Chương 55: Ảnh vệ công vị quất ngọt (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Minori.

Uông Ly nháy mắt bị nước biển nhấn chìm, lâu thuyền vẫn tiến về phía trước, Uông Hải Nhất dựa vào lan can thất thanh hét lớn!

"Ly Nhi!"

Hắn căm giận quay đầu lại nhìn Cẩu Lương và Chung Thuyên, nhưng nhanh chóng nhận rõ tình thế, khóc lóc cầu bọn họ cứu người.

Tiếng gào khóc của Uông Hải Nhất kinh động đến Lý Tích, hắn vội vàng chạy tới, chỉ thấy Uông Hải Nhất quỳ trên mặt đất cầu xin Cẩu Lương, trong mắt còn tràn đầy sợ hãi và hận ý.

Nhìn thấy hắn, Uông Hải Nhất liền lao đến, "Vũ Tu, đệ bảo người cứu muội muội của ta, không phải đệ có nô bộc có võ công rất cao siêu sao? Để cho bọn họ cứu muội muội của ta đi!"

Lý Tích nhìn thoáng qua đầu lưỡi trên mặt đất, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó nhìn về phía Cẩu Lương, cũng kinh ngạc khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu. Ngay lập tức, hắn đoán được vết thương trên mặt và chân của Cẩu Lương hẳn là do Lý Ngạn gây ra, hắn càng tin chắc rằng đối phương sẽ không trợ giúp gì cho thái tử. So với Uông gia phủ Vĩnh Ninh xa xôi, Lý Tích đương nhiên nhìn trúng Cẩu Lương và thế lực sau lưng cậu hơn, tất nhiên cũng không muốn can thiệp vào khiến đối phương không vui.

Vì thế, hắn sốt ruột kêu lên hai tiếng "a a", muốn kéo Uông Hải Nhất dậy, hình dung vội vàng —— hắn chỉ là một người câm vô tội.

Uông Hải Nhất lại như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ôm chân hắn không chịu buông tay.

Cẩu Lương thấy thế không khỏi cười thành tiếng, "Thám Hoa lang chẳng lẽ chưa từng nghe đến điển cố mò kim đáy biển sao? Nếu đúng như vậy, ta thật tò mò Thám Hoa Lang làm thế nào thi đậu. Hay là nói..... Ngươi chỉ là đang giả bộ đau buồn để trở về báo cáo lại với cha mẹ ngươi?"

Uông Hải Nhất tiếp tục khóc lóc, cũng không nghe thấy cậu nói chuyện.

Cẩu Lương hiểu rõ "Ồ" một tiếng, gật gật đầu tự mình khẳng định, nói: "Xem ra ngươi thật ra rất chán ghét vị muội muội này."

Uông Hải Nhất tiếp tục khóc lóc, nhưng Lý Tích lại bất ngờ.

Hắn tin tưởng tuyệt đối về lời nói của Cẩu Lương, nhưng Uông Hải Nhất này chăm sóc và che chở cho muội muội của mình suốt chặng đường hắn cũng nhìn thấy tận mắt, thậm chí khi thuyền quan gặp nạn hắn cũng bảo vệ muội muội của mình ở bên cạnh, không quá lời khi nói tình cảm huynh muội rất sâu đậm. Nếu Uông Hải Nhất chỉ là nguỵ trang, vậy thì bụng dạ và tâm tính của hắn...... Thực sự khiến người ta sợ hãi.

Lý Tích lui về phía sau một bước, khom người chắp tay thi lễ nói: "Xin hỏi tiên sinh tại sao lại nói vậy?"

Uông Hải Nhất đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.

"Nếu đã ngừng rồi, cũng đừng khóc nữa, khó nghe."

Cẩu Lương vuốt ve sáo ngọc Hỏi Trời, không chút để ý nói: "Để ta đoán nhé. Uông Hải Nhất ngươi biết rõ Chung Thuyên không thích muội muội của ngươi, cũng biết chuyện cầu thân hôm nay chắc chắn sẽ khiến ta tức giận, nhưng ngươi vẫn làm như vậy. Hẳn là ngươi muốn mượn tay của ta dạy cho cô ta một bài học, hay nói cách khác, kết quả bây giờ mới là điều vừa lòng ngươi nhất."

"Trong mắt ngươi có hận, nhưng không phải nhằm vào ta, trong mắt ngươi có sợ hãi, cũng không phải nhằm vào ta...... Xem ra, khúc mắc của ngươi với Uông thị Vĩnh Ninh rất nặng. Tiểu hầu gia, ngài tìm một đồng minh như này chỉ sợ phải chịu thiệt rồi, Uông gia cũng sẽ không đứng về phía ngài vì có hắn giúp đỡ đâu."

Lý Tích nhìn chằm chằm Uông Hải Nhất, vẻ mặt khó lường, "Huynh sớm biết thân phận của ta?"

Hắn và Uông Hải Nhất gặp nhau ở kinh thành, hắn nhìn trúng tài năng của đối phương nên muốn dùng nó cho bản thân mình, nhưng hôm nay lại phát hiện Uông Hải Nhất cũng không đơn giản như hắn nghĩ.

Uông Hải Nhất thấy khóc không nổi nữa, dứt khoát thu nước mắt lại, vừa bò hai bước mệt mỏi dựa vào rào chắn, vừa xoa gương mặt đông cứng vì khóc, nói năng úp mở: "Tiên sinh có con mắt tinh tường, Uông mỗ hổ thẹn."

"Không dám nhận, kỹ năng diễn xuất của Thám Hoa lang quá hoàn hảo, tại hạ hổ thẹn không bằng."

Cẩu Lương rất có hứng thú nhìn hắn.

Ngoại trừ điểm mù lớn trên con thuyền này, điều duy nhất cậu chú ý đến chính là Lý Tích. Vì vậy, chỉ khi nhìn thấy Uông Hải Nhất rõ ràng có khả năng bắt được Uông Ly bị đá xuống biển nhưng lại chỉ lo gào thét, lúc này cậu mới nảy sinh nghi ngờ.

Uông Hải Nhất khiêm tốn một câu, lại chắp tay bồi tội với Lý Tích, nói: "Tiểu hầu gia, giấu giếm tình hình thực tế đúng là chuyện bất đắc dĩ, mong rằng ngài thứ lỗi. Ngài thấy đó, ngài cũng có điều che dấu với tại hạ, chúng ta coi như huề nhau đi?"

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Lý Tích vì tuổi còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn hỏi.

Uông Hải Nhất đã bị nhìn thấu, cũng không hề giấu giếm nữa.

Bây giờ Uông gia là do đại phòng chiếm vị trí độc tôn, nhưng rất nhiều năm trước gia chủ Uông gia còn có một đệ đệ ruột thịt, nhị phòng cũng rất được yêu quý, nhưng đã chết hết trong một vụ hoả hoạn hơn mười năm trước. Mà mẹ đẻ của Uông Hải Nhất vốn là tiểu thiếp không được yêu thương của nhị phòng, nhưng bà đã sống sót sau vụ thảm hoạ vì sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Bà từng dan díu với đại phòng, sau này tìm được tình nhân cũ, cũng chính là gia chủ hiện tại của Uông gia, dựa vào việc mang thai mới được đối phương nâng thành thiếp sống ở bên ngoài, cho nên mới bình yên sống qua nhiều năm như vậy.

"Khi ta được 8 tuổi, vì có chút tố chất đọc sách nên được Uông gia nhận về, khi thi đậu đồng sinh đã may mắn giành được vị trí đầu bảng, cho nên mới được nhận là con thừa tự theo tên của đích mẫu."

Nhắc đến chuyện cũ, Uông Hải Nhất cũng tràn đầy xúc động.

"Vốn dĩ Uông gia đã đồng ý với ta chỉ cần có tên trên bảng vàng, bọn họ sẽ đưa mẹ của ta trở về phủ, cho bà một thân phận lương thiếp, sau khi chết cũng có thể được chôn cất trong phần mộ tổ tiên để tiếp nhận phụng dưỡng. Nhưng không thể ngờ, tin tức ta thi đậu Thám Hoa lang mới truyền về, mẹ của ta đã chết rồi. Ta cứ tưởng rằng là do đích mẫu không cho phép, nhưng sau đó điều tra lại phát hiện việc này không liên quan gì đến phụ thân và đích mẫu của ta, mà là Uông Ly!"

"Là cô ta muốn ra oai phủ đầu với ta, một lời không hợp liền lấy roi quất vào người bà, mẹ của ta trong lúc né tránh đã ngã từ trên thềm cao xuống, chết ngay tại chỗ......" Nói đến đoạn đau buồn, Uông Hải Nhất nghẹn ngào, ngay sau đó giọng căm hận nói: "Uông gia đã rất cố gắng để che đậy chuyện này, nhưng lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, vẫn bị ta tra được."

"Mối thù giết mẹ không đội trời chung, cho dù là cô ta vô ý, ta cũng sẽ không để cô ta sống dễ chịu!"

Nói như vậy, Uông Hải Nhất muốn Uông Ly chết cũng là về tình cảm thì có thể tha thứ.

Lý Tích nhìn thoáng qua Cẩu Lương, người nghe loại quá khứ bi thảm như vậy mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, thậm chí còn mang theo ý cười là giả mà như thật, trong mắt hiện lên nét trầm tư.

Uông Hải Nhất tiếp tục nói: "Vốn dĩ ta chỉ muốn mượn tiên sinh cho cô ta nếm một chút mùi vị đau khổ, không ngờ thị vệ của ngài lại nóng tính như vậy. Vốn dĩ ta còn định tìm cho cô ta một mối "Nhân duyên tốt" ở Giang Nam, nhưng bây giờ thật là hời cho cô ta quá."

Muốn cho một người chết quá dễ dàng, hắn vốn muốn đối phương sống không bằng chết, khiến cô ta cả đời hoàn lại tội nghiệt, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Cẩu Lương nghe vậy cười nói: "Làm hỏng nhã hứng của ngươi, thật là bọn ta thất lễ rồi."

Uông Hải Nhất ha ha cười rộ lên, vẫy vẫy tay tỏ ý khách sáo, Lý Tích lại hỏi: "Nếu là lỗi vô ý của Uông Ly, vậy sự hận thù của ngươi với Uông gia bắt nguồn từ đâu?"

"Đây thật ra là một câu chuyện dài." Uông Hải Nhất thở dài một hơi, "Sau khi mẹ của ta qua đời, ta đi sửa sang lại di vật của bà, trong lúc đó vô tình phát hiện một câu chuyện cũ. Không phải vừa rồi nói mẹ của ta vốn là thiếp thất của nhị phòng sao? Vốn dĩ ta cũng không biết chuyện, chính là tìm thấy cuốn sổ tay của bà viết bằng ngôn ngữ Tây Vực, mà ta cũng không phải con trai của đại phòng, mà là đứa trẻ mồ côi cha khi trong bụng mẹ của nhị phòng."

Mẹ ruột của Uông Hải Nhất vốn cũng là thiên kim nhà quan, trong nhà nhậm chức Lễ Bộ, từ nhỏ đi theo phụ thân học tập ngôn ngữ Tây Vực, sau này vì phụ tộc mắc tội nên mới trở thành quan nô.

Bà chỉ cầu một nơi an cư lạc nghiệp, cho nên sau khi thất sủng cũng chưa từng oán hận trượng phu ăn chơi trác táng phong lưu, ngược lại trong lòng rất biết ơn ông đã cứu mình ra khỏi cảnh nước sôi nửa bỏng.

Chỉ là không ngờ, chỉ vì dung mạo mà bị đại bá của đại phòng thèm muốn.

"Tên súc sinh đó dùng vũ lực với mẹ của ta, mẹ của ta phản kháng không thành, lại không đành lòng chết đi, chỉ có thể miễn cưỡng thoả hiệp."

Uông Hải Nhất trên mặt đầy vẻ không cam lòng và hận ý.

Nếu không vì biển rộng mênh mông, Uông Hải Nhất sợ Cẩu Lương sẽ ném mình xuống biển để che đậy cái chết của Uông Ly và cắt đứt manh mối điều tra của Uông gia, hắn cũng sẽ không kể ra quá khứ đáng xấu hổ này để chứng minh mình và Uông gia có thù không đội trờ chung.

"Vào đêm xảy ra vụ hoả hoạn của nhị phòng, mẹ ta phát hiện bản thân mang thai, muốn báo cho cha ruột của ta để mượn cớ này thoát khỏi sự dây dưa của tên súc sinh kia, nhưng không ngờ lại chứng kiến một thảm án."

"Trong cuốn sổ tay của mẹ ta nói rằng, bà đã tận mắt nhìn thấy tên súc sinh kia và tổ phụ ép cha ruột của ta phải chết. Đương nhiên cha ruột của ta không chịu nghe theo, nhưng ông bị trói chặt chân tay không thể chạy thoát được, đành phải đau khổ truy hỏi, dù thế nào cũng muốn chết một cách rõ ràng. Lúc này tổ phụ mới nói cho ông biết lý do. Thì ra, phế thái tử căn bản không phải con trai ruột của đương kim hoàng thượng, năm đó Cao quý phi sinh ra một bào thai nữ, bị Cao gia "Ly miêu hoán thái tử"! Mà chuyện này lại bị Chung quốc sư phát hiện ngay lúc đó, cho nên bọn họ đã lên kế hoạch phải giết người diệt khẩu cả nhà quốc sư ——"

"Việc này có liên quan gì đến Uông gia?!"

Cẩu Lương bỗng dưng ngồi ngay ngắn, lạnh giọng hỏi.

Uông Hải Nhất bị câu hỏi của cậu làm cho hoảng sợ, nghi ngờ liếc nhìn Cẩu Lương, trong lòng ngờ vực giữa cậu và người Chung gia có gì sâu xa, vì sao lại kích động như thế.

Nhưng trên mặt lại bình thản đáp: "Lúc ấy ta cũng rất giật mình."

"Theo lý thuyết kinh thành và Vĩnh An cách xa nhau, Uông gia và Chung gia cũng không có ân oán, chuyện này còn liên quan đến bí mật riêng tư của hoàng gia, dù thế nào Uông gia cũng không nên dính líu vào. Sau này ta mới biết được, chẳng qua là Uông gia đã nhận lời uỷ thác nên phải làm hết sức mình."

"Bởi vì dòng họ quốc sư có chút thần thông, chỉ bằng tử sĩ của Cao gia không có khả năng giết chết bọn họ, cho nên có người tìm đến tổ phụ, để Uông gia ngầm bồi dưỡng sát thủ đi giải quyết chuyện này, cần phải khiến toàn bộ Chung gia không một ai còn sống."

"Cha ruột của ta khó hiểu, việc này không liên quan với ông, vì sao bây giờ lại muốn ông phải chết? Tổ phụ nghe ông nói nếu không nói rõ ràng, ông có hoá thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho bọn họ, lúc này mới nói thẳng ra."

"Hoá ra, người tìm đến tổ phụ không phải Cao gia, mà là Chung gia, Chung gia của núi Thiên Cơ!"

"Gia tộc Uông thị của ta từ xưa đến nay đã phụ thuộc vào Chung gia, nên bọn họ có mệnh lệnh cũng không còn cách nào khác là phải tuân theo. Tổ phụ cũng không hiểu được vì sao Chung gia lại muốn hại cả nhà quốc sư, chỉ là sau khi sự việc xong xuôi, Chung gia lại truyền tin tới...... Nói muốn lấy mạng nam đinh của cả một phòng Uông gia để trả lại hậu quả này, nếu không toàn tộc Uông gia đều sẽ có hoạ sát thân. Tổ phụ chỉ có hai người con trai, cha ruột ta phong lưu ăn chơi trác táng, xưa nay không có thành tựu gì, nghiễm nhiên trở thành người bị vứt bỏ......"

Lý Tích nghe nói nội tình như vậy, không khỏi nhìn về phía Cẩu Lương.

Chỉ thấy Cẩu Lương chăm chú trầm tư, cũng không có vẻ bạo ngược như hắn tưởng tượng, vết sẹo chạy dọc cả khuôn mặt cũng không có vẻ dữ tợn, dường như chỉ đang nghe một chuyện không quan trọng.

Nhưng sao có thể là chuyện không quan trọng chứ?

Cẩu Lương cũng không nghĩ tới sẽ nghe được nội tình như vậy từ miệng Uông Hải Nhất.

Nguyên chủ làm việc ở kinh thành đã lâu, cho dù bổn gia Chung gia mới đầu không nhận ra cậu còn sống ở trên đời, nhưng cậu và Chung Việt có vài lần ân oán, người Chung gia tuyệt đối không có khả năng không biết đến sự tồn tại của cậu. Nhưng không biết vì sao lại không phái người đuổi tận giết tuyệt nguyên chủ, mà nhìn thái độ khinh thường của Chung Việt với Chung gia ở kinh thành lại không có sự thù hận hay kiêng kị, hắn cũng không biết về câu chuyện cũ này......

Nghĩ đến đây, Cẩu Lương hỏi: "Lệnh đường có thể nghe được là người nào của Chung gia sai khiến Uông gia không?"

Uông Hải Nhất lắc lắc đầu, "Mẹ ta ngay cả Chung gia núi Thiên Cơ cũng không biết, chỉ là biết chuyện này rất quan trọng, cho nên mới ghi lại nguyên văn cuộc đối thoại mà mình nghe được. Sau đó nhị phòng chết hết trong hoả hoạn, chỉ có mẹ của ta có đề phòng nên may mắn thoát thân, sau đó lại mạo nhận ta là con trai của tên súc sinh kia mới bảo toàn tính mạng của hai mẹ con ta. Chỉ là không ngờ đến...... Ta gian khổ học tập hơn mười năm, cuối cùng có thể dựa vào bản thân phụng dưỡng cho bà, nhưng lại bị Uông Ly phá hỏng trong chốc lát!"

Trong mắt Uông Hải Nhất lộ ra vẻ thống hận.

Cẩu Lương như suy tư điều gì.

Chung Thuyên lo lắng nhìn cậu, Cẩu Lương phục hồi tinh thần lại xua xua tay với hắn ý bảo mình không có việc gì, lại cười nói với Uông Hải Nhất: "Xem ra người Chung gia sai khiến các ngươi, quả thật là một đại gia huyền học. Nếu nhị phòng Chung gia còn có người sống sót, nhân quả chưa chặt đứt, chắc chắn mang đến hoạ sát sinh cho Uông gia...... Ha, dự liệu thật chuẩn."

Còn không phải sao.

Nếu như không phải gặp được Uông Hải Nhất, thì chuyện Chung gia và Uông gia có tham gia vào vụ án diệt môn của gia tộc Chung gia ở kinh thành, cậu và nguyên chủ vĩnh viễn không có khả năng biết được, mà một khi cậu biết được...... Cảm nhận được hồn lực phụ của nguyên chủ tăng vọt gấp bội, Cẩu Lương cong cong khoé miệng, cậu cũng là thịnh tình khó có thể từ chối nha.

Uông Hải Nhất không rõ tại sao, muốn hỏi lại, Cẩu Lương đã giơ tay ngăn cản hắn, nói: "Lần này là ta nợ ngươi một ân tình, cho nên ta sẽ giúp ngươi một việc."

"Ý tiên sinh là?"

Uông Hải Nhất khó hiểu, lại thấy Cẩu Lương thổi sáo ngọc, khúc nhạc kia tuy không thành điệu nhưng lại khiến lòng người căng thẳng, không khỏi khiến cả người căng thẳng hơn.

Ngay sau đó, tiếng sóng biển dữ dội từ xa vang lên, một con sóng lớn kéo đến, đuổi theo sau lâu thuyền.

Cảnh tượng này giống như một cơn bão trên biển, có thể dễ dàng nuốt chửng những lâu thuyền nhỏ bé!

Nhóm Khuyển Ảnh trên lâu thuyền nhao nhao tụ lại, vẻ mặt ngưng trọng, thấy Chung Thuyên ra hiệu mới yên lòng, lui về tiếp tục việc ai người ấy làm. Sóng biển cao ba thước kia sau khi tới gần lâu thuyền giống như đứng yên, sợ hãi không dám lại gần, ngay sau đó có một thứ bị ném lên.

Theo tiếng sáo, sóng biển nhanh chóng rút đi, mặt biển trở lại yên tĩnh trong chốc lát. Mà thứ được sóng biển ném lên lại là Uông Ly đã sớm xác chìm đáy biển —— cô ta thế mà vẫn còn thở!

Lý Tích và Uông Hải Nhất nhìn Cẩu Lương buông sáo ngọc, trong lòng sợ hãi khó có thể nói thành lời.

—— Năng lực quỷ thần khó lường này, chưa từng nghe thấy!

Cẩu Lương coi như không thấy bọn họ thất thố, chỉ sáo ngọc về phía Uông Ly, hỏi: "Phần đáp lễ này, không biết Thám Hoa lang có vừa lòng hay không?"

Uông Hải Nhất nuốt nước miếng, trong tai nổ vang, theo bản năng gật gật đầu.

"Như vậy, chúng ta coi như thanh toán xong." Cẩu Lương nở nụ cười, giơ tay về phía Chung Thuyên, người sau nhẹ nhàng ôm cậu lên, Cẩu Lương nói: "Cho người mời ngoại công tới đây xem, đừng để cho cô ta chết, làm hỏng nhã hứng của Thám Hoa lang."

Uông Hải Nhất và Lý Tích nhìn nhau, đều thấy được sự kính sợ sâu sắc trong mắt nhau.

Chung Thuyên ôm cậu trở về phòng, thấy vẻ mặt cậu lãnh đạm, đem tất cả cảm xúc đều giấu trong đôi mắt lạnh nhạt, trong lòng vô cùng lo lắng.

"Chủ nhân, ngài có khỏe không?"

Cẩu Lương cười với hắn một chút, trong ánh mắt lại không có chút độ ấm nào, cậu nói: "Có gì không tốt? Cho dù lúc trước có bao nhiêu người dính líu trong đó, thì cái chết của tổ phụ và những người khác cũng đã là một kết cục đã định, không thể thay đổi. Chỉ là thiên cơ Chung gia...... Thực sự làm ta ngạc nhiên."

Chung Thuyên nhíu nhíu mày, "Chủ nhân ngài muốn mở quẻ bói toán việc này sao?"

"Làm sao, ngươi không đồng ý?"

Cẩu Lương liếc mắt nhìn hắn.

Chung Thuyên lại gật đầu nói: "Thuộc hạ tuy không rành về huyền học, nhưng cũng từng nghe lão đại nhân nói qua, nếu muốn tính toán vận mệnh của chính người cùng huyết thống, đối với người bói toán sẽ tổn hại rất lớn. Tuy ngài là người thiên mệnh, sợ cũng không thoát khỏi định luật...... Bây giờ cơ thể ngài vất vả lắm mới có chút khởi sắc, không nên tự huỷ căn cơ nữa. Việc này hãy giao cho thuộc hạ đi, Chung Thuyên nhất định sẽ điều tra rõ ràng cho chủ nhân!"

Cẩu Lương vốn dĩ cũng không muốn lãng phí sức lực, vì thế thuận nước đẩy thuyền.

***

Bóng đêm dần dần bao phủ.

Cẩu Lương nhìn Chung Thuyên tháo thắt lưng cởi áo trước mặt mình, trong lúc chờ mong không biết vì sao sinh ra một chút cảm giác khẩn trương.

"Chủ nhân, thuộc hạ cởi áo giúp ngài."

Chung Thuyên thản nhiên trần trụi cơ thể, khuôn mặt Cẩu Lương đỏ bừng, không được tự nhiên đẩy tay hắn ra, nói: "Ta...ta tự mình làm." Nhưng tầm mắt hoàn toàn không dám chạm vào người Chung Thuyên, ngón tay cũng hoảng loạn đến mức không có trình tự, hơn nửa ngày cũng chưa thể cởi nút thắt trên vạt áo.

Bàn tay to lớn của Chung Thuyên cầm lấy tay cậu, giọng khàn khàn, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân đừng sợ, Thuyên sẽ cẩn thận."

Cẩu Lương ngửa đầu nhìn hắn, buông lỏng tay mình ra, cũng như buông bỏ sự kiên trì nào đó.

Chung Thuyên cởi bỏ quần áo của cậu một cách có trật tự, giống như cao thủ tình trường gặp nguy không loạn, nếu như không để ý đến hô hấp gấp gáp của hắn.

Còn không đợi hắn cởi toàn bộ quần áo Cẩu Lương ra, vòng eo Cẩu Lương bỗng nhiên run lên.

"A!"

Độc tính phát tác, cơ thể đột nhiên như bị thiêu trong ngọn lửa, một cơn ngứa ngáy khó có thể khắc chế được bằng ý chí nhanh chóng bò từ nơi bí ẩn trong cơ thể đến tứ chi, đắc ý chiếm đoạt lý trí của thanh niên rụt rè tao nhã, muốn biến cậu thành nô lệ của dục vọng.

"Nóng quá......"

Cẩu Lương vùng vẫy như một con cá mất nước, cơ thể liền trở nên ẩm ướt, từ trong ra ngoài —— Không có đan thanh tâm quả dục triệt tiêu độc tính so với trong tưởng tượng của Cẩu Lương kịch liệt hơn nhiều, gần như ngay lập tức lấy đi sự tỉnh táo trong mắt cậu, "Chung...Chung Thuyên, ta khó chịu quá......"

Chung Thuyên vội vàng ôm cậu vào lòng, một tay giữ chặt hai chân của cậu đang không ngừng kẹp chặt không nhịn được đá loạn, một tay thò vào từ phía sau, luồn qua khe đùi không chút do dự, đẩy bờ mông mềm mại sang hai bên rồi đút hai ngón tay vào trong hậu huyệt của cậu.

"A... Đau..."

Cẩu Lương trở nên vô cùng nhạy cảm, nhất là nơi đó, bất kỳ cảm giác nào cũng sẽ được phóng đại vô số lần.

"Chủ nhân, nhịn một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Người trong ngực thân thể nóng rực, không ngừng vặn vẹo, làm cho hắn cũng khó có thể tự kiềm chế.

Chung Thuyên đã sớm được ông lão nhắc nhở, tối nay Cẩu Lương có thể sẽ hoàn toàn không có lý trí, sẽ không chịu nổi dược tính.

Lúc này, Chung Thuyên cúi đầu nhìn đôi mắt yếu ớt đẫm nước mắt của Cẩu Lương, nhưng vẫn như cũ còn một chút quật cường giãy dụa, trong lòng đột nhiên dâng lên xúc động muốn ngược đãi cậu, hận không thể ngay bây giờ đóng đinh người quyến rũ mình dưới thân để cho cậu hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng sự thương tiếc và tình yêu trong lòng như muốn tràn ra khỏi mắt, khiến hắn không để ý đến nhu cầu của mình, trong khi ngón tay dồn dập nới rộng thì cúi đầu hôn ấn đường của cậu, nhỏ giọng trấn an: "Chủ nhân, đừng sợ."

Động huyệt vừa nóng vừa ẩm ướt, kẹp chặt ngón tay Chung Thuyên, tựa như không hoan nghênh người ngoài xâm nhập lại giống như đã chờ đợi rất lâu.

Đầu óc Cẩu Lương rối bời, cả người mềm nhũn vô lực, không thể phản kháng nam nhân làm bất kỳ chuyện gì với cậu.

"Chung Thuyên.... Ngứa... Ta khó chịu quá, khó chịu quá..."

Cẩu Lương không kìm được nước mắt —— thứ thuốc chết tiệt này mạnh như vậy, nó mãnh liệt hơn gấp nhiều lần so với lần đầu tiên cậu chặn cảm giác đau đớn, ngay cả cậu cũng không giữ được tỉnh táo, bây giờ mong muốn Chung Thuyên mau tiến vào, nhanh chóng giải thoát cho cậu.

Hai tay bóp lấy nhũ hoa vô cùng ngứa ngáy trước ngực, màu hồng anh đào bị véo ra màu sắc như giọt máu dưới sự chơi đùa thô bạo, toàn thân Cẩu Lương khó chịu, cả người cọ sát lên người Chung Thuyên, sắp bị dục hoả thiêu chết.

"Ngươi...ngươi làm chỗ này, nhanh, nhanh lên!

Bàn tay của Cẩu Lương vốn không có sức lực gì, bây giờ lại càng bủn rủn đến mức trượt từ ngực xuống.

Cậu thúc giục Chung Thuyên, nhưng người sau một tay bị hậu huyệt thèm ăn cắn nuốt, một tay lại chỉ lo nắm lấy chân cậu không để cậu lộn xộn. Không nhận được phản hồi ngay lập tức, Cẩu Lương tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Phế vật, chỉ có hai tay thì có ích lợi gì, ta rất khó chịu, cả người đều khó chịu!"

"Chủ nhân."

Chung Thuyên bị ánh mắt của cậu làm cho kích động cả về thể xác lẫn tinh thần, cẩn thận đè Cẩu Lương lên giường, hắn nghiêng người hôn lên mắt cậu, khàn giọng nói: "Chủ nhân đừng nóng vội, ta sẽ khiến ngài sung sướng......"

Ánh mắt của hắn tập trung vào vết ửng đỏ trước ngực Cẩu Lương, yết hầu lên xuống dồn dập, cúi đầu, cắn mạnh vào quầng vú của Cẩu Lương rồi dùng sức mút.

"A... Đau... Thật thoải mái..."

Cẩu Lương ôm lấy đầu Chung Thuyên, nâng ngực cao lên, còn ngại biện pháp như vậy không đủ nói cho hắn biết tình cảnh hiện tại của mình, vừa kêu lên vừa thúc giục hắn: "Mạnh hơn nữa, bên...bên trái cũng muốn... A, đau... để ta đau thêm chút nữa..."

Chung Thuyên dùng chân kẹp lấy hai chân của Cẩu Lương, vật cứng màu tím đen hoàn toàn cương cứng đè lên đôi chân trắng nõn mềm mại của cậu.

Bàn tay được giải phóng kia vội vàng trườn lên cơ thể Cẩu Lương, men theo đùi mà sờ soạng bụng dưới, ngực, xương quai xanh, cổ rồi trở lại siết chặt đầu vú đang run rẩy kia, ma sát mạnh trong lòng bàn tay, vê hai ngón tay lại rồi bắt đầu vuốt ve.

Cẩu Lương vất vả ngẩng cổ lên cúi đầu nhìn hắn, người nam nhân vùi đầu trước ngực cậu đang dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếm điểm giao nhau nhạy cảm kia, bàn tay to màu mật ong che bộ ngực trắng nõn của cậu, ngón tay phía sau đã nhét vào cái thứ tư. Những đợt co rút nhanh khiến chỗ căng chặt của cậu vừa nóng ran vừa tê liệt, nhưng không đủ làm cậu thoả mãn —— Bởi vì cho dù chỉ tiến vào một lần, cơ thể vẫn nhớ rõ như in giới hạn mà nó chứa đựng là như thế nào.

"Chung Thuyên..."

Cẩu Lương hai mắt mê ly, một tay nắm chặt tóc Chung Thuyên muốn cho hắn đau cùng mình, một tay lại vuốt ve sườn mặt Chung Thuyên, giống như đang áy náy cũng giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.

Chung Thuyên đứng thẳng dậy, ngậm ngón tay của cậu hôn lên, ánh mắt khóa trong mắt hắn là sự ôn nhu thấu xương.

Cẩu Lương bị ánh mắt của hắn thiêu đốt, rên rỉ, "Chung Thuyên, đừng buông ta ra.... Còn muốn..."

Chung Thuyên nhìn cậu cắn môi dưới, tay kia không biết phải làm thế nào siết chặt đệm lót, tim đập còn kịch liệt hơn sóng biển ngoài cửa sổ. Hắn rất muốn hôn cậu, theo cách mà hắn đã đặc biệt học qua như mãnh liệt hay dịu dàng vậy, khăng khít cùng với cậu, hoạn nạn có nhau.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không dám mạo phạm.

"Chủ nhân, đừng nóng vội, Chung Thuyên sẽ trao cho ngài, đều trao cho ngài..."

Hắn rút ngón tay bị cửa huyệt kẹp chặt ra, động huyệt mất đi chống đỡ bỗng dưng co rút lại, cố gắng cắn chặt cái gì đó, khiến cho vùng bụng bằng phẳng của Cẩu Lương cũng thít chặt theo.

"Ngứa! Ngươi..ngươi mau vào đi... Chung Thuyên!"

Ngón tay của Chung Thuyên đã ướt đẫm, dòng nước trong suốt theo ngón tay ra khỏi cửa huyệt bị đứt ra, dường như khiến cho lý trí của Chung Thuyên trong phút chốc cũng bị đứt rời.

Hắn nín thở, cố gắng kìm lại suy nghĩ điên cuồng muốn làm hỏng Cẩu Lương, cẩn thận giữ chặt hai chân cậu, tách ra rồi đặt lên cánh tay của mình, hai tay nâng bờ mông của cậu lên, cố gắng tách sang hai bên. Bởi vì khát khao quá mức những cánh hoa sợ hãi co chặt lại một chỗ bị ép ra màu đỏ thẫm hơn, không ngừng co rút, trong động trắng nõn và đỏ tươi trái ngược nhau, kích thích mũi của Chung Thuyên nóng lên như muốn chảy máu.

Hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, ấn vật cứng nóng bỏng về phía lối vào của Cẩu Lương nơi sắp bao bọc lấy hắn.

"Chung Thuyên..."

Cẩu Lương có chút sợ hãi, vẻ yếu ớt trong ánh mắt càng đậm.

Chung Thuyên dịu dàng hôn lên đầu gối của cậu, nhẹ nhàng nói: "Chủ nhân, ta vào đây."

Không đợi Cẩu Lương trả lời, đồ vật của hắn đã cứng rắn chui vào trong cúc huyệt đang thắt chặt một chỗ, quy đầu to lớn dễ dàng khiến cho nó nở rộ đến cực độ. Rõ ràng nuốt vô cùng vất vả, tất cả nếp gấp gần cửa huyệt đều bị san bằng, thành một vòng tròn miễn cưỡng nhưng vẫn tham lam muốn nhiều hơn, đồ vật lớn hơn để lấp đầy cậu...

"A! A haa..."

Tiến vào một cách mạnh mẽ, cảm giác đau đớn và khoái cảm xuyên qua cơ thể khiến cho nước mắt chảy dài từ khóe mắt Cẩu Lương, cậu nghiến chặt răng kìm lại tiếng hét thoát ra từ cổ họng, hơi thở gấp gáp thở ra từ mũi.

Nhiệt độ quá lớn khiến cho Chung Thuyên mồ hôi nhễ nhại, bên trong vội vã cắn chặt lấy hắn, vách thịt nóng lòng muốn dài ra cùng với vật cứng của hắn, từng tấc từng tấc xâm nhập đều rất khó khăn. Mày kiếm của Chung Thuyên nhíu lại, thong thả mà kiên định nhét vật to lớn của mình vào đường ruột nhỏ hẹp, mở ra nơi ẩn sâu mà ngón tay chưa từng chạm đến.

"Chung Thuyên... Sâu quá..."

Cẩu Lương không ngừng hít vào, đau đớn là không thể tránh khỏi, khoái cảm hoàn toàn bị đẩy ra cùng cảm giác bị chinh phục lại khiến cậu không để ý đến những đau đớn này.

Quá thoải mái khiến cho người ta vừa muốn khóc vừa muốn la.

Chung Thuyên hạ thấp thân thể, khom lưng, trái phải nặng nề hôn lên bộ ngực nhô cao của cậu, than thở nói: "Chủ nhân, ngài cắn ta... Thật tham lam."

Cơ thể Cẩu Lương vốn đã nóng lại càng nóng hơn nữa, Chung Thuyên lấp đầy khoảng trống trên cơ thể cậu, cảm giác ngứa ngáy tạm thời giảm bớt khiến đầu óc cậu khôi phục lại tỉnh táo, nghe thấy lời nói của Chung Thuyên chợt đỏ mặt không biết phải làm sao, "Ngươi... ngươi câm miệng!"

Chung Thuyên nở nụ cười.

Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ bộc lộ tâm trạng vui vẻ như vậy, hồn lực chính nồng đậm bao phủ lấy Cẩu Lương, khiến cậu trầm mê, cố gắng thắt chặt động huyệt, muốn ép ra chất lỏng ngọt ngào lấp đầy cơ thể cậu.

Chung Thuyên kêu lên một tiếng đau đớn, cự vật nhét vào hoàn toàn coi đây là tín hiệu thúc giục, không dừng lại nữa, bắt đầu động tác với biên độ nhỏ.

Sảng khoái đến chết...

Cẩu Lương trong lòng vô cùng kích động.

Chỉ chờ đợi ngày này mỗi tháng!

Những lúc khác hắn muốn giả bộ thành Bạch Liên Hoa, căn bản không dám bại lộ bản tính trước mặt mục tiêu nhạy bén, mà Chung Thuyên lại càng quy củ không chịu nổi, chưa từng vượt qua tiếp xúc ôm, Cẩu Lương đã muốn chết đi được từ lâu. Lúc này vẫn không dám cất tiếng kêu lên, chỉ có thể oán hận nắm lấy ngực, cắn môi, cầm lấy chỗ bị lạnh nhạt thả lửa.

"Chủ nhân..."

Chung Thuyên ghì thắt lưng cắm vào nơi sâu nhất, lại rút ra một tấc rồi đẩy mạnh vào.

Nhìn Cẩu Lương ở dưới thân run rẩy phát ra giọng nói không thể khống chế, trong lòng hắn dường như cũng mọc ra một cái động lấp đầy bất mãn, muốn lấy được càng nhiều trên người Cẩu Lương, tham lam mà kịch liệt.

Hắn cẩn thận khống chế hai chân của Cẩu Lương, hai tay xoa bóp mông của cậu, càng ngày càng co rút mạnh hơn.

Hắn cúi người, hôn lên mu bàn tay Cẩu Lương, tay người sau run lên, sau đó dùng sức ôm lấy hắn, "Chung Thuyên, Chung Thuyên, nhanh... nhanh hơn một chút..."

"Vâng thưa chủ nhân!"

Chung Thuyên mất khống chế thúc mạnh vào cậu, ngậm lấy núm vú của Cẩu Lương cắn một cái, nghe cậu khó chịu rên lên, cắn tới cắn lui bộ ngực mỏng manh của cậu để lại từng vết hôn màu nâu đỏ.

Mái tóc dài của Cẩu Lương trải ra trên ga giường, vài cọng dính vào làn da trắng nõn ướt đẫm mồ hôi, cả người hoàn toàn bị khống chế. Cậu liếm liếm môi, hương vị quất ngọt nồng đậm trong không khí đang chạm vào hồn thể của cậu, quyến rũ dục vọng sâu thẳm nhất của cậu, nhưng không có cách nào ăn được, cậu vội vàng nuốt xuống, rất muốn ăn, rất muốn ăn...

"Ta rất muốn.... Chung Thuyên, ta rất muốn..."

Cậu không phát hiện bản thân bại lộ những suy nghĩ chân thật nhất, Chung Thuyên nghe cậu khóc đến khổ sở, lưỡi dao chinh phạt sắc bén đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, "Chủ nhân, đừng khóc. Ngài muốn điều gì, nói cho ta biết, ta đều cho người..."

Hắn rút một bàn tay về, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dịu dàng hôn mi tâm và má lúm đồng tiền của cậu.

"Đừng dừng lại... Không phải nơi đó..."

Cẩu Lương lắc lắc eo thúc giục hắn, Chung Thuyên nhún eo vài cái khiến cho Cẩu Lương đang nhíu chặt mày liền giãn ra, lộ ra vẻ sung sướng. Cậu nhìn Chung Thuyên, một tay trượt xuống cổ hắn, vuốt ve đôi môi mỏng của Chung Thuyên, giống như không nhịn được nữa, khàn giọng nói: "Chung Thuyên, miệng cũng ngứa, cổ họng cũng ngứa... Ngươi, ngươi giúp ta có được không, khó chịu quá..."

Hai mắt cậu nước mắt lưng tròng, Chung Thuyên si mê nhìn cậu, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, khoang miệng khô khốc khiến hắn nuốt khan. Hắn thật cẩn thận lại khẩn cấp dán lên cánh môi Cẩu Lương, xúc cảm mềm mại nóng bỏng như lập tức cướp đi chút bình tĩnh cuối cùng của hắn, điên cuồng hôn lên bờ môi mà hắn ngày nhớ đêm mong, thắt lưng di chuyển nhanh chóng, đẩy vật cứng càng lúc càng mạnh hơn vào nơi sâu nhất.

"A... ưm, ưm..."

Cẩu Lương sốt ruột rên rỉ, đầu lưỡi nóng rực nhân cơ hội xông vào nuốt xuống cái tên Chung Thuyên mà cậu đang định gọi.

Hồn lực thơm ngon bùng nổ trong vị giác, hương vị ngọt ngào trượt xuống cổ họng cùng với chất lỏng hòa quyện...

Đây là tư thế chính xác để ăn mục tiêu!

Cẩu Lương không để ý đến những thứ khác, giống như một kẻ khát nước trong sa mạc điên cuồng liếm láp nguồn nước cạn, cậu chủ động mút lấy đầu lưỡi của Chung Thuyên, cùng hắn quấn quýt không rời, không ngừng dẫn dắt hắn đi vào sâu hơn.

"Ưm..."

Cẩu Lương không khống chế được kêu lên, cậu cũng không nhận ra hơi thở cuối cùng trong lồng ngực bị cướp đi, Chung Thuyên đi tới, hắn cướp đoạt theo bản năng.

Hôn lấy một cách vội vã, người nam nhân cường tráng có nước da màu mật ong phủ lên thiếu niên gầy gò quỳ ở giữa hai chân của cậu, tách cơ thể cậu ra thúc vào cơ thể cậu vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng. Tiếng hít thở nặng nề, tiếng gầm nhẹ hoà quyện, cả căn phòng không ngừng vang lên bên tai tiếng vỗ của da thịt còn có tiếng nhầy nhụa nhóp nhép kịch liệt của "cự long" ra vào động huyệt chật hẹp ẩm ướt.

Hai người không biết thỏa mãn quấn lấy nhau, Cẩu Lương không chịu nổi, hắn liền tạm thời dời đi, nóng bỏng hôn lên cổ và cằm cậu, còn có má lúm đồng tiền, đợi hô hấp của cậu đủ rồi, lại lần nữa bịt miệng lưỡi của cậu.

Không biết xâm nhập bao lâu, không biết đã trao đổi bao nhiêu lần hô hấp.

Cẩu Lương cũng không biết mình bắn bao nhiêu lần, cuối cùng cảm giác được cơn bùng phát trong cơ thể đang đập dữ dội, sắp phun ra.

Cậu dùng sức ôm chặt lưng Chung Thuyên, thắt chặt bụng, chờ đợi hồn lực nồng đậm hơn đút vào chỗ sâu nhất ——

"Chung Thuyên, Chung Thuyên, ngươi thật tuyệt..."

Hắn gần như thất thần.

"Chủ nhân... Ta chỉ thuộc về người, đời đời kiếp kiếp, trái tim này không thay đổi."

Chung Thuyên ôm chặt lấy cậu, hôn lên mái tóc ướt đẫm của cậu.

Vật cứng dưới một số nhỏ mềm cũng không ngừng mài trong động huyệt, rất nhanh lại khôi phục độ thô và độ cứng bậc nhất, tiếp tục chinh phạt.

Trăng ngoài cửa sổ vừa mới leo lên cao, đêm, còn rất dài...

【Đinh! Cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: +98! 】

【Đinh! Thanh tiến độ nhiệm vụ tiến triển, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: +10%. 】

......

Lý Tích và Uông Hải Nhất đều cảm nhận được bầu không khí trên lâu thuyền tối nay rất khác lạ, không chỉ gia tăng người gác đêm, ngay cả bọn họ cũng bị lệnh cưỡng chế ở trong khoang thuyền không được ra ngoài.

Trong lòng bọn họ nghi hoặc, nhưng nhanh chóng, những âm thanh kỳ lạ xen lẫn trong gió đêm và tiếng sóng biển nối tiếp nhau vang lên, tựa như đau mà như không đau, tiếng này lại cao hơn hơn tiếng trước......

Lý Tích thiếu niên 13 tuổi bị bọn thị vệ bịt lỗ tai lại: "???"

Uông Hải Nhất chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy: "!!!"

Hắn nhìn về phía Uông Ly bị ông lão cố ý đâm châm để không cho cô ta ngủ —— vốn dĩ cho rằng đối phương chỉ muốn Uông Ly đau đến chết đi sống lại, bây giờ xem ra còn có lý do khác...... Uông Hải Nhất cười tà khí, vậy hắn cũng không ngại phối hợp với ông lão, để cho muội muội thân yêu của mình hiểu rõ tại sao bản thân lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Trăng lặn xa trời, ánh nắng ló rạng.

Đám người Lý Tích và Uông Hải Nhất bị tiếng kêu của Cẩu Lương tra tấn một đêm, tinh thần đều uể oải không sức sống.

Đầu sỏ gây tội lại bình yên gối lên chân Chung Thuyên ngủ ngon lành, người sau dùng ngón tay nhẹ nhàng chải đầu tóc dài vừa mới gội sạch, đầu ngón tay chứa nội lực chậm rãi làm khô mái tóc đen.

Ông lão ở một bên bắt mạch cho Cẩu Lương, nhìn thấy cảnh tượng này, lẩm bẩm một tiếng xa xỉ, sau đó nói: "Cơ thể của nó không có gì đáng ngại, chỉ là hao tổn quá mức một chút, thêm một số thuốc bổ dịu nhẹ và nghỉ ngơi 2 ngày là ổn rồi. Nhưng còn cậu đó, đêm qua ta đã nghe tình hình chiến đấu rồi, cậu có thể cũng phải bồi bổ một chút đi. Chẳng may sau này lực bất tòng tâm, nó sẽ phải tìm một người giải độc khác, có thể sẽ phiền toái đấy."

Ngón tay Chung Thuyên dừng lại, lạnh lùng nhìn ông.

Ông lão căn bản không cam chịu hắn chút nào, kê đơn cho từng người rồi thản nhiên rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro