Chương 34: Hồ nước nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn Cẩm Hoa không hổ là địa điểm gặp riêng tốt nhất của tình nhân, trang trí, không khí trong phòng làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Thái Nghiên nghiêng mắt nhìn vào mỗi thứ trong phòng, hận không thể lập tức né khỏi nơi này.


"Tắm cho người cô sạch sẽ đi, đừng để tôi ngửi thấy mùi của đàn ông khác." 

Biện Bạch Hiền tâm phiền ý loạn dứt lời, cởi xuống tây trang thủ công đắt giá trên người, tùy ý nhét vào trên ghế sa lon.


Thái Nghiên tự giễu cười một tiếng, đi vào phòng tắm, vừa đúng có cơ hội né ra khỏi Biện Bạch Hiền.


Trong gian phòng rộng rãi, chỉ còn lại mình Biện Bạch Hiền, tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền tới không ngừng vang vọng ở bên tai anh. Ánh mắt anh càng lúc càng thâm thúy, trong đầu đột nhiên hiện ra nụ cười không buồn không lo, ngây thơ đơn thuần của Thái Nghiên, nụ cười như vậy dường như thật lâu rồi anh chưa nhìn thấy, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, đây không phải là điều anh hy vọng sao?


Tại sao giờ phút này anh lại hơi cảm thấy không nỡ, hơi mất mát?


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn không dừng lại, con ngươi thâm thúy của Biện Bạch Hiền căng thẳng, cô gái này đang cố ý trốn tránh anh!


Nghĩ đến trước kia, mỗi lần anh hẹn cô, cô đều không che giấu mong ngóng của mình chút nào, anh thế nhưng cảm thấy cô khi đó, làm anh thật hoài niệm!


Biện Bạch Hiền đứng dậy, muốn kéo cô từ trong phòng tắm ra ngoài. Nhưng, mới vừa đi tới cửa phòng tắm, tay muốn đẩy cửa phòng ra lại đột nhiên cứng ở không trung, mấy lần muốn đẩy ra, cuối cùng lại không có hành động gì.


Thở dài, Biện Bạch Hiền đột nhiên bỏ qua ý tưởng lúc trước, hãy để cho hai người lẳng lặng yên bình ở chung một ngày đi, chỉ một ngày thôi!


Thái Nghiên vốn không muốn ra ngoài, nhưng theo tính tình của Biện Bạch Hiền, nếu như cô còn ở lì trong này, anh nhất định sẽ dùng lời nói khó nghe tổn thương cô, quyết định bất kể giá nào, kéo cửa phòng tắm ra. 


Trong phòng vang lên một điệu nhạc cảm động, Thái Nghiên không khỏi ngẩn ngơ, đây là bài dương cầm cô thích nghe nhất. Trong khoảng thời gian ngắn, Thái Nghiên lại bối rối, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.


Cô đã từng nghĩ, một ngày nào đó, nếu có một buổi diễn tấu thuộc về mình, cô sẽ dùng bản nhạc này làm chủ đề chính!


Nụ cười trên mặt trở nên khổ sở, giờ phút này cô còn mong mỏi hội diễn tấu gì nữa? Những thứ cô từng theo đuổi đã cách cô càng ngày càng xa rồi.


Tắt nhạc, Thái Nghiên quan sát cả căn phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Biện Bạch Hiền đâu, đang nghi ngờ thì một tờ giấy rọi vào mi mắt cô


"Em yêu, anh ở hồ nước nóng chờ em."


Thái Nghiên ngẩn ra, không phải là ảo giác của mình chứ?


Em yêu?


Kể từ sau khi cô kết hôn, từ này đều là kèm theo châm chọc, nhưng từ trong câu này, cô thế nào cũng không tìm được ý châm chọc, hay là, đây là người khác viết? Nhưng chữ của Biện Bạch Hiền cô nhìn ra được, đây chính là nét chữ của anh.


"Mặc kệ!"

Thái Nghiên vo tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác, thay xong quần áo, Thái Nghiên thở ra một hơi thật sâu, rất có cảm giác tráng sĩ chặt tay.


"Tiểu thư, mời bên này."

Thái Nghiên mới ra cửa, thì có một người hầu bàn dẫn cô đi về phía trước, Thái Nghiên quan sát cả đường đi.


"Chỗ này của mấy người làm ăn ế ẩm vậy sao?" 

Thái Nghiên không khỏi cau mày, rõ ràng vừa rồi tiến vào còn nhìn thấy rất nhiều khách khác, thế nào đột nhiên, cả khách sạn giống như trống rỗng.


"Không, không phải đâu." 

Người hầu bàn nhàn nhạt đáp lại, giống như không muốn tiết lộ cái gì, mới vừa rồi quản lý đã phân phó, hôm nay cả khách sạn đã bị một người lai lịch rất lớn bao, nói không muốn có người khác quấy rầy anh ta và bạn gái nghỉ ngơi.


Cô nhìn Thái Nghiên một cái, chính là cô gái này khiến vị khách lai lịch lớn đó bỏ ra rất nhiều tiền sao?


Quả thật rất đẹp!


Đến cửa hồ nước nóng, người hầu bàn để Thái Nghiên đi vào một mình. Thái Nghiên dừng một chút, Biện Bạch Hiền nói đợi cô ở hồ nước nóng, lại phải một mình đối mặt anh rồi sao?


Trong lòng phát ra khổ sở, hít thở một cái thật sâu, phải đối mặt rồi.


Nhếch lên nụ cười, Thái Nghiên đi về phía trước, trong hồ nước nóng to lớn lộ thiên, cũng chỉ có một người tựa vào bên cạnh. Từ vị trí của cô nhìn sang, người đàn ông có bả vai rộng lớn, da thịt bền chắc, da màu đồng dưới ánh mặt trời cực kỳ mê người, suýt nữa lung lay mắt Thái Nghiên.


Dáng người của người đàn ông này rất đẹp, về điểm này, cô so với ai khác đều rõ ràng hơn, khó trách những người phụ nữ kia mê luyến người đàn ông này như vậy, ngay cả cô cũng...


Nghĩ đến điều gì đó, mặt của Thái Nghiên vừa trắng xanh vừa đỏ, ánh mắt bắt đầu lóe lên, tránh khỏi thân thể đàn ông làm cho người mơ mộng kia.


"Em đến rồi à." 

Thanh âm trầm thấp của anh tựa hồ không có bén nhọn thường ngày, lộ ra một sự lười biếng, giống như anh đang hết sức hưởng thụ sự thoải mái giờ phút này.


"Ừ." 

Thái Nghiên nhàn nhạt đáp một tiếng, nắm ngón tay, đột nhiên cảm thấy chỗ này nóng quá, hơi khiến cô hít thở không thông.


"Hồ nước nóng nơi này rất nổi tiếng, trong hồ còn bỏ vào dược liệu danh quý, có tác dụng làm giảm mệt nhọc, em cũng tới thử một chút đi."


Trong không khí tỏa ra một mùi thuốc nhẹ, Biện Bạch Hiền nhắm hai mắt lại. Anh có thể tưởng tượng vẻ mặt giờ phút này của cô, nhất định là vô cùng giật mình. Khóe miệng khẽ nâng lên một đường cong, cũng khó trách cô sẽ giật mình, ngay cả chính anh cũng rất giật mình, vốn tưởng rằng giờ phút này ôn hoà đối với cô sẽ là chuyện rất khó, nhưng không nghĩ đến lại tự nhiên như thế. Anh giống như hết sức hưởng thụ cảm giác và không khí như thế này.


Nghĩ đến tối hôm qua, trong tiềm thức, anh muốn làm chút gì đó để che lấp tất cả chuyện tối qua!


Nói không áy náy là gạt người, trừ áy náy, còn có ghen tỵ, ghen tỵ ngoài anh ra, còn có người đàn ông khác nếm vẻ đẹp của cô, ghen tỵ Kim Tuấn Miên có thể càn rỡ yêu cô.


Thái Nghiên khẽ cau mày, Biện Bạch Hiền như vậy hình như là một điều bí ẩn, khiến cô đoán không ra. Cô càng ngày càng cảm thấy cô không biết người đàn ông này, rõ ràng là chồng cô, lại có thù hận không rõ với cô, rõ ràng làm tổn thương cô mà còn khí thế hùng hồn cứ như không làm gì sai. Nhưng bây giờ, lại giống như thay đổi thành người khác, khiến cô mê man, không hiểu rõ được anh rốt cuộc là Biện Bạch Hiền chồng cô, hay là Biện Bạch Hiền bạn trai cô.


Càng thêm khiến cô đoán không ra còn có chính bản thân mình, rõ ràng bị anh tổn thương, nhưng tim cô vẫn là nhịn không được nhảy lên vì anh.


Cô nên kịp thời rút người ra, lại không ngờ rằng mình sẽ hãm sâu hơn, khổ sở cười cười, đạo hạnh của cô đúng là còn quá nông. Trong cuộc tình này, đường cô đi nhất định sẽ rất khó khăn!


Chờ mãi không thấy Thái Nghiên có động tác gì, Biện Bạch Hiền khẽ cau mày, trong lòng thoáng qua không kiên nhẫn, biết cô gái này không dám dễ dàng đến gần anh, trong lòng lại có chút mất mát. Nhưng anh là Biện Bạch Hiền, từ trước đến giờ chỉ có chuyện anh muốn, cũng chưa từng có đường sống cho cô cự tuyệt.


Thân hình cao lớn đột nhiên đứng dậy, rào một tiếng, kế tiếp kèm theo là một tiếng la cao vút.


"A..." 

Thái Nghiên dùng đôi tay che kín mắt, trời ạ! Anh cư nhiên đứng lên không nói một tiếng.


Động tác đáng yêu của cô khiến Biện Bạch Hiền khó nhịn được tươi cười, tâm tình thật tốt, từng bước từng bước đến gần Thái Nghiên


"Thân thể của anh, em cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy!" 

Biện Bạch Hiền cố ý trêu chọc, giọng nói nhẹ nhõm không nói ra được, không chớp mắt nhìn Thái Nghiên, trong mắt toát ra cưng chiều, tựa hồ muốn cô chết đuối trong đó...


Thái Ngiên lại vô dụng đỏ mặt lần nữa, giống như có ngọn lửa nhóm lên, thân thể Biện Bạch Hiền càng đến gần càng gần, không khí mập mờ khiến thân thể cô càng căng thẳng.


Cho đến khi cảm thấy hơi thở anh thở ra đánh vào trên mặt mình, Thái Nghiên theo bản năng lui lại một bước, chân bị thứ gì ngăn trở, thân thể hướng lên. Thái Nghiên hoảng sợ mở to mắt, cổ tay bị nắm nhẹ, một giây kế tiếp, thân thể của cô liền rơi vào một lồng ngực rộng rãi.


"Nếu như đây là ôm ấp yêu thương mà em cố ý muốn dẫn dụ anh, vậy anh cho em biết, em thành công rồi." 

Cánh tay có lực của Biện Bạch Hiền ôm eo nhỏ của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười, cúi người nói nhỏ bên tai cô, thanh âm mập mờ giống như là mang theo sự đầu độc nào đó, khiến cả người Thái Nghiên xụi lơ, không dùng được bất kỳ hơi sức nào.


Thái Nghiên nhất thời muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô đã không rảnh để phân biệt trong lời nói của Biện Bạch Hiền có mấy phần châm chọc. Cô biết anh cố ý, cố ý muốn xem cô bêu xấu ở trước mặt của anh, mà cô lại vô dụng không ngăn cản được.


Thái Nghiên giương mắt nhìn vào mắt anh, kinh ngạc khi phát hiện dịu dàng bên trong, thân thể không khỏi ngẩn ra, cô lại xuất hiện ảo giác rồi sao?


Lắc lắc đầu, Thái Nghiên muốn mình tỉnh táo lại, tránh khỏi thân thể của anh, kéo ra khoảng cách của hai người:

"Cám ơn!"


Biện Bạch Hiền nhún nhún vai, mặc dù vô cùng không hài lòng thái độ xa cách của cô, nhưng mà anh thích sự thẹn thùng của cô, giống như một đóa Tuyết Lan xấu hổ[1], thánh khiết mà xinh đẹp.


"Giữa chúng ta, không cần nói hai chữ này!" 

Biện Bạch Hiền kéo tay của cô, tự mình cầm một cái khăn tắm nhét vào trong tay cô, bàn tay có ý vô ý đụng phải bàn tay cô, tạo nên một sự run rẩy:

"Mau thay đi, hay là..."


Biện Bạch Hiền nhíu mày, trong mắt hiện ra ác ý:

"Hay em muốn anh tự tay thay giúp..."


"Không cần, tự tôi có thể!" 

Thái Nghiên không để cho anh nói xong, hốt hoảng chạy đến sau tấm bình phong, trời ạ, hôm nay anh thay đổi cách hành hạ nhục nhã cô rồi sao? Anh như vậy càng thêm khiến cô khốn cùng.


"Ha ha..." 

Biện Bạch Hiền cười cực kỳ vui vẻ, thích phản ứng của cô, nhưng trong lòng vẫn là có chút mất mát, anh ngược lại càng thích có thể tự tay thay quần áo cho cô hơn.


Tiếng cười kia khiến Thái Nghiên mơ hồ hơn, nắm khăn tắm trong tay, không biết làm sao, cô hận không thể lập tức biến mất.


"Anh đếm đến mười em còn chưa ra ngoài, anh sẽ đi vào!" 

Khóe miệng Biện Bạch Hiền nhếch lên vẻ tà ác, quả nhiên thấy bóng dáng phía sau bình phong bắt đầu luống cuống tay chân. Đôi tay khoanh ở trước ngực, thưởng thức bóng dáng yểu điệu phía sau bình phong, không có người nào rõ ràng vóc người hoàn mỹ của cô hơn anh, cho dù là ngôi sao nổi tiếng cũng sẽ tự ti mặc cảm, đột nhiên, trong lòng anh toát ra một cảm giác tự hào, cô gái hoàn mỹ này là vợ của anh.


"Một, hai, ba..." 

Biện Bạch Hiền không có đình chỉ trò chơi khiến tâm tình anh thật tốt này, vừa đếm, vừa chờ đợi Thái Nghiên từ phía sau bình phong ra ngoài.


Rốt cuộc, lúc anh đếm tới tám, Thái Nghiên chỉ quấn khăn tắm xuất hiện ở trước mặt của anh, xương quai xanh tinh tế lộ ở bên ngoài, hai chân dài nhỏ không cách nào bị khăn tắm che kín, lúc này đang ngượng ngùng bại lộ trước mắt anh. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho anh nhìn ngây người. Thái Nghiên như vậy, tựa như một thiên sứ phủ xuống nhân gian, làm cho người ta không nhịn được muốn che chở.


"Tôi..." 

Trên mặt Thái Nghiên như có lửa đốt, cô biết anh đang nhìn cô. Anh quan sát như vậy, làm như trên người cô không mảnh vải che thân, càng thêm khiến cô xấu hổ không biết làm sao.



[1] Tuyết lan: tên rộng rãi là Xuyên Lan, một trong "bốn loài hoa nổi tiếng" ở Tứ Xuyên (Tuyết Lan, Chu Sa, Ngân Can Tố, Nha Hoàng Tố). Tên tục là "Bạch Thảo". Tuyết Lan còn được xưng là Thủy Chu Sa, là Bạch Thảo – một trong hai loại cỏ "Hồng, Bạch" nổi tiếng ở Tứ Xuyên, hoa to lại thơm, hoa rất dài, dễ vun trồng.

(Hanson: Cái chú thích trên là do dịch giả dịch từ tiểu thuyết gốc ra, thật lòng tui cũng chẳng biết đằng ấy đang viết cái gì nữa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro