Chương 4: Tìm được Bánh Bao rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại bến xe công cộng, một đứa bé nom chỉ trên dưới một mét đang đứng một mình. Nhóc đeo ba lô gấu Teddy trên lưng, mặc áo sơ mi trắng có hình đầu mèo Tom, quần yếm bò màu xanh nhạt dài tới đầu gối, chân đi dép quai hậu da bò màu nâu. Dưới ánh mặt trời cái đầu nhím bông xù tối màu kia vừa hoạt bát lại vừa đẹp trai, đôi mắt đen ánh sắc lục to tròn xoay xoay xem đông ngó tây, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au không biết đang lẩm bẩm cái gì. Khuôn mặt non nớt tròn tròn mập mập, hai cánh tay lộ ngoài áo cũng đầy thịt khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn nhéo cho một cái, trắng nõn non mềm như cái bánh bao.

Người qua đường và hành khách đứng chờ ở bến xe thấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy, vô thức đưa mắt nhìn nhiều lần, có mấy cô gái trẻ không kìm được, tình mẹ nổi lên tiến đến nói chuyện với nhóc.

Cô A: "Cậu bạn nhỏ tên là gì? Nói cho chị biết sao bé lại ở đây vậy?" Nói xong còn muốn vươn tay véo véo hai má mê người một tí, nhưng lại bị đứa nhỏ né đi.

Bánh Bao bĩu môi: "Cha dặn không được nói cho người lạ tên tuổi, địa chỉ của mình, còn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, đừng tùy tiện nhéo má cháu." Dì này da mặt thiệt là dày, lại còn tự nhận mình là chị, mắc cỡ chết người!

Cô gái bị hớ nửa ngày không biết nói gì, mọi người bên cạnh xem náo nhiệt cũng không khách khí cười cười, trong lòng đều cảm thán đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng.

Bánh Bao mím môi nhìn xung quanh, nhóc không nhớ rõ phương hướng lần trước cha chỉ cho nhóc rồi, sao bây giờ? Hay là tìm người hỏi một chút xem? Cái miệng be bé bĩu bĩu, không tình nguyện cho lắm. Chỗ này chả có anh chị xinh đẹp, toàn là các chú các dì nhìn già hơn cha nhiều, đã vậy bọn họ đều muốn véo mặt mình, còn lâu mới thèm hỏi bọn họ. Không thể phủ nhận, thực ra Bánh Bao là cái đứa coi trọng ngoại hình!

Chân nhỏ nâng lên cẩn thận bước qua đường, dừng lại ở cửa hàng cách đó không xa, nhóc vừa đi vừa nhớ lại đại khái vị trí cha từng nói, không chú ý liền đụng phải một người phía trước, thân thể nhỏ tẹo suýt bắn ra sau, may mà được một đôi tay mạnh mẽ đỡ được.

Bánh Bao ngẩng đầu nhìn người vừa đỡ mình, mắt lóe sáng, đẹp trai ghê ta! "Cảm ơn anh!" Chất giọng trẻ con đặc biệt mềm mại, vẻ mặt ngoan ngoãn khiến khóe miệng người đàn ông khẽ cong.

Người đàn ông đỡ nhóc đứng vững, nhìn nhóc từ đầu đến chân thấy không có vấn đề gì, mở miệng hỏi: "Chỉ có mình nhóc con thôi à? Không sợ bị người ta dụ dỗ hay lừa bán sao."

"Em đi tìm cha, nhưng mà quên mất đường." Hai tay nhỏ xoắn đến xoắn đi, nhóc tủi thân kể.

Người đàn ông nhíu mày, quay đầu quẳng cho ba người phía sau một ánh mắt, ba người kia lập tức rời đi: "Cha nhóc làm ở đâu?" Thực ra hắn rất ngạc nhiên, đứa bé này không gọi là bố hay ba, mà lại chọn cách xưng hô kì quái như vậy. Hắn nào biết, mới được tám tháng tuổi Bánh Bao đã không cần ai dạy, tự mở miệng gọi cha, cha nhóc sửa vài lần nhóc không chịu nghe theo, cậu cũng không để ý nữa, dù sao đều cùng một ý cả, nhóc thích là được rồi.

Bánh Bao lắc đầu, nhìn người dù ngồi xổm xuống cũng cao hơn mình nhiều thiệt là nhiều này, hỏi: "Cha đang ở đại học X, anh có thể đưa em tới đó được không?" Nhóc không phải đứa bé dễ tin người, nhưng người này không khiến nhóc cảm thấy nguy hiểm.

Người đàn ông lại kinh ngạc thêm một lần nữa, đứa bé này nhìn thế nào cũng phải tầm ba bốn tuổi, vậy cha nhóc bao nhiêu tuổi? Chắc ít nhất cũng phải là nghiên cứu sinh ở đại học X.

Hắn ôm nhóc béo vào lòng, đứng dậy, buồn cười nhìn nhóc vì đột nhiên cao lên mà mở to cái miệng đỏ au: "Đi thôi, trời sắp mưa rồi, anh lái xe đưa nhóc đi." Nói xong, hắn bế nhóc đi đến chiếc xe màu đen cách đó không xa.

"Cảm ơn anh! Anh thiệt tốt!" Bánh Bao hết sức hài lòng.

Ô Thuần Nhã và Mạc Tuấn Nghị lái xe đến cổng trường 1evẫn không thấy bóng dáng thằng nhỏ đâu. Hai người đến phòng bảo vệ hỏi, bảo vệ cũng nói không thấy có đứa bé nào tới. Ô Thuần Nhã lo lắng sắp không chịu nổi, Mạc Tuấn Nghị đề nghị đi đến bến xe hỏi một chút, không khéo sẽ có người nhìn thấy. Hai người để lại số điện thoại ở chỗ bảo vệ, dặn nếu nhìn thấy một bé trai ba tuổi thì báo cho bọn họ.

"Thuần Nhã, cậu đừng quá sốt ruột, không phải cậu nói đã chỉ cho nhóc chỗ này rồi sao, có khi nhóc ấy đang chờ ở bến xe không chừng, chúng ta thử đến hỏi xem." Mạc Tuấn Nghị một tay điều khiển vô lăng, một tay vỗ về người bên cạnh đang run lên vì lo lắng.

Ô Thuần Nhã gật đầu, đôi mắt luôn hiền hoà, điềm đạm vì căng thẳng mà không ngừng dao động, nhìn chằm chằm bên ngoài tìm kiếm bóng dáng con.

"Tất cả là tại mình, mấy ngày nay vì dịch tài liệu cho giáo sư mà mình không về nhà với nó, bình thường nó rất ngoan, lần này chắc vì nhớ mình quá nên mới chạy tới tìm mình. Nếu mình tranh thủ chút thời gian về gặp nó thì sẽ không xảy ra chuyện này, nếu nó gặp phải người xấu thì biết phải làm sao? Trời sắp mưa rồi, nó sẽ lạnh lắm." Cậu thấp giọng nỉ non, nước mắt ướt đẫm hai má.

Mạc Tuấn Nghị thở dài, lúc này hắn cũng không biết nên an ủi cậu thế nào. Vừa nãy khi được biết cậu đã có một đứa con ba tuổi, hắn đã vô cùng hoảng sợ, nhưng mỗi khi nhìn cậu, hắn vẫn cảm thấy mình rất thích cậu. Hẳn nào, cứ có thời gian là cậu lại đi làm ít việc vặt kiếm một, hai trăm khối tiền sinh hoạt, lần này nhận dịch tài liệu chắn chắn là để kiếm hai ngàn đồng tiền lương, nếu không cậu sẽ không làm công việc tốn bao công sức lại chỉ nhận được vài đồng ít ỏi này.

Ô Thuần Nhã không có khuyết điểm gì, nhưng ở khoản tiền bạc lại tính toán chi li, bạn học cùng lớp hay thầm chê cười cậu là thần giữ của, nhưng hôm nay hắn đã biết, không phải cậu muốn tính toán chi li, song vì con mình, cậu không thể không so đo.

Ngoài xe, trời mưa càng lúc càng lớn, người trên đường ngày càng ít, trạm xe vắng tanh. Eo đau nhức, khó chịu cộng thêm nỗi lòng lo lắng khiến sắc mặt Ô Thuần Nhã càng thêm tái nhợt, cậu cắn chặt môi, thầm cầu nguyện cho con được an toàn.

Điện thoại của Ô Thuần Nhã vang lên, cậu cuống quýt nhận điện, bảo vệ nói khiến nước mắt cậu đang cố nén lại chảy xuống, lần này là vì mừng quá mà khóc: "Cảm ơn, cảm ơn, tôi lập tức quay lại đây." Ô Thuần Nhã cúp máy, nhìn Mạc Tuấn Nghị, giọng nói vì kích động mà cao hẳn lên: "Mau quay về trường đi Tuấn Nghị, Bánh Bao đang chờ ở phòng bảo vệ."

Mạc Tuấn Nghị quay xe về trường, lắc đầu bật cười: "Đừng kích động, Bánh Bao an toàn là tốt rồi, cậu mau gọi cho người hàng xóm kia đi, đừng để người ta sốt ruột." Ô Thuần Nhã gật đầu, gọi điện cho bà Lưu, cậu trấn an và cam đoan với bà sẽ lập tức đón Bánh Bao về rồi mới cúp máy. Tâm trạng phút chốc được thả lỏng, khiến sự mệt mỏi và đau đớn càng thêm rõ ràng. Cậu khom người day day phần lưng nhức nhối, cười khổ: "Thời tiết chết tiệt này đúng là muốn lấy mạng của mình mà!"

"Mình đã bảo người đến Tây Bắc mang về ít đông trùng hạ thảo cho cậu rồi, nghe nói món này hiệu quả với chứng đau nhức xương cốt lắm, chờ khi nào nhận được đồ mình sẽ chuyển cho cậu, đừng vội từ chối mình." Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, khuôn mặt tuấn tú hết sức nghiêm túc: "Thuần Nhã, mình biết cậu ngại gì, mình sẽ không ép cậu, nhưng cậu có kiên trì của cậu, mình có quyết tâm của mình, cho nên đừng từ chối ý tốt của mình, mình thật lòng quan tâm đến sức khoẻ của cậu, chưa kể, cho dù cậu không hẹn hò với mình, chúng ta vẫn là bạn bè, chẳng lẽ quan tâm bạn bè cũng không được sao?"

Ô Thuần Nhã cắn môi, gật đầu, cậu biết Mặc Tuấn Nghị có ý tốt, hắn thực lòng lo cho sức khoẻ của cậu, nếu cậu còn từ chối nữa thì thật không thể nói nổi, hơn nữa cũng là sỉ nhục hắn.

"Cảm ơn cậu Tuấn Nghị, cho dù chúng ta không ở bên nhau, cậu cũng vẫn là người bạn tốt nhất của mình." Cậu biết mình hơi cứng nhắc ở phương diện tình cảm, vì vậy cậu đành phải nói lời xin lỗi với Mạc Tuấn Nghị.

Mạc Tuấn Nghị cười khổ, lời này thật khiến lòng hắn chua xót mà. Nhưng không sao, Mạc thiếu gia đâu phải người dễ dàng bị vài ba câu đánh bại, chỉ cần Thuần Nhã chưa xác định quan hệ với ai, như vậy hắn vẫn còn cơ hội! Hơn nữa, hắn không cho rằng sẽ có người không bận tâm đến đứa con ba tuổi của cậu. Nhưng mà, mẹ đứa bé đâu? Bằng không chọn lúc nào đó dành thời gian tìm hiểu một chút?

Hai người đều có cân nhắc, suy ngẫm riêng, chẳng bao lâu đã đến trường học.

---------------------------------------------------

The orginal post is in 0406theyoosupark.wordpress.com, please don't reupload.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro