Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị! Em chào chị! Mừng chị về nhà!
Một trong hai người đó lên tiếng, là cô gái trẻ. Cô ta dùng vẻ mặt tươi cười chào Taeyeon.
Taeyeon nghe cô ta gọi mình là chị thì cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đó là em cô sao? Không thể nào! Mẹ cô mất do sinh khó, cô gái này sao có thể là em cô. Trừ phi...
- What? My sister? Never! Who are you? ( Cái gì? Em gái của tôi? Không bao giờ! Cô là ai? )
Taeyeon bước tới chỗ hai người lạ mặt đó. Cô đến gần bước nào thì họ lùi lại bước đó. Taeyeon nhìn họ, họ cũng đáp lại cái nhìn của cô nhưng chỉ được một tí lại lánh đi chỗ khác.
- Vào nhà đi con! Rồi ba sẽ giải thích! Ba...
Ba Taeyeon chưa kịp nói hết câu thì cô đã ngoảnh mặt đi vào nhà và cũng không quên lườm hai người phụ nữ đó. Theo ngay sau cô là hai người giúp việc.Ba Taeyeon thở dài rồi cùng đi vào trong nhà với hai người phụ nữ đó.
Taeyen ngồi trên ghế sofa, chân bắt chéo, hai bàn tay đan lại, khuôn mặt vẫn lạnh như băng. Nhìn dáng vẻ của Taeyeon thì không thể nào tin được Taeyeon chỉ mới 17 tuổi. Nhưng gương mặt của cô vẫn còn vài nét trẻ con lắm.
Ba người bọn họ đi vào, ba cô ngồi xuống đầu tiên, tiếp theo là hai người kia.
- Trước tiên ba đề nghị con có thể nói tiếng Hàn được không, Taeyeon? - Ông Kim lên tiếng.
Taeyeon đương nhiên là biết tiếng Hàn. Cô tuy ở London từ nhỏ nhưng sống cùng một người quản gia hơn 50 tuổi người Hàn Quốc, trước đây là quản gia của mẹ cô, quản gia Junsu. Đó là người mà cô tin tưởng nhất, là người cô xem như ba ruột của mình. Ông ấy đã về Hàn Quốc trước 2 ngày để thu xếp chuẩn bị phòng ốc cho cô.
- Vâng! Nếu là mong muốn của ba!
Taeyeon trả lời ba bằng giọng nói ngọt tựa mật ong. Cô nói tiếng Hàn nghe rất êm tai.
- Ba mừng là con không nổi giận.
- Vào chuyện chính đi ba! Họ là ai?
Cô không nhỏ nhẹ nữa mà thay vào đó là giọng nói lạnh như băng lúc đầu.
- Taeyeon, mẹ vui vì con đã về nhà. Ba và mẹ đã chuẩn bị rất chu đáo cho ngày hôm nay đó. Con xem, em gái con cũng vui chưa kìa!
Người phụ nữ vừa cười vừa nói. Nhưng đối với Taeyeon, từng câu từng chữ của bà ta nghe thật chói tai.
- Ai là mẹ tôi? Bà sao? Còn cô ta...* Chỉ vào cô gái *... em tôi à?
- Tae à, nghe ba giải thích đi con! Mọi chuyện không như con nghĩ đâu...
- Ba im đi! Cái gì mà mẹ hả? Bà ta làm sao có thể là mẹ của tôi hả? Còn cô ta, em gái cái gì chứ? Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe ba nhắc tới họ?
Taeyeon không tin vào tai mình, không thể tin được. Người đàn bà kia dám tự xưng là mẹ cô. Còn ả kia dám nhận cô là chị hai. Thật hỗn xược! Họ không đủ tư cách!
Vừa lúc đó, quản gia Jun đi mua thực phẩm về. Thấy thái độ đó của Taeyeon thì ông cũng đủ biết chuyện gì đang diễn ra.
- Bà chủ, thật ra là...
- Chú im ngay!!! - Taeyeon quát lớn làm ai cũng giật mình.
- Taeyeon giờ con nên im lặng nghe ba nói đã. Đừng nên xấc xược với dì Wendy của con như vậy! Còn đây là Kim Yeri, em giá của con đó, là con của ba và dì. Ba cũng nghĩ tốt nhất con cũng nên gọi dì bằng mẹ đi con! Gia đình 4 người chúng ta như thế không tốt sao? - Ba cô nhẹ giọng
- Đúng đó con, con xem em gái con cũng xinh đẹp y như con chưa kìa! - Người đàn bà tên Wendy đó lại lên tiếng
Sự bình tĩnh còn sót lạ của Taeyeon đã biến mất. Cô đứng dậy quát lớn:
- Cô ta không thể nào là em gái của Kim Taeyeon này được. Tôi là con gái của Hwang Tiffany và Kim Xiumin, mẹ tôi không phải bà. Tôi không cho phép bà xưng mẹ con với tôi, hiểu không hả?
- Bà chủ, làm ơn đừng kích động quá! Phu nhân sẽ không vui đâu. Vì phu nhân, làm ơn bình tĩnh đi bà chủ! - Quản gia Junsu ra sức ngăn cản cơn giận của Taeyeon.
- Đúng đó Taeyeon! Ba chưa nói hết. Con cứ xem như con nghe ba một lần là vì mẹ con đi nha, Tae!
B a cô cũng ra sức dỗ ngọt. Lí do ông trách cô láo xược là vì suốt 17 năm qua, số lần ông sang thăm cô chỉ đếm trên đầu ngón tay mà ông điện thoại cho Taeyeon cũng không nhiều.
Ông cũng biết trong khi ông đang hạnh phúc bên gia đình mới hưởng thụ kì nghỉ hè thì Taeyeon bên Anh lại phải tránh rét trong nhà 2-3 tuần liền. Có thể mói, Taeyeon thiếu hụt tình yêu thương lớn lao từ cả ba lẫn mẹ.
Mất mẹ ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, lại sống xa ba từ nhỏ, khó trách tại sao cô lại lạnh lùng như vậy, có những hành động chững chạc, bốc đồng như vậy.
Còn về phần Taeyeon, nghe nhắc đến me cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào nên ngồi lại ghế. Từ khi nhìn thấy hai người kia, họ khiến cô thừa biết họ không phải người tốt. Hơn nữa, còn dám ăn nói tùy tiện như thế với cô. Thật quá đáng!
- Tae à, Yeri chỉ nhỏ hơn con 2 tháng tuổi thôi đó Tae à! Con không thể xem nó là em gái sao? Cả dì con nữa. Tuy chỉ nghe ba kể nhưng dì rất hay khen con đó.
Cái gì? Nhỏ hơn cô hai tháng tuổi sao? Vậy thì trong lúc mẹ cô mang thai thì ba cô lại...Còn người đàn bà Wendy kia thật đúng là giả tạo mà, làm sao Taeyeon có thể chấp nhận được kia chứ? Thật không thể tha thứ! KHÔNG BAO GIỜ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro