12. Dễ dàng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chói chang làm mùa hè càng trở nên nóng nực. Tâm trạng của mỗi người vì thế cũng không vui vẻ gì.

“Becky Armstrong, cậu nỡ làm thế với tôi sao? Ông tại sao có thể đồng ý vậy chứ!”

Nancy giậm chân tức giận, vẻ mặt với cùng tức giận, cái nóng làm cô càng thêm bực bội. Nhưng không hiểu sao Becky vẫn bình tĩnh lạ thường, thậm chí không thèm liếc nhìn cô.

“Là do cậu tự làm tự chịu. Tôi không giúp gì được.”

“Nếu cậu không phải lòng cô ta, cậu đã không đối xử với tôi như vậy.”

“Không liên quan gì đến cô ấy, là do cậu phản bội tôi trước.”

Nancy nhếch môi cười lạnh.

“Chứ không phải cậu muốn chuyện đó xảy ra lắm sao. Để cậu có thể đường hoàng khiến Freen Sarocha trở thành cháu dâu Armstrong gia?”

Cũng không phải là sai.

“Vậy cậu nghĩ mình xứng đáng là cháu dâu Armstrong gia hay sao?”
Một sự thật phũ phàng hay một lí do để biện hộ..

Nancy bỗng nhiên cười lớn, cô nhìn sâu vào mắt Becky mà nói như đe doạ.

“Để tôi xem cậu và cô ta được bao lâu.”

Trước khi đi, Nancy không quên buông một câu nói đùa mà chẳng đùa.

“Nếu Freen Sarocha biết chuyện, liệu cô ta còn yêu cậu không Becky Armstrong? Tôi thật tò mò muốn biết.”

Becky im lặng, Nancy rời khỏi, cô nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng khó chịu.

“Cậu định sẽ làm gì, Nancy.”

Nhưng Becky đâu biết được, Nancy trở nên như vậy là do cô, do cô đã lạc vào tình yêu của Freen Sarocha, để rồi một Nancy nhã nhặn đáng yêu thành ra như vậy.

Phải, Nancy chưa bao giờ hết yêu Becky Armstrong.

Và chuyện hôm đó Becky nhìn thấy là do Nancy cố tình. Để xem hành động của Becky, nhưng điều đó làm cô thất vọng.

Becky không hề đau lòng.

Thay vào đó là một nụ cười đắc ý.
Và không biết từ khi nào Nancy đã luôn phải đối lập với Becky Armstrong.

Nhưng... phải làm sao khi cô không phải là nhân vật chính trong truyện tình của hai người họ.

Cũng bởi vì chưa từng có một câu chuyện tình nào của cô và Becky.

.........................................

Freen Sarocha đứng trên bục giảng, tóc xoã nhẹ, gương mặt trái xoan hơi phiếm hồng vừa giảng bài vừa liếc nhìn Becky ngồi phía dưới chăm chú nhìn mình, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia hạnh phúc. Phải rồi, điều làm nàng không thể tập trung vào bài giảng chỉ có duy nhất mình Becky Armstrong.

Trên đường về, Becky cao hứng ngân nga huýt sáo, đoạn ngước mặt lên trời khẽ dễ chịu nhìn những áng mây bên trên.

“Freen, em không nghĩ chị là người của Sarocha gia đấy. Đúng là họ Sarocha rất ít nhưng vẫn còn thấy khá bất ngờ đó.”
Freen mỉm cười choàng tay Becky, tựa đầu nàng vào vai cô.

“Bec không tin sao? Tôi thực ra còn một người chị nữa.”

“Cũng có nghe, Sarocha gia có hai cô con gái quý như kim cương, cô chị thì du học thiết kế, cô em thì được bao bọc rất cẩn thận, ngoài những người thân kề cạnh thì hầu như người khác không ai biết mặt cô ấy. Không ngờ đó lại là chị.”

“Đúng như em nói. Tôi có một người chị gái, là Feni Sarocha, chị ấy không tham gia vào kinh tế mà lén đi Pháp một mình để thực hiện ước mơ. Lúc ấy, tôi mới 16, chị ấy thì 20, đến ba năm mới vác mặt về nhà một lần, mỗi lần gọi điện nói chuyện y như rằng hai chị em lại om sòm.”

“Thật là, em không ngờ lại như thế.”

Freen hất mặt lên trời.

“Đó là lí do tại sao tin đồn của tôi và em lần trước dù bằng chứng rõ ràng nhưng tôi lại không bị đuổi việc.”
Becky lắc đầu cười cười.

“Quả là nhị tiểu thư Sarocha gia.”

“Còn phải nói?”

Hai người vừa đặt chân đến trước cửa nhà thì đã thấy một chiếc Bentley đen chờ sẵn cùng với một người mang vest đen đứng đấy. Freen như nhận ra điều gì, nàng bảo Becky vào nhà, tiến đến gần chiếc xe.

“Nhị tiểu thư, chủ tịch và phu nhân nói nhớ cô muốn gặp.”

Freen lạnh lùng gật đầu rồi ngồi vào xe, chiếc xe lăn bánh đến một khu biệt thự bậc nhất Bangkok.

Trong phòng khách, Ông bà Sarocha sắc mặt không chút vui vẻ, Freen hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhỏ giọng.

“Cha, mẹ, con về rồi.”

Bà Sarocha gương mặt phúc hậu nhìn sang ông Sarocha rồi gọi con gái vào ngồi cùng mình.

“Freen, vào đây con.”

“Vâng.”

“Con đã gây nên chuyện gì hả?” Ông Sarocha lên tiếng.

Bà Sarocha nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, đoạn nhỏ nhẹ dịu dàng nói.
“ Push và Puttichai gia vừa mới đến đây, họ nói con và cậu ấy đã đồng ý hủy hôn. Tại sao vậy con? Rõ ràng hai đứa đã đồng ý thử đồ cưới, thiệp mời cũng được phát hết rồi.”

“Mẹ, con... thực ra...”

“Bà, đừng nói nữa, để tôi nói chuyện với con bé.”

Rồi ông Sarocha quay sang Freen nói.

“Đã có chuyện gì?”

Freen khẽ cúi đầu, tình huống này là nàng bị đưa vào thế quẫn bách. Nàng chưa kịp nói lời giải thích, ông Sarocha đã lắc đầu ôn tồn.

“Cha đã biết hết rồi. Haizz, Freen à, việc con và cháu gái của Armstrong gia, chủ tịch Armstrong đã hẹn cha gặp mặt nói chuyện, nhờ thế cha mới biết chuyện.”

Freen hơi bất ngờ, tác phong của ông nội Armstrong quả thật nhanh nhẹn không ai sánh bằng.

“Vậy, ông ấy nói gì với cha?”

“Ông ấy đã đồng ý chuyện của con và con bé nhà ấy. Cha mẹ thực ra có chút bất ngờ, nhưng vì hạnh phúc của con, cha mẹ đều đã chấp nhận.”
Nghe đến đây, khóe mắt Freen rưng rưng quay sang ôm chặt lấy cha mẹ. Bà Sarocha xoa đầu Freen mỉm cười.

“Bây giờ chỉ cần đợi đến khi Becky Armstrong tốt nghiệp đại học, tuy rất lâu nhưng mẹ muốn biết là con có thể đợi được không. Chuyện của Puttichai gia có thế giải quyết ổn thỏa, chỉ là hơi phiền phức chút ít.”

Freen lau nước mắt, nàng cười tươi nhẹ đặt tay lên ngực.

“Là con mở đầu mối tình này, cũng sẽ chính con chờ đợi em ấy đem đến cho con hạnh phúc.”

Ông bà Sarocha tươi cười hạnh phúc nhìn nhau, chuyện này khi nghe nói không hụt hẫng thì là nói dối, bởi ông bà muốn con gái mình sẽ lấy chồng sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc như bao người. Nhưng khi cho người theo dõi, nhìn thấy Freen yêu quý đã theo đuổi Becky như thế nào, được đáp lại và hạnh phúc như thế nào. Thì ông bà Sarocha cuối cùng quyết định tôn trọng lựa chọn của nàng.
_________
Trong lớp học, tiếng giảng bài thanh lãnh của giáo viên vang lên, lớp học ai nấy chăm chú nghe giảng. Becky ngồi chống cằm lấy tay xoay xoay cây bút trong tay, Samuel ngồi đằng sau lấy thước chọt chọt lưng cô. Becky xoay đầu xuống trừng mắt.

“Dám chọt bà?”

Samuel thì thầm.

“Này, chuyện đó tiến triển rồi à?”

Becky quay người luôn về phía sau.

“Chuyện gì cơ?”

“Chuyện ~ cô ~ Sarocha~” Samuel nói không thể nào nhỏ hơn.

Lập tức, một cuốn vở từ tay Becky bay đến đập chát vào mặt Samuel, Becky cười đắc ý.

“Chuyện nhà người ta quan tâm làm gì?”

Samuel tức giận đập mạnh cuốn vở mỏng xuống bàn, nói rõ to.

“Này Becky Armstrong, quan tâm cậu mới hỏi đấy nhé! Kiếm đâu ra đứa bạn tốt như tôi hả!!!”

Và ngay sau đó, giáo viên từ bục giảng đi xuống xách tai Samuel lên, trỏ tay vào mặt cậu.
“Samuel! Đây là lần thứ n em gây mất trật tự trong tiết tôi em biết không! Mau ra hành lang đứng hối lỗi cho tôi!”

Samuel ảo não đi ra, Becky ngồi cười cười nói nhỏ.

“Xin lỗi Sam nhá ~ hí hí ~”

Samuel hận không thể bóp nát não Becky Armstrong ra, mới chỉ kịp nghĩ đến đấy, tiếng giáo viên lại vang lên.

“Còn nữa! Ra về ở lại gặp tôi!”

Samuel không chịu nổi nữa liền bùng cháy.

“Becky Armstrong!!! TÔI Giết CẬU!!!!”

“Dám lớn tiếng khi tôi vẫn còn đứng đây. Phạt em dọn vệ sinh toilet một tuần!”

Cảnh tượng lúc ấy, một ngọn lửa bùng cháy khét lẹt.

Now Burn Baby Burn ~

Playing With Fire ~

Khi Becky trên đường về nhà, Samuel chạy theo chặn đường cô lại. Becky cầm que kem trên tay suýt rơi xuống đất, mắt mở to nhìn cậu.

“Ơ Sam? Không ở lại gặp cô à?”

Samuel giựt phắt que kem vừa mới mua trên tay Becky, cạp cạp!
“Gặp gặp con khỉ!!!”

“Không sợ a?”

“Sợ thì đã không làm.”

Becky và Samuel cùng đi, cậu liếc nhìn Becky hỏi.

“Vậy chuyện đó sao rồi.”

Becky cười cười.

“Rất tốt.”

“Tốt thế nào?”

“Nói chung là ~ cá cắn câu.”

Samuel cười gian “Thế... gạo nấu thành cơm rồi à?”

“Vẫn chưa. Cơ mà đầu cậu chỉ nghĩ được đến đó thôi à? Suốt ngày suy nghĩ không đứng đắn.”

“Có sao đâu. Là chuyện sớm muộn thôi mà.”

“Cũng đúng nhưng... tớ vẫn chưa 18.”

Samuel đá một phát không hề lưu tình vào mông Becky.

“Chưa 18 con khỉ. Ăn mẹ con người ta rồi còn vô liêm sỉ. Không phải cậu với Nancy đã...”

Samuel chưa nói hết câu đã bị Becky bắt ngậm miệng lại.

“Đừng nhắc lại nữa.”

“Được rồi, không nhắc thì không nhắc.”

Nhưng mà... tất cả đều tốt, duy chỉ có chuyện này làm con người ta canh cánh mãi trong lòng.

“Mà lo gì Becky a. Đâu phải chỉ có một người.”
“Im đi giùm tớ. Không nói không ai mắng cậu câm đâu.”

Đã từng rất nhiều...

Becky đã từng suy nghĩ rất nhiều...

Hai chuyện trên không giống nhau...

Quyết định nằm ở Freen Sarocha..

Ở nhà, Becky chăm chỉ học bài. Dường như có chỗ không hiểu, suy nghĩ nãy giờ a

Cuối cùng cô quyết định đến nhà Freen Sarocha hỏi bài.

Becky đứng trước nhà, gõ cửa.

“Freen, có nhà không?”

Cửa mở, gương mặt xinh đẹp ủy mị, ánh nắng chiếu vào tỏa sáng mê người, Freen mỉm cười dịu dàng, cứ như là nàng đã ngóng chờ người mình yêu lâu lắm vậy.

“Bec, vào nhà đi.”

Becky hí hứng đi vào, có điều tập vở đều vứt hết trên bàn. Freen vừa đóng cánh cửa lại, Becky đã tiến đến ép sát người nàng vào tường, áp môi mình vào môi nàng, Freen nhắm mắt tận hưởng, mặc cho cánh tay Becky bắt đầu làm loạn, vén áo nàng lên cao.
Dư vị môi Freen ngọt ngào mềm mỏng, thơm ngát quyến rũ, khiến người ta càng muốn nhiều hơn.

“Ưm ~”

Nhịp tim tăng mạnh, xúc cảm cũng tăng cao, Freen chợt đẩy Becky ra. Cô bất ngờ, chớp chớp mắt.

“Freen, sao thế, chị ốm à?”

“Bec đã... làm thế với bao nhiêu người rồi. Ngay từ đầu tôi đã thắc mắc, tại sao chỉ mới tí tuổi đã rành rõi chuyên nghiệp hơn tôi.”

Becky không trả lời câu hỏi, cô cười cười ôm Freen vào lòng.

“Ghen à?”

Freen bật cười đấm đấm vào lưng Becky.

“Tôi mà thèm ghen?”

“Đừng có mà chối.”

“Nè Becky Armstrong, Bec cũng là học sinh của tôi đó, tôn trọng chút đi.”

“Là học sinh nhưng sau này sẽ là chồng.”

“Ai nói tôi sẽ kết hôn với Bec sao~”

“Không phải sao. Haha”

“Đừng mơ.”

Là học sinh sau này cũng vẫn là học sinh. Có lẽ không thể thay đổi.

Thật vậy, cho đến bảy năm sau, Becky Armstrong và Freen Sarocha chỉ mãi là giáo viên và học sinh, tiền bối và hậu bối, không hơn không kém.
Vì sao ư?

Vì đó là thực tế.

Hiện tại có thể Freen Sarocha hận Becky Armstrong.

Năm năm sau Becky Armstrong hận Freen Sarocha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro