Chương 119: Ác giả ác báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng sự nhiệt tình dần dần dâng cao, bên ngoài Kim Tuấn Miên giúp Tiểu Du chọn áo cưới.


"Bọn họ sao vẫn chưa ra?" 

Kim Tuấn Miên mấy lần nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, khẽ nhíu mày, ngay cả anh cũng không nghĩ đến Biện Bạch Hiền đột ngột đến đây. Anh có nghe nói anh ta dạo gần đây một người phải làm công việc của ba người, không phải rất bận rộn sao?


"Sao anh lại trở nên ngốc đột xuất thế?" 

Biện Du Lợi nhìn người đàn ông hàng ngày rất thông minh của mình. Anh trai vào đó lâu như vậy đã xảy ra chuyện gì rồi? Không cần suy nghĩ cũng hiểu mà!


Anh ấy cũng sắp làm cha rồi, việc như vậy cũng không nhìn ra!


Ánh mắt của Biện Du Lợi có chút mờ ám khiến anh chững lại, lập tức hiểu ra ngay, gượng gạo cười, xem ra anh lo lắng cho Biện Bạch Hiền là thừa rồi!


Đợi Biện Bạch Hiền và Thái Nghiên đi ra đã là chuyện của 2 giờ sau đó. Biện Du Lợi nhìn họ bước từ phòng ra, ánh mắt lóe lên sự dí dỏm chọc ghẹo, thân mật bước đến khoác tay anh trai:

"Anh hai không thèm nhìn đến em mặc áo cưới nha!"


Giọng điệu rất ganh tỵ, nhìn thấy anh trai cô khuôn mặt rực rỡ như mùa xuân thì đã biết, chị dâu và anh trai ở chung phòng, không nghi ngờ gì con thỏ trắng nhỏ bé đã rơi vào hang ổ của sói, khẳng định là bị nuốt chửng đến xương cốt cũng không chừa.


Lời của Tiểu Du làm khuôn mặt cô đỏ vì mắc cỡ càng trở nên đỏ au, như muốn tìm lỗ chui xuống, nghĩ đến hai người họ vừa làm ở trong phòng, thời gian lâu như vậy, đủ khiến cho người ta suy nghĩ liên tưởng, điều này làm sao khiến cô ngẩng mặt lên được trước Tiểu Du


"Đi đi, đi bảo chồng chưa cưới ngắm em mặc!" 

Biện Bạch Hiền nhăn mày, nhìn thấy khuôn mặt mắc cỡ đỏ au của Thái Nghiên, nhìn Tiểu Du trách lấy, rõ ràng biết cô xấu hổ, Tiểu Du thật nghịch ngợm!


"Được, người em gái như em đây sẽ tự giác một chút, tự biến đi ngay." 

Biện Du Lợi hấp háy mắt, tâm tình cực tốt, xem ra trong lòng anh trai, chị dâu vẫn quan trọng nhất. Cô vốn cho rằng bản thân sẽ rất ganh tỵ, nhưng bây giờ cô lại thật sự hy vọng anh trai có thể thật lòng đối tốt với chị dâu, đem cô em gái là cô quên đi cũng không sao. Suy cho cùng hạnh phúc của anh trai là quan trọng nhất, huống hồ bản thân cô cũng có người yêu thương, không đúng sao? 


Cô sà vào lòng chồng chưa cưới nói:

"Chúng ta đi dạo phố chút đi!"


"Muốn đi cùng không? Nếu không muốn đi, anh đưa em về." 

Biện Bạch Hiền cúi người ghé sát bên tai cô nói, lo sợ cô quá mệt mỏi.


"Đi chứ, em muốn đi." 

Thái Nghiên cũng không suy nghĩ trả lời, nếu thật sự để anh đưa về bọn họ lại có cơ hội ở riêng, điều này lại càng bị Tiểu Du trêu chọc!


"Vậy được anh sẽ đi cùng em." 

Biện Bạch Hiền đương nhiên là không bỏ qua cơ hội được ở bên cô, lúc này đem tất cả việc ở công ty vất sang một bên, đằng nào thì cũng có các giám đốc bộ phận ở đó, anh chỉ cần phụ trách quyết định sách lược là ổn. Nghĩ đến mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, việc hôm nay chớ để ngày mai, đạo lý này anh hiểu!


Kim Tuấn Miên và Tiểu Du đối với hành động của anh hiểu rõ như lòng bàn tay, 4 người đến khu mua sắm. Đây là sản nghiệp của họ Biện, giám đốc thấy Biện Bạch Hiền tới, một mình vội vàng tiến đến nghênh đón. Biện Du Lợi tâm tình rất tốt tùy ý lựa chọn đồ, ngược lại Thái Nghiên chỉ chú ý bước đi, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên.


Biện Bạch Hiền ở bên cạnh cô, tự nhiên như không có gì khoác vai cô, cô muốn giãy ra, nhưng nghĩ đến khung cảnh nơi công cộng như vậy, nếu gây ra sự chú ý, cô càng thêm khó xử, chi bằng để anh ôm vai cô như vậy đi.


Anh đoán chắc cô sẽ như vậy, trong mắt lộ ra tia đắc ý, nhưng đối với việc cô cứ cúi mặt xuống, điều này khiến anh không hài lòng, nhìn thấy Tiểu Du mua sắm, giống như phát cuồng, thì hy vọng cô cũng sẽ tham gia:

"Đi cùng anh chọn mua cho các con vài món đồ được không?"


Anh biết chỉ cần nhắc đến các con, cô sẽ thả lỏng bản thân ra. Quả nhiên, Thái Nghiên không có lí do từ chối, dù sao anh cũng là cha tụi nhỏ, mua đồ cho các con là tấm lòng của anh. Cô biết các con nhận được quà của anh sẽ rất vui sướng!


Không muốn các con thất vọng, cô gật đầu, hai người hướng về phía đồ dùng cho trẻ con, đột ngột cô nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc, bỗng sững người, đúng lúc ánh mắt người đó cũng đang nhìn cô.


Trần Nhân Như không ngờ tại đây có thể gặp Biện Bạch Hiền và Thái Nghiên. Sự đố kỵ ganh ghét của năm năm trước lại trỗi dậy trong cô, cô không nghĩ rằng bản thân mình tính lên tính xuống, cuối cùng cũng không có bất kì sự hồi đáp nào, anh vẫn là của Thái Nghiên!


"Xin chào Tổng giám đốc Biện, rất vui gặp anh tại đây, anh đi dạo với vợ ư? Biện phu nhân thật đẹp quá..." 

Người đàn ông bên cạnh Trần Nhân Như là ông chủ của một công ty nhỏ, từ lâu đã rất thần tượng Biện Bạch Hiền, có thể gặp được anh ở đây, ông ta đương nhiên phải tiếp cận thần tượng của mình, đồng thời cũng kỳ vọng có cơ hội được hợp tác làm ăn với anh.


Biện Bạch Hiền khẽ nhăn mặt, đối với người đàn ông trung niên béo phì trước mặt thấy có chút phiền, lại nhìn qua người bên cạnh là Trần Nhân Như, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu:

"Tôi hình như không quen ông!"


Gương mặt người đàn ông đó có chút ngượng ngùng, nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn Trần Nhân Như, không khỏi cau mày, lẽ nào Tổng giám đốc Biện lại có ý với tình nhân của ông?


"Xin chào cô thư kí cũ của tôi." 

Biện Bạch Hiền nhếch nhếch lông mày, năm năm trước, cô ta bỗng dưng biến mất, sau đó anh mới biết, người phụ nữ này có làm vài chuyện ám muội, đồng thời anh cũng biết Kiều Nam đã thay anh, thay Nghiên Nghiên cho cô ta một bài học rồi.


Bị ánh mắt như thế của anh nhìn, Trần Nhân Như có cảm giác giống như bị anh khinh thường.


"Không ngờ là hai người có quen biết..." 

Ông cứ nghĩ có thể dựa vào Trần Nhân Như để có chút quan hệ, nhưng lại nghe đến âm thanh trong trẻo của Biện Bạch Hiền lần nữa cất lên, dập tắt toàn bộ hy vọng của ông ta.


"Không chỉ là người quen cũ, cô gái này đã từng làm hại vợ tôi. Món nợ lúc đó vẫn chưa tính! Này ông, cô ta là gì của ông?" 

Biện Bạch Hiền nhếch nhếch lông mày, đáy mắt phát ra một tia sắc bén, chứa đựng sự lạnh lùng khiến cho người khác không rét mà run.


Người đàn ông đó vừa nghe lập tức đẩy tay cô ta đang khoác trên cánh tay mình ra, lập tức vạch rõ quan hệ:

"Không, không là gì của tôi cả, tôi với cô ta không hề có bất cứ mối quan hệ nào!"


Vốn muốn nghĩ dựa vào Trần Nhân Như kết thân với vị vua của giới thương gia này, ai ngờ cô ta lại là kẻ thù của Biện phu nhân, ông không muốn vì một cô tình nhân bé nhỏ mà liên lụy đến sự nghiệp của bản thân.


"Tổng giám đốc Biện, tôi không làm phiền anh và vợ đi dạo nữa, tôi đi trước!" 

Ông ta vội vã chạy đi, vứt lại Trần Nhân Như với khuôn mặt xám xịt.


"Không ngờ con mắt chọn đàn ông của cô càng ngày càng tệ!" 

Biện Bạch Hiền coi thường nói, thản nhiên liếc cô ta một cái. Người phụ nữ này luôn cho mình là thanh cao, bây giờ lại rơi vào cảnh làm nhân tình của loại người đó. Đây chính là do cô ta tự chuốc lấy!


"Nghiên Nghiên, chúng ta qua bên đó xem đi." 

Biện Bạch Hiền thân mật khoác vai vợ, không thèm đoái hoài đến cô ta


Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Lời châm biếm của anh như mũi dao nhọn đâm xuyên tim, khiến cô đau đớn không chịu được. Năm năm trước Kiều Nam đem cô vứt vào vũ trường nơi địa bàn anh ta quản lý. Đêm đó 10 người đàn ông thay phiên nhau làm nhục, hành hạ thân thể cô, cô đến cả phản kháng lại cũng không có sức, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.


Từ đó trở đi cô phải chịu đựng cuộc sống làm trò mua vui cho đám đàn ông, năm năm qua cô bị bán cho vô số đàn ông làm nhân tình, một loại gái hạng trung. Cô đã vô cùng căm ghét cuộc sống như vậy. Cô hối hận, nhưng hối hận có tác dụng gì chứ? Đã không thể thay đổi được những chuyện phát sinh trong quá khứ!


Nhìn dòng người qua lại, cô đến trốn cũng không trốn được, bởi vì dù cho cô trốn đi đâu, cũng đều bị bắt lại, ý nghĩ bỏ trốn chỉ làm cho cuộc sống tiếp sau đó của cô thêm tệ hại mà thôi.


Trong lòng nổi lên tia đau xót, người đàn ông đó đã vứt bỏ cô, nhưng cô biết, lát nữa cô sẽ lại được sắp xếp cho người đàn ông khác. Cô chỉ có thể làm tình nhân của họ, đồng thời cô cũng không có tư cách chọn lựa.


Thái Nghiên bị anh khoác vai đi vào khu mua sắm của trẻ con, nhưng tâm trạng vẫn còn suy nghĩ đến Trần Nhân Như, người đàn ông đó cũng thật vô tình!


"Cô ấy hình như rất tội nghiệp!" 

Cô mở lời, nét mặt đau đớn của Trần Nhân Như vừa rồi vẫn quẩn quanh trong đầu cô, tuy rằng năm năm trước cô ấy đã từng làm hại cô, nhưng sự việc đã qua lâu lắm rồi mà?


Biện Bạch Hiền thầm hiểu, người phụ nữ của anh nhất định lại mềm lòng:

"Em chính là quá hiền lành! Mặc kệ cô ta, chúng ta đi lựa đồ cho các con!"


Anh vẫn là mong muốn sự mềm lòng của cô áp dụng trong trường hợp của anh nhiều một chút, thương hại đồng tình với anh nhiều hơn nữa!


...


Thời gian nửa tháng rất nhanh đã trôi qua, Biện Bạch Hiền chuẩn bị hôn lễ rất long trọng hoành tráng. Sáng sớm, anh đã tự mình lái xe đến trước căn hộ của Thái Nghiên, vội vã gõ cửa, lúc cô mở cửa cho anh, nhìn thấy cô xuất hiện ánh mắt anh phút chốc tràn ngập ánh sáng rạng ngời.


"Em đẹp quá!" 

Biện Bạch Hiền không kìm chế được bước lên hôn lên trán cô. Thời gian gần đây anh luôn có những hành động thân mật với cô. Thái Nghiên từ lúc đầu là bài xích anh, bây giờ đã quen với hành động đó, lại không còn muốn phản kháng nữa.


Được anh khen Thái Nghiên trong lòng như được uống mật ngọt, con tim như muốn bay lên, giống như quay trở về những ngày đầu được anh tán tỉnh.


Ngước mắt đánh giá Biện Bạch Hiền, hôm nay anh vẫn đẹp trai như xưa, ngoài vóc dáng ngày xưa của anh bây giờ trên khuôn mặt còn có thêm nụ cười tươi sáng, khắp người mất đi vẻ u ám, lại có thêm nét ấm áp, khiến người nhìn không sao dời mắt. Thời gian gần đây, mỗi đêm trong đầu cô luôn xuất hiện khuôn mặt của anh. Mỗi lần nghĩ đến anh, đã bớt đi rất nhiều hình ảnh bị tổn thương của năm năm trước, có nhiều hơn hình ảnh của năm năm sau, hình ảnh anh thật lòng yêu thương các con.


Hoặc là... cô đã...


"Daddy đẹp trai ghê á!" 

Ninh Ninh đứng cạnh cô sấn đến, nở nụ cười rạng ngời, giống như cực kì bất mãn việc Daddy từ lúc bước vào cửa đến giờ chỉ chú ý đến mẹ thôi. Cô nhóc thừa nhận là mẹ rất đẹp, nhưng cô nhóc cũng là cô bé gái xinh đẹp đó thôi, Daddy cũng phải khen cô nhóc mới đúng chứ?


Biện Bạch Hiền nhún vai, cúi người xuống bế con gái lên, hôn lên trán cô nhóc y như đã làm với Thái Nghiên:

"Con gái cưng của cha cũng rất đẹp!"


Anh cảm thấy bản thân hạnh phúc vô cùng, có người phụ nữ anh yêu bên cạnh, có con trai con gái cưng, cuộc đời anh có ba mẹ con, anh còn có điều gì khát khao nữa đâu?


"Ninh Ninh lớn lên sẽ đẹp hơn cả mẹ!" 

Ninh Ninh nghênh mặt, chú Kiều nói, cô nhóc có di truyền rất tốt từ mẹ, chuyện lớn lên sẽ đẹp hơn mẹ không phải là việc không thể!


Thái Nghiên dở khóc dở cười, Biện Bạch Hiền nựng nhẹ chóp mũi cô nhóc, anh muốn nói với con gái rằng, bất luận là thế nào đi nữa, trong tim anh, mẹ cô nhóc luôn đẹp nhất!


Cả nhà bốn người rất nhanh xuất phát, Biện Bạch Hiền và Thái Nghiên ngồi lên chiếc xe phía trước. Cảnh Hạo và Ninh Ninh ngồi lên chiếc xe phía sau, hai chiếc xe lộng lẫy hướng về phía lễ đường chạy đi.


"Các con ở phía sau liệu có ổn không?" 

Không hiểu sao cô có loại dự cảm không tốt, có chút hối hận vừa rồi để các con ngồi xe khác.


"Yên tâm đi, không có gì đâu." 

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đặt một tay lên tay cô, khẽ khàng nắn bóp:

"Kĩ thuật lái xe của tài xế rất tốt, anh đã dặn dò rồi, có thể lái chậm một chút."


Biện Bạch Hiền nói thế cũng không làm Thái Nghiên dứt hẳn lo lắng, nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng đến việc anh đang lái xe, thỉnh thoảng vẫn nhìn qua kính chiếu hậu, xác định xe phía sau đang ở rất sát, cô mới yên lòng một chút.


Trên chiếc xe chạy phía sau xe cô


Ninh Ninh đùa nghịch chiếc váy sa tanh của mình, lần đầu làm dâu phụ nhỏ, trong lòng rất phấn khích, ngược lại Cảnh Hạo lại yên tĩnh ngồi bên cạnh em gái, ánh mắt lúc đó rất chững chạc ra dáng người lớn!


Đột nhiên cậu phát hiện xe dường như đã không theo kịp xe của Daddy ở phía trước, Cảnh Hạo khẽ nhíu mày:

"Chú ơi, chú lái nhanh chút nữa đi, Ba mẹ cháu không thấy xe chúng ta chạy phía sau sẽ lo lắng."


Cậu từ trước đến nay rất hiểu rõ mẹ, mẹ nhất định là trên đường luôn dõi theo xe của bọn họ đang ngồi.


"Cháu yên tâm, chú sẽ chở các cháu đến nơi an toàn mà" 

Tài xế nhẹ nhàng nói, thanh âm có chút cố ý trầm xuống, dưới mũ lưỡi trai lại lộ ra khuôn mặt của phụ nữ. Tài xế này không ngờ chính là Thái Yên, cô ta luôn mai phục trước căn hộ của Thái Nghiên chờ đợi cơ hội ra tay. Lại không ngờ hôm nay có thể bắt được cơ hội tốt như vậy, nhân lúc tài xế đi vệ sinh, dùng tiền thuê vài tên lưu manh, đánh ngất tài xế tại chỗ vắng, tự mình lái xe thế vào.


Cô ta sẽ đưa đám trẻ đến đúng nơi, nhưng lại không phải là nơi mà bọn chúng muốn đến. Dạo gần đây, trong quá trình ẩn nấp, cô ta phát hiện ra hai đứa bé này chính là mạng sống của Thái Nghiên, mà Thái Nghiên lại là mạng sống của Biện Bạch Hiền, chỉ cần có hai đứa nhãi này nằm trong tay, cô không tin mình lại không trừ khử được bọn họ


Đáy mắt phun ra một tia đáng sợ. Từ trước tới nay luôn thông minh nhanh nhạy, Cảnh Hạo như cảm thấy bầu không khí trên xe có chút kì quái, không kiềm được nhìn kĩ tài xế trước mắt.


"Thì ra là dì à! Dì tại sao lại bắt chước giọng nói đàn ông?" 

Cảnh Hạo khẽ cau mày, cậu nhóc tinh ranh vặn hỏi người đội mũ lưỡi trai ngồi phía trước đang lái xe kia, nó chỉ có thể phân biệt được giới tính của người đó, lại nhìn không rõ được dung mạo cố ý che giấu của cô ta.


Thái Yên không ngờ được con mắt của đứa nhóc này sắc bén như vậy. Quả nhiên không hổ là con trai Biện Bạch Hiền, nhưng lúc này cô vẫn trấn tĩnh y như cũ:

"Dì không có bắt chước, tại giọng của Dì vốn trầm thấp như vậy."


Trong lòng cô nghĩ đối phó với hai đứa nhóc này dễ như trở bàn tay, chỉ là cô đã đánh giá quá thấp hai đứa trẻ này!


Đôi lông mày của Cảnh Hạo nhíu càng chặt hơn, người phụ nữ này nói dối quá kém. Lúc này Cảnh Hạo lập tức cảnh giác, quan sát thấy xe của mình bị rớt lại phía sau cách xe của ba mẹ quá xa rồi, Cảnh Hạo nhắc nhở: 

"Dì ơi, dì mau lái nhanh một chút đi!"


Thái Yên nhận thấy được sự đề phòng của Cảnh Hạo, trong bụng bất giác rủa thầm, nhìn thấy trước mặt có lối rẽ, dứt khoát cho xe rẽ hướng đó, tăng tốc độ hướng về phía đó lái đi.


"Dì định làm gì hả?" 

Cảnh Hạo quát lên, lập tức hiểu ra người phụ nữ này không có ý tốt, cảnh giác che chắn trước mặt Ninh Ninh.


"Ha...haha, thằng nhóc, mày im miệng cho tao, đợi đến lúc đó mày sẽ biết tao định làm gì!" 

Cảnh Hạo xem kĩ tình thế lúc này, bọn chúng không thể liên lạc với ba mẹ được, bọn chúng chỉ là trẻ con, không thể đối phó với một người lớn như cô ta. Sự lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là lặng lẽ quan sát tình hình. Cô ta dẫn bọn chúng đi, nói không chừng chỉ muốn bắt cóc bọn chúng, đòi Daddy tiền chuộc mà thôi. Dù sao Daddy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Biện Thị, cái loại bắt cóc đe dọa đòi tiền chuộc này cũng không xa lạ gì.


Cậu hy vọng cha mẹ mau phát hiện sự khác lạ, nhanh chóng đến cứu chúng!


Trên một chiếc xe khác, trong lòng Thái Nghiên đột nhiên nhói lên, vô thức nắm lấy cánh tay Biện Bạch Hiền:

"Bạch Hiền, em cảm thấy có chút không ổn, anh lái chậm nữa đi, em đã không nhìn thấy xe của các con rồi."


Trên mặt cô tràn ngập lo lắng, trái tim đập loạn xạ không ngừng, trong lòng có một loại dự cảm bất an vô cùng.


"Được... được, em bình tĩnh, anh đang lái chậm lại rồi." 

Biện Bạch Hiền không cho rằng sẽ có chuyện phát sinh, chỉ là anh đã thả tốc độ chậm lại rồi mà một lúc sau mãi vẫn không thấy bóng dáng xe của bọn trẻ theo sau, nháy mắt trong lòng cũng trở lên lo lắng.


"Làm sao đây? Sao vẫn chưa nhìn thấy xe của các con?" 

Âm thanh của Thái Nghiên lộ ra sự nghẹn ngào, vừa rồi cô không nên cho phép các con ngồi ở xe khác.


"Nghiên Nghiên đừng mất bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì đâu." 

Biện Bạch Hiền nhíu chặt lông mày, cũng không muốn biểu lộ quá nhiều sự lo lắng. Vì không muốn cô lo lắng hơn nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, gọi rất lâu đều không có người nghe máy. Giờ phút này trái tim anh như thắt lại, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức quay đầu xe.


Thái Nghiên theo bản năng cấu chặt vào đùi mình, móng tay gần như đâm vào thịt, cô cắn chặt môi, không cần hỏi gì cả, vừa rồi nhìn hành động của anh thì đã biết nhất định là đã xảy ra chuyện rồi. Cả người cô như bị buộc chặt cứng ngắc lại, cô không cho phép hai con xảy ra bất kì chuyện gì!


"Nghiên Nghiên, đừng làm thương bản thân, yên tâm anh nhất định không để các con có chuyện gì hết." 

Nhìn thấy hành động tự hành hạ bản thân của cô, anh thương tiếc nói, càng tăng tốc độ, không bao lâu sau, chuông điện thoại reo, anh nhấc máy ngay lập tức.


"Alo!" 

Anh mơ hồ cảm thấy cuộc điện thoại này có liên quan đến các con. Quả nhiên như vậy, âm thanh của người phụ nữ vang lên trong điện thoại làm anh sững sờ.


"Cô muốn gì?" 

Giọng anh lạnh lùng hỏi, vừa nghe giọng cô ta, anh đã đoán được là ai, anh không ngờ sự trừng phạt của mình dành cho cô ta năm năm trước chưa đủ để cô ta chịu ngoan ngoãn, bây giờ lại tiếp tục làm loạn!


Muốn làm hại các con anh phải xem anh có đồng ý không đã!


"Bạch Hiền, trí nhớ anh thật tốt, đã qua nhiều năm như vậy rồi anh vẫn nhận ra giọng nói của em, thay em hỏi thăm người ngồi bên cạnh anh Nghiên Nghiên, nói rằng... hai đứa nhỏ của cô ta vẫn bình an vô sự!" 

Giọng điệu của cô có vài phần tà ác, giống như cực kì hài lòng với tất cả những chuyện đang gây ra. Cô chính là muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của Biện Bạch Hiền, bộ dạng đau lòng của Thái Nghiên. Không, tất cả đều không đủ, cô còn muốn hủy diệt đi bọn họ, đồng thời cũng muốn hủy diệt đi hai nghiệt chủng này!


Anh liếc Thái Nghiên một cái, càng nhíu chặt lông mày hơn nữa: 

"Nói đi, cô muốn gì? Tiền sao? Cô muốn bao nhiêu tôi cũng đưa!"


Kim Thị năm năm trước đã phá sản rồi, vị đại thiên kim tiểu thư của nhà họ Kim này đến hôm nay đã sớm mất đi cuộc sống giàu sang đó rồi.


"Haha... tiền ư? Không, tôi không cần những đồng tiền thối tha của anh, các con của anh rất đáng yêu nha, anh nói xem bọn chúng khóc lóc cầu cứu sẽ ra sao, giọng nói ngây thơ như vậy nghe sẽ hay lắm đúng không?" 

Thái Yên cười như điên, nhìn thấy hai đứa nhóc bị buộc trên ghế, ánh mắt của thằng nhóc còn trừng mắt với cô, ánh mắt đó cực giống Biện Bạch Hiền, đồng thời gương mặt của con nhóc kia càng khiến cô điên tiết!


"Cấm cô làm thế, nếu không cô sẽ hối hận!" 

Giọng anh lạnh lẽo, trong lòng anh cũng không dám chắc chắn, vì bên anh đã cảm nhận được giọng của người đàn bà đó trong điện thoại đang nổi cơn điên.


"Hối hận? Anh giỏi thì thử đi, xem tôi có hối hận hay không!" 

Thái Yên đã dám làm thế này thì cho dù có chết cô cũng muốn gia đình bốn người họ chết cùng cô!


Ngồi bên cạnh Thái Nghiên nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, trong lòng càng đoán già đoán non như ngồi trên đống lửa, cướp điện thoại trên tay anh:

"Đừng làm hại chúng, xin cô, cô muốn gì tôi đều đáp ứng, nhưng cầu xin cô đừng làm hại hai đứa bé!"


Thái Yên nghe thấy giọng của Thái Nghiên, ý niệm muốn báo thù càng đậm nét trong mắt, trong lòng cũng chầm chậm tăng lên sư hưng phấn, em gái của cô dường như thật sự rất yêu thương hai đứa nhóc này!


"Được, tôi không làm hại bọn nó, nhưng cô có phải là nên đến đây rước hai đứa cháu ruột của tôi về hay không?" 

Thái Yên mở miệng, lắc ly rượu đang cầm trong tay, mặc cho ly rượu vang đỏ óng ánh trong tay sóng sánh trong ly, vốn động tác này rất gợi cảm, nhưng lại phối hợp cùng một khuôn mặt đã bị hủy hoại, lại đặc biệt quỷ dị.


"Tôi lập tức đến ngay, các người đang ở đâu?" 

Thái Nghiên vội vàng hỏi, cô không rảnh nghĩ qua nhiều nữa, thậm chí là có liều cái mạng này, cô đều phải bảo vệ sự an nguy cho các con.


Thái Yên cho bọn họ địa chỉ, lập tức dập điện thoại. Cô bây giờ chỉ cần đợi hai người bọn họ tới, nhất định là còn khối chuyện để làm. Nhiều năm chưa gặp, cô đương nhiên phải tặng cho em gái mình một món quà cực lớn chứ, đồng thời cũng tặng luôn cho gia đình bọn họ một món!


Túy ý quăng điện thoại xuống đất, Thái Yên ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu còn dở trong ly, "xoảng" một tiếng, cái ly bị đập vỡ tan tành dưới đất, nhìn những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, đáy mắt Thái Yên lộ rõ tia tàn nhẫn.


Cúi xuống nhặt lên miếng vỡ thủy tinh, từng bước từng bước đến gần trước mặt Cảnh Hạo và Ninh Ninh, ánh mắt di chuyển trên hai khuôn mặt xinh đẹp bé nhỏ:

"Thật là một cặp song sinh xinh đẹp, nhưng...không biết trên khuôn mặt này mà có thêm hai vết sẹo, liệu có còn xinh đẹp nữa không nhỉ!"


Khóe miệng nhếch lên lộ ra tia ác độc, cầm mảnh vỡ thủy tinh trong tay tiến sát tới Cảnh Hạo, đối diện trực tiếp với ánh mắt sắc như dao của cậu nhóc, trong lòng không khỏi ngẩn ra, lập tức chuyển qua phía Ninh Ninh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro