Chương 1: Bị chặn ngoài cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ xưa đến nay, nàng có lẽ là công chúa đầu tiên đến hòa thân mà lại bị chặn ngoài cửa!

Ánh nắng tháng ba mềm mại ấm áp như nước mùa xuân, rọi xuyên qua rèm cửa sổ của xe ngựa hoa lệ, nghiêng nghiêng chiếu vào nữ tử một thân giá y đỏ thẫm, tạo nên một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp mỏng manh, mông lung, cảm giác xinh đẹp không nói thành lời. Nữ tử này chính là Dung Lạc trưởng công chúa đến hòa thân của Khải Vân Quốc - Mạn Yêu. Trải qua một tháng lặn lội đường xa, nàng chỉ cảm thấy xương cốt trên người mình đều muốn rời ra từng mảnh, không khỏi miễn cưỡng nằm nghiêng trên giường nhỏ trải gấm, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe bên ngoài xe ngựa truyền tới tiếng động lớn xôn xao, nhàn nhạt nhíu mày.

"Cộc cộc cộc..."

"Xin hỏi có ai không? Làm phiền bẩm báo với Vương gia một tiếng, Dung Lạc trưởng công chúa đến rồi!"

Một tên thị vệ hông đeo trường kiếm không ngừng gõ vào đại môn nghiêm trang khí phái, trên cửa treo một bảng hiệu ngay ngắn, trên mặt viết ba chữ đại tự thiếp vàng vô cùng khí thế: Ly Vương Phủ. Đây chính là phủ đệ của Ly Vương Tông Chính Vô Ưu.

Tông Chính Vô Ưu, là nhi tử thứ bảy của đương kim hoàng đế Lâm Thiên Quốc, ngoại trừ thái tử, hắn là vị hoàng tử duy nhất ở bên ngoài được phong hào, cũng chính là đối tượng hòa thân của Dung Lạc trưởng công chúa. Lúc này, đại môn Ly vương phủ đóng chặt, không có một khe hở, e rằng ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không chui lọt.

"Dương đại nhân, ngài xem... Đã nửa canh giờ, trời cũng sắp tối rồi, vẫn không có người mở cửa, làm sao bây giờ?"

Tên thị vệ kia thấy trong Ly vương phủ trước sau không có người lên tiếng trả lời, lo lắng quay đầu lại, hỏi một nam tử trung niên thân mặc quan bào tướng mạo nho nhã, chính là lễ bộ thượng thư mới nhậm chức không lâu của Lâm Thiên Quốc - Dương Duy.

Việc hòa thân lần này chủ yếu do hắn phụ trách, vốn được an bài là Ly vương điện hạ tự mình nghênh đón công chúa vào thành, nhưng Ly vương lại đóng cửa không ra, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì đành phải đích thân dẫn người ra khỏi thành nghênh tiếp, nhưng không ngờ sau khi nghênh đón công chúa, đại môn Ly vương phủ vẫn như cũ đóng chặt, mặc cho bọn họ gọi cửa thế nào, bên trong vương phủ căn bản không ai quan tâm.

Một vị đại thần phẩm cấp thấp hơn lo lắng nói:

"Dương đại nhân, Dung Lạc trưởng công chúa rất được Khải Vân đế quân sủng ái, nghe nói lần này hòa thân, Khải Vân đế thập phần không muốn, đi tiễn hơn mười dặm, nếu như biết được Vương gia lãnh đạm với công chúa như vậy, sợ là tình hình không ổn!"

Dương Duy thở dài một hơi, nhíu chặt mày, những gì vị đại nhân này nói hắn đương nhiên biết, nhưng có thể có biện pháp nào đây?

Một nam tử có đôi mắt chuột dài, vẻ mặt cười lấy lòng, tiến lên đề nghị:

"Chi bằng tìm thêm vài người đến phá cửa..."

Dương Duy hai mắt vừa mở, dùng ánh mắt như vừa gặp quỷ nhìn hắn, giận dữ ngắt lời:

"Nói càn, ngươi chán sống rồi thì tìm một nơi tự mình kết thúc đi, đừng liên lụy tính mạng cả nhà bản quan!"

Đây là đại môn Ly vương phủ, dù cho Dương Duy hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám phá cửa vào.

"Đúng vậy, ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo bọn ta."

Mấy vị quan viên khác cũng giận không kìm được. Đề nghị này đừng nói là thực hiện, chỉ cần là một câu nói, nếu như truyền tới tai Ly vương, mấy người bọn họ đều sẽ gặp họa.

Nam tử mắt chuột kia là người hầu vừa mới đến kinh thành, ngoại trừ nịnh nọt tùy tiện thì chẳng hiểu cái gì, nào biết chủ nhân Ly vương phủ là loại người chỉ cần giẫm chân một cái sẽ làm đất rung núi chuyển.

Nhìn thấy mấy vị đại nhân phản ứng dữ dội như thế, liền sợ đến mức thân thể run run.

Thời gian trôi qua, trong không khí lành lạnh đầu xuân, mồ hôi lạnh lại lặng lẽ bò đầy thái dương, Dương Duy nâng tay áo khẽ lau, ngẩng đầu nhìn sắc trời tối dần, xoay người lại đi tới bên cạnh xe ngựa, cẩn thận xin chỉ thị:

"Công chúa đi đường vất vả, chắc hẳn đã sớm mệt, chi bằng trước tiên hạ quan sắp xếp công chúa tới dịch quán nghỉ tạm, hạ quan sẽ vào cung bẩm báo với Hoàng thượng."

Cửa xe mở ra, một nữ tử xinh đẹp chải kiểu tóc của tỳ nữ nhô đầu ra, sắc mặt giận dữ, khẩu khí không tốt nói:

"Vẫn thường nghe nói Lâm Thiên Quốc là đất nước lớn rất có lễ nghi, xem ra là hữu danh vô thực. Công chúa của bọn ta gả tới, Ly vương không xuất thành nghênh tiếp thì thôi đi, vậy mà lại đóng chặt đại môn không cho công chúa của bọn ta vào phủ, đây là lễ nghi gì? Rõ ràng chính là không coi Khải Vân Quốc của bọn ta ra gì, khiến người ta rất nghi ngờ thành ý muốn kết thông gia của Lâm Thiên Quốc các ngươi !"

Dương Duy trong lòng có chút hoảng sợ, không nghĩ tới chỉ là một tỳ nữ mà ăn nói thông minh như vậy, hắn vội vàng cúi đầu, hướng Dung Lạc trưởng công chúa trong xe ngựa cung kính lễ độ nói:

"Công chúa đừng hiểu lầm, Vương gia tạm thời có việc quan trọng cần làm, nên mới trậm chễ nghênh tiếp phượng giá của công chúa, mong công chúa rộng lượng khoan dung. Hạ quan có thể bảo đảm, quốc ta tuyệt đối rất có thành ý muốn kết thông gia cùng quý quốc, vì tình nghĩa trăm năm giữa hai quốc, xin công chúa chớ suy nghĩ nhiều."

Tỳ nữ kia bĩu môi nói:

"Có chuyện gì quan trọng hơn nghênh tiếp công chúa của bọn ta? Dù Vương gia không ở trong phủ, dù sao vẫn phải có một hạ nhân đúng chứ? Vì sao lâu như vậy không có một ai tới mở cửa, rõ ràng chính là đóng cửa không cho khách vào nhà, sau này thật sự vào trong vương phủ rồi, không biết còn bắt nạt công chúa của bọn ta thế nào đây?"

"Chuyện này..." Dương Duy nhíu chặt mày, quần áo trên người bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, nhất thời không đáp lại được.

"Linh Nhi, không được vô lễ!" Mạn Yêu lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, giọng nàng thanh nhã, tựa như âm thanh của trời, tuy là trách cứ nhưng giọng nói cũng không oán không giận, tự nhiên mang vẻ uy nghiêm. Linh Nhi vội vàng rụt đầu lại, ngậm miệng cúi đầu.

Mạn Yêu khẽ mỉm cười, trước khi tới Lâm Thiên Quốc, nàng từng cho người thăm dò qua tin tức liên quan đến Ly vương. Nghe nói người này ương bướng ngạo mạn, hành sự không theo lẽ thường, nhưng tâm tư kín đáo, mưu lược hơn người. Một tháng trước, hắn dùng một kế đã tháo gỡ được nguy nan ở biên ải Lâm Thiên Quốc, dưới sự phối hợp giúp đỡ của thiếu niên danh tướng, lấy ít thắng nhiều, đánh bại bọn man di phương Bắc, giết được hơn ba mươi vạn quân địch, đánh một trận bằng hai người đánh, danh chấn thiên hạ.

Tông Chính Vô Ưu thân ở triều đình bày mưu nghĩ kế, lại quyết định thắng lợi ở xa ngàn dặm, tên tuổi còn lớn hơn thái tử đương triều.

Hắn chưa bao giờ chủ động lên triều, khi trong triều có sự kiện trọng đại, hoàng đế sẽ phái người đến truyền hắn, còn về phần hắn có đáp ứng hay không thì tùy theo tâm tình của bản thân mà quyết định. Tất cả hạ nhân Ly vương phủ chỉ nghe lệnh của một mình Ly vương, đã từng tuyên bố nếu không có lệnh của chủ tử, dù là hoàng đế tới cũng bị chặn ngoài cửa. Chính vì như vậy, sủng phi của hoàng đế nói một câu Ly vương đại nghịch bất đạo, kết quả lập tức bị hoàng đế cách chức cho vào lãnh cung, từ đó về sau chưa từng bước ra.

Còn có lời đồn nói Tông Chính Vô Ưu có hai đại cấm kỵ, một - không uống rượu, hai - không gặp nữ nhân. Không có ai biết nguyên nhân, chỉ biết là người nào hễ mạo phạm hai điều cấm kỵ đều không có kết cục tốt.

Giơ tay vén lên một góc rèm cửa xe, ngón tay mảnh khảnh trắng noãn ở trên rèm cửa màu cam càng thêm nổi bật, lộ ra màu trắng trong suốt như ngọc. Đầu đội mũ phượng hoa mỹ phức tạp, hơn mười chuỗi châu ngọc sáng bóng mượt mà rủ xuống, che trước dung nhan nàng. Xuyên qua khe hở của chuỗi ngọc nhìn thần sắc ngượng ngùng của Dương Duy, nàng cười yếu ớt nói:

"Linh Nhi tính khí thẳng thắn, có chỗ nào thất lễ, mong rằng Dương đại nhân đừng để trong lòng. Cứ theo những gì Dương đại nhân vừa nói mà làm đi, phiền ngài rồi !"

Dương Duy sững sờ một chút, tựa như không tin vị công chúa điêu ngoa tùy hứng trong lời đồn, sao có thể ăn nói dễ nghe như vậy? Thần sắc mang chút nghi hoặc, lễ phép trả lời một câu:

"Ra sức vì công chúa là bổn phận của hạ quan."

Đang định phân phó mọi người khởi hành, lại nghe một đạo thanh âm trong trẻo rõ ràng ở đằng sau truyền đến: "Dương đại nhân!"

Nghe thấy thanh âm, bàn tay đang muốn buông rèm của Mạn Yêu hơi ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn, chỉ thấy trong đám người đứng xem có một nam tử đi ra, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, một thân cẩm y hoa phục (áo gấm thêu hoa), mũ ngọc cài tóc, vừa nhìn liền biết không phải công tử nhà bình thường. Khuân mặt tuấn mỹ, vóc người thon dài, bước chân nhẹ nhàng, trong cử chỉ toát ra khí chất quý tộc, trong tay cầm chiết phiến ngọc cốt, ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng phẩy, thật là phong lưu phóng khoáng, một mỹ nam tử khó gặp.

Dương đại nhân vừa nhìn thấy vội vàng hành lễ:

"Vi thần bái kiến Cửu hoàng tử điện hạ!"

"Không cần đa lễ!" Cửu hoàng tử tiện tay ngăn lại, dáng dấp tao nhã, trực tiếp đi tới phía xe ngựa, nhìn vị nữ tử bên trong xe ngựa kia bị chặn ngoài cửa nhưng không buồn không giận, vẫn trấn tĩnh đợi, hắn nghiền ngẫm khẽ cười nói:

"Chắc hẳn vị này chính là Dung Lạc trưởng công chúa?"

Mạn Yêu mỉm cười: "Dung Lạc ra mắt Cửu hoàng tử điện hạ!"

Ánh mắt Cửu hoàng tử dừng lại ở ngón tay trắng bóng như ngọc của nàng trên rèm cửa, nhướng mày cười rất có ý vị.

"Nghe nói công chúa dung mạo xấu xí, không ngờ lại có đôi tay đẹp như vậy, xem ra không phải là cái gì cũng tệ."

Linh Nhi vốn đã bất mãn với hoàng thất Lâm Thiên Quốc, lúc này thấy Cửu hoàng tử nói lời nhục mạ chủ tử của nàng, không khỏi giận giữ trong lòng, bất chấp thân phận phản bác:

"Đường đường là hoàng tử mà cũng đi tin những lời đồn nhảm đó sao?"

"Linh Nhi, im miệng! Trước mặt Cửu hoàng tử không được hỗn xược!" Mạn Yêu lập tức nhẹ giọng quát. Nàng từng vì muốn tránh phải xuất giá quá sớm nên cố ý tung tin đồn dung mạo xấu xí, thế nhưng đáng tiếc, số phận chung quy không do người định đoạt. Nàng thấy nét mặt Cửu hoàng tử ý cười vui vẻ, rõ ràng là có ý làm cho nàng xấu hổ, lấy đó làm vui. Mà nàng đi đường một tháng, thân thể mệt mỏi, không muốn dây dưa nhiều, liền thản nhiên nói.

"Cửu hoàng tử điện hạ khen nhầm rồi! Đôi tay này của Dung Lạc chỉ là dễ nhìn mà thôi."

Cửu hoàng tử từ đầu đến cuối đối với Linh Nhi nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nhìn Mạn Yêu, trong ánh mắt không khỏi có một tia hứng khởi nghiền ngẫm, thông thường nữ tử bị người ta chế nhạo như vậy nhất định sẽ trợn mắt bênh vực, nhưng vị công chúa này tựa hồ không thèm để ý. Hắn nhíu mày, nghiêng mắt tinh tế đánh giá nàng, tuy có chuỗi ngọc che khuất, nhưng thấp thoáng có thể nhìn ra làn da trắng như tuyết, con ngươi trong trẻo, hắn luôn thích mỹ nữ, một nữ tử như vậy mà lại xấu xí, thật đáng tiếc!

"Nghe đồn công chúa điêu ngoa tùy hứng, đức hạnh đều thiếu, ta thấy... Cũng không hẳn như vậy nha, chí ít, công chúa hiểu được lễ phép căn bản, cộng thêm còn có một chút tự biết thân biết phận."

Mạn Yêu mím môi cười, khóe miệng hàm chứa một chút mỉa mai nhàn nhạt, nhưng lại cười mà không nói.

Dương Duy mồ hôi lạnh trên trán túa ra, Cửu hoàng tử này theo Ly vương đã lâu, nói chuyện hành sự ngày càng khoa trương, chẳng bao giờ phân biệt nhân vật hoàn cảnh, mọi việc đều tùy tâm tính mà làm, người ta dù sao cũng là công chúa một nước, may mà tính tình tu dưỡng đều vô cùng tốt, không điêu ngoa giống như đồn đại, bằng không nàng đã nháo một trận gà bay chó sủa, không đánh không thôi. Nghĩ vậy, hắn vội vã đổi chủ đề.

"Cửu hoàng tử điện hạ tới thật đúng lúc, không biết ngài có thể giúp hạ quan một chuyện không, truyền đạt lại với Ly vương điện hạ một tiếng, nói vi thần không làm nhục mệnh, đã nghênh đón phượng giá của công chúa, mong rằng Ly vương điện hạ mau mở cửa nghênh tiếp, vi thần cũng sẽ vào cung phục mệnh với Hoàng thượng."

Lông mày Cửu hoàng tử hất lên, chuyển con ngươi nhìn hắn, không mặn không nhạt mở miệng nói:

"Dương đại nhân chẳng lẽ hồ đồ rồi sao? Việc hôn sự này Thất ca vốn không đồng ý, là mấy vị đại thần các ngươi dốc sức tác hợp, ở trước mặt phụ hoàng ta ra sức bảo vệ mới thành, thế nào? Bây giờ không vào được cửa, lo lắng rồi sao? Chuyện này, bản hoàng tử cũng không giúp được ngươi, Thất ca nếu như không muốn mở cửa, đừng nói là bản hoàng tử ta, ngay cả phụ hoàng đích thân đến đây, cửa này ấy à, không mở vẫn là không mở. Ta khuyên các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, tính tình Thất ca ngươi cũng biết, nếu như chọc giận huynh ấy, hậu quả... Một mình Dương đại nhân ngươi gánh không nổi đâu. Còn nữa..."

Hắn ghé sát vào mặt Dương đại nhân, lại nói: "Bản hoàng tử mới vừa từ trong hoàng cung đi ra, nghe nói phụ hoàng hôm nay tâm tình không được tốt, đại nhân ngươi lúc này hay là đừng đi rước lấy xui xẻo, bằng không... coi chừng chịu không nổi, đến lúc đó đừng trách bản hoàng tử không nhắc nhở ngươi !"

Một lời của Cửu hoàng tử, Dương Duy nghe được trong lòng cả kinh, hai nước thông gia, bọn họ làm thần tử cũng là suy nghĩ vì quốc gia xã tắc, nhưng không ngờ hôm nay lại thành cục diện đâm lao phải theo lao này. Ly vương hắn trêu chọc không nổi, Dung Lạc trưởng công chúa cũng không thể đắc tội, mà kinh nghiệm quá khứ nói cho hắn biết, thời điểm tâm tình hoàng thượng không tốt thì nên tránh càng xa càng tốt, nhưng chuyện này liên quan đến kế sách hòa bình lâu dài giữa hai nước, nếu lúc này gác lại, đợi ngày mai lâm triều mới đi bẩm báo, còn có thể có các vị đồng liêu nói hỗ trợ một chút, chỉ có điều, mặc dù cách một đêm, có thể lớn hay có thể nhỏ, còn phải nhìn thái độ Dung Lạc trưởng công chúa. Hắn hơi ghé mắt nhìn về phía Mạn Yêu, sắc mặt cực kỳ khó xử.

Thì ra việc hôn sự này, Ly vương căn bản không đồng ý! Mạn Yêu đùa cợt câu khóe miệng, trong mắt có quang mang thoáng hiện, nhìn thấy Dương Duy trông sang, tâm trạng hiểu rõ, tùy ý cười nói, "Đại nhân không cần khó xử, Dung Lạc hôm nay thực sự mệt rồi, trước tiên muốn đi dịch quán nghỉ ngơi, việc yết kiến hoàng thượng hoãn lại một chút, hoàng thượng chắc sẽ thông cảm cho Dung Lạc đi đường vất vả."

Dương Duy vừa nghe nàng nói như vậy, trong lòng sáng tỏ thông suốt, công chúa này thật đúng là một nữ tử hiểu chuyện, hắn không khỏi cảm kích nói: "Đa tạ công chúa! Nếu có một ngày công chúa cần tới hạ quan thì cứ việc mở miệng, chỉ cần trong phạm vi hạ quan có thể làm, quyết sẽ không chối từ."

Mạn Yêu cũng không cự tuyệt, chỉ cong môi cười nói: "Dung Lạc tạ ơn đại nhân trước! Khởi hành đi. Cửu hoàng tử điện hạ, cáo từ."

Cửa xe đóng lại, Dương Duy hành lễ với Cửu hoàng tử xong liền dẫn đội ngũ trùng trùng điệp điệp hướng dịch quán phía thành đông bước đi, để lại một mình Cửu hoàng tử sững sờ tại chỗ. Nghĩ không ra một câu nói tùy ý của hắn lại giúp đỡ nữ tử kia đạt được mục đích, thuận nước đẩy thuyền, cứ như vậy lôi kéo được một đại quan triều đình. Nữ tử này, không đơn giản!

Cửu hoàng tử nhướng mày, nhìn xe ngựa đã đi xa nhẹ giọng nói: "Công chúa, ngày mai hẹn gặp lại trên đại điện!" Lần này, Thất ca không muốn lên triều cũng không được, chẳng biết đến lúc đó Thất ca sẽ phản ứng ra sao đây?

Sắp có kịch hay để xem! Hắn không khỏi sung sướng nở nụ cười, mơ hồ có chút chờ mong.

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro