Chương 12: Người đàn ông dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ngôi biệt thự hào hoa, trong thư phòng, đang nổi lên cơn bão tố, nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được, trong mắt Biện Bạch Hiền thoáng qua vẻ hung ác. Anh bởi vì chuyện của Tiểu Du, vội vã chạy tới bệnh viện, anh cho là Thái Nghiên thấy mình rời đi, sẽ ngoan ngoãn trở lại biệt thự, nhưng, trong điện thoại nói cái gì?


Người phụ nữ kia cư nhiên cùng đánh đàn với một người đàn ông khác?


Là đánh đàn, hay là tư tình?


Bốp một tiếng, hung hăng ném cái điện thoại đang cầm trong tay ra ngoài, lấy tấm hình từ trong ngực ra, ánh mắt quỷ mị như tu la, cực kỳ kinh người:

"Kim Thái Nghiên, cô quả nhiên là người phụ nữ lẳng lơ! Cô thật không chịu nổi cô đơn sao? Tôi mới rời đi không bao lâu, cô đã ở chung với thằng khác!"


Nghĩ đến cô cảm thấy thiệt thòi muốn tìm chết sau khi biết mình bị cường bạo, xem ra tất cả quả nhiên đều là cô đang diễn trò!


"Con đàn bà ghê tởm!" 

Thân hình cao lớn của Biện Bạch Hiền đứng lên, mang theo phong thái bén nhọn, anh phải đi xem một chút, người phụ nữ này rốt cuộc đánh đàn với ai?


Cầm nhạc phổ, Thái Nghiên hoàn toàn lọt vào trong tiếng đàn, cô phát hiện mình và người đàn ông này rất ăn ý trong khúc nhạc này. Cô đảo mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại phát hiện tầm mắt nhu hòa của anh ta cũng đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng mở to mắt, ánh mắt của người đàn ông này rất... Câu hồn!


Hành động của cô khiến trong mắt của Kim Tuấn Miên thoáng qua ý cười, Nghiên Nghiên trưởng thành nhiều hơn lúc nhỏ mấy phần yêu kiều, càng thêm đáng yêu!


Một khúc xong, Thái Nghiên theo bản năng muốn chạy khỏi nơi này, nhưng người đàn ông xa lạ này cho cô một cảm giác áp bách vô hình.


"Nghiên... Tiểu thư, tôi có thể mời em uống một ly trà chiều không?" 

Khi cô đứng dậy, Kim Tuấn Miên nhạy cảm kéo cổ tay cô. Cô muốn chạy trốn, nhưng, nhưng anh lại muốn ở chung với cô thêm một lát.


"Thật xin lỗi, tôi còn có việc, không có thời gian!" 

Thái Nghiên không dám nhìn mắt anh ta, xem đồng hồ, cô rời đi nhà ba mẹ đã rất lâu rồi, lúc này, dù cô không muốn trở lại biệt thự đó nữa, cô cũng không thể không về!


Nghĩ đến Biện Bạch Hiền, mi tâm của cô hơi nhíu, trên người lại bắt đầu phát ra đau đớn.


"Có chuyện gì sao? Vừa đúng lúc rảnh rỗi, tôi đưa em về, em muốn đi đâu, tôi đều có thể tiễn em!" 

Kim Tuấn Miên cười, cũng không có buông tha.


Ân cần trên mặt anh ta khiến cô nghĩ tới thời điểm Biện Bạch Hiền từng theo đuổi cô, chính là ánh mắt nóng bỏng như vậy đã lừa đi trái tim cô, trong lòng đột nhiên đau xót, sắc mặt nhất thời trầm xuống:

"Tiên sinh, xin buông tay, nếu như anh không buông tay, tôi sẽ la lên đó!"


Kim Tuấn Miên liền giật mình, mới vừa rồi còn cảm thấy Nghiên Nghiên càng thêm đáng yêu, sao đột nhiên lại không đáng yêu rồi!


Chỉ là, ngược lại thêm mấy phần cá tính! Anh thích!


"Tôi không phải người xấu!" 

Kim Tuấn Miên nghiêm túc nói rõ.


Không phải người xấu? Người xấu đều nói mình không phải là người xấu!


Trong lòng Thái Nghiên không vui, nhưng một giây kế tiếp, khóe miệng của cô nâng lên một nụ cười:

"Tôi biết rõ tiên sinh không phải người xấu!"


Nụ cười của cô khiến Kim Tuấn Miên không phòng bị chút nào, khi anh ta cho là cô sẽ đồng ý với mình, lại chỉ thấy cô giơ chân lên, hung hăng đá vào trên chân của anh một cái, tốc độ nhanh, khiến anh không có đường sống tránh ra.


"A..." 

Kim Tuấn Miên ôm chân đau kêu thành tiếng, giương mắt nhìn về phía Thái Nghiên, phát hiện cô đã chạy ra khỏi quán. Trong mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, cô thật có thể xuống chân, một chút cũng không lưu tình!


"Haiz, tôi nói anh đó, tôi thừa nhận cô gái vừa rồi rất xinh đẹp, nhưng theo đuổi con gái cũng phải xem rõ đối tượng! Người ta đã có chồng rồi, cũng khó trách xem người đàn ông hoàng kim độc thân thành tên háo sắc!" 

Sở Phàm đi vào, vừa đúng bắt gặp một màn vừa rồi.


"Có chồng?" 

Kim Tuấn Miên quên mất đau đớn, nhìn về phía người tới, mi tâm nhíu chặt, sao anh không biết Nghiên Nghiên đã kết hôn?


"Cậu nói rõ ràng đi, cái gì gọi là có chồng?" 

Kim Tuấn Miên nghiêm túc níu cánh tay Sở Phàm, không cách nào tiếp nhận sự thật này.


Hành động của cậu ta khiến Sở Phàm cau mày, chẳng lẽ lần đầu tiên Tuấn Miên nhìn thấy Kim Thái Nghiên đã thích cô ấy! Thế này không hay rồi! Kim Thái Nghiên là vợ của Biện Bạch Hiền mà, giờ phút này, anh cũng trở nên nghiêm túc:

"Cậu mới trở về từ nước ngoài nên không biết, hai ngày trước hôn lễ của cô ấy được đăng đầy trên trang đầu của các tờ báo lớn!"


"Người kia là ai?" 

Đôi tay Kim Tuấn Miên nắm chặt thành quyền, cố gắng để cho mình tiêu hóa sự thật này.


"Biện Bạch Hiền, tổng giám đốc tập đoàn Biện thị! Người nguy hiểm nhất thành phố A, vợ chồng bọn họ... Có vẻ rất ân ái!"

Trong đầu Sở Phàm nhớ đến chuyện Thái Nghiên cắt cổ tay, mặc dù bây giờ anh còn chưa biết nội tình ra sao, chỉ là, vì muốn bạn tốt biết khó mà lui thôi. Anh không thể không miêu tả quan hệ của vợ chồng bọn họ càng thêm ngọt ngào.


Rất ân ái? Kim Tuấn Miên buông lỏng tay ra, giống như bị đả kích khổng lồ, cả người không khỏi quay ngược lại một bước, hai ngày trước cô thật đã lập gia đình?


Tại sao? Anh cư nhiên lại chậm hai ngày mới trở về!


Biện Bạch Hiền? Nhân vật nổi tiếng ở thành phố A?


"Tuấn Miên, cậu không sao chứ?" 

Sở Phàm thử hỏi, phản ứng của cậu ta không phải dấu hiệu tốt! Lấy kinh nghiệm của anh phán đoán, Kim Tuấn Miên tám phần là có tình ý với Thái Nghiên!


Nhưng câu hỏi của anh không được Kim Tuấn Miên đáp lại. Đột nhiên, suy nghĩ lóe lên, Sở Phàm nghĩ đến mục đích tìm cậu ta hôm nay, sự việc vừa đúng lại có liên quan với Biện Bạch Hiền, anh rốt có nên nói với Kim Tuấn Miên hay không?


"Tuấn Miên, tôi có một bệnh nhân tên Biện Du Lợi, có thể cần cậu giúp một tay!" 

Suy tư liên tục, Sở Phàm vẫn quyết định mở miệng, lấy thế lực của Biện Bạch Hiền, cho dù là anh không mở miệng giúp, Biện Bạch Hiền cũng sẽ tự mình tìm tới Kim Tuấn Miên thôi!


"Tôi không có thời gian!" 

Lần này anh trở về nước, vốn chỉ là vì Nghiên Nghiên, cũng không tính làm những chuyện khác, nhưng bây giờ cô đã lấy chồng rồi, anh nên làm gì bây giờ?


"Nhưng... Bệnh nhân này trừ người giỏi trong khoa não như cậu ra, sợ rằng không ai phá giải được vấn đề khó khăn này!"


"Người giỏi trong khoa não? Ha ha... Người giỏi trong khoa não thì thế nào?" 

Nghiên Nghiên cũng đã lấy chồng rồi thôi! 


"Tuấn Miên! Cậu đừng như vậy!" 

Sở Phàm càng cảm thấy tình cảm của Kim Tuấn Miên đối với Thái Nghiên không phải vừa thấy đã yêu, biểu hiện lúc này của cậu ta giống như người đàn ông vừa mới thất tình!


Giờ phút này, anh mới mơ hồ ý thức được, mình không nên để Tuấn Miên nhận việc chữa trị cho Biện Du Lợi, chỉ cần cậu ta tiếp xúc Biện Du Lợi, sẽ khó tránh khỏi chạm mặt cùng Kim Thái Nghiên, ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện gì, vậy thì toi rồi!


Anh hết sức hiểu rõ Biện Bạch Hiền, cho dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội anh ta! Huống chi là người phụ nữ của anh ta!


Nhưng, Biện Bạch Hiền hết sức thương yêu cô em gái này, sau khi biết Kim Tuấn Miên trở về nước, trước tiên bảo anh mở đường đi trước, hiện tại bên nào cũng khó, không biết nên làm thế nào cho phải!


"Tuấn Miên, tôi thấy thôi đi! Chuyện của bệnh nhân này tự tôi sẽ giải quyết, đã lâu không trở lại, cậu nên đi tham quan trong nước nhiều hơn!" 

Sở Phàm cười khan, trong lòng không ngừng kêu rên, hai bên đều là bạn của anh, thật khiến anh khó xử!


Kim Tuấn Miên không nghe vào lời của cậu bạn chút nào, cả người đều chán nản, Nghiên Nghiên kết hôn rồi, vậy anh trở lại lại có ý nghĩa gì?


Rời đi sao? Trong lòng anh lại đang nói cho anh biết, anh không bỏ được mảnh đất đang có cô!


Vừa mới tách ra, anh đã muốn lần nữa gặp cô rồi, chuyện mà cô nói đến, là trở về với Biện Bạch Hiền sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro