Chính văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngũ đóa san hô nhiều màu sắc lười biếng gợn nhẹ trong làn nước, màu sắc tươi đẹp thích hợp là nơi cho những chú cá nhỏ tập trung hi ha vui đùa.

Bạch tuộc A Thái trốn trong cụm san hô, đánh giá thủy vực xung quanh.

A Thái là tên đạo tặc hái cúc lừng danh ở vực nước này, đã có vô số những "cọng cỏ non" đã mất "trinh tiết" dưới những xúc tua của A Thái.

Ngay vừa rồi, A Thái đã phải rơi nước bọt khi xác định con mồi mới – một con mực non nớt tên Tiểu Mặc.

Tiểu Mặc ngày thường sáng long lanh, cái mông trắng nhỏ cứ run lên mỗi khi bơi lội, A Thái trốn sau rặn san hô nhìn đến toàn thân bốc hỏa, thật muốn lập tức vươn tám cái tua ra hảo hảo mà yêu thương tiểu tử kia một phen. Nhưng cậu biết mình không thể nóng vội, bởi vì tuy là cùng họ bạch tuộc nhưng cơ thể của mực rất khác, trong cơ thể của mực chính là có độc a, có thể lập tức làm thần kinh suy kiệt, làm cho cậu không thể động đậy.

Vì thế, cậu quyết định, trước là tiếp cận mục tiêu, khiến mực non mềm thả lỏng cảnh giác, sau liền trực tiếp hành động! Ngay tức thì – A Thái bơi tới gần mực non Tiểu Mặc.

——–

"Anh là ai?" – Tiểu Mặc đang dạo chơi thấy có điểm kỳ quái liền quay đầu xem xét, đi theo chính mình phía sau là con gì đó có bộ dạng rất quái đản, tuy là chính mình có ba phần tương tự, nhưng sao tua nó dài thế, hơn nữa toàn bộ đều gom về phía sau, nhìn thật mất tự nhiên.

"Anh cũng là mực a." – A Thái nháy mắt một cái.

"Bất quá là khác loài thôi, anh là mực tám tua A Thái." – Sau câu nói lừa tình, A Thái liều mạng buộc chặt tám cái tua sắp bung ra của mình.

"Thật sự?"

"Đương nhiên là thật a!" – Gặp Tiểu Mặc còn có chút không tin, A Thái bơi nhanh về phía một tảng đá rồi phủ lên nó.

"Em xem, cơ thể của anh cũng sẽ đổi màu a." – Nói xong, cơ thể cậu từ trong suốt bắt đầu chuyển thành màu tối.

"Còn nữa, anh cũng phun mực được nha." – A Thái dùng đám tua đang bị buộc chặt phun ra một chút mực, nhiễm đen chút nước biển sau mông.

". . . . . ."

Thấy Tiểu Mặc vẫn không nói gì, A Thái nôn nóng: "Tiểu Mặc, em phun mực cho anh xem được không?"

"Vì cái gì phải phun cho anh xem?" – Tiểu Mặc né về sau, tránh xa A Thái ra một chút.

"Tôi chỉ phun mực khi gặp kẻ địch thôi." – Nói xong liền ngoe nguẩy mông bơi đi.

"Chết tiệt!" – A Thái nhìn cái mông trắng đung đưa đang bơi xa dần, trong lòng có chút bực tức, không ngờ "cọng cỏ nhỏ" này thật quá thông minh, Nhưng mà bỏ dở nữa chừng không phải là phong cách của cậu a.

A Thái cuộn xúc tua bốn phía lại, tư thế cực kỳ xoắn xuýt, đây là lần đầu tiên có kẻ khiến cho dục vọng trong người cậu bùng lên mạnh mẽ như vậy, cậu nhất định phải có được tiểu tử kia.

——–

Nước biển bị nhuộm thành một màu đen, A Thái dùng tua bám vào một khối san hô đỏ, trong lòng căng thẳng như sắp ngỏm.

Cậu vừa rồi tận mắt nhìn thấy cuộc chiến sinh tử giữa đàn mực với cá nhà táng, nơi đó mực non Tiểu Mặc của cậu cũng có mặt.

Không biết tiểu tử thối tha xấu xa kia có biến thành đồ ăn cho cá nhà táng chưa nữa?

A Thái nhịn không được cuộn chặt khối san hô hơn, lập tức khiến san hô thúc thúc đau đến phải la lên.

"Này, cậu kia, muốn ghìm chết ta hay sao mà quấn chặt thế?"

A Thái ngượng ngùng thu hồi tua, vừa vặn thấy bóng dáng quen thuộc lao ra khỏi vùng nước đen, nếu không phải Tiểu Mặc trắng trắng mập mập thì còn có thể là ai.

"Tiểu Mặc!" – Cậu hớn hở lao ra khỏi rặn san hô đón lấy Tiểu Mặc.

"Em không sao chứ? Anh rất lo lắng cho em a." – Nói xong liền dùng ánh mắt dò xét đảo lên đảo xuống thân thể trần trụi của Tiểu Mặc, xác nhận Tiểu Mặc hoàn hảo không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra.

"Anh thực lo lắng cho tôi?" – Tiểu Mặc bất ngờ nói ra một câu.

A Thái sửng sốt, ách. . . . . . Cậu rất rất lo lắng luôn ấy chứ. . . . . . Cậu vừa rồi biến thân thành màu đỏ bám sáu xúc tua vào rặn san hô, hai xúc tua còn lại thì để che mắt a, cái loại muốn nhìn nhưng không dám thật là đau tim a, chính là cậu rất sợ Tiểu Mặc bị cá voi một ngụm nuốt vào, thật sự là lo lắng đến an nguy của mực non a.

Có điều, Tiểu Mặc vừa mới phun rất là nhiều mực a, hiện tại trong bụng sạch sẽ, chính là "cơ hội ngàn năm" phải biết tận dụng nha.

Nghĩ đến đây, A Thái liền vội vàng mặt tươi cười lừa tình.

"Ai nha ai nha vừa rồi thật nguy hiểm, nước biển hóa đen hết rồi. Tiểu Mặc em hiện tại rất mệt đúng không?" – Hắc hắc hắc, vậy thì mực nhỏ ơi, mau mau đến với anh a, để anh hảo hảo yêu thương em một phen đi. Nghĩ như vậy, A Thái giương một tua ra chụp lấy tấm lưng trắng nõn của mực nhỏ, một tua khác hướng đến thân thể mềm mại của Tiểu Mặc mà luồng vào.

Chờ không kịp, bụng dưới của cậu dục hỏa như muốn bùng phát.

"Tiểu Mặc, anh sẽ chăm lo cho em. Hãy để cho những xúc tua của anh đồng loạt cắm vào tiểu cúc hoa nhỏ nhắn trắng nõn của em đi, anh sẽ khiến em thích đến chết a. Về sau Tiểu Mặc chỉ cần theo anh, anh sẽ luôn đối tốt với em ha ha ha."

Tiếng cười của A Thái còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ "Phốc" , mực đen dày khịt liền được phun ra từ bụng của Tiểu Mặc, phủ lên xúc tua xấu xa của tên hỗn đản kia, lan tràn đến khi A Thái lộ ra nguyên hình bạch tuộc.

Chỉ trong nháy mắt đã bị độc làm cho tê liệt mơ mơ hồ hồ, A Thái kinh hãi nhìn về phía Tiểu Mặc, lúc này mới phát hiện ra phía sau vẻ ngơ ngác đến đáng yêu kia chính là ánh mắt tinh anh sáng lóe lên, cơ hồ làm cho toàn thân A Thái khẽ run run.

"A Thái " – Tiểu Mặc giảo hoạt tươi cười.

"Vừa rồi trong lúc chiến đấu tất thảy mực đều do những con mực khác phun ra, em còn chưa có phun mực của em a. Có điều, hiếm khi được A Thái đạo tặc hái cúc nói sẽ chăm lo, em đây sẽ không phụ lòng tốt của anh. Hơn nữa. . ." – Những xúc tua nhỏ của Tiểu Mặc đã nhanh chóng trườn lên thân thể đo đỏ vì sợ của A Thái, thân thể trắng trắng mềm mềm tìm đến nơi phấn nộn giữa những xúc tua đang mở ra của đối phương – cửa huyệt, nơi đó giống như một đóa hoa khẽ đóng khẽ mở như nghênh đón như gọi mời dục vọng.

"Kỳ thật chính của anh mới là cực phẩm của cúc hoa a, hôm nay liền do em – cá mực Tiểu Mặc – khai phá tấm thân xử nam của anh nhá!" – Tiểu Mặc nói xong, ra sức đâm vào một cái.

"A Thái thực giỏi! thật chặt nha, bên trong A Thái hảo hảo thoải mái a. A Thái của em yên tâm nha! Em sẽ không vứt bỏ anh, sẽ không phụ anh đâu! Em sẽ toàn tâm toàn ý hảo hảo nâng niu cúc hoa của anh a!"

San hô thúc thúc quay đầu đi. . . coi như không nghe thấy gì hết.

Làn mực đậm màu kia vẫn là không tan ra mà bao phủ trái tim tan nát, tâm hồn tổn thương của A Thái, cậu hôm nay thế quái nào lại nằm dưới, đã vậy, tiểu tử yếu ớt kia có thể khiến cho cậu hảo hảo thích a.

Vậy thì, cậu có nên chấp nhận nằm dưới như đề nghị của tiểu tử kia hay không. . .

– Hoàn –

(〃▽〃) hơ hơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro