Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không bao lâu nữa là đến mùa đông Vạn Thuận năm 31, Lâm Tư Trạch bảo Cố Hồng Kiến đi theo mình đến Doanh Hỉ Điện.

Cố Hồng Kiến sau khi nghe xong thì như bị sét đánh, nói: "Ta? Tại sao?"

Lâm Tư Trạch đáp: "Ngươi là thị nữ riêng của ta."

"Nhưng ta là cung nữ ở Bạch Phu Điện mà?!" Cố Hồng Kiến tính tính trong đầu một hồi mới nhận ra, mình vẫn là cung nữ riêng của Ngũ hoàng tử.

Lâm Tư Trạch nói: "Cả một Bạch Phu Điện, tôi tớ duy nhất lộ mặt chỉ có mỗi ngươi."

Cố Hồng Kiến không có cách nào phản bác: "..."

Vẻ mặt nàng đau khổ, nhìn Lâm Tư Trạch chọn một cái áo khoác màu đen, cùng màu với bộ quần áo của hắn, bản thân cũng may mắn được Lâm Tư Trạch lần đầu tiên thưởng, một cái áo khoác màu xanh nhạt.

Bộ y phục đó thật ra là của Lâm Tư Trạch, chỉ là hiện tại hơi ngắn một chút nên Lâm Tư Trạch vất cho nàng. 

Mặc dù đồ dùng hằng ngày của Lâm Tư Trạch hơi thiếu thốn, nhưng mỗi năm, tết đến ở trên cũng phải phát đồ xuống, tuy là cũng bị cắt xén ít nhiều nhưng áo khoác, đồ chống lạnh cũng có kha khá, nói gì thì nói một vị hoàng từ chết trong cung vì lạnh là không thể chấp nhận được.

Chân tay Cố Hồng Kiến co lại vì lạnh, đi theo Lâm Tư Trạch đến Doanh Hỉ Điện, tay chân đều run cầm cập, bởi vì Bạch Phu Điện rất hẻo lánh nên trên đường cũng không có bao nhiêu người. Khi đến phụ cận Doanh Hỉ Điện, bóng người mới dần dần nhiều lên.

Giống như chỉ cần bước tiếp hai bước, bỗng nhiên từ nơi cực kỳ quạnh quẽ, đi vào chỗ ầm ĩ. Tiểu nha hoàn thường xuyên ở những nơi ít người như Cố Hồng Kiến vừa đến liền lập tức khẩn trương, trong lòng gấp gáp cực độ, nàng không nhịn được mà liếc qua Lâm Tư Trạch, lại thấy khuôn mặt hắn trầm tĩnh, không khỏi khiến nàng an tâm vài phần.

Trong Doanh Hỉ Điện ấm áp như xuân, cột tường chạm trổ nguy nga lộng lẫy, lần đầu tiên Cố Hồng Kiến đi vào nơi rực rỡ như vậy, lại chỉ đứng ở trong góc cùng Lâm Tư Trạch.

Đây cũng là lần đầu tiên, Cố Hồng Kiến nhìn thấy người trong truyền thuyết kia, Hoàng Thượng.

Tuổi của hắn cũng không nhỏ, ánh mắt vẩn đục, rồi lại có một cổ lực uy hiếp không nói lên lời, Cố Hồng Kiến chỉ trộm ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu, mà vị đế vương cao cao tại thương kia, như người cha ôn hòa hỏi thăm việc học của các hoàng tử, nhưng chưa từng nhìn qua Lâm Tư Trạch, như thể hắn không tồn tại.

Lâm Tư Trạch hình như cũng đã quen, cúi đầu ăn không nói một lời.

Cố Hồng Kiến nhìn bộ dáng của hắn, có chút thương xót, Lâm Tư Trạch lại nhỏ giọng nói: "Hộp gỗ ta bảo ngươi đem theo đâu rồi?"

Cố Hồng Kiến cẩn thận đưa cho hắn.

Lâm Tư Trạch gắp vào trong đó không ít đồ ăn.

Cố Hồng Kiến: "..."

Lâm Tư Trạch: "Thưởng ngươi, sau khi về Bạch Phu Điện rồi ăn."

Cố Hồng Kiến: "..."

Nàng nhìn những vị chủ nhân khác, một đám ăn mặc xa hoa, trong này hạ nhân nhỏ tuổi nhất, cũng là keo kiệt nhất chính là nàng, nếu chủ nhân thưởng đồ, đều là từ trên bàn cơm trộm một bát đồ ăn xuống.

Nhưng khi đó Cố Hồng Kiến nghĩ, cho dù có những người khác coi trọng nàng, nàng cũng sẽ không vứt bỏ Lâm Tư Trạch, bởi vì người này thật sự quá đáng thương, đáng thương đến mức đồ vật duy nhất của bản thân đưa cho người khác.

Mà người khác kia, chính là Cố Hồng Kiến.

Ý nghĩ như vậy đã chống đỡ Cố Hồng Kiến làm bạn với Lâm Tư Trạch suốt hai mươi năm.

Chẳng sợ sau này hắn sẽ không bao giờ khiến người ta mỗi khi nhìn thấy mình liền liên tưởng đến hai chữ "đáng thương", cũng không sợ sau này cũng không để Cố Hồng Kiến độc hưởng đồ vật của bản thân.

Mà lúc này đây, không biết tại sao, Cố Hồng Kiến lại trộm kiếm một người khác, nhưng mà cho dù nàng xem hết Doanh Hỉ Điện, cũng không thấy thân ảnh của người đó, Tả Ninh Yên.

Sau khi trở về, nàng còn cố ý đi hỏi thăm một chút, mới biết được có một vị thiên sư rất lợi hại đã bói một quẻ, nói rằng mệnh Tả Ninh Yên ở kinh thành có kiếp số, trước mười sáu tuổi phải rời xa kinh thành.

Vì việc này thật ra có chút hoang đường, cho nên mới được bàn tán rộng rãi, Cố Hồng Kiến cũng chỉ biết được tin tức, không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, trước mười sáu tuổi sẽ không trở về, dựa theo tuổi của nàng mà tính, ít nhất phải đến Vạn Thuận năm 42 nàng mới có thể trở về kinh thành, Cố Hồng Kiến tưởng tượng đến cái này, liền an tâm không ít.

Đến bây giờ Cố Hồng Kiến nhớ lại tiểu tâm tư đến cả chính mình cũng không hiểu được, mới phát hiện vận mệnh hết thảy đều là ý trời, nàng từ lâu đã biệt, Tả Ninh Yên cùng nàng, là cỡ nào như nước với lửa.

***

Vạn thuận năm 32 đến năm 39, 6 năm trôi qua cực nhanh, Cố Hồng Kiến mỗi ngày luyện võ, đọc sách, Lâm Tư Trạch cũng là luyện võ đọc sách, Bạch Phu Điện trống rỗng vĩnh viễn chỉ có hai người bọn họ.

Lúc ban đầu, Cố Hồng Kiến còn tính theo quy củ ở trong phòng của hạ nhân, sau lại thấy nơi này thật sự quá hẻo lánh, hơn nữa cũng không có ai khác, liền muốn đổi nơi ở. Từ phòng dành cho hạ nhân, chuyển đến phòng dành cho chủ sự cung nữ, không ngờ khi nàng thỉnh cầu Lâm Tư Trạch cái này, hắn trực tiếp nói nàng dọn đến thiên điện.

Bạch Phu Điện tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng có chủ điện và thiên điện, chủ điện là phòng ngủ của Lâm Tư Trạch, thiên điện là phòng dành cho khách, hoặc là dự phòng nếu chủ điện có xảy ra chuyện, giống như có hai vị nương nương có quan hệ rất tốt, dưới tình huống có sự cho phép của Hoàng Hậu, một vị nương nương khác có thể đến dừng chân, ngủ ở thiên điện.

Tóm lại, là địa phương dành cho chủ nhân.

Nên Lâm Tư Trạch vừa nói như vậy, Cố Hồng Kiến thập phần khủng hoảng, nhưng mà một lát sau khi khủng hoảng, nàng cũng...đi vào ở.

Cảm giác chỉ có một chữ, chính là sướng.

Cơ mà, bởi vì trước đây có một phen nói chuyện với Lâm Tư Trạch, khiến Cố Hồng Kiến ý thức được, nếu nàng muốn phụ tá Lâm Tư Trạch, thì phải làm quan, mà nàng lại là con gái, mặc dù Cố Hồng Kiến cho rằng, mặc dù là phụ nữ thì cũng có thể làm việc lớn, Lâm Tư Trạch và Mạnh tiên sinh cũng không có kỳ thị phụ nữ, nhưng những người khác sẽ không nghĩ như vậy.

Cố Hồng Kiến còn tưởng tượng, nếu tương lai mình đi theo Lâm Tư Trạch làm việc, người khác vừa thấy tiểu nha hoàn thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoan thuận thuận đi sau lưng Lâm Tư Trạch, liền nghĩ thế nào!

Vì thế Cố Hồng Kiến bắt đầu cố gắng biến bản thân trở thành đàn ông, cũng khiến Lâm Tư Trạch xem mình như một người đàn ông. 

Lâm Tư Trạch sau khi nghe xong trầm mặc một lát rồi nói: "Ta vẫn luôn như thế."

Cố Hồng Kiến lúc đó thật sự muốn đánh hắn, nhưng vẫn là nhịn xuống.

Thật ra nàng cũng không có dễ dàng nhịn xuống như vậy, cũng không có ít lần nói: "Lâm cô nương."

Lâm Tư Trạch không thể tưởng tượng hỏi lại: "Cái gì?"

Cố Hồng Kiến cười tủm tỉm nói: "Lâm — cô — nương —"

"Ngươi..." Lâm Tư Trạch vẫn còn ngơ ngác.

Cố Hồng Kiến nói: "Thế nào? Chỉ cho phép ngươi xem ta là đàn ông, không cho phép ta xem ngươi là phụ nữ hả? Chúng ta cho dù là anh em, hay là chị em đều giống nhau sau?!"

Lâm Tư Trạch: "..."

Kỳ thật Lâm Tư Trạch nói Cố Hồng Kiến là đàn ông cũng không phải là hoàn toàn không có lý. Võ công của Cố Hồng Kiến tiến bộ cực nhanh, một ngày nọ Lâm Tư Trạch dậy sớm thấy Cố Hồng Kiến ở trong sân luyện tay không chẻ củi, cũng chỉ xem một chút, sau đó xem như không có việc gì mà rời đi.

Muốn coi một người có thể tay không chẻ củi, có thể dễ dàng nâng bàn đá lên, có thể đỡ được không ít chiêu của Mạnh tiên sinh là một người con gái, không khỏi có chút khó khăn.

Mà đối ứng với cái này, Cố Hồng Kiến cũng có thể xem Lâm Tư Trạch là một cô nương.

Đặc biệt, khác với tính cách ương ngạnh kiêu ngạo của Cố Hồng Kiến, Lâm Tư Trạch tương đối nội liễm, sinh khí cũng tốt, vui vẻ cũng ổn, cảm động cũng thế, luôn chôn ở đáy lòng, yên lặng không nói gì, tuy rằng đây là thành quả ẩn nhẫn của hắn, nhưng ở ánh mắt của Cố Hồng Kiến, liền cảm thấy đây là tính tình của một cô nương, ngượng ngùng xoắn xuýt.

Nói chung là bởi vì như thế, quan hệ hai người có thể hình dung là tiến bộ vượt bậc.

Mà con trai vào thời kỳ này đều sẽ thích cùng "con trai" cùng tuổi chơi với nhau, mà anh em của Lâm Tư Trạch đều phi thường đáng sợ, sự xuất hiện của Cố Hồng Kiến không thể nghi ngờ, vừa vặn chiếm cái vị trí anh em tốt này.

Lâm Tư Trạch mặc dù vẫn là đại nhân không thích vui vẻ, cực kỳ nghiêm túc với Cố Hồng Kiến, nhưng bản chất so với lúc trước lại khác nhau, hắn đã bắt đầu tín nhiệm Cố Hồng Kiến, nguyện ý trao đổi ý tưởng với Cố Hồng Kiến, thậm chí thời gian rảnh còn nguyện ý ngồi tám chuyện với nàng trong sân, nếu thời tiết đẹp, hai người còn cầm Thiên Văn thư, đối chiếu những ngôi sao trên bầu trời.

Lâm Tư Trạch mỗi tuần đều kiểm tra lại kiến thức của Cố Hồng Kiến, đa số thời điểm Cố Hồng Kiến đều không qua được, mỗi khi đến lúc này, Lâm Tư Trạch liền thở dài một tiếng, nói lại nội dung trong sách mà nàng không nói được, mà ngẫu nhiên Cố Hồng Kiến qua được, Lâm Tư Trạch sẽ vỗ vỗ đầu Cố Hồng Kiến giống như khen thưởng, Cố Hồng Kiến tuy rằng sẽ hung hăng hét: "Ngươi vỗ đầu ta làm cái gì?!", trên thực tế lại không tránh không né, trong lòng còn trộm nở hoa.

Lâm Tư Trạch thiên phú người, hắn đã có thể viết ra thơ từ thật hay, nhưng không hề dâng lên Hoàng Thượng, Cố Hồng Kiến có xem qua vài lần, mặc dù không hiểu Lâm Tư Trạch đang nói đến cái gì nhưng cảm thấy thập phần lợi hại, cũng tin tưởng nếu Hoàng Thượng thấy được, chắc chắn sẽ thay đổi ánh nhìn đối với Lâm Tư Trạch, sẽ bắt đầu coi trọng hắn.

Lâm Tư Trạch nghe xong ý tưởng của Cố Hồng Kiến, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta đã quen bị bỏ qua, nếu bỗng nhiên được coi trọng, với ta mà nói đó chính là chuyện xấu."

Cố Hồng Kiến đã hiểu, cái này gọi là giấu tài, vì thế cũng không hề nói thêm cái gì.

Lúc sau, Mạnh tiên sinh lại bắt đầu giảng giải cho bọn họ về binh pháp, mặc dù chỉ nói mỗi binh pháp, nhưng lại áp dụng với các tình huống xảy ra trong cung.

Lúc đó Lâm Tư Trạch đã mười bốn tuổi, đã có sơ sơ bộ dáng anh tuấn đĩnh bạt của tương lai, chút thịt trên mặt đã lộ ra đường cong thâm thúy, Cố Hồng Kiến lại còn lớn nhanh hơn Lâm Tư Trạch, Vạn Thuận năm 39, Cố Hồng Kiến cao hơn Lâm Tư Trạch tầm nửa cái đầu.

Có một vài lúc Cố Hồng Kiến đứng ở bên cạnh bồn hoa luyện võ, Lâm Tư Trạch đến nói chuyện với nàng đều phải ngước nhìn.

Cố Hồng Kiến đắc ý không nói hết, ngẫu nhiên sẽ duỗi tay trên đỉnh đầu hắn so một lần, ám chỉ bản thân cao hơn hắn, Lâm Tư Trạch sẽ lập tức mặt đen phất tay áo rời đi, Cố Hồng Kiến sẽ cười một tràng to.

Lâm Tư Trạch mười sáu tuổi càng thêm trầm ổn, nhưng vẫn dễ dàng bị Cố Hồng Kiến chọc giận, 6 năm ở chung, Cố Hồng Kiến trừ một thân võ nghệ, còn có không kiêng nể gì Lâm Tư Trạch.

Nhưng mà Lâm Tư Trạch giận thì giận, lại chưa bao giờ thật sự không vui.

Dù sao một năm đó, hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi, bên người hắn cũng chỉ có một Cố Hồng Kiến, hắn sẽ không vì gia hỏa này đôi khi chọn mình giận mà muốn đuổi nàng đi.

Hắn tin tưởng nàng, cũng như nàng tin tưởng hắn, lúc này, bọn họ chỉ có lẫn nhau, bọn họ là chủ nhân và hạ nhân, cũng là bằng hữu tốt duy nhất, hắn là thầy giáo nhỏ của nàng, dạy nàng đọc sách viết chữ, nàng lại là thiếu nữ quái lực kiêu ngạo, dạy hắn cường thân kiện thể, vừa là thầy cũng vừa là bạn, khó có thể dứt bỏ lẫn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro