tiêu Chiến vẫn luôn thẳng tắp rực rỡ như vậy, có vị trí dành riêng trong đoàn Trung Quốc, mà sau tất cả, anh và mình đã mỗi người một ngả.

"Tom, do you believe missing?" (Cậu có tin vào bỏ lỡ không?) Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu hỏi, hắn không hề cảm nhận được trên khuôn mặt mình đã đẫm đầy nước mắt.

Tóc vàng sửng sốt một chút, gã nhìn thoáng qua TV, tựa như đã hiểu gì đó, lắc đầu "Mr. Wang, don't be sad, come and try again." (Cậu Vương, đừng nản lòng, hãy bỏ qua và cố gắng lần nữa thử xem.)

"I just believe mistake. I don't know what happened to you, however, don't let you regret." (Tôi tin chỉ là sai lầm. Cho dù tôi không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng mà đừng nên để bản thân phải hối tiếc.)

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Thank you. But you are wrong, I have missed already." (Cảm ơn nhé. Nhưng cậu đã sai, tôi đã để vuột mất rồi.)

"No." Tóc vàng nói, "I have a good message for you." (Không đâu. Tôi có tin vui cho cậu này.)

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn về phía gã. Chỉ thấy tóc vàng ra ngoài mở cửa, từ sau cửa kéo ra một người.

"Thời gian qua anh ấy hay đến chỗ tôi, nhưng đều len lén nhìn cậu, sau đó hỏi thăm tin tức của cậu. Nhưng mà hôm nay, tôi cảm thấy mình cần phải dẫn anh ấy đến gặp cậu." Tóc vàng nói, "Nghe nói anh ấy cùng cậu trước kia là đối thủ chính trị, bây giờ không còn chiến tranh, nơi này còn là nước Mỹ, không giống với khi đó." (Lời tác giả: Mình phiên dịch không nổi nữa, mọi người tự cho là tiếng Anh đi nha.)

Vương Nhất Bác đã nghe không rõ tóc vàng đang luyên thuyên gì nữa, hắn si ngốc nhìn người ở cửa. Hắn cho là mình sắt đá có thể khiến tâm lặng như nước, giếng cạn không gợn sóng*, nhưng hắn sai rồi. Dấu chân người đã đặt vào tim mình sao có thể dễ dàng xóa bỏ.

*Giếng cạn không gợn sóng (古井无波): không còn bận tâm

"Lão Vương." Vương Nhất Bác nhìn khuôn miệng có chút râu ria đang nhấp mở của Tiêu Chiến, "Chiến tranh chấm dứt rồi, anh cũng đã từ chức. Bây giờ đến Mỹ không nơi nương tựa, em nhận nuôi anh được không?"

Tóc vàng dùng tiếng Trung sứt sẹo giật dây Vương Nhất Bác, "Đúng đấy, người ta không còn chốn dung thân nữa rồi."

Vương Nhất Bác không để ý đến gã, hắn chỉ cảm thấy ánh nhìn này, tựa như dừng lại cả một đời.

***

Phiên ngoại

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nghịch ngợm nhảy nhót trên mặt giường lộn xộn. Tiêu Chiến hơi khó chịu mở mắt ra, thoáng dùng sức, đã cảm thấy xương thắt lưng đau đến mức khiến anh gần như không xuống giường được.

"Chiến ca anh tỉnh rồi." Vương Nhất Bác có chút áy náy nhìn anh, "Hôm qua là em không tốt, không nghĩ đến anh sẽ đến Mỹ nên có hơi không kiềm chế được."

Tiêu Chiến đỏ mặt bịt miệng Vương Nhất Bác không cho hắn tiếp tục phun lời xấu xa. Đêm qua Vương Nhất Bác cho anh trải nghiệm thể lực thanh niên nhỏ hơn mình 6 tuổi là như nào, lúc này ký ức vẫn còn như mới.

"Thế nào, kỹ thuật có tiến bộ hơn hẳn lúc trước không." Vương Nhất Bác hỏi.

"Ừm, tiến bộ ghê gớm." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác đắc ý, mượn bả vai hắn lảo đảo đứng dậy vào phòng bếp.

Vương Nhất Bác đã chuẩn bị nước trái cây cùng bò bít tết sẵn sàng đâu vào đấy, trên miếng bò bít tết tươi sốt còn bốc hơi xì xèo.

"Nước ngoài hay ăn những món này à." Tiêu Chiến có chút mới lạ cắm một khối thịt thả vào miệng, nhìn thoáng qua mặt mũi tràn đầy mong đợi của Vương Nhất Bác, "Không tệ chút nào, không ngờ thiếu gia nhà mình còn biết tự nấu ăn đó."

Bản thân Tiêu Chiến không hề chú ý tới mình trong lúc lơ đãng lại gọi đối phương như vậy, thậm chí lật mở lại thân phận và quá khứ khi ấy.

Vương Nhất Bác mím môi thì thầm "Anh ơi"

Tiêu Chiến cũng ý thức được mình nói sai, ngượng ngùng nhìn Vương Nhất Bác, "Xin lỗi nhé...Anh..."

"Không sao đâu." Vương Nhất Bác cắt nhanh bò bít tết nhẹ nhàng nhét vào trong miệng Tiêu Chiến, "Anh à, chúng ta lúc này chỉ là những người hết sức bình thường trong lòng nước Mỹ mà thôi."

Trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu, hắn không bận tâm những thứ khác, chỉ hi vọng có thể mãi sống vui vẻ như thế này.

Tiêu Chiến ngây ngẩn người, anh nghe ra sự hèn mọn cùng cảm giác bất an của Vương Nhất Bác.

Hơn ai hết, anh càng thấu hiểu những lo lắng của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hẳn cho rằng mình yêu em ấy là bởi lần chiến dịch đó em ấy nguyện đứng mũi chịu sào, may mắn khiến mình cảm động, mới đến tìm em ấy.

Nghĩ đến đây Tiêu Chiến có chút đau lòng, Vương Nhất Bác đã từng kiêu ngạo tùy ý như thế, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt ai, lúc này lại có phần hèn mọn nói với mình em ấy mong hai ta bình an hạnh phúc một đời.

Tiêu Chiến đứng dậy bước qua, đến gần ôm eo Vương Nhất Bác, nghiêm túc nâng khuôn mặt hắn, mắt đối mắt nói "Vương Nhất Bác, anh yêu em."

Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người. Hắn lần đầu tiên đường đường chính chính nghe ba chữ này từ miệng Tiêu Chiến, nhưng chẳng hiểu tại sao, lại chua xót đến muốn khóc.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không hề phản ứng, có chút sốt ruột. Anh tiến tới gần khuôn mặt Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên. Anh hôn không hề có quy tắc chỉ biết cuốn lấy đôi môi, đầu lưỡi thăm dò sâu vào muốn tiến thêm một bước.

Vương Nhất Bác nhanh chóng phản ứng lại, dùng tay vịn chặt gáy Tiêu Chiến, nắm lấy quyền chủ động, hơi cúi đầu xuống ngậm chặt cánh môi mềm mại, mang tính xâm lược lấn chiếm thành trì.

Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Chiến lúc này mới buông lỏng.

Hai người hôn đến mức hô hấp bắt đầu có chút gấp gáp, mới coi như dừng lại. Vương Nhất Bác vẫn chưa thỏa mãn nhấm nháp bờ môi ướt át, đôi mắt dường như phủ thêm một tầng ánh sáng.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến có chút thở hổn hển, "Anh đã sẵn sàng cùng em chung sống một đời, chúng ta sớm đã không còn nợ ai."

"Anh chỉ muốn bù đắp lại những lời chưa kịp tỏ bày mà thôi."

Vương Nhất Bác rốt cuộc không nén nổi nụ cười, hắn nắm chặt tay Tiêu Chiến, nói "Này người yêu dấu của em ơi, lặp lại ba chữ đó lần nữa được hông."

"Lời hay không nói hai lần." Tiêu Chiến nói, "Thấy tình cảm của anh là được."

"Đành vậy." Vương Nhất Bác giả vờ tiếc nuối nói, nhưng mặt mũi thiếu điều viết lên dòng chữ hôm nay ông đây hạnh phúc chết đi được.

"Ăn sáng xong em cạo râu giúp anh, cứ đâm vào em suốt. Sau đó em dẫn anh dạo phố, anh cũng 34 rồi còn gì, phải tranh thủ trải nghiệm cuộc sống." Vương Nhất Bác nói.

"Em dám chê anh già á." Tiêu Chiến đá nhẹ Vương Nhất Bác dưới bàn một cái.

"Không dám không dám." Vương Nhất Bác vội vàng nịnh nọt, hàm hàm hồ hồ nuốt một miếng thịt bò, "Bạn trai em trông trẻ hơn em nhiều."

"Miệng lưỡi trơn tru." Tiêu Chiến cười.

Sau khi cơm nước xong, Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị cạo râu. Trước đó do chiến sự nên không có thời gian chăm chuốt bản thân, mình vậy mà từ một hoa đán da mịn thịt mềm lại sống thành một hán tử xuề xòa.

Một bàn tay ấm áp vươn tới thoa nhẹ kem quanh cằm anh.

Tiêu Chiến không chịu ngẩng đầu, "Vương Nhất Bác, em làm gì vậy?"

"Không phải vừa bảo cạo râu giúp anh à." Vương Nhất Bác rút thanh dao cạo trong giá đỡ, cẩn thận thao tác trên khuôn mặt đang đối diện tấm gương của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, an tâm tận hưởng phục vụ tận tay này.

Vương Nhất Bác nhìn tay mình chằm chằm, sợ trầy thương Tiêu Chiến, chậm rãi, vụn râu đen rơi đầy trên sàn, lộ ra khuôn mặt nhẵn nhụi của anh.

"Ôi trời, Chiến ca." Vương Nhất Bác nói, "Cạo râu xong trông trẻ hơn biết bao nhiêu, anh mới vị thành niên thôi hả."

Tiêu Chiến cười hì hì. Anh nhìn mình trong gương, thật ra năm tháng vẫn lưu lại vết tích, nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt như nhân chứng của thời gian.

Tiêu Chiến đột nhiên có chút buồn vô cớ, anh nói với Vương Nhất Bác "Anh giờ đã hơn ba mươi, thân thể chịu không nổi giày vò. Em phải tự chăm sóc mình thật tốt, anh có khi không sống thọ không biết chừng."

Giữa hai đầu lông mày mang theo lo âu không thể nào nói rõ.

"Nói linh tinh gì đấy." Vương Nhất Bác có chút tức giận vòng lấy cổ Tiêu Chiến, "Ba mươi mấy mới chỉ trung niên, đôi mình nhất định sống dài sống dai đến già bảy tám mươi tuổi, không được nói bậy bạ."

"Còn nữa, chăm sóc anh là trách nhiệm cả đời này của em, em xưa nay chưa bao giờ nói suông." Vương Nhất Bác vô cùng chân thành nói.

Khuôn mặt Tiêu Chiến lộ ra vẻ cảm động.

"Đi thôi, hôm nay người yêu dẫn anh ra ngoài chơi." Vương Nhất Bác lôi kéo Tiêu Chiến, "Dẫn anh thưởng thức xem hương vị cà phê chính cống là như nào, còn lâu mới giống cái vị ngọt như sữa trong nước."

Vào tiệm, Vương Nhất Bác chọn một phần nhỏ bánh gatô cùng hai ly cà phê mocha ngồi vào bàn bên cạnh cửa sổ, đẩy bánh gatô cho Tiêu Chiến.

"Bánh gatô là món thương hiệu của tiệm này đó, mới lấy ra từ trong tủ lạnh thôi." Vương Nhất Bác khoanh tay nhìn Tiêu Chiến, "Mấy năm qua những lúc không vui em thường ngồi đây ăn bánh gatô như thế này."

"Em không ăn hở?" Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác lắc đầu."Anh không phải đã tới tìm em rồi sao. Em không còn lý do để không vui nữa."

Tiêu Chiến nhếch miệng, nhấm nháp khối bánh vừa bỏ vào miệng, lớp kem mềm mịn vừa chạm vào đã tan ra, từng chút ngọt ngào thấm đầy miệng tràn ra cả mắt. Anh ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, người người tấp nập trên phố, muôn hình muôn vẻ, ngựa xe như nước. Mỗi người đều đang bôn ba vì tương lai chưa biết trước được.

"Hòa bình thật tốt." Tiêu Chiến thì thầm một câu.

"Gì cơ?" Vương Nhất Bác không nghe rõ.

"Không có gì." Tiêu Chiến nói.

"Mứt quả anh đâu." Tiêu Chiến đột nhiên nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, bất mãn nói "Nợ anh bao năm như vậy, có phải nên trả cả vốn lẫn lãi luôn không."

"Tất nhiên rồi." Vương Nhất Bác trả lời, "Quãng đời còn lại em sẽ chầm chậm trả cho anh."

Hoàn toàn văn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro