Chương 4: Nữ nhân điên này có thể đoán trước tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Tiêu Tiêu không ngừng lùi lại, phát tiếp, rồi lại lùi lại, phát tiếp.

Thế là, tình tiết rơi vào vòng lặp vô hạn.

Đến khi mông của bạo quân bị đâm mười bảy, mười tám lần, cô mới hài lòng.

Bạo hành nam chính thật thoải mái, nhưng cũng không thể bạo hành mãi được.

Tình tiết bị kẹt ở đây không tiếp tục, cô cũng sẽ mãi mãi không về lại được thế giới của mình.

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là xua tan ý nghĩ muốn xử tử mình của bạo quân.

Đúng rồi! Cô có thể tạo ra hình ảnh dũng cảm quên mình trung thành bảo vệ vua, cái này sẽ có được thiện cảm!

Thế là cô lại lùi lại kịch bản về lúc bạo quân chuẩn bị ngồi xuống.

Lần này, Ninh Tiêu Tiêu vốn quỳ trên đất đột nhiên vồ tới chỗ bạo quân, ôm lấy đùi hắn.

"Hoàng thượng không thể ngồi! Trên ghế này có mảnh sứ vỡ! Hoàng thượng cẩn thận kẻo bị thương!"

Lục Lâm Uyên liếc nhìn chỗ ngồi, phát hiện quả thật phía trên đầy mảnh sứ của chén trà bị vỡ.

Nếu như không có nàng ta ngăn mình lại, mình thật sự sẽ đặt mông ngồi xuống, lúc đó sẽ như thế nào?

Nghĩ vậy, cúc hoa[1] của Lục Lâm Uyên không khỏi siết chặt, hắn hít một hơi thật sâu.

([1]: Từ gốc là Hậu đình (后庭): Từ này nghĩa là sân sau, cũng ẩn ý cho hậu môn.)

Cùng lúc đó, hắn thoáng nhìn thấy ống quần Ninh Tiêu Tiêu bị cứa rách, da chân trắng nõn cũng xuất hiện một vết rạch, máu tươi từ vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả vải.

Vết thương này chắc là do nàng ta vừa rồi nhào về phía mình xong vô ý bị mảnh sứ trên đất làm trầy da.

Hành động này của Ninh Tiêu Tiêu đã hóa giải thành công sự chán ghét của bạo quân đối với cô.

Đúng lúc này, có người trong cung đến bẩm báo rằng quan lễ phụ trách hộ tống sứ thần Nam Man[2] có việc quan trọng muốn cầu kiến, bây giờ đang đợi ngoài cung Triều Dương.

([2]: Nam Man (南蛮): Thuật ngữ nằm trong lý thuyết Địa lí Trung Quốc thời phong kiến, coi "Trung Quốc" là "nước ở trung tâm" và người ở đó được coi là người đã giáo hóa văn minh, còn xung quanh là bốn phương "man di mọi rợ", gọi là Tứ di. Vùng đất khởi phát của người Trung Quốc là vùng Hoa Hạ (華夏), và là nguồn của các thuật ngữ Trung Hoa, người Hoa. Người ở phương Đông gọi là Đông Di (東夷), phương Tây gọi là Tây Nhung (西戎), phương Nam gọi là Nam Man (南蠻), và phương Bắc gọi là Bắc Địch (北狄))

Chuyện này liên quan đến việc nước, Lục Lâm Uyên không thể nào qua loa.

Hắn liếc mắt nhìn Ninh Tiêu Tiêu vẫn ôm đùi mình, trầm giọng nói: "Buông trẫm ra, cút sang một bên quỳ đi."

Nói xong hắn liền sải bước đi ra ngoài cửa.

Lúc này, Ninh Tiêu Tiêu đột nhiên suy ngẫm, cảnh này hình như giống với tình tiết mở đầu trong nguyên tác thì phải?

Cô ngẩng đầu nhìn bức hoành treo trên ghế rồng, trong lòng nghĩ linh tinh:

【Khi đại thần tới tìm hắn, vừa đúng lúc bức hoành rơi xuống đập vào hắn, khiến hắn bất tỉnh.】

m thanh này truyền đến tai của Lục Lâm Uyên, hắn vô thức ngẩng đầu lên nhìn bức hoành, chân dừng bước.

Sau một lúc, bức hoành quả nhiên không hiểu sao rơi xuống, vỡ thành năm bảy phần.

Mà Lục Lâm Uyên chỉ cần bước lên phía trước một bước, bức hoành sẽ đập vào đầu hắn...

"Hoàng thượng! Người có bị thương không!"

Cung nhân đều chạy tới xem tình hình Lục Lâm Uyên, chỉ có Ninh Tiêu Tiêu hậm hực oán thầm:

【Chuyện này... Không giống như tình tiết trong sách... Chẳng lẽ mình mua phải sách giả?】

【Hầy dà... Không đập vào đầu hắn quả thật đáng tiếc!】

Lục Lâm Uyên: "???"

Hắn quay người trừng mắt nhìn Ninh Tiêu Tiêu, Ninh Tiêu Tiêu lập tức thay mặt, giả bộ lo lắng:

"Ai da Hoàng thượng không sao chứ? Nô tỳ thấy mà sợ hãi... Cũng may Hoàng thượng là người tốt nên được trời giúp, mới có thể..."

"Đủ rồi!"

Lục Lâm Uyên gầm một tiếng cắt đứt những câu lấy lòng giả dối của cô, hai tay buông thả ở bên người siết chặt thành nắm đấm.

Hắn hận không thể đem nữ nhân điên này chém đầu trước toàn dân nhưng trong lòng lại đang nghi hoặc.

Nàng ta làm sao biết bức hoành này sẽ rơi xuống?

Chẳng lẽ, nàng ta có thể dự đoán tương lai?

Mang lòng hiếu kỳ, hắn quyết định trước tiên cứ giữ lại cho cô cái mạng này, thế là ra lệnh:

"Đem nàng ta xuống Tân Giả Khố phục dịch[3]."

([3]: Phục dịch (服役): Làm công việc chân tay vất vả để phục vụ người khác (thường là chủ hoặc nói chung người bề trên))

Dứt lệnh, Ninh Tiêu Tiêu liền bị người kéo đi...

Sau khi hắn và đại thần trao đổi việc nước xong cũng đã nửa đêm.

Hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại, không cách nào ngủ được.

Trong đầu không ngừng nghĩ lại chuyện quỷ dị hôm nay:

Thứ mình nghe được liệu có phải là suy nghĩ của nữ nhân điên kia không?

Nếu như vậy, thì tại sao mình có thể nghe được tiếng lòng của nàng ta, nhưng lại không nghe được của người khác?

Lai lịch của nàng ta ra sao? Tại sao lại có thể nói đến việc tương lai như đinh đóng cột vậy?

Thế là cứ ngẫm nghĩ cả một đêm.

Ngày hôm sau khi lâm triều, theo lý mà nói thì lúc này hắn nên đi đến cung Tiên Thọ thỉnh an Thái hậu.

Hắn ngồi trên kiệu nghe giọng Tam Phúc hô rành mạch:

"Bãi giá cung Tiên Thọ."

"Đợi đã."

Lục Lâm Uyên cau mày, lạnh lùng cắt ngang lời Tam Phúc:

"Đi đến Tân Giả Khố."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro