Chương 1 : Thói quen giả ngoan hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Say rượu quả là việc tra tấn con người ta nhất trên cõi đời này.

Nếu không phải sau vài giờ, cồn mang đến tác dụng phụ khiến người ta chán ghét, chắc chắn anh sẽ thích uống rượu hơn.  Tiêu Chiến nằm trên thảm, vừa mở mắt ra đã nghĩ như vậy đấy.

Anh vịn sô pha, gắng gượng đứng dậy, đầu đau như búa bổ.   Tiêu Chiến với lấy viên Ibuprofen* trên bàn trà bỏ vào miệng rồi lôi di động ra nhìn giờ.

13:24

(*Ibuprofen: là thuốc giảm đau, hạ sốt, chống viêm xương khớp, trị các chứng viêm xương khớp mãn tính, còn trị cả đau bụng kinh =))

Dây thần kinh kí ức bị cồn làm chết lặng rốt cuộc cũng bắt đầu chậm chạp vận chuyển. Anh chợt nhớ ra 6 giờ tối nay có cuộc họp báo phim điện ảnh của Vương Nhất Bác . Anh lấy được vé VIP nên dĩ nhiên phải đến xem rồi.

Vương Nhất Bác là ngôi sao nhí xuất thân diễn viên. Năm nay tuy mới 20 tuổi, nhưng tính tuổi nghề cũng đã được 14 năm. Cậu ra mắt lúc mới 6 tuổi, đóng vai thời thơ ấu của nam chính. Chrysalism.wp

Năm đó, bộ phim ấy là quán quân rating, giúp cậu trở thành ngôi sao nhí được hoan nghênh nhất. Tuy nhiên, cũng chính vì nguyên nhân đó mà về sau,  Vương Nhất Bác đóng không ít tác phẩm điện ảnh, nhưng vẫn luôn luẩn quẩn trong vòng sao nhí.

Sau đó, cậu ngừng diễn mấy năm để tập trung thi đại học, biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng. Thậm chí, cậu còn không tham gia khảo thí nghệ thuật mà lại thi đại học như bao học sinh phổ thông khác. Khiến mọi người kinh ngạc hơn, đó là cậu chọn Khoa vật lý của Đại học P*.

Kì quân sự của tân sinh kéo dài bao lâu,  Vương Nhất Bác chiếm hot search bấy lâu.

(*Đại học P hay P đại: tên gọi tắt của Đại học Bắc Kinh.)

Cậu thật sự rất kín tiếng. Sau khi vào đại học, tần suất đóng phim vốn đã ít lại càng ít hơn. Công chúng vốn cho rằng cậu muốn rời khỏi giới giải trí, chuyên tâm học hành thì Vương Nhất Bác lại vì một bức ảnh mà leo lên hot search.

Bức ảnh chụp lúc cậu đang chơi bóng rổ. Quả bóng cam bay thẳng vào rổ, ghi điểm. Đường cong cơ bắp rắn chắc. Mái tóc ngắn làm tôn lên khuôn mặt góc cạnh. Mồ hôi chảy xuống, đọng lại dưới cằm. Cặp mày hơi nhăn lại vì cú ném, chi tiết này bị đèn flash làm cho mơ hồ không rõ, nhưng ở góc độ chụp lén, được vậy đã là quá tốt rồi. Từng đường từng nét đều tràn ngập khí công.

Trời xui đất khiến thế nào, Vương Nhất Bác – người vẫn luôn bị định hình trong thân phận ngôi sao nhí, bỗng dưng được phong cho danh hiệu "hormone di động", lơ đãng một cái đã chuyển mình, đi lên con đường "Alpha" đang được ưa chuộng.

Chẳng cần nhắc đến sở thích theo đuổi thần tượng của nữ sinh trung học, ngay cả các chị gái lớn tuổi hơn cậu cũng chẳng thể chống cự lại cạm bẫy hormone này.

Sau khi trưởng thành,  Vương Nhất Bác gần như không hề đóng phim truyền hình, ngay cả phim tình yêu cũng không nhận. Phong cách diễn của cậu luôn nhất quán, đa số đều là phim về đề tài hiện thực. Nếu có đóng phim thương mại, thì hầu hết cũng về đề tài khoa học viễn tưởng.

Ngay cả bộ phim điện ảnh lần này, mãi mới có một nữ chính, thế nhưng lại là quan hệ chị em. Bởi vậy,  Vương Nhất Bác luôn bị cư dân mạng mắng là "Nam diễn viên lãng phí giá trị nhan sắc nhất". Nhưng cho dù vậy, chỉ cần cậu tham gia chương trình giải trí, fan và cư dân mạng đều sẽ điên cuồng "liếm" nhan sắc này.

Tiêu Chiến cũng vào thời điểm cậu chuyển hình tượng mới bắt đầu yêu mến.

Lúc ấy, anh đang ở nước ngoài du học, tình cờ nhìn thấy bức ảnh  Vương Nhất Bác đang chơi bóng rổ, sau đó cảm thấy tỉ lệ dáng người và đường cong cơ thể của cậu đều vô cùng hoàn mĩ. Vì thế, tự dưng muốn vẽ tranh cho cậu. Sau đấy, Tiêu Chiến vẽ một bức màu nước rồi đăng lên Weibo, không biết tại sao fan của cậu tìm được, chia sẻ điên loạn. Bức tranh cứ thế mà hot.

Anh cũng tự nhiên trở thành fan đại thần, đại họa sĩ trong fandom

Tiêu Chiến nhìn mình trong gương, phát hiện tóc hơi dài rồi, nên cắt thôi. Anh với lấy bó bút vẽ đã được bó lại, tháo lấy dây chun làm bút vẽ văng đầy ra bàn, sau đó buộc tóc qua quít lại.

Anh mở tủ quần áo, tìm sơ mi trắng mặc vào, sau đó đeo khẩu trang đen rồi ra khỏi cửa.

Lúc đến hội trường, đoàn phim còn chưa tới. Tiêu Chiến chụp một bức ảnh đăng lên Weibo, vừa đăng đã có một đám nhảy vào bình luận:

[Công tử như ngọc: A a a Summer thái thái* cũng đi sao!!!]

(*Thái thái: cách gọi thể hiện sự ngưỡng mộ, yêu mến với các họa sĩ, đại thần trên mạng.)

[Alpha đệ nhất vũ trụ: Đm, Summer thái thái! Summer thái thái không phải đang ở nước ngoài sao a a a mị kích động quá!]

[Mị là Vương phu nhân: Má ơi, mong chờ được anh gặp quá~]

[Dã độ vô nhân C Vương Nhất Bác*: A em cũng đang ở hội trường nè. Thái thái cách sân khấu gần quá, má ơi, lẽ nào là vé VIP hử?]

(* Câu thơ trong bài "Trừ châu tây giản" của Vi Ứng Vật, có nghĩa là "Giữa đồng quạnh vắng, con thuyền tự quay ngang.)

[Anh đây là ngầu nhất: Đm, VIP? Trưởng fandom cũng không gần được thế đâu.]

Để các chị em khỏi phải phỏng đoán nhiều, Tiêu Chiến đành phải chọn bừa một fan để trả lời:

[Tsing_Summer: Được bạn cho vé.]

Thật trùng hợp! Vừa mới trả lời xong, "thằng bạn cho vé" – Hứa Kỳ Sâm đã gửi tin nhắn đến.

[Tiêu Chiến , hôm nay tao có việc không đi được, đã nói với ban tổ chức rồi, xin lỗi nha.]

[Không sao, tao đến hội trường rồi.]

Tiêu Chiến  gửi xong tin nhắn, ngón tay cầm di động xoay vòng vòng.

Hứa Kỳ Sâm là một tác giả trẻ. Vương Nhất Bác lần này diễn vai nam chính trong phim điện ảnh cải biên từ tiểu thuyết của hắn.

Nhắc đến cũng thấy khéo, Tiêu Chiến với Hứa Kỳ Sâm là bạn học cấp 3, còn là bạn chí cốt tâm giao. Vé VIP hôm nay là mời hắn, nhưng tiếc là tác giả lại không tới được.

Đợi nửa tiếng vẫn chưa thấy bắt đầu, Tiêu Chiến cảm thấy hơi nhàm chán. Anh ra khỏi hội trường, đi qua một hành lang dài tới sảnh ngoài. Gu thẩm mĩ của khách sạn này cũng không tệ lắm, anh ngắm nghía bức tranh của Goya* treo trên tường, có vẻ là hàng nhái chất lượng cao.

(* Francisdo de Goya (30/3/1746- 16/4/1828): là một họa sĩ trường phái lãng mạn và thợ in người Tây Ban Nhan gốc Aragon. Ông là một họa sĩ hoàng gia trong triều đình Tây Ban Nha và là một nhà ghi chép biên niên sử.)

Đang mải nhìn thì lưng bỗng bị người nào đó va mạnh phải, làm anh đứng không vững, điện thoại cầm trong tay cũng bị văng ra.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn thì thấy phía sau có mấy người cây đen đóng bộ đang vây quanh một người đeo kính râm. Người này còn cao hơn mấy tay bảo an. Tiêu Chiến ngay lập tức nhận ra đó chính là Vương Nhất Bác

Cùng lúc đó, Vương Nhất Bác cũng ý thức được hành vi thô lỗ của bảo an bên mình. Cậu vội vàng dừng lại, nhanh nhẹn khom lưng xuống, nhặt điện thoại bị rơi của Tiêu Chiến lên rồi vươn tay qua đám người, đưa điện thoại cho anh, động tác vô cùng trôi chảy.

– Xin lỗi anh. – Giọng  Vương Nhất Bác khá trầm ổn, nghe không giống một cậu nhóc mới 20 tuổi chút nào, pha trộn giữa cảm giác thiếu niên với đàn ông thành thục, cực kì mị lực.

Xung quanh có rất nhiều fan vây quanh, bắt đầu phát ra những tiếng thét chói tai, giơ di động lên chụp lại cảnh này. Hành động ấm áp thế này của thần tượng mà đăng lên Weibo thì nhất định sẽ được blogger chia sẻ, có khi còn nhận được cảm tình của người qua đường.

Đây là lần đầu tiên anh tới gần Vương Nhất Bác như vậy. Cuộc gặp gỡ tình cờ này thật bất ngờ, thế nhưng Tiêu Chiến cũng không quá căng thẳng. Anh nhoẻn miệng cười, để bản thân trông thật ôn hòa, lễ độ:

– Không sao đâu, cảm ơn cậu.

Tiêu Chiến đưa tay ra nhận lại di động trên tay cậu, đồng thời còn làm như vô tình mà cọ khẽ vào ngón tay Vương Nhất Bác

Chắc tầm khoảng nửa giây...

Trên mặt Vương Nhất Bác dường như chẳng có biểu cảm gì hoặc có thể nói là không hề phản ứng lại. Tiêu Chiến thấy nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười. Cho đến khi Vương Nhất Bác rời đi, anh cũng quay về hội trường.

Quả nhiên thẳng từ đầu đến chân.

Lúc đi vào, fan Vương Nhất Bác đang phát miễn phí đồ tiếp ứng. Một em gái mười bảy mười, tám tuổi chặn anh lại, hỏi:

– Anh đẹp giai, anh là fan ai thế? Có cần đồ tiếp ứng không?

Tiêu Chiến đang đeo khẩu trang, cười cong cong mi mắt, dịu dàng nói:

– Có chứ.

Em gái kích động mở túi ra, bên trong có banner, huy hiệu, vòng tay và gậy tiếp ứng.

– Anh muốn lấy cái nào?

Tiêu Chiến lấy một cái huy hiệu, dịu dàng nói câu cảm ơn rồi đeo huy hiệu trước ngực, về vị trí của mình.

Đúng giờ, cuộc họp báo bắt đầu. MC nói vài câu mở màn, sau đó dàn diễn viên cũng lần lượt lên sân khấu.

Bộ điện ảnh này chuyển thể từ tiểu thuyết "Hải âu" của Hứa Ký Sâm, kể về thanh niên Âu Tử không nghề, không nghiệp, bị lừa đến Thái Lan, rồi được người quen giới thiệu công việc, hàng năm buôn bán hải sản từ thuyền đánh cá chở về, trở thành "Tôm nô". Cuối cùng, bằng sức chính mình tìm lại được đường quay về.

Vương Nhất Bác sắm vai chính – người trẻ tuổi "Tôm nô". Vì để hình tượng sát với nhân vật,  Vương Nhất Bác phải giảm gần 10 kg. Lúc quay phim cần thể hiện bộ dạng da bọc xương, bệnh tật. Trang phục rách rưới, quần đùi dài đến gối, toàn thân bẩn thỉu không thể cọ rửa sạch. Mặt cậu bị che kín bởi những vết thương do hàng năm ra khơi. Đầu vai với lưng đen đen, đỏ đỏ. Gần như không ai có thể nhận ra thanh niên này chính là Vương Nhất Bác. Đạo diễn liên lục gật gù, khen ngợi cậu chính là Âu Tử bước ra từ trong truyện.

Bộ điện ảnh này đóng máy được nửa năm rồi, giờ  Vương Nhất Bác đã trắng lại hơn nhiều. Dáng người hiện tại nhờ điên cuồng tập thể hình nên đã khôi phục về trạng thái trước khi quay phim, đường cong cơ bắp săn chắc.

Tiêu Chiến nhìn mà không khỏi cảm thán, đúng là không phải ai cũng có thể làm diễn viên. Bắt gầy phải gầy, bắt béo phải béo. Béo rồi lại phải giảm cân trở lại, cứ như bóng bay, lúc phồng lúc xẹp.

Vương Nhất Bác vì đóng phim mà cạo trọc đầu, tới giờ tóc vẫn còn rất ngắn. Ngũ quan trông sắc bén, ánh mắt sâu hút, không giống với nhiều nam minh tinh cùng lứa tuổi.

Diện mạo bọn họ phần lớn đều mềm mại, tinh xảo, còn  Vương Nhất Bác lại là ngoại lệ. Cậu không mềm cũng chả mĩ, toàn thân tràn ngập hormone nam tính. Dáng mũi cao, thẳng không thể che dấu, mang theo tính công kích điển hình.

Trước giờ, Tiêu Chiến luôn không ngừng khen ngợi stylist của Vương Nhất Bác với bạn bè, hiện tại cũng không làm anh thất vọng. Buổi họp báo hôm nay, Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi xanh xám cùng quần tây dài, màu xám đậm ôm trọn cơ bắp. Vai rộng eo thon, đường cong vô cùng ưu việt, gần như là tỉ lệ hoàng kim. Chiều cao 1m92, vừa trầm ổn lại xuất sắc.

Trang phục cao cấp nhưng đơn giản. Cậu đeo một cặp kính vàng, gọng kính tinh xảo treo trên vành tai. Dưới ánh đèn rực rỡ, lại làm cậu bộc lộ khí chất công kích kèm thêm một phần cấm dục!

Một người phụ nữ tầm 30 tuổi đi tới cạnh Tiêu Chiến , cả người đều là hàng hiệu, trang điểm chau chuốt. Khi cô ngồi xuống, cánh tay như thể vô tình đụng khẽ vào anh.

– Thật ngại quá.

Tiêu Chiến nhìn cô, đôi mắt cong cong đầy thiện ý. Đối phương bắt lấy cơ hội này, cười khanh khách, đưa tay ra:

– Chào cậu, tôi là Tưởng Nhân – nhà sản xuất của bộ điện ảnh này.

Nhìn thoáng qua bàn tay đeo trang sức tinh xảo của cô, Tiêu Chiến lễ phép tháo khẩu trang xuống, bắt tay:

– Chào chị.

Khoảnh khắc khi khẩu trang được tháo ra, đôi mắt của Tưởng Nhân sáng rực lên. Dịp này đúng thật khó gặp! Trong cái giới giải trí này, cô đã thẩm định qua không biết bao nhan sắc, chàng trai trước mặt quả thật có thể dùng từ "xinh đẹp" để hình dung.

Ngũ quan hơi hướng nữ tính, nhưng lại tỏa ra mị lực nam tính đầy hấp dẫn. Mái tóc được buộc lên để lộ ra đôi mắt đào hoa sâu hút. Khóe mắt cong cong cực kì tinh tế. Ngoài ra, còn có nốt ruồi nhỏ xinh trên chóp mũi quả thực như vẽ rồng điểm mắt.

Nói trắng ra, người có ngoại hình này, dù có làm ra bất kể chuyện gì thì cũng sẽ được tha thứ. Diện mạo không một chút công kích, thôi thúc ý muốn bảo vệ của người khác. Chính là loại mặt tiền điển hình được nhiều người nhớ thương.

– Trước đây chưa từng thấy cậu, trông lạ quá. – Tưởng Nhân buông tay ra, cười nói:

– Cậu chắc hẳn không ở trong giới.

Tiêu Chiến mỉm cười:

– Tác giả nguyên tác của bộ phim này là bạn tôi, tôi chỉ ké hơi nó đến theo đuổi thần tượng thôi.

– Ồ? – Tưởng Nhân cười cười nhìn nữ chính trên sân khấu:

– Hóa ra cậu thích kiểu phụ nữ này.

Hạ Tập Tranh khẽ cười, lắc đầu. Đôi mắt biếng nhác nhìn về phía  Vương Nhất Bác đang đứng cạnh nữ chính.

– Tôi thích kiểu đàn ông kia.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro