Chương 93: Có thể dẫn con đi gặp chú đó không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng dưng xuất hiện giọng nói khiến Biện Du Lợi đột nhiên cứng đờ, cúi đầu nhìn cậu bé trước mắt:

"Đúng vậy, rất giống, con giống như là phiên bản thu nhỏ của anh ấy!"


Mắt Cảnh Hạo bỗng chốc sáng lên, theo bản năng kéo tay Biện Du Lợi:

"Vậy dì dẫn con đi gặp chú đó được không?"


Kim Tuấn Miên cùng Biện Du Lợi nhìn nhau, cậu nhóc này sao lại có yêu cầu này?


"Cha mẹ của con..." 

Kim Tuấn Miên cũng đầy kinh ngạc, một cậu nhóc nhỏ như vậy, cũng không sợ bị bán? Nhưng từ trong đôi mắt kia lại không nhìn ra chút sợ hãi nào, sự kiên quyết cùng can đảm giống y hệt Biện Bạch Hiền của năm năm trước!


Cảnh Hạo sắc mặt dừng lại, biết chuyện này vẫn chưa thể nói cho mẹ, nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt lại nở nụ cười:

"Chúng ta ngày mai tới nơi này gặp nhau được không? Hai người dẫn con tới gặp chú đó!"


Thanh âm mặc dù non nớt lại hàm chứa mấy phần khí phách, nói xong, không chờ bọn họ hồi đáp, liền nói:

"Đây là bí mật của chúng ta, ngày mai giờ này, không gặp không về!"


Nó trừng mắt nhìn, xoay người chạy đi nơi khác, lưu lại Kim Tuấn Miên cùng Biện Du Lợi đang khiếp sợ nhìn nhau.


"Ngày mai có muốn tới không?" 

Kim Tuấn Miên không khỏi bóp cổ tay, cùng một đứa con nít hứa hẹn? Thật không biết cậu bé kia có phải đang nói đùa không?


"Dĩ nhiên!" 

Biện Du Lợi cười cười, đứa bé trai kia... Thật làm cho người ta mềm lòng xúc động! 


"Anh nói..." 

Biện Du Lợi rúc vào trong ngực Kim Tuấn Miên, trong đầu thoáng qua một phỏng đoán, chỉ là còn chưa nói hết, liền bị anh cắt đứt.


"Không thể nào!" 

Nghiên Nghiên đã chết, nếu như cậu bé kia thật sự là con của Biện Bạch Hiền, vậy thì chứng minh Biện Bạch Hiền ở bên ngoài có người phụ nữ khác, cậu bé kia là do người phụ nữ khác vì anh ta sinh ra, nghĩ tới khả năng này, trong lòng anh liền nổi lên phiền muộn. Từ trong tiềm thức, anh không hy vọng sẽ có tình huống như vậy:

"Chỉ là dáng dấp rất giống thôi!"


Anh an ủi mình như vậy!


Trong lòng Biện Du Lợi có chút mất mát, cô ngược lại hi vọng cậu bé kia thật sự là con của anh hai, nghĩ đến anh hai mỗi ngày đều ở phòng trẻ nghỉ ngơi hồi lâu, lặng lẽ nhìn đồ chơi đầy phòng rồi ngẩn người. Cô biết, anh hai thích con nít, hoặc là, chỉ là thích chị dâu sinh con cho anh ấy. Nếu cậu bé kia thật sự là con do chị dâu sinh cho anh, thật là tốt biết bao, vậy chứng minh tai nạn xe năm năm trước có ẩn tình khác? 


Bên kia, Cảnh Hạo nhanh chóng tìm được Thái Nghiên cùng Kiều Nam, thân mật lôi kéo tay Thái Nghiên, ngước mặt lên, ý cười đầy mặt nhìn cô:

"Mẹ..."


"Thế nào? Sao đi toilet lâu như vậy?" 

Thái Nghiên  muốn bế con lên, lại bị con mau tránh ra, cô biết, cậu nhóc này sợ mình quá nặng, thành gánh nặng cho cô, thật làm cho cô đau lòng! Ngồi xổm người xuống nhìn nó:

"Gặp phải chuyện gì vui lắm sao?"


"Không có!" 

Cảnh Hạo đột nhiên xuất hiện hôn lên mặt Thái Nghiên, tạm thời không thể nói cho mẹ biết, có khả năng nó tìm được cha rồi!


Nó còn không biết cha mẹ tại sao phải tách ra, cho nên, nó không muốn làm cho mẹ thương tâm!


Hoặc là, đợi đến ngày mai, nó mới có thể xác định bước kế tiếp, nguyện vọng duy nhất của nó chính là khiến mẹ vui vẻ hạnh phúc!


Thái Nghiên có chút kinh ngạc nhìn con, nhưng cũng không có hỏi nhiều, đem con ôm ở trong ngực, muốn cho nó ấm áp...


Trước bảo tàng sinh vật biển, một bóng dáng nho nhỏ ở tại cửa ra vào nhìn quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.


Kim Tuấn Miên lái xe cùng Biện Du Lợi đến, thấy bóng dáng kia, trong mắt nhất thời kinh ngạc, cậu nhóc đến thật!


Hai người xuống xe, đi tới trước mặt của Cảnh Hạo, Kim Tuấn Miên không khỏi sờ đầu của nó:

 "Người lớn ở trong nhà yên tâm cho con ra ngoài một mình à?"


Đôi mắt linh động của Cảnh Hạo lóe lóe, trong mắt đầy ý cười. Nó đương nhiên phải dùng một chút biện pháp mới ra ngoài, nếu không mẹ làm sao sẽ để cho nó ra ngoài một mình, nó không muốn nói cho cô chú trước mắt biết, ngẩng đầu nhìn bọn họ:

"Dì à, dì có thể dẫn con đi gặp chú kia được không?"


Cảnh Hạo chớp đôi mắt sáng, mơ hồ hàm chứa mong đợi, tối hôm qua, nó nghĩ tới mình có thể nhìn thấy chú kia, tâm tình kích động cả đêm, mẹ hỏi nhiều lần, nó đều cơ trí né được.


Biện Du Lợi cùng Kim Tuấn Miên nhìn nhau, cũng nở nụ cười, Biện Du Lợi thân mật nắm tay Cảnh Hạo:

"Cảnh Hạo, gọi cô là cô được không?"


Không biết vì sao, cô đột nhiên sinh ra cái ý nghĩ này, có một đứa cháu như thế này, anh hai nói không chừng sẽ tốt lên!


Cảnh Hạo nhíu nhíu mày, cũng không có nghe theo lời của cô, Biện Du Lợi có chút mất mát, lúng túng cười cười, lôi kéo nó đi về phía xe hơi.


Xe rất nhanh liền dừng lại trước biệt thự Biện gia, Cảnh Hạo nhìn tòa biệt thự hào hoa này, trong lòng đột nhiên hiểu ra:

"Chú ấy đang ở bên trong sao?"


Biện Du Lợi gật đầu một cái:

"Cô dẫn con vào!"


Nói xong, kéo nó vào cửa...


Trong đại sảnh, không có một bóng người, vừa vào đại sảnh, Cảnh Hạo lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, nhìn khắp đại sảnh rộng lớn, chú có dáng dấp rất giống mình đó, đang ở đây sao? Giờ phút này, nó có chút không kịp chờ đợi muốn gặp được chú ấy!


"Cậu chủ đâu?" 

Biện Du Lợi gọi người giúp việc, hỏi:

"Cậu chủ mới vừa truyền xong một chai dịch dinh dưỡng, đã đến phòng trẻ!"


Phòng trẻ, bình thường Biện Bạch Hiền sẽ không cho phép người giúp việc tiến vào, cho dù là quét dọn, cũng là Biện Du Lợi rãnh rỗi tự mình đi sửa sang một chút. Cô đối với người giúp việc gật đầu một cái, ý bảo cô đi xuống, tự mình kéo Cảnh Hạo đi lên lầu hai. Cửa phòng trẻ không có khóa, xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy bóng dáng Biện Bạch Hiền đang ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho anh càng thêm tiêu điều.


Cảnh Hạo không chớp mắt nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, giương mắt liếc nhìn Biện Du Lợi, nhìn cô gật đầu một cái, ngay sau đó từng bước từng bước hướng bóng dáng kia đi tới.


Mỗi một bước, tựa hồ cũng đặc biệt nặng nề, Cảnh Hạo trong lòng mơ hồ có chút mong đợi, nhưng là mong đợi đồng thời cũng có chút sợ, thật rất giống sao? Đó sẽ là cha của nó sao?


Nếu là cha của nó? Ông ấy rốt cuộc thế nào? Tại sao phải ngồi xe lăn?


Liên tiếp nhiều vấn đề quanh quẩn trong óc của Cảnh Hạo, rốt cuộc, nó đi tới trước mặt người đàn ông đó, thẳng tắp nhìn ông ấy, nhưng trong nội tâm lại ngẩn ra, ánh mắt của ông ấy... Thật giống như không có bất kỳ thần thái nào, trong lòng hơi đau. Cảnh Hạo theo bản năng muốn dựa vào gần chú ấy, giơ tay lên vừa lúc có thể chạm được tay của chú ấy.


"Chú, chú làm sao vậy?" 

Giọng nói non nớt mang theo vài phần quan tâm của Cảnh Hạo vang lên, chú ấy ngã bệnh sao? Tại sao giống như không nhìn thấy mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro