Chương 17: Ép rượu trước mặt mọi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Nghiên lo lắng trong lòng, nhưng cũng không ngăn cản được quyết định của Biện Bạch Hiền, càng tiến đến gần Kim Tuấn Miên, lòng cô càng thấp thỏm, cảm thấy khó thở. Cô có thể tưởng tượng ra khi Biện Bạch Hiền biết cô cùng Kim Tuấn Miên trước đây không lâu đã từng hợp tấu, anh sẽ nổi điên như thế nào.


"Xin chào, tôi là Biện Bạch Hiền, còn đây là vợ tôi!" 

Khóe miệng Biện Bạch Hiền nâng lên chút ý cười, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng Kim Tuấn Miên, cánh tay to lớn có lực ôm thật chặt vai Thái Nghiên, lôi cô vào trong ngực mình.


Hành động của Biện Bạch Hiền mang theo chút khiêu khích, Kim Tuấn Miên sao lại không nhìn ra? Nhưng nghe anh ta tự mình giới thiệu như vậy, tim của anh cũng không khỏi đau đớn. Nhìn Thái Nghiên, phát hiện ánh mắt cô hốt hoảng tránh né chung quanh, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Vẫn là bộ dạng như hồi còn bé, gặp phải chuyện gì sợ sệt đều phản ứng như vậy! Chỉ tiếc cô không nhớ nổi anh!


"Rất hân hạnh được biết hai người, Biện phu nhân xinh đẹp như vậy, lần đầu gặp mặt, tôi thế nào cũng phải kính cô một ly!" 

Kim Tuấn Miên cố ý cường điệu "lần đầu gặp mặt", từ trong tay người hầu bàn cầm một ly sâm banh, đưa tới trước mặt Thái Nghiên:

"Biện tiên sinh, có thể để Biện phu nhân nể mặt tôi một lần không?"


Biện Bạch Hiền khẽ cau mày, thoáng qua trong mắt chút nghi ngờ, lần đầu tiên gặp mặt? Ánh mắt dao động nhìn hai người. Thái Nghiên bình tĩnh, nhưng ánh mắt hứng thú của Kim Tuấn Miên nhìn cô cũng không cách nào che đậy được.


"Rượu của bác sĩ Kim, đương nhiên là phải uống...!" 

Biện Bạch Hiền tự mình nhận lấy ly rượu, ngửa đầu một cái đổ vào trong miệng, nâng Thái Nghiên trong ngực lên, cúi người chặn lại đôi môi của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đem rượu đổ vào trong miệng cô.


Thời gian như dừng lại, Thái Nghiên mới vừa rồi còn vì lời nói của Kim Tuấn Miên thở phào nhẹ nhõm, căn bản không ngờ anh sẽ làm ra loại chuyện như vậy. Giờ phút này, cô đã không cảm giác được mùi vị sâm banh, cả người tựa hồ đều bị hơi thở bá đạo của Biện Bạch Hiền bao phủ.

Đèn flash lại lóe sáng một lần nữa, ngày mai, toàn thế giới đều sẽ biết, tổng giám đốc của tập đoàn Biện thị cùng vợ mới cưới ngọt ngào đến cỡ nào.


Kim Tuấn Miên liền giật mình, đôi tay nắm thật chặt, hận không thể đem Thái Nghiên từ trong ngực anh ta kéo ra, nhưng sự thực cô là vợ Biện Bạch Hiền làm cho anh cứng đờ ở nơi đó, trong lòng khổ sở vô biên. Bọn họ là vợ chồng mới cưới, Biện Bạch Hiền đối với Nghiên Nghiên như vậy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?


Anh làm sao có thể can thiệp?


Ánh mắt lợi hại của Biện Bạch Hiền như có như không liếc về phía Kim Tuấn Miên, nhìn đến chán nản trên mặt anh ta, hài lòng buông Thái Nghiên ra. Biện Bạch Hiền chính là muốn cho Kim Tuấn Miên hiểu được, Thái Nghiên là người phụ nữ của anh, bất kể bọn họ có phải lần đầu tiên gặp mặt hay không, anh đều không cho phép Kim Tuấn Miên có chút nào mơ ước đối với vợ mình.


Thái Nghiên như hôn mê, cảm nhận được ánh mắt những người xung quanh nhìn vào, trên mặt như có lửa đốt, cô nhất thời muốn chạy trốn, nhưng eo thon lại bị một bàn tay to ôm chặt.


"Bác sĩ Kim, kính rượu thế được chứ?" 

Biện Bạch Hiền cưng chiều nhìn Thái Nghiên, trong lòng đột nhiên ngẩn ra. Đáng chết! Anh cảm thấy bộ dáng cô giờ phút này thật mê người đến cực điểm, làm cho anh không khỏi nghĩ tới bộ dáng kiều mỵ của cô khi cô ở phía dưới anh...


Thái Nghiên cúi đầu xuống thấp, không muốn nhìn thấy ánh mắt thương yêu của anh, sợ không cẩn thận liền đắm chìm trong đó, người đàn ông này rốt cuộc muốn diễn bao lâu nữa đây?


Nửa đêm mọi chuyện dần thay đổi.


Biện Bạch Hiền ôm Thái Nghiên vào lòng chặt hơn, trong mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhìn sang Kim Tuấn Miên mặt mũi cứng ngắc bên cạnh:

"Thật ngại, ở trước mặt người ngoài cô ấy vốn hay xấu hổ! Chỉ là âm thầm..."


Biện Bạch Hiền còn chưa nói hết lời, đã cảm thấy thân thể Thái Nghiên trong ngực như ngẩn ra, trong lòng thoáng qua một chút gian xảo, tiếp tục mở miệng, có điều ngụ ý nói:

"Cô ấy âm thầm, càng làm cho người ta muốn trêu ghẹo.''


"Em... em muốn đi toilet!" 

Thái Nghiên nghe lời nói mập mờ của anh, rốt cuộc chịu đựng không nổi, cô không dám tưởng tượng nếu mình cứ tiếp tục ở lại, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra!


Không chờ Biện Bạch Hiền đồng ý, cũng không dám nhìn đến vẻ mặt của Kim Tuấn Miên, cô liền nhanh chóng bỏ chạy.


Tiệc rượu náo động bên ngoài đã hoàn toàn được ngăn cách, Thái Nghiên không ngừng dùng tay vỗ nước lên khuôn mặt đang nóng dần của mình. Cô biết giờ phút này cô nhất định phải thật bình tĩnh, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện ra khuôn mặt bá đạo của Biện Bạch Hiền, và cả ánh mắt của Kim Tuấn Miên nữa.


Cô không phải đứa ngốc mà không nhận ra, Kim Tuấn Miên nhìn cô với ánh mắt không đơn giản chút nào, huống chi tối hôm nay anh ta tự nhiên chủ động giúp cô giải vây, nhớ tới hôm đó ngồi đánh đàn chung với anh ta, cô đã cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, nhưng lại nói không ra rốt cuộc là gì.


Thái Nghiên lắc lắc đầu, muốn hất tung những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra, hít thở một hơi thật sâu đè nén tức giận, hiện tại cô chỉ hy vọng bữa tiệc có thể kết thúc nhanh một chút, mà kết thúc bữa tiệc này xong thì sẽ thế nào? Trở lại biệt thự, chẳng qua cô cũng là từ địa ngục này rơi vào địa ngục khác mà thôi, không phải sao?


Nghĩ đến tối hôm qua Biện Bạch Hiền chiếm đoạt cô, cả người Thái Nghiên thoáng qua một chút run rẩy, đôi tay theo bản năng ôm chặt mình. Bất luận là ở đâu, cô đều không thể trốn thoát được sự hành hạ của anh! Ở đâu có anh thì ở đó chính là địa ngục, dù rất cố gắng nhưng cô vẫn không thể thoát được khỏi lòng bàn tay anh. 


Thái Nghiên đi ra khỏi toilet, cố tìm thân ảnh của Biện Bạch Hiền, nhưng chỉ thấy An Điền trò chuyện với vài người trong đại sảnh, cơ hồ là tìm khắp mọi nơi, cũng không nhìn thấy Biện Bạch Hiền, anh ta đâu rồi? Thái Nghiên khẽ cau mày, nhưng giây tiếp theo, trong lòng cô lại trồi lên một tia khổ sở, anh không ở đây không phải sẽ tốt hơn sao? Cô có thể thả lỏng một chút, không cần phải cố gắng diễn trò với anh nữa!


"Thái Nghiên tiểu thư, có thể nói chuyện một chút không?" 

Giọng nói dịu dàng truyền đến từ phía sau, Thái Nghiên cả kinh, theo bản năng quay đầu lại. Bất ngờ chạm mặt Kim Tuấn Miên, trong lòng cảm thấy bối rối làm cô lập tức lùi về phía sau vài bước, đột nhiên cả người mất thăng bằng, ngã xuống mặt sàn đá cẩm thạch. Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, Kim Tuấn Miên nhẹ nhàng dùng lực kéo cả người cô vào lồng ngực một lần nữa.


Hơi thở của anh ta quanh quẩn bên mũi mình, cô phát hiện trên người người đàn ông này toả ra mùi vị của ánh mặt trời. 


"Chúng ta lại gặp nhau rồi!" 

Kim Tuấn Miên nói nhỏ bên tai cô, dù biết rất rõ ràng cô đã có người đàn ông của mình, nhưng anh vẫn không thể nào nhịn được cảm giác quyến luyến với cô. Một lần nữa gặp nhau, anh phát hiện lực hút của cô đối với anh không hề giảm mà ngược lại càng tăng thêm, cô giống như một đóa hoa đầy độc dược, khiến anh không ngừng trầm mê vào đó.


Thái Nghiên bỗng chốc tỉnh táo lại, giật mình nhận ra cả người cô đang dán chặt vào lồng ngực của anh ta, tư thế hai người như vậy trông rất mờ ám, nếu bị Biện Bạch Hiền nhìn thấy, kết quả của cô chắc chắc sẽ rất thảm.


"Anh buông tôi ra đi!" 

Thái Nghiên dùng dằng, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay anh ta, hơi thở của anh ta phả thẳng vào mặt cô, khiến cô càng thêm hốt hoảng.


Thật vất vả mới có cơ hội gặp lại cô ở nơi này, Kim Tuấn Miên không muốn buông cô ra nhanh vậy:

"Em yên tâm, nơi này rất bí mật. Tôi rất nhớ lần trước lúc đánh đàn với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro