Chương 59: Ảnh vệ công vị quất ngọt (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Minori.

Khi con thuyền mang thương hiệu Lâm gia đang trên đường tiến lên phía Bắc, Uông Hải Nhất đã an táng xong cho người thân trong tộc, sau khi trông coi bảy ngày đầu, đã ngày đêm phi ngựa không nghỉ chạy đến kinh thành.

"Vi thần khấu kiến bệ hạ!"

Uông Hải Nhất không nói lời nào đã bật khóc, quỳ xuống dập đầu thật mạnh.

Hoàng đế nhìn hắn nằm trên mặt đất không chịu ngẩng đầu, vì vậy trước tiên than một tiếng: "Ái khanh không cần đa lễ, lần này Uông thị Vĩnh Ninh gặp phải biến cố lớn, đó là tổn thất rất lớn đối với Đại Lương ta. Trẫm nhất định sẽ chủ trì công đạo giúp khanh, xử tử hung thủ, mong ái khanh nén bi thương vượt qua mất mát này."

Uông Hải Nhất kìm nén tiếng khóc thút thít, lại dập đầu: "Vi thần thay mặt tổ tiên tiên phụ cảm ơn ân huệ to lớn của bệ hạ!"

Hoàng đế lại trấn an hắn một câu, ngược lại nhìn về phía Hình Bộ thượng thư đang đứng hầu ở một bên, người sau hiểu ý chắp tay hướng về phía Uông Hải Nhất nói: "Uông đại nhân, lão phu điều tra được trước đây Uông gia từng xảy ra mâu thuẫn với Lâm thị ở Dương Châu, liệu có phải đã kết thù với bọn họ hay không?"

Uông Hải Nhất vừa gạt nước mắt vừa lắc đầu: "Không phải Lâm gia, là vì một vị khách quý ở nhờ Lâm phủ."

"Mấy tháng trước, ta cùng với xá muội gặp bọn cướp biển khi đi ngang qua Đông Lai, suýt chút nữa mất mạng, được vị tiên sinh kia ra tay cứu giúp, xá muội vì vậy đem lòng yêu người đó. Nhưng mà...... mối hôn sự này chưa thành, xá muội vì chuyện này mà bị tổn thương, gia phụ gia mẫu rất bất bình, cho nên muốn tìm hắn yêu cầu một lời giải thích. Ngày hôm đó, sau khi ta rời chuyến công tác mới đi tìm hắn là vì gia phụ gửi thư thúc giục, nhưng không ngờ trên đường đi gặp mặt lại bị chặn giết...... Nếu không có hộ vệ của vị tiên sinh kia hộ tống, chỉ sợ Uông gia ta ngay cả một người cuối cùng minh oan cũng không còn."

Uông Hải Nhất khóc hết sức chân thành, khiến người ta thấy chua xót.

Hình Bộ thượng thư giọng cảm khái, lại hỏi: "Không biết vị tiên sinh kia họ tên là gì, người ở đâu?"

Uông Hải Nhất: "Tên không rõ, chỉ biết hắn họ Chung, hắn đã từng ở trong Lâm phủ để dưỡng thương, nhưng ta nghe nói hắn có ý định đến kinh thành làm việc. Nếu như đã khởi hành, chắc là đang trên đường đến kinh thành vào lúc này."

Họ Chung?

Hoàng đế cau mày, đang định hỏi cụ thể, lại thấy một thái giám đến bẩm báo, nói rằng Chung Việt đến tạ ơn.

Người Chung gia chân trước mới vừa bước ra khỏi kinh thành, hoàng đế cũng không tiện hất thể diện của y, liền để cho Hình Bộ thượng thư mang theo Uông Hải Nhất đi tìm hiểu vụ án, truyền triệu Chung Việt vào điện.

"Thảo dân bái kiến bệ hạ."

Chung Việt chắp tay khom lưng, nhưng không hề quỳ lễ —— người thiên cơ ngoại trừ trời đất cha mẹ thầy, không quỳ bất luận kẻ nào.

Hoàng đế hỏi y: "Nghe nói lần này tiên sinh đặc biệt đến tạ ơn? Thật sự không cần khách sáo như thế, ngươi bị thương thế này là vì cứu Thái Tử, Đại Lương ta đương nhiên phải hậu tạ mới đúng, thứ thuốc nhỏ nhặt này không đáng nhắc đến."

Chung Việt cười nói: "Bệ hạ hiểu lầm rồi, lần này thảo dân đến đây là muốn làm một cuộc giao dịch với bệ hạ ngài."

"Ồ?"

"Bệ hạ bệnh lâu chưa khỏi, ở đây thảo dân có biện pháp trị liệu giúp bệ hạ, không biết ngài cảm thấy hứng thú hay không?"

Nghe đến đó, sắc mặt hoàng đế hơi đổi, châm chọc nói: "Trẫm có ngày hôm nay, đều nhờ công lao to lớn của tiên sinh, lúc này lại muốn lấy cái gì đến trao đổi với trẫm? Hay lại là những bí dược của tiên sinh đó sao?"

"Đương nhiên không phải." Chung Việt dường như không nhìn ra sự lạnh nhạt của ông ta, "Thân thể bệ hạ bệnh nặng kéo dài nhiều ngày, không thể chịu nổi dược tính của bí dược Chung gia, vẫn nên ăn ít thì tốt hơn. Còn nữa, cho dù là thuốc tiên cũng chỉ chữa bệnh không trị mệnh. Bệ hạ đang lúc sung mãn, chẳng lẽ cam tâm cứ thế chết đi sao? Không muốn hưởng tuổi thọ như người bình thường sao?"

Hoàng đế cúi người nói: "Tiên sinh nói vậy là có ý gì?"

Chung Việt thấy ông ta quả nhiên cắn câu, mở miệng nói: "Không biết bệ hạ có từng nghe nói, người thiên mệnh Chung gia......"

"Chủ nhân, ngài cười gì vậy?"

Thấy Cẩu Lương đang dựa vào ngực mình bỗng nhiên cười rộ lên, Chung Thuyên hỏi.

Cẩu Lương vẫn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu nói: "Không có gì, ta vừa nghĩ đến một chú hề nhảy nhót mà thôi."

Cậu đã thu hồi lại "tầm mắt" của mình từ trên người Chung Việt, người đã giao dịch với hoàng đế để giúp y vượt qua kiếp sinh tử với điều kiện hỏi trời mượn tuổi thọ. Lý Ngạn đã nắm lấy cơ hội để bắt đầu trở lại, xem ra kinh thành sẽ càng náo nhiệt hơn.

Đúng như dự đoán của Cẩu Lương, rất nhanh thái tử điện hạ đã khỏi bệnh trở về triều, dùng thân phận trữ quân, lấy lại nhuệ khí, nhất thời vinh quang vô hạn.

Đông Cung.

Khác với vẻ nghèo túng trước đây, Đông Cung bây giờ như được thay mới hoàn toàn.

Lý Ngạn rót một ly rượu nguyên chất giúp Chung Việt, nói: "Nay ta thoát khỏi nguy hiểm, tất cả là nhờ Trọng Huy hết lòng giúp đỡ! Ta không biết nên cảm tạ như nào mới phải, tạm lấy rượu nhạt, mong Trọng Huy chớ có ghét bỏ, cùng ta uống ly này."

Chung Việt uống cạn một ly, sau đó cười nói: "Giúp ngài, không phải cũng là đang giúp chính ta sao? Ngạn lang như vậy, trái lại đang xa cách với ta rồi."

Lý Ngạn nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng vô hạn, gã ôm Chung Việt vào lòng, cảm động nói: "Trọng Huy, nếu không có ngươi, ta thật sự không biết phải làm sao nữa."

"Đang yên lành nói chuyện này để làm gì, ta đã nhận định ngài, tất nhiên cùng chung hoạn nạn với ngài rồi." Chung Việt nhắm mắt lại, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Ngạn lang, ta chỉ mong ngài tiền đồ vô hạn, không cần nhìn sắc mặt bất kỳ kẻ nào, nhận sự trừng phạt của ai. Ngài vốn dĩ nên là vua của thiên hạ, ta chắc chắn sẽ giúp ngài có được những thứ vốn nên thuộc về ngài."

Lý Ngạn bị kích động không sao nói rõ được, ngàn vạn lời nói biến thành một nụ hôn trìu mến, Chung Việt siết chặt ngón tay để chống lại xúc động muốn nôn mửa, hôn lại một cách chân thành trìu mến, cùng gã lăn lộn một chỗ.

Hầu phủ.

Lý Tích vừa đút thuốc cho tổ mẫu tuổi già bệnh nặng, vừa kể chi tiết tình hình hiện tại trong kinh.

Chút ánh sáng trong đôi mắt vẩn đục của bà lão đã tiêu tan, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nhưng Lý Tích lại không hề nhận ra, sau khi đút thuốc xong liền lau miệng giúp bà, tự nhủ: "Tổ mẫu yên tâm, thái tử và An vương kia kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu, cậu ta sẽ trở lại. Đợi Chung Cố hồi kinh, bầu trời của kinh thành này sẽ không còn u ám như bây giờ nữa..."

Nửa tháng sau, một bức tấu tạ ơn từ tay Khâm Thiên Giám Lưu Bất Ngữ đến tay hoàng đế.

"Thảo dân Chung Cố, ba lạy cảm tạ long ân của hoàng đế bệ hạ...... Đây, đây là?"

Hoàng đế mới đầu đã giật mình không thôi.

Lão Lưu Bất Ngữ lệ tràn đẫm mắt, chứng minh dòng họ quốc sư Chung thị vẫn còn một người tế tự tổ tiên, mà Cẩu Lương người trở về kinh để tế bái văn tự khắc trên bài vị của tổ tiên, cảm động và nhớ nhung long ân của bệ hạ lúc này mới xuất hiện. Bây giờ cậu ấy đang ở ngoài cung chờ chiếu chỉ, đợi bệ hạ triệu kiến để đích thân cảm tạ bệ hạ.

Hoàng đế nghe vậy, cho dù có loại suy nghĩ gì, trên mặt chỉ có kinh ngạc vui mừng, liên tục hạ lệnh cho người triệu kiến Cẩu Lương.

Rốt cuộc thì tình hình trong kinh phải thay đổi rồi.

*

"Ngươi nói cái gì? Là ai đã trở lại?!"

Lý Ngạn kinh hãi hô lớn.

Sắc mặt Chung Việt cũng khó coi, "Tuyệt đối không có khả năng này...... Ngươi có thể thấy rõ chính là hắn không?"

Người báo tin lắc lắc đầu, nói: "Thuộc hạ chưa từng tận mắt nhìn thấy, người này ngồi trên xe lăn, mặt đeo đồ bạc, ngoại trừ mọi người trong nội điện không ai biết hắn trông thế nào. Chỉ biết sau khi gặp xong, bệ hạ đã ban trọng thưởng, nghiễm nhiên đã công nhận hắn là huyết mạch quốc sư Chung Thị. Theo lời đồn đại, bệ hạ còn đặc biệt mời hắn vào Thái Thường Tự, nhưng hắn nói rằng vì học nghệ không tinh thông không muốn bôi nhọ tổ tiên mà uyển chuyển từ chối rồi."

Lý Ngạn xua xua tay, để báo tin người rời đi.

"Chung Cố hắn......"

"Ngạn lang, ngài còn nghĩ đến hắn làm gì? Ngài sẽ không quên những gì ngài và ta đã làm với hắn ngày đó chứ? Cho dù có trở lại, hắn cũng là một lệ quỷ địa ngục, nhất định không phải tới để giúp điện hạ đâu! Ngược lại, chỉ sợ hắn là đến trả thù..." Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Lý Ngạn, trong lòng Chung Việt cười lạnh nói: "Ngạn lang tốt hơn hết là đừng có ôm ảo tưởng viển vông với hắn nữa."

Lý Ngạn vội nói: "Trọng Huy đã hiểu lầm ta rồi, ngày đó ngươi đều đã thấy ta đối xử với Chung Cố như thế nào vì ngươi mà. Trước đây ta chưa từng vì hắn mà làm tổn thương trái tim ngươi, bây giờ lại càng không!"

Sắc mặt Chung Việt dịu đi một chút, dỗi nói: "Ngài nhớ kỹ mới tốt."

Lý Ngạn cười một chút, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm, gã trầm ngâm nói: "Chỉ sợ hắn đã có chuẩn bị mà đến."

"Thế thì đã sao? Chỉ là một tên tàn phế bị huỷ dung mạo, kinh thành này dễ dàng đến như vậy sao? Ta ngược lại muốn xem xem, hắn có thể giở trò gì đây!"

Trong mắt Chung Việt tất cả đều hóa thành thực chất chán ghét và sát khí.

An vương phủ.

Sau khi Lý Ngạn trở về triều, đã làm nhiều hành động lớn trắng trợn kết bè kết phái, nhưng hoàng đế không những không ngăn cản mà còn rất dung túng, sau đó còn giao tiệc mừng thọ của mình cho thái tử dốc hết sức xử lý. Kể từ đó, không chỉ có các triều thần bắt đầu nổi lên tính toán trong lòng, mà ngay cả An vương đang như mặt trời ban trưa cũng cảm nhận được uy hiếp rất lớn.

"Hành động này của phụ hoàng, chẳng lẽ chỉ là muốn giúp Lý Ngạn để chèn ép ta sao?"

An vương rất biết tự mình hiểu mình về cảm nhận của hoàng đế đối với bản thân, chưa nói đến việc hoàng đế rất thích tham gia vào việc quy định và cân bằng quyền lực, khi ở thời điểm có quyền có thế hắn cũng biết sẽ có một ngày như này đến —— Không nhìn thấy cơ hội tốt như trận động đất lớn lần đó, hoàng đế không chút do dự ra tay bảo vệ Lý Ngạn sao? Có thể nhịn đến lúc này mới thả Lý Ngạn ra để đối nghịch với mình, đã vượt xa dự đoán của hắn rồi.

Phụ tá Ngưu Bút lắc lắc đầu.

"Lần này bệ hạ chỉ sợ là vì kiêng kị Chung gia. Ngài xem, kể từ khi người của núi Thiên Cơ đến, Chung Việt và thái tử đã được thả ra khỏi Đông cung, nên thể diện bệ hạ ban cho cũng không thiếu bọn họ... Như vậy xem ra, Chung Việt vẫn chưa lục đục với thái tử, điện hạ vẫn nên chuẩn bị càng sớm càng tốt."

"Chung Việt đáng chết, Chung gia đáng chết!"

An vương căm hận, đối Chung Việt hắn tự cảm thấy là bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về, nhưng càng đáng giận chính là Chung gia!

Lúc trước, hắn tìm mọi cách để gặp mặt người Chung gia, nhưng hắn không ngờ đối phương không chỉ khinh thường mình mà còn trả lại tất cả những thứ mà hắn đã cho Chung Việt khi đó, đây chẳng phải là tát vào mặt hắn sao!

Nhưng cố tình, gốc con cháu của mình đã hơn một năm rồi mà không hề có động tĩnh gì, hắn cũng chỉ có thể nén giận, còn phải bày ra gương mặt tươi cười chào đón với Chung gia, cái này làm sao hắn không giận cơ chứ?

"Điện hạ tạm thời đừng nóng giận." Ngưu bức nói, "Bây giờ xem ra, địa vị của Chung Việt ở Chung gia thật sự không thấp, nếu lấy lòng kết giao với hắn cũng vô dụng......"

"Ngươi có diệu kế gì sao?"

"Diệu kế thì ta không dám nhận, dù sao cũng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mềm không thể thực hiện được, vậy chỉ có thể dùng phương pháp cứng thôi. Rốt cuộc, thương thế của điện hạ càng trì hoãn lâu, chỉ sợ......"

An Vương trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn.

"Chung Việt kia là một khúc xương khó gặm, ta thật sự cũng bó tay chịu trói. Tiên sinh nói phải dùng phương pháp cứng rắn, ngược lại cũng không sao, nhưng nếu biến khéo thành vụng, bọn họ lại không chịu giao ra bí dược, không phải mất nhiều hơn được sao?"

Đối với Chung gia, hắn rốt cuộc vẫn sợ hãi.

Ngưu Bút nói: "Nếu như vậy, tại hạ còn có một cách, hoặc có thể thử một lần."

"Ngươi mau nói đi!"

An Vương vội vàng nói.

Ngưu Bút nói: "Điện hạ hẳn cũng biết chuyện hậu duệ của quốc sư Chung Thị trở về kinh chứ? Chung Cố kia vốn là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí quốc sư đời kế tiếp, nghe nói từ khi còn nhỏ đã có tư chất hơn người, mà tổ tiên của hắn xuất thân từ dòng chính của núi Thiên Cơ, có năng lực xuất chúng. Không thể nói được trên người hắn vừa hay có diệu kế mà điện hạ ngài đang cực khổ tìm kiếm hay không?"

An Vương trong lòng có lung lay, nhưng vẫn do dự nói: "Khi Chung gia kia bị diệt tộc, Chung Cố cùng lắm mới mười mấy tuổi, chỉ sợ là không học được bí pháp cao thâm gì. Còn nữa, quốc sư Chung gia cũng không can thiệp quốc chính, không kết giao với hoàng tử, e rằng hắn sẽ không dễ dàng ra tay giúp đỡ bổn vương."

Ngưu Bút nở nụ cười, "Xem ra, rất nhiều chuyện mà điện hạ ngài còn không biết tình tình nhỉ."

"Lời này của ngài là có ý gì?"

"Dòng dõi quốc sư sẽ không, nhưng Chung Cố thì chưa chắc. Điện hạ có biết, Lý Ngạn dựa vào cái gì để lật đổ tiên thái tử đã nắm chắc phần thắng năm đó không? Theo tại hạ biết, chính là vị Chung Cố này đã có đóng góp rất lớn đấy, đáng tiếc, thái tử điện hạ không tiếc lợi ích, vì một tên Chung Việt mà đuổi tận giết tuyệt hắn. Trong thiên hạ này, chỉ sợ không tìm thấy người thứ hai hận Lý Ngạn và Chung Việt hơn hắn... Điện hạ, chẳng lẽ ngài không cảm thấy đồng minh này đáng để kết giao hay sao?"

Ngưu Bút cười đầy ẩn ý.

An Vương trầm mặc một lát, cũng nở nụ cười theo.

Đây là...... ông trời cũng đang giúp ta!

Phủ đệ hoang tàn trước mắt, cỏ dại mọc um tùm, mạng nhện giăng khắp nơi.

Đây là viện cũ của Chung gia ở kinh thành, sau khi người Chung gia qua đời, trạch viện này nghiễm nhiên trở về cung vua, cũng từng được giao cho người khác, nhưng sau khi người ngoài vào ở đều mắc bệnh hiểm nghèo, vì vậy nó dần dần rơi vào tình trạng hoang phế. Bây giờ, nó đã trở lại trong tay của Cẩu Lương.

Chung Thuyên thấy ánh mắt u buồn của cậu, giọng dịu dàng nói: "Chủ nhân, thuộc hạ sai người tu sửa nó một lần nữa, sẽ mất một khoảng thời gian, hôm nay chi bằng quay về trước đi?"

Cẩu Lương lắc lắc đầu, "Không. Chúng ta ra ngoài kinh đi chùa Hộ Quốc, Chung Thuyên, ngươi lập tức sai người sắp xếp lễ cầu siêu bảy ngày, ta muốn ở đó tụng kinh cầu phúc cho tổ phụ và cha mẹ."

Chung Thuyên đương nhiên không từ chối.

Cho đến khi Chung phủ được tu sửa xong, nhóm Cẩu Lương mới rời khỏi chùa Hộ Quốc.

Trên đường có thích khách ngăn cản, nhưng cũng không quấy rầy đến mộng đẹp của Cẩu Lương, còn chưa ra tay thì đã chết hết rồi. Xác chết đều xuất hiện ở thiên điện của Đông cung đêm đó, Chung Việt lại phải dọn vào chính điện sống cùng Lý Ngạn, trong lòng rất tức giận.

Người đầu tiên đến Chung phủ gặp Cẩu Lương không phải ai khác, mà chính là Uông Hải Nhất.

Vụ án giết người của gia tộc Uông thị đến nay vẫn không có manh mối, trên người mặc đồ tang nên trong vòng ba năm hắn không thể ra làm quan, cho nên vẫn luôn dừng lại ở kinh thành. Một là để mắt tới Hình Bộ truy tìm hung thủ thực sự, hai là tìm nơi trú ẩn để tránh bị kẻ xấu hãm hại.

Bước vào Chung phủ, Uông Hải Nhất tâm sự nặng nề đã bị kinh sợ bởi những gì nhìn thấy trước mắt.

Hắn cũng từng đi ngang qua trước cổng Chung phủ, lúc đó hoang tàn đến mức khiến người ta thổn thức, nhưng lúc này đâu còn nửa điểm tiêu điều?

Không chỉ có cửa và tường được sửa sang lại, mà kết cấu cũng không tầm thường chút nào, dường như mỗi bước mỗi cảnh đều khiến người ta không kịp ngước nhìn. Tuy đang là xuân về khắp muôn nơi, nhưng trong Chung phủ mỗi hoa mỗi cỏ mỗi cây mỗi lá đều tràn đày sức sống, ngay cả cây cổ thụ nghìn năm tuổi ở nội viện được cho là đã bị sấm sét đánh chết từ lâu lúc này cũng như cây khô gặp được mùa xuân, xanh tươi mơn mởn... Nhớ tới khả năng thần quỷ của Cẩu Lương, Uông Hải Nhất nuốt nuốt nước miếng, không dám xem nhiều hỏi nhiều, nỗi kính sợ trong lòng lại càng sâu thêm.

"Uông Hải Nhất đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh!"

Ngay khi vừa gặp mặt, Uông Hải Nhất liền quỳ lạy một cái.

Đối với cái chết của gia tộc Uông thị, trong lòng Uông Hải Nhất cũng không hẳn là không có kích động, dù sao cũng là thân tộc nuôi dạy bồi dưỡng mình nhiều năm, tuy có mối thù giết cha mẹ không đội trời chung, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện thương tâm.

Nhưng hắn rất nhanh cũng không rảnh lo chuyện đó.

Dọc theo đường đi từ Vĩnh Ninh đến kinh thành và thời gian ở lại kinh thành này, Uông Hải Nhất trước sau đã bị đuổi giết hơn chục lần, nếu không có Cẩu Lương phái người âm thầm bảo vệ, hắn đã sớm chết rồi.

Cẩu Lương sắp xếp như vậy đương nhiên cũng có dụng ý của cậu.

Sau khi Uông gia diệt tộc cậu đã luôn chú ý đến động tĩnh của Chung gia, nhưng không ngờ tộc trưởng lại hoàn toàn thờ ơ, có thể thấy Uông gia đã trở thành quân thí mạng của Chung gia sau sự việc năm đó, hoặc là nói, sau khi tộc trưởng đời trước qua đời, một phần lực lượng không nằm trong tay tộc trưởng hiện tại, mà là nằm trong tay người đã giúp ông ta xử lý người thiên mệnh sẽ xuất hiện tại Chung gia ở kinh thành.

Người này ẩn nấp rất sâu, Cẩu Lương vốn muốn dùng Uông Hải Nhất làm mồi nhử dụ người kia xuất hiện, nhưng không ngờ người kia dù đã mấy lần ra tay nhưng vẫn không thu được điểm yếu nào.

Cẩu Lương giơ tay mời hắn ngồi xuống, nói: "Không cần cảm ơn ta, vốn dĩ đối với ngươi chính là tai bay vạ gió. Thật ra, ta mới là người nên nói lời xin lỗi với ngươi."

"Tiên sinh nói quá lời. Nếu không có ngài, chỉ bằng khả năng của bản thân ta, e rằng cả đời này cũng không thể báo thù rửa hận cho cha mẹ của ta."

Uông Hải Nhất vội vàng nói.

"Sau này ngươi hãy ở lại đây đi, nếu những người đó lại ra tay, cũng có thể tránh xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn."

Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho việc điều tra của Cẩu Lương.

Cậu chắc chắn đối phương nhất định sẽ không chịu để yên, không vì gì khác, chỉ riêng huyết mạch của Uông Hải Nhất, chỉ cần lấy máu của hắn dùng làm vật tế, thì có thể dễ dàng tìm ra mối quan hệ giữa Uông gia và Chung gia núi Thiên Cơ. Hơn nữa, nếu người kia biết cậu cũng là người thiên mệnh, chắc hẳn sẽ không đánh giá thấp năng lực của cậu, cũng sẽ không bỏ qua cho Uông Hải Nhất.

Đương nhiên, nói một cách tương đối, chính bản thân Cẩu Lương mới là miếng mồi lớn nhất.

Uông Hải Nhất lại cảm ơn một lần nữa.

Từ đó về sau, Cẩu Lương cũng không gặp thêm bất kỳ ai nữa, dù có gửi bao nhiêu thiệp mời đến, ngay cả Lưu Bất Ngữ cũng không thể bước vào Chung phủ một bước.

Cho đến khi thi thể của sát thủ đưa đến Đông cung thành ba đợt, gần như chất thành một ngọn núi nhỏ, ngày mừng thọ của hoàng đế cũng đã đến, ông ta đặc biệt ra lệnh cho Cẩu Lương đến dự yến tiệc.

Bánh xe gỗ lăn trên phiến đá xanh, tạo ra âm thanh đều đặn mà nặng nề.

Chung Thuyên đẩy Cẩu Lương chậm rãi đi trước, thật không may mà oan gia ngõ hẹp với thái tử và An vương.

"Ơ, ta tưởng là ai, đây không phải Chung Cố Chung tiên sinh sao?" Chung Việt lên tiếng trước, y cười như không cười mà đánh giá Cẩu Lương, nói: "Ngày đó thấy tiên sinh kiêu ngạo biết bao, làm sao hôm nay lại không dám lấy gương mặt thật cho người khác thấy? Đôi chân này lại vì nguyên nhân gì, làm sao mới một năm không gặp, tiên sinh liền trở thành một tên tàn phế đến đứng cũng không đứng dậy nổi? Chẳng lẽ, đêm qua làm việc vất vả đến mức không đứng dậy nổi sao?"

Hắn vụng về mà khiêu khích, cũng thành công khơi dậy lửa giận của Cẩu Lương.

"Chung Thuyên, vả miệng."

"Rõ, thưa chủ nhân."

Gần như ngay sau khi giọng nói đó vừa dứt, một bóng đen vụt qua, sau đó là mấy tiếng "chát chát chát chát" vang lên.

Chung Việt ngã xuống đất, bóng đen lùi lại, một lần nữa đứng sau lưng Cẩu Lương.

Chỉ trong nháy mắt, mặt Chung Việt đã sưng như lợn, mũi khóe miệng tất cả đều là máu.

"Ngươi, ngươi......"

"Trọng Huy!"

Chung Việt đau đến mức không nói lên lời, Lý Ngạn kinh hãi, vội vàng đỡ y dậy, nhìn khuôn mặt sưng tấy đầy vết tát của y, gã rất tức giận.

"Chung Cố, ngươi thật to gan!"

Gã quay đầu lại tức giận mắng, nhưng phía sau nào còn bóng dáng của Cẩu Lương?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro