~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 妄先生_C

Editor: Phanh

---

 ​​Từ Tử Hiên mười tám tuổi, chặt đứt tất cả vọng tưởng của nàng.

---

Năm ấy mới quen Ngô Triết Hàm, nàng mới chỉ mới mười lăm tuổi, theo công việc luân chuyển của cha, chuyển từ nơi Đông Bắc phóng khoáng tới vùng sông nước Giang Nam ôn uyển (ấm áp, dịu dàng).

Chính là ở đây, Từ Tử Hiên gặp Ngô Triết Hàm.

Ngô Triết Hàm từ nhỏ người yếu nhiều bệnh cũng không giống như những đứa trẻ bình thường, hàng năm đều có thể thuận lợi hoàn thành việc học. Lúc còn nhỏ thân thể vô cùng yếu ớt, khiến cho nàng trước khi thi đậu cao trung, không may phải lưu lại lớp tới ba lần. Có lẽ là duyên phận đã định trước, nếu như không phải vì ba lần lưu lại lớp này, Ngô Triết Hàm cũng sẽ không gặp Từ Tử Hiên, mà Từ Tử Hiên cũng sẽ không có cơ hội mỗi lần nhớ tới chuyện này đều cười nhạo Ngô Triết Hàm một phen.

Giang Nam mùa mưa luôn là đột nhiên tới như vậy, chỉ chớp mắt liền nổi lên trận mưa rào.

Từ Tử Hiên vô cùng nhàm chán ngồi lên bàn học bên cửa sổ, trong phòng học chỉ còn lại nàng và Ngô Triết Hàm. Nàng một cái chân chống lên nửa giẫm lên bàn bên cạnh, một chân tùy ý buông xuống lắc lắc, sau đó cảm thấy có chút không thú vị, liền nằm xuống, hai tay đan vào, gối ở sau gáy.

Ngoài cửa sổ mưa như cũ rơi xuống, đập vào cửa sổ còn vang lên tiếng "ba ba", đủ thấy là mưa lớn.

Từ Tử Hiên quay đầu, trong chớp mắt đều là Ngô Triết Hàm.

Kia là một người thập phần mỹ hảo, Từ Tử Hiên nghĩ, cho dù già rồi, trong trí nhớ có một người là Ngô Triết Hàm, cũng là một loại may mắn đi.

Từ Tử Hiên từng cười cười hỏi qua Ngô Triết Hàm muốn đi tới thành phố nào, lúc đó Ngô Triết Hàm chỉ cười một tiếng, chị cũng không biết, thi tới đâu thì coi như ở đó đi.

Từ Tử Hiên tự giễu cười một tiếng, giữa hai hàng lông mày là một mảnh ảm đạm.

Ngô Triết Hàm chính là không nóng không lạnh như vậy, nàng chậm nhiệt như vậy lại khiến cho Từ Tử Hiên khó mà dời đi ánh mắt. Có lẽ chính là vùng sông nước Giang Nam dịu dàng sinh ra cách sống không giống nhau đi.

Ngô Triết Hàm ngồi ở phía trước đang viết thoăn thoắt, có lúc sẽ đột nhiên ngừng bút, rồi sau đó hàng lông mày xinh đẹp kia sẽ hơi nhăn lại, khẽ cắn nắp bút, dáng vẻ bĩu môi cũng là vô cùng đáng yêu.

Từ Tử Hiên biết, kia là Ngô Triết Hàm viết cho nàng bức thư tạm biệt, tuần sau là kỳ thi vào đại học, đây là cuối tuần cuối cùng ở trường. Từ Tử Hiên nghĩ, nếu không phải là mình làm mất phong thư sớm sẽ nằm trong tay mình kia, thì có lẽ ngay cả ngày thứ sáu cuối cùng này, cũng sẽ không có cách nào ở cùng Ngô Triết Hàm lâu thêm một chút. Dù sao người này mỗi lần tan học, kiểu gì cũng sẽ đúng giờ về nhà, muốn mời nàng cùng ra ngoài chơi đùa thật rất khó khăn.

Ngô Triết Hàm dáng vẻ khéo léo cứ như vậy ngồi ở phía trước không ngừng viết, nàng có cái khí chất ôn uyển của con gái Giang Nam, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Triết Hàm, Từ Tử Hiên liền giật nảy mình.

Một người có chiều cao so với nàng không chênh lệch là bao, lại có cái khí chất nàng khó mà hình dung được, là nét phong tình nàng không có đủ, là nét thùy mị nhẹ nhàng tựa dòng nước Giang Nam cùng sự dịu dàng ấm áp tựa như tranh vẽ.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi xuống như vậy, nhưng trái tim Từ Tử Hiên đập càng lúc càng nhanh.

Nàng cảm thấy, người kia đẹp tựa như tranh.

Từ Tử Hiên xoay người xuống bàn, "bộp" một tiếng, hai chân đạp trên mặt đất, dọa Ngô Triết Hàm giật mình, thật vất vả suy nghĩ lại bị Từ Tử Hiên hù dọa một cái, đều quên hết. Oán trách trừng mắt Từ Tử Hiên một cái, ngay sau đó lại cúi đầu xuống, tập trung suy nghĩ.

Cúi đầu trong nháy mắt, một sợi tóc rơi ở trước mặt Ngô Triết Hàm, người kia nhấc tay, vén ra sau tai. Chỉ một động tác đơn giản như vậy, lại khiến cho Từ Tử Hiên cảm thấy vô cùng mê hoặc.

Từ Tử Hiên đi tới trước bàn Ngô Triết Hàm, rút ra một chiếc ghế ngồi xuống, hai tay nàng mười ngón nắm chặt, đem cằm tựa lên tay, ghé vào trên mặt bàn, nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn Ngô Triết Hàm. Hàng lông mày xinh đẹp của người kia, sóng mũi cao của người kia, đôi môi xinh xắn của người kia, còn có khuôn mặt thanh tú của người kia, nàng thật sự say mê người kia sâu đậm.

"Xin lỗi, là em sai, nếu không chị cũng không cần phải viết lại lần thứ hai."

"Hừ, em cũng biết vậy a."

"Đều tại em."

"Ai bảo em làm mất thư tạm biệt của chị."

"Chị đều đã viết xong rồi."

"Kết quả..."

"Lại bị em làm mất."

Ngô Triết Hàm lầm bầm, nhưng cây bút trong tay vẫn không dừng lại, vẫn ở trên tờ giấy tinh xảo kia, không ngừng viết, lời chia tay sau cùng của nàng với Từ Tử Hiên.

Từ Tử Hiên cứ nhìn như vậy, lẳng lặng mà nhìn, khóe miệng cong lên. Nàng ngồi dậy, hai tay buông xuống nắm chặt lấy vạt áo của mình, rồi sau đó nhe răng cười một tiếng.

"Cái gì chứ! Em cảm thấy chị như vậy giống như là chúng ta sau này sẽ không còn gặp lại nhau nữa vậy."

"Không có a, chẳng qua là cảm thấy sau này có thể sẽ không cùng đi học ở một thành phố, cho nên nhất định phải viết thật tốt, đem phong thư này đưa cho em." Ngô Triết Hàm ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn Từ Tử Hiên một cái.

Người kia luôn là dáng vẻ ngơ ngác như vậy.

Người kia thật giống như cái gì cũng không hiểu.

Người kia thật giống như một chút gì cũng không biết!

Mình thích người kia bao nhiêu.

Từ Tử Hiên thích Ngô Triết Hàm, là bí mật tất cả mọi người đều biết.

Trừ Ngô Triết Hàm.

Cảm giác ngột ngạt càng ngày càng khó kiềm chế, Từ Tử Hiên có chút thất thần, quạt trần trên đỉnh đầu không ngừng chuyển động, cuốn lên nhiệt ý trong phòng học, trong lỗ tai Từ Tử Hiên tất cả đều là tiếng quạt quay "ong ong".

Ngoài cửa sổ mưa vẫn như thác lũ, trong mưa bí mật mang theo cơn gió ấm áp, lay động cành cây cao ngất, cũng giống như lay động trái tim đang phập phồng kia của Từ Tử Hiên.

Trong chốc lát, bên tai đã là âm thanh "thình thịch" của trái tim đang gia tăng tốc độ, yêu thương dưới đáy lòng bị phóng đại ra vô hạn, Từ Tử Hiên chợt muốn bày tỏ ra tâm tư đã ngập tràn này.

"Ngũ Chiết..." Từ Tử Hiên liếm môi một cái, có chút khó mà mở lời.

"Ừ?" Ngô Triết Hàm nghi hoặc ngước mắt liếc nhìn Từ Tử Hiên một cái, ngay sau đó lại cúi đầu viết "Cố gắng".

"Thật ra thì..." Từ Tử Hiên nuốt nước miếng một cái, hô hấp dồn dập, "Em thích chị." Kiên quyết mà hô lên.

Ngô Triết Hàm ngồi trước mặt chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là thứ tình cảm khác thường Từ Tử Hiên khó mà nhìn thấu, bút trong tay người kia, bị nắm thật chặt.

Thật nhiều năm sau này, Từ Tử Hiên mới biết, khi đó Ngô Triết Hàm trong mắt trộn lẫn chính là kinh ngạc cùng thống khổ bị phóng đại.

"Rắc" một tiếng, đầu bút xoẹt qua bức thư.

"Lạc Lạc, thật ra thì chị cũng thích em rất lâu rồi."

"Cái..." Câu hỏi còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị nụ hôn của Ngô Triết Hàm chặn lại toàn bộ.

Đột ngột, kinh ngạc, sửng sốt, mừng rỡ, những cảm xúc đó giữa bách chuyển thiên hồi hóa thành một tiếng than thở khe khẽ.

Tất cả bất an, tất cả xao động, giống như tại thời khắc này, không còn sót lại chút gì.

---

"Oanh".

Một tiếng sấm rền, vang lớn, vang khắp bầu trời.

Tia chớp đáng sợ, cứ như vậy dễ dàng xé tan chân trời, cũng xé tan giấc mộng đẹp của Từ Tử Hiên.

"A", một tiếng thét kinh hãi, Từ Tử Hiên đột nhiên giật mình tỉnh lại.

"Sao vậy?" Ngô Triết Hàm vội vàng chạy tới bên cạnh Từ Tử Hiên, "Đã nói với em rồi, trời mưa đừng ngồi bên cửa sổ, em luôn không nghe lời chị, em xem, bị dọa sợ rồi này." Vừa nói, vừa không quên ôm Từ Tử Hiên vào trong ngực, xoa lưng của nàng, mới phát hiện sau lưng áo đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

Từ Tử Hiên rúc trong ngực Ngô Triết Hàm, hương thơm mát nhàn nhạt tràn vào trong mũi.

Ngô Triết Hàm cứ như vậy nhẹ nhàng vỗ lưng Từ Tử Hiên, ôn nhu an ủi Từ Tử Hiên bị dọa sợ.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, lại hù dọa Từ Tử Hiên run một cái, mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Không sao, ba chị gọi." Ngô Triết Hàm liếc điện thoại một cái, rồi sau đó nghe điện thoại, "Vâng, được, con biết, chúng con một chút nữa sẽ xuống ngay." Nói xong cũng cúp điện thoại, nhét vào túi.

"Khá hơn chút nào chưa? Ba chị nói đã đến cổng trường rồi, cùng đi đi." Ngô Triết Hàm sờ đầu Từ Tử Hiên một cái, rồi lại tựa cằm lên.

"Được." Từ Tử Hiên uể oải trả lời.

Ngô Triết Hàm ôm nàng một hồi, cảm thấy Từ Tử Hiên đã thả lỏng hơn rất nhiều, mới trở lại chỗ ngồi, cẩn thận dọn dẹp.

Từ Tử Hiên cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Ngô Triết Hàm, đó là sự ôn nhu xa lạ chưa bao giờ có, nhưng lại giống như thường lệ vẫn có.

"Em mau thu thập một chút." Vừa nói, Ngô Triết Hàm đem bức thư tuyệt đẹp nhét vào trong phong thư, sau đó quơ quơ trước mặt.

"Chị đã viết xong rồi đây." Ngô Triết Hàm đắc ý cười.

Từ Tử Hiên chỉ nhẹ "ừ" một tiếng, không đáp lại nữa, trở lại chỗ ngồi của mình, từ từ dọn dẹp túi sách của mình.

Có chút không biết phải làm sao, lại có chút thất vọng mất mát.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi." Từ Tử Hiên chỉnh đốn lại tất cả ưu tư, lộ ra một nụ cười hoàn mỹ, hướng Ngô Triết Hàm đang đứng ở cửa đợi mà đi tới.

Người kia giống như thường ngày đưa tay ra như vậy, Từ Tử Hiên cũng như thường lệ cầm lấy tay người kia, chỉ là không có như trước kia, cố ý cùng người kia mười ngón tay đan chặt, luôn nắm thật nhẹ nhàng cũng thật chặt như vậy.

"Thư cho em, lần này phải biết quý trọng, đừng có làm mất, có thể sẽ không có lần sau đâu." Ngô Triết Hàm hờ hững đem phong thư nhét vào trong tay Từ Tử Hiên.

Tất cả tưởng niệm, liền vào khoảnh khắc này, cùng với việc nhận lấy phong thư kia, dứt khoát, chặt đứt.

Không còn có lần tiếp theo, trận mưa rào sấm chớp không chỉ mang đi nóng bức, còn mang đi cả trái tim của Từ Tử Hiên vì Ngô Triết Hàm mà loạn nhịp.

Tất cả đều kết thúc, không có lần tiếp theo, cũng sẽ không còn có người kia nữa.

Nhìn nụ cười ngây ngô của Ngô Triết Hàm, Từ Tử Hiên đỏ cả viền mắt, "Thật không muốn cùng chị tách ra a~" giống như trước kia, làm nũng như vậy.

"Không sao, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt a~"

Đúng vậy, chúng ta chỉ là bạn tốt.

Thật xin lỗi, em lại yêu người bạn tốt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro