Chương 57: Ghen tức khiến anh mất đi lý trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Thái Nghiên bỗng chốc tái nhợt, cô hiểu ý tứ trong lời nói của Kiều Nam!


"Sao vậy?" 

Biện Bạch Hiền nhận ra cơ thể Thái Nghiên trở nên cứng ngắc, nụ hôn từ từ đi lên, dừng ở trên cổ của cô, ngửi được mùi thơm trên thân thể của cô. Anh phát hiện mình đối với cô càng ngày càng mê đắm.


Thái Nghiên giữ điện thoại, nhìn Biện Bạch Hiền cười cười:

"Không sao!"


"Hai người có vẻ rất ngọt ngào!" 

Kiều Nam thanh âm lộ ra hàn ý từ đầu dây bên kia truyền tới, Thái Nghiên vừa ứng phó Biện Bạch Hiền vừa nghe điện thoại, không muốn làm cho Biện Bạch Hiền phát hiện điện thoại gọi đến là của Kiều Nam. Nghĩ đến anh sáng sớm hôm nay đối với mình "cảnh cáo", đó chẳng phải là ý tứ đề phòng Kiều Nam sao?


Cô không xác định được Kiều Nam và Biện Bạch Hiền người nào mạnh hơn, ai phải nể sợ ai, cô không thể lấy chuyện này ra mạo hiểm. Cô không thể để anh chịu bất cứ uy hiếp gì.


"Thật xin lỗi, tôi có chuyện gấp, tôi sẽ gọi lại sau!" 

Thái Nghiên thận trọng dò xét.


"Thế nào? Trách anh quấy rầy chuyện tốt của hai người sao? Nụ hôn của anh ta khiến em cảm thấy mê đắm sao?" 

Kiều Nam khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh như băng, nhìn màn hình, bọn họ là vợ chồng, làm những chuyện này cũng là bình thường thôi, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.


Biện Bạch Hiền sao lại có đủ tư cách chiếm lấy thân thể cô chứ?


"Anh có ý gì?" 

Thái Nghiên quan sát bốn phía, đột nhiên cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn cô, trong lòng dâng lên một tia lớn lạnh.


Cử động khác thường của cô khiến Biện Bạch Hiền cau mày, mơ hồ nhận ra cú điện thoại này không bình thường, từ từ ngẩng lên:

"Ai gọi vậy?"


Thái Nghiên nhìn vào ánh mắt hoài nghi của Biện Bạch Hiền, đang muốn lấy cớ tránh ra, điện thoại trong tay lại bị anh nhanh nhẹn đoạt đi.


"Ai đó?" 

Biện Bạch Hiền giọng nói nhuốm màu bực bội, con người giờ đã trở nên lạnh băng nghiêm túc.


Kiều Nam híp đôi mắt màu lục, khóe miệng nâng lên ý cười, không trả lời Biện Bạch Hiền


"Kiều Nam!" 

Giọng Biện Bạch Hiền tràn đầy khẳng định, thâm thúy trong mắt anh bắn ra một đạo sát khí:

"Anh muốn gì?"


"Tổng giám đốc Biện có lỗ tai thật thính, tôi muốn nghe tiếng nói của Nghiên Nghiên, thuận tiện hỏi chiếc piano tôi tặng có hợp ý cô ấy hay không thôi!" 

Kiều Nam không chớp mắt nhìn màn hình, muốn xem rõ ràng từng phản ứng của Biện Bạch Hiền


Biện Bạch Hiền vừa nghe là Kiều Nam tặng Piano, sắc mặt lập tức liền đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Thái Nghiên, khẽ nguyền rủa ra tiếng:

"Đáng chết!"


Tại sao không có ai nói cho anh biết, piano là của Kiều Nam tặng?


Vợ của anh thích chơi đàn, cho dù có tốn bao nhiêu tiền của, anh cũng sẽ mua cho cô chiếc dương cầm tốt nhất, cô sao lại dám nhận quà của người đàn ông khác tặng chứ?


"Bạch Hiền, không phải vậy..." 

Thái Nghiên biết anh hiểu lầm, muốn giải thích. Cô muốn nói cho anh biết, cô cũng không biết là anh ta tặng nên mới nhận Piano, cô cũng muốn trả lại, thế nhưng người đàn ông đó lại có rất nhiều cách khiến cho cô chuyện gì cũng không làm được.


"Tổng giám đốc Biện, Nghiên Nghiên bị anh dọa đến xanh mét mặt mày rồi kìa, nói thật, anh không xứng làm chồng cô ấy chút nào. Nếu như chồng cô ấy là tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc! Anh không thấy sao? Ánh mắt cô ấy nhìn anh luôn kèm theo sự dè chừng, sợ hãi!"

Kiều Nam nhìn Biện Bạch Hiền nhíu chặt lông mày, dường như nhận ra trong phòng có điều kì lạ, xem xét xung quanh. Kiều Nam khóe miệng nâng lên ý cười, không hổ là Biện Bạch Hiền, anh chỉ thoáng nhìn một chút thôi mà đã nhận ra điều kì lạ rồi!


Biện Bạch Hiền trong lòng cảnh giác, nhìn xung quanh một lượt, tập trung nhìn chiếc piano, đôi mắt chim ưng đảo qua một lượt, đột nhiên, tầm mắt của anh rơi vào một nơi. Ánh mắt trở nên rét lạnh, nhìn chằm chằm vào điểm đen nhỏ xíu...


"Kiều Nam, anh muốn làm chồng ai là quyền tự do của anh, nhưng Thái Nghiên đã có tôi rồi, không cần biết trong lòng anh đang muốn làm gì, nhưng tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ đi!" 

Biện Bạch Hiền nghiêm nghị cảnh cáo, giơ tay muốn đập vỡ camera giấu trong một khe nhỏ. Đáng chết! Kiều Nam dám ở đây đặt camera! Mọi cử động của Nghiên Nghiên chẳng phải đều bị anh ta nhìn thấy sao!


Trong lòng sinh ra nồng đậm ghen tức, hận không thể đấm vào khuôn mặt đểu giả của Kiều Nam!


Tay giơ lên bỗng hạ xuống, anh đột nhiên dừng lại, trong mắt thoáng qua tà ý.


Muốn nhìn chứ gì? Anh sẽ để cho Kiều Nam nhìn đủ!


Xoay người đi tới bên Thái Nghiên, đem cô ôm vào trong ngực ngồi lên ghế chơi piano, mạnh mẽ tách hai chân cô ra. 


"Bạch Hiền... Anh muốn làm gì?" 

Thái Nghiên bị động tác của anh hù dọa, vẻ mặt anh thật đáng sợ. Nãy giờ cô chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Biện Bạch Hiền cũng phần nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.


Kiều Nam quan sát mọi hoạt động diễn ra trong căn phòng này sao?


"Nghiên Nghiên... Đừng sợ! Anh muốn em!" 

Quần áo trên người Thái Nghiên biến thành vải vụn, cô cảm thấy giữa hai chân cảm giác lạnh lẽo truyền đến, nhìn vào mắt anh, từ nơi đó, cô thấy rõ sự tỉnh táo chứ không phải là bị tình dục bao phủ.


Cô hiểu dụng ý của anh!


"Bạch Hiền, đừng... Không nên ở chỗ này!" 

Cho dù cô nguyện ý đem chính mình dâng hiến cho anh, cũng không mong cảnh thân mật của bọn họ bị người ngoài nhìn thấy.


Đó chẳng phải là đem lòng tự trọng của cô chà đạp hay sao.


Biện Bạch Hiền không nghe lời cô cầu khẩn, anh muốn cho Kiều Nam thấy rõ ràng, Thái Nghiên là của anh! Anh muốn dùng phương pháp này tuyên bố cô là của anh!


"Không... đừng..." 

Thái Nghiên không hiểu tại sao mọi chuyện lại dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát, mới vừa rồi còn rất tốt mà, không phải sao?


"Bạch Hiền, xin anh đó, không nên ở chỗ này!"


Biện Bạch Hiền trong mắt thoáng qua lãnh khí, che lấy đôi môi không ngừng cầu khẩn của cô, vận sức chờ phát động dâng trào chống đỡ mềm mại của cô. Bất chợt, anh nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của Thái Nghiên, dường như có thứ gì đó sắp tan vỡ, giống như anh còn cố tình làm vậy sẽ có thứ gì đó vĩnh viễn biến mất. Anh không khỏi cảm thấy hốt hoảng, nước mắt chảy trên mặt cô, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, bỗng chốc tỉnh táo lại.


Anh đang làm gì thế này?


Tuyên bố với Kiều Nam, Thái Nghiên là của mình nhưng đối với cô mà nói đây là sự tổn thương, không phải sao?


Trong lòng đau nhói, giơ tay đấm vào piano, một cái camera nhỏ lăn lóc rơi trên đất, cũng đồng thời, gian phòng bên phía Kiều Nam màn hình cũng tối đen.


Kiều Nam hai tay nắm thật chặt, mang theo sự nhẫn nhịn thật lớn, đôi con ngươi băng lạnh nhìn không ra anh đang suy tính điều gì.


"Không sao rồi, đừng sợ!" 

Biện Bạch Hiền không ngừng hôn Thái Nghiên, an ủi tâm tình của cô.


Đôi mắt Thái Nghiên như vô hồn nhìn lên trần nhà, nước mắt đong đầy hai khóe mắt.


"Nghiên Nghiên, xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy!" 

Ánh mắt trống rỗng của cô khiến trong lòng Biện Bạch Hiền bất an, khuôn mặt anh hiện rõ sự hốt hoảng khẽ vuốt ve gương mặt của cô. Anh lúc đó bị làm sao vậy!


Lời nói của anh truyền vào tai Thái Nghiên, cô biết là Biện Bạch Hiền đang nói, nhưng anh đang nói gì vậy?


Trong mơ hồ, cô thấy gương mặt lo lắng, hối hận của Biện Bạch Hiền, giơ tay lên, chạm vào khóe mắt anh. Gương mặt này, kể cả lúc dữ tợn, lúc tràn đầy yêu thương hay thậm chí khi đang đau khổ, cũng khiến cô rung động, cô không thể khống chế nổi tâm tình của mình


"Em không muốn con của chúng ta sinh ra trong thù hận" 

Thái Nghiên thanh âm run rẩy, trong mắt là van xin, thỉnh cầu. Nếu như con của họ mà lớn lên trong hoàn cảnh ấy, vậy cô thà không có con.


Sắc mặt Thái Nghiên tái nhợt, cơ thể mệt mỏi, không có sức sống tựa như con rối đứt dây.


Biện Bạch Hiền ngẩn ra, trong lòng áy náy càng thêm mãnh liệt. Cô nói đúng! Tại sao vừa rồi anh lại đối xử với cô như vậy. Anh cũng không muốn con sinh ra trong cảnh thù hận. Trong lòng đau đớn, anh hai tay run run chỉnh sửa lại quần áo trên người cô


Đáng chết! Anh bị ghen tức che mờ lý trí, tại sao cứ chuyện gì liên quan tới cô cũng làm anh tức giận, kích động đến vậy?


"Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa!" 

Biện Bạch Hiền ôm Thái Nghiên để đầu cô tựa vào lồng ngực anh, thanh âm rất nhỏ nhẹ nhưng giọng nói thể hiện sự kiên định.


Thái Nghiên khóe miệng nâng lên một cách khổ sở, không biết có nên tin tưởng lời này của anh hay không nhưng giờ phút này cô nhận ra mình đã không còn hơi sức để đi tìm hiểu nữa rồi.


Đêm đến, Thái Nghiên vẫn ngủ ở phòng Biện Bạch Hiền. Thái Nghiên trong lòng cảnh giác, bóng ma ấy vẫn quanh quẩn trong đầu cô, từng cái đụng chạm của anh cô cũng đều cảm thấy nơm nớp lo sợ.


Biện Bạch Hiền đã nhận ra việc này, trong lòng thở dài, yên lặng ôm cô, cả đêm mất ngủ.


...


Từ sau hôm đó, Biện Bạch Hiền lại càng cẩn thận hơn, Thái Nghiên muốn đi đâu, anh sẽ đưa cô đi. Anh quan tâm như vậy, Thái Nghiên nhìn thấy hết nhưng cô chỉ im lặng, cô thích cảm giác được che chở. Cô nghĩ bởi vì chuyện ngày hôm đó khiến Biện Bạch Hiền trong lòng áy náy, nên chuyện gì cũng chiều theo ý cô, cho nên cô sợ nếu mình mở miệng thì sự quan tâm ấy sẽ biến mất.


Có Biện Bạch Hiền ở bên, Thái Nghiên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng đôi lúc, cô lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm, cứ mong thời gian trôi nhanh hơn, lại có khi mong thời gian mãi dừng lại trong một khoảnh khắc.


Chân Thái Nghiên bó bột, nên không thể tự mình tắm được. Vậy nên Biện Bạch Hiền tự mình tắm cho cô, mỗi lần tắm anh đều cố ý trêu chọc cơ thể cô, nhưng trong mắt không ẩn chứa dục vọng. Cô không vui, cô ghét cảm giác mình phải phụ thuộc vào một ai khác.


Cô mấy lần yêu cầu mình tự tắm, nhưng Biện Bạch Hiền dùng mọi cách cự tuyệt, giống như là cố ý muốn nhìn cô mất mặt.


Tối qua, Biện Bạch Hiền biết rõ cô có máu buồn ở phần eo, tay của anh vẫn cố ý trêu đùa nơi eo Thái Nghiên, cô tránh né không may vảy hết nước lên người anh. Sau đó, bọn họ còn chơi đùa trong phòng tắm, nếu anh không lo lắng da cô sẽ bị nhăn lại, sợ rằng cô sẽ chẳng có một đêm ngon giấc.


Cô phát hiện, Biện Bạch Hiền là người đàn ông rất trẻ con!


Nghĩ vậy, Thái Nghiên nở nụ cười tươi tắn...


Hôm nay Biện Bạch Hiền sắp xếp công việc để về nhà sớm, thấy Thái Nghiên đang ngồi ở vườn hoa, trên gương mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc, tâm tình của anh cũng vui lên theo. Anh lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu.


Nghĩ đến hôm nay mình kết thúc cuộc họp sớm lại bỏ mấy qua buổi gặp mặt xã giao, trong mắt Biện Bạch Hiền sáng lên


Bước nhanh đến, ôm Thái Nghiên từ phía sau.


"A..." 

Thái Nghiên bất ngờ kêu lên, nhận ra hơi thở của Biện Bạch Hiền, cô mới yên lòng.


"Anh cho là em đã quen rồi chứ, không ngờ em vẫn kêu lên sợ hãi như vậy!" 

Biện Bạch Hiền nhíu mày. Thái Nghiên khi suy tư thường không để ý đến chuyện xung quanh, đôi lúc anh cảm thấy mình như bị bỏ rơi không được quan tâm. Những lúc như vậy, anh thường sẽ làm những hành động gì đó để cô chú ý tới mình.


"Đến một ngày nào đó, khi anh đột nhiên ôm em như thế này, em không kêu lên sợ hãi nữa lúc đó anh sẽ thưởng cho em!" 

Biện Bạch Hiền tựa cằm lên đầu cô, như vậy sẽ tập thói quen luôn có anh ở bên cho cô.


"Thưởng em cái gì?" 

Thái Nghiên nói, trong lòng có chút mong đợi.


Biện Bạch Hiền cười cười:

"Bây giờ còn chưa nghĩ ra, đợi em làm được đã rồi hãy nói tới phần thưởng!"


Nhận thấy gương mặt hưng phấn của Thái Nghiên dần biến mất, Biện Bạch Hiền khóe miệng nâng lên ý cười:

"Hôm nay anh có món quà muốn tặng em!"


Nói xong, Biện Bạch Hiền ôm Thái Nghiên quay về biệt thự.


Đẩy cửa vào, Thái Nghiên nhìn thấy cảnh trong phòng, trong lòng ngẩn ra. Trong phòng lớn bày đầy các loại Piano, đen, trắng, cổ điển, đắt tiền, còn rất nhiều loại nữa...


"Ơ..." 

Thái Nghiên kinh ngạc, ai có thể nói cho cô biết chuyện gì vậy?


"Từ hôm nay trở đi, gian phòng này là của em! Thích không?" 

Biện Bạch Hiền mỉm cười nhìn Thái Nghiên, thật ra thì không cần hỏi, anh cũng có thể cảm nhận được trong lòng cô kích động cùng vui sướng, khiến anh cảm thấy bao nhiêu công sức mình bảo người chuẩn bị cũng không uổng phí chút nào.


"Tại sao?" 

Thái Nghiên trong mắt đã ngấn lệ, những thứ này đều là Piano quý giá, đắt đỏ nhất đều là của cô sao?


Tại sao tặng cô những thứ quý giá đến vậy. Đối với cô mà nói, những chiếc Piano này không chỉ có gía trị vật chất mà nó còn thể hiện mong ước được tôn trọng của cô.


"Chồng chiều vợ, cần có lí do sao!" 

Biện Bạch Hiền nói bên tai cô, anh cũng muốn biết là vì sao, chỉ sợ là bởi vì yêu!


Anh phát hiện, quan tâm của mình đối với cô đã vượt khỏi tưởng tượng của bản thân rồi, mặc dù không chắc mình yêu cô sâu đậm, nhưng anh biết, mình có tình cảm với người phụ nữ này!


Cho nên, anh muốn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất!


Lần trước anh đập vỡ piano mà Kiều Nam tặng. Biết cô rất thích nó, nhưng chỉ vì sợ anh phiền lòng nên đã không dám quay trở lại phòng đặt đàn ấy một lần nào nữa.


Nếu vợ của anh đáng yêu và luôn biết nghĩ cho anh như vậy, anh vì sao không cưng chiều cô đây?


Nhìn sự cảm động hiện trên mặt cô, anh phát hiện, cưng chiều cô là chuyện rất dễ dàng, cũng mang lại cho anh cảm giác hạnh phúc nhất!


Có lẽ, về sau anh nên hết sức chiều chuộng cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro