Chương 70: Anh muốn cầm tù cô cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không đủ tư cách mang thai con anh!


Thái Nghiên run rẩy, tay đặt trên bụng dường như mang sức nặng ngàn cân.


Tại sao? Tại sao cô không đủ tư cách sinh con cho anh?


Anh sao lại tuyệt tình vậy?


Có người từng nói tình yêu của đàn ông nếu còn nồng đậm thì phụ nữ sẽ được cưng chiều như nữ hoàng nhưng một khi đã mất đi thì phụ nữ chỉ là kẻ thứ dân hèn kém mà thôi! Chỉ cần một cái liếc nhìn đối với đàn ông cũng coi đó là sự bố thí rồi!


Tâm như bị dao cắt, Thái Nghiên sợ hãi không biết mình còn ở lại sẽ còn nghe được những lời tàn nhẫn thế nào nữa, im lặng đứng dậy, cô muốn bỏ đi! Sự chờ mong được nói cho Biện Bạch Hiền biết cô đã mang thai con của anh giờ đã vỡ tan như bọt xà phòng.


Cô không thể để anh biết đến sự tồn tại của đứa bé!


Cô không thể tưởng tượng được, nếu anh biết cô mang thai, sẽ đối xử tàn nhẫn với cô thế nào nữa!


Nghĩ đến lời nói của anh vừa rồi, cho dù cô mang thai, anh cũng không thể xác đinh được đó có phải con của mình không!


Không thể xác định? Thái Nghiên khóe miệng nâng lên khổ sở, cô cảm thấy toàn bộ thế giới như sụp đổ, mà cô đang ở tầng cuối cùng của địa ngục, bất lực vùng vẫy.


Như đã huy động hết sức lực bản thân, Thái Nghiên bước lên một bước, nhưng trước mặt cô là màn đêm... Cô ngã xuống ngất đi.


Biện Bạch Hiền vẫn chú ý tới từng hành động của cô, thấy cơ thể nghiêng ngả đứng không vững rồi dần ngã xuống, anh đẩy mạnh Bạch Thiên Thiên ra, nhưng cũng chẳng kịp đỡ Thái Nghiên


"Nghiên Nghiên..." 

Biện Bạch Hiền vực cô dậy, sắc mặt cô trắng bệch, làm lòng anh bị đâm một nhát đau nhói. Anh nguyền rủa, đáng chết, tại sao biết cô đã phản bội mình, còn lo lắng cho sức khỏe của cô đến vậy!


"Thái Nghiên, cô tỉnh lại đi!" 

Biện Bạch Hiền không chút thương tiếc lay mạnh thân thể Thái Nghiên, nhưng hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, không có phản ứng, trong lòng anh dâng lên nỗi lo lắng. 


"Bạch Hiền, anh còn quan tâm cô ta làm gì?" 

Bạch Thiên Thiên không vui, sau những chuyện vừa xảy ra mà Biện Bạch Hiền vẫn còn quan tâm người phụ nữ này, xem ra,anh yêu Thái Nghiên vượt hơn cả những gì cô ta tưởng tượng. Trong lòng sôi trào ghen ghét:

"Anh đừng quên, cô ta đã phản bội anh!"


"Tránh ra!" 

Biện Bạch Hiền trong mắt tràn đầy tối tăm, ôm Thái Nghiên lên, anh không thể bỏ mặc cô như vậy được.


Trong nhà hàng bắt đầu có tiếng xì xào to nhỏ, mọi ánh mắt đều tập trung ở ba người họ, mọi thực khách đều thấy, một người đàn ông tuấn tú ôm một người phụ nữ xinh đẹp lao nhanh ra khỏi nhà hàng, trên mặt người đàn ông ấy là sự lo lắng, khẩn trương.


Trong bệnh viện.


Thái Nghiên mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng rất quen thuộc khiến cô cau mày, cô tại sao lại ở bệnh viện?


Cô nhớ mình đi theo Biện Bạch Hiền cùng Bạch Thiên Thiên đến nhà hàng, cô định nói cho anh biết tin mình đang mang thai, nhưng lại nghe được cuộc hội thoại khiến lòng đau đớn!


Thái Nghiên vùi đầu vào trong chăn, đau đớn khóc thành tiếng, tay nhè nhẹ sờ trên bụng, làm thế nào bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?


Biện Bạch Hiền sẽ không để cho cô sinh con ra!


Cô nên làm gì đây?


"Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì đứng dậy cùng tôi về!" 

Giọng nói lạnh lùng truyền tới, khiến thân thể cô đột nhiên cứng đờ, giọng nói này hết sức quen thuộc, là Biện Bạch Hiền!


Anh ấy tại sao lại ở đây?


Biện Bạch Hiền nhíu chặt lông mày, không nghe được tiếng trả lời liền vén chăn lên, ép cô nhìn thẳng vào mặt mình, khi thấy trên mặt cô toàn là nước mắt, lòng không khỏi đau nhói. Lập tức quay đi không muốn nhìn thấy gương mặt cô bởi nó khiến cho ai ai cũng phải thương tiếc.


Cô diễn kịch rất giỏi, không phải sao?


Anh không muốn bị cô lừa gạt thêm một lần nào nữa, cũng sẽ không đối với cô có chút thương tiếc nào nữa!


"Đứng lên!" 

Giọng nói lại vang lên, Biện Bạch Hiền không cho cô thời gian chuẩn bị, liền kéo cổ tay cô, kéo cô ngồi dậy, như đang cố ý trút giận.


"A..." 

Đột nhiên bị đau Thái Nghiên không có sự chuẩn bị trước, anh bây giờ thật đáng sợ, ánh mắt sắc bén kia giống như muốn băm cô thành ngàn mảnh.


Cả người bỗng rét run, theo bản năng bảo vệ bụng của mình, anh đã biết bí mật trong bụng cô sao?


Thái Nghiên trong mắt bị nỗi sợ hãi bao phủ, cố sức vùng khỏi tay anh, cô không muốn để cho con phải chịu bất kì tổn thương nào!


Đây là kỉ niệm duy nhất mà cô còn níu giữ được, cho dù phải liều cả mạng sống, cô cũng muốn bảo vệ con mình được an toàn!


Biện Bạch Hiền lông mày càng nhíu chặt hơn, nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cô, đôi tay không rời cứ ôm khư khư trước bụng càng làm anh đau đớn!


Người đàn bà đáng chết, cô quan tâm đến đứa con nghiệt chủng ấy vậy sao?


Trong mắt bao phủ tầng khí lạnh, Biện Bạch Hiền từng bước từng bước đến gần Thái Nghiên, cô hoảng sợ lùi về sau, trong lòng có dự cảm không tốt!


"Sao vậy? Cô đến Mĩ cũng không nói với tôi một câu, khiến tôi rất giận. Giờ tôi đưa cô về nước, cô lại có phản ứng như vậy, hay là cô có chuyện gì giấu tôi?" 

Biện Bạch Hiền ngoài mặt rất ôn hòa nhưng trong lòng đang vạch ra một kế hoạch.


"Không có... Không có! Em không có chuyện gì giấu anh cả!" 

Thái Nghiên lắc đầu, anh ấy vẫn chưa biết mình đang mang thai?


Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu anh đã không biết, thì cô càng phải cẩn trọng mọi hành động tránh để Biện Bạch Hiền sinh nghi!


Hít thở thật sâu, Thái Nghiên cố gắng che giấu nỗi bất an, sợ hãi trong lòng mình.


"Đi! Về nơi tôi ở!" 

Biện Bạch Hiền ôm cô vào lòng, hành động này dịu dàng này làm Thái Nghiên nghĩ mình đang mơ.


"Nhưng..." 

Thái Nghiên muốn từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt không vui của anh.


"Thế nào?" 

Biện Bạch Hiền nhíu nhíu mày, giọng nói ẩn chứa không vui, trong lòng tràn đầy khinh bỉ, cô không muốn cùng anh về, lại muốn tiếp tục ở bên Kiều Nam sao?


Hừ! Anh sẽ không để cho đôi gian phu dâm phụ này được toại nguyện đâu!


"Chị họ..." 

Trong lòng Thái Nghiên đau xót, anh đưa cô về chỗ anh ở, thì Bạch Thiên Thiên phải tính sao đây? Cô không muốn chạm mắt với chị họ, cô sợ hãi khi ở bên cạnh Biện Bạch Hiền, sẽ rất khó khăn che giấu việc mình đang mang thai!


Mặc dù cô rất muốn ở cùng anh, rất muốn mỗi ngày đều thấy anh, nhưng cô bây giờ đã không còn như trước kia nữa, giờ cô phải dùng cả tính mạng mình để bảo vệ con!


Nhưng anh sẽ để cô được toại nguyện sao?


"Cô và chị họ của mình chẳng phải đã từng ở chung với nhau sao? Tôi hi vọng hai người có thể hòa hợp với nhau, dù sao thời gian chúng ta ở bên nhau vẫn còn dài!"

Câu nói của Biện Bạch Hiền đầy ẩn ý, anh muốn nói cho cô biết, cô vĩnh viễn cũng đừng mơ từ bỏ cuộc hôn nhân này, anh muốn cả đời cầm tù cô!


Thái Nghiên ngẩn ra, thời gian bên nhau vẫn còn dài? Vậy cô vẫn phải nhìn người đàn ông mình yêu ân ái, ngọt ngào với người phụ nữ khác sao?


Tại sao anh lại tàn nhẫn như thế chứ?


Cuối cùng, Thái Nghiên không thể làm trái với quyết định của Biện Bạch Hiền, bị anh dẫn tới nhà trọ của anh ở Mĩ, vừa vào cửa, Bạch Thiên Thiên đã nhiệt tình chạy ra đón, rúc đầu vào trong ngực Biện Bạch Hiền


"Bạch Hiền, tại sao lại để em chờ lâu như vậy? Em muốn anh bồi thường cho em!". 

Bạch Thiên Thiên như bạch tuộc dán chặt vào thân thể Biện Bạch Hiền, nghiêng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thái Nghiên, trong lòng hiện lên vẻ đắc ý.


Biện Bạch Hiền khẽ cau mày, nhưng một giây kế tiếp, lông mày đang nhíu chặt của anh giãn ra, nghĩ đến sự phản bội của Thái Nghiên, lòng tự tôn của anh bỗng hóa thành tia lửa trả thù, ôm nhẹ thân thể Bạch Thiên Thiên, mập mờ bên tai cô:

"Em muốn anh bồi thường như thế nào? Em thích cái gì thì có thể tự mình đi chọn, anh đều đáp ứng! Hay... Em muốn anh cùng đi với chọn với em?"


Đột nhiên, thân thể Thái Nghiên ngẩn ra, muốn Biện Bạch Hiền đi mua đồ cùng phụ nữ, đó là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng cho dù khó cỡ nào, anh cũng cho chị họ rồi, không phải sao?


Nhưng anh lại không biết, sự cưng chiều đó mang đến cho người thương anh bao nhiêu thống khổ!


Trong lòng thoáng qua một tia khổ sở, Thái Nghiên hối hận, tại sao mình không thể kiên trì, cự tuyệt yêu cầu tới nơi này của anh?


Cô không xác định được mình có đủ kiên trì hay không.


"Không cần! em không cần những vật ngoài thân đó, em chỉ cần anh...". 

Bạch Thiên Thiên cố ý ở bên tai Biện Bạch Hiền nói lời vừa đủ để hai người nghe thấy, nhưng lập tức, ánh mắt mập mờ ấy đã làm cho Thái Nghiên hiểu rõ những gì họ vừa nói.


Biện Bạch Hiền đè nén sự chán ghét trong lòng đối với Bạch Thiên Thiên xuống, cưng chiều ôm cô ta lên, đi về phía gian phòng...


Nhìn bóng lưng của bọn họ, Thái Nghiên thẫn thờ đứng ở nơi đó, không cách nào nhúc nhích. Cửa phòng bị đóng lại, cô mơ hồ nghe thấy thanh âm rên rỉ phóng đãng của phụ nữ. Ở trong mắt bọn họ, cô giống như người vô hình, bọn họ không hề để ý đến vị trí vợ cả của cô chút nào.


Khổ sở đè nén trong lòng hóa thành nước mắt, Thái Nghiên cắn chặt môi, hi vọng của cô đã hoàn toàn tan biến, tay vuốt nhẹ lên bụng:

"Cục cưng, mẹ nên làm gì bây giờ?"


Đột nhiên, dạ dày cô vô cùng khó chịu, Thái Nghiên vội vã chạy vào nhà vệ sinh, sau một lúc nôn ói, cô cảm giác thân thể mình mệt lả.


Còn đau đớn nào hơn khi cô bị thai nghén hành hạ, mà chồng của cô lại cùng người phụ nữ khác ở trong phòng hô mưa gọi gió!


Nhắm mắt lại, Thái Nghiên nhìn mình trong gương, cô phát hiện mình thay đổi đến mức chính mình cũng không nhận ra mình nữa. Thiếu nữ ngây thơ trong sáng, không buồn không lo đã không còn nữa, vẻ u sầu thay thế ngây thơ, tình yêu đã hành hạ cô thương tích đầy mình!


"Tại sao? Tại sao em lại yêu anh?". 

Nước mắt đã chảy khô, Thái Nghiên cười khổ nhìn mình trong gương, nếu như có thể ít thương anh một chút cô sẽ không đau thế này rồi!


Nhưng tình yêu cô dành cho anh có thể giảm bớt sao?


Thời điểm Biện Bạch Hiền từ trong phòng đi ra, phát hiện Thái Nghiên đã ngủ trên ghế sa lon, khuôn mặt đã khóc còn để lại nước mắt làm lòng anh cứng lại. Nhưng khi tầm mắt anh rơi vào hai tay cô đang đặt trên bụng, trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc lạnh, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhạt, anh đang suy nghĩ gì thế này? Đối với cô không thể có thương tiếc!


Cô đang diễn trò, nhất định là đang diễn trò!


Biện Bạch Hiền không ngừng tự nói với mình như vậy, anh muốn trả thù sự phản bội của cô, anh muốn cho cô sống trong thống khổ!


Như muốn chứng minh điều mình vừa nghĩ, Biện Bạch Hiền đi tới bên sofa, đá vào người Thái Nghiên. Anh dùng sức không chút nào thương tiếc khiến Thái Nghiên cau mày, mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, theo bản năng, cô lập tức ngồi dậy.


"Nghe đây, từ hôm nay trở đi, người làm thêm giờ sẽ không tới, mọi việc trong nhà do cô phụ trách xử lý!". 

Biện Bạch Hiền lạnh lùng nhìn cô, anh muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô nhưng nghênh đón anh lại là một gương mặt bình tĩnh.


"Vâng". 

Thái Nghiên không dám nhìn vào mắt anh, cô sợ sự lạnh lùng trong đôi mắt kia làm mình bị thương lần nữa. Cô đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đã không thương, cô cần gì phải tự làm mình đau khổ? Hiện tại cô có đứa nhỏ trong bụng phải bảo vệ, không thể để cho mình bị thương tổn nữa.


Có lẽ, đây chính là một người mẹ kiên cường!


Trong lòng Biện Bạch Hiền hiện lên một tia không vui, ngay cả liếc mắt nhìn, cô cũng không dành cho anh một cái sao?


Đáng chết! Biện Bạch Hiền khẽ nguyền rủa ra tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị Thái Nghiên gọi lại.


"Bạch Hiền... Em...". 

Thái Nghiên có chút chần chờ mở miệng, ánh mắt lóe lên.


"Nói mau!". 

Khóe miệng Biện Bạch Hiền nâng lên một chút lạnh lùng, hai chữ lạnh lùng không mang theo chút tình cảm.


"Em muốn hỏi, phòng của em ở chỗ nào?". 

Trong căn hộ này có rất nhiều phòng, nhưng cô không xác định được một gian mình có thể ở, cô định tùy ý chọn một gian ở lại, nhưng chợt nghĩ đến, Bạch Thiên Thiên sẽ không để cô được sống yên bình, tránh cho cô ta có chuyện để bới lấy, cô quyết định hỏi ý kiến Biện Bạch Hiền trước.


"Phòng?". 

Trong mắt Biện Bạch Hiền thoáng qua một tia lạnh lẽo:

"Những căn phòng này tôi đều phải sử dụng, không phải cô ngủ trên ghế sofa rất ngon sao? Về sau cô ngủ trên ghế sofa đi!"


Trong lòng Thái Nghiên ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn Biện Bạch Hiền, nhưng vừa mới chống lại ánh mắt của anh, cô liền hối hận, không nên nhìn! Cô nhìn thấy sự hận thù trong mắt anh, lòng trầm xuống, nhìn ghế sofa một chút, mặc dù ngủ không thoải mái, nhưng luôn có một nơi đặt chân mà.


Trong lòng khổ sở lan tràn, cô không sao cả, chỉ khổ cho đứa nhỏ trong bụng cô thôi!


Nhắm mắt lại, Thái Nghiên im lặng đón nhận sự sắp xếp của anh! Cô vô lực cự tuyệt, không phải sao?


Chẳng biết tại sao, lòng Biện Bạch Hiền đau nhói, đáng chết! Tại sao người phụ nữ này luôn có năng lực làm cho anh đau lòng?


Lúc này cô làm cho anh muốn tiến lên ôm cô vào trong ngực, hảo hảo thương tiếc, nhưng trong đầu thoáng qua hình ảnh cô cùng Kiều Nam đi chung với nhau, tất cả nhu tình tiêu tan trong nháy mắt, cô hoàn toàn không xứng với sự thương tiếc của anh.


Anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho cô biết, mình hận cô mãnh liệt biết bao nhiêu, anh sẽ cho cô biết, cái giá cô phải trả khi phản bội anh cao cỡ nào!


Ánh mắt rơi vào trên bụng của cô, anh cũng sẽ cho đứa nhỏ biết, chỉ cần thứ anh không cho phép xuất hiện, nhất định sẽ không để nó xuất hiện, anh muốn lấy đứa bé trong bụng của cô ra!


Trong mắt ngưng tụ sự lạnh lùng nồng đậm, Biện Bạch Hiền từng bước từng bước đến gần Thái Nghiên, dùng sức nắm cằm của cô, anh suy nghĩ cách trừng phạt người phụ nữ này, nhưng giờ... Chưa phải là thời điểm thích hợp!


Anh sẽ dựa theo kế hoạch, từng điểm từng điểm khiến Thái Nghiên thống khổ nhưng bây giờ chưa đến lúc!


Anh muốn từ từ hưởng thụ khoái cảm mà quá trình này mang lại cho anh!


Nhìn đôi môi cô hoảng sợ run rẩy, trong mắt thoáng qua một chút tà ác, anh cúi người hôn lên hai cánh môi mềm mại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro