Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Doll

Kể từ ngày đó, Yến Hoài đã ở dưới nhà cậu ba tuần.

Ninh Sơ ngồi trên ghế gấp xuất thần, cậu vốn tưởng rằng người này chỉ là tâm huyết dâng trào mà thôi, địa thế tiểu khu này hẻo lánh, mặc kệ là tới Yến thị hay S&U ở trung tâm thành phố đều phải tốn không ít thời gian đi đường, cậu cảm thấy nếu như anh không chiếm được chút đáp lại nào của mình, thì chỉ tầm vai ngày sau anh sẽ không đến nữa.

Nhưng Yến Hoài quả thực rất khí định thần nhàn thản nhiên tự đắc, biến nơi còn chưa rộng bằng phòng khách của chung cư ở tầng cao nhất của anh thành "nhà", một mình ở vô cùng tự tại.

Thậm chí mặc kệ Ninh Sơ về muộn bao nhiêu, ra ngoài sớm hơn, đều sẽ nhận được bữa sáng dinh dưỡng và bữa tối từ anh.

Có đôi khi là anh tự mình đưa, có lúc do anh đang bận hội nghị hoặc bay đi công tác nước ngoài, thì sẽ để Từ Vi và tài xế Tiểu Vương đưa.

Ninh Sơ cự tuyệt vài lần, nhưng Yến Hoài hoặc là cứng rắn nhét cho cậu rồi để cậu tự mình ném bỏ, hoặc là để cho Từ Vi  và Tiểu Vương đến bán thảm, hai người này ai cũng chẳng cần mặt mũi, chỉ cần cậu  không nhận liền bám cửa sống chết không đi, nói cái gì nếu cậu không nhận mà nói thì chờ đợi bọn họ chỉ có con đường chết, cần gì phải làm khó mấy kẻ đi làm thuê như họ...

Lần lượt thỏa hiệp lần lượt lùi bước, vì thế sáng nay cậu cân thử, buồn bã phát hiện mình tăng ba cân.

Cậu vẫy tay bảo Hồ Hiểu An tới, ngẩng đầu lên hỏi cô: "Bộ dạng này của tôi liệu có tiếp tục diễn được nữa không, cô thấy sao?"

"A?" Hồ Hiểu An khó hiểu, "Vì sao không tiếp tục diễn được?"

"Chậc, béo chứ còn gì nữa!"

"Trời ơi!" Hồ Hiểu An trợn tròn mắt, "Thôi đi tổ tông, anh béo ở đâu vậy?"

"...Tôi không nói là người béo theo nghĩa rộng." Cậu thở dài, "Là tôi béo hơn trước một chút, sợ sẽ không đúng hình tượng nhân vật."

"Sẽ không đâu yên tâm đi! Anh thế nào cũng đẹp, hơn nữa đạo diễn Bạch có thể tìm góc độ, anh ấy quay anh lên màn hình rất đẹp, cũng sẽ không bởi vì anh tăng hai ba cân mà nói anh, anh ấy đối với anh tốt như vậy cơ mà."Hồ Hiểu An không lo lắng chút nào.

Rất tốt. Ninh Sơ hơi nhíu mày.

Nhưng mà quá tốt như thế, mới làm cho cậu thấy có chút phiền toái.

Bạch Tinh Lan thiên vị cậu quá mức trắng trợn, tuy rằng đây cũng không phải là chuyện xấu, trong giới giải trí, có một đạo diễn mở cửa sổ thiên vị cậu lại càng là chuyện tốt, nhưng đối phương hiện tại dường như đã không còn có cảm giác chừng mực như lúc còn trẻ.

Khi Ninh Sơ cùng các diễn viên khác có đối diễn, cậu phạm sai lầm, Bạch Tinh Lan sẽ không nói gì, còn có thể cẩn thận giảng kịch cho cậu, nhưng người khác phạm sai lầm lại, sắc mặt Bạch đạo trong nháy mắt sẽ âm trầm xuống, chửi bới đều là chuyện bình thường.

Trong khoảng thời gian này ở chung, Ninh Sơ thậm chí cảm thấy người này và thời trung học hoàn toàn thay đổi tính cách, nhưng khi đối phương đối mặt với cậu thì vẫn nhiệt tình như trước, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp, cảm xúc chuyển đổi nhanh như thế làm cậu luôn cảm thấy cổ quái lại như bị phân liệt.

Sự khác biệt quá rõ ràng này của Bạch Tinh Lan kéo dài một thời gian, ngay cả mấy diễn viên trước đó có thể nói chuyện cũng đều trở nên xa cách với Ninh Sơ.

Tuy rằng cậu không cảm thấy có gì khổ sở, dù sao sau khi đóng máy cũng sẽ không liên lạc với nhau nữa, nhưng bởi vì đạo diễn mà biến thành như vậy, vẫn có chút bất đắc dĩ.

Hồ Hiểu An đứng ở một bên nhìn cậu ngẩn người trong chốc lát, lại nhìn đoàn làm phim cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: "Còn một chút nữa, có muốn tôi mang đồ ăn tới đây ăn trước không?"

"Không cần, lát nữa có thể còn phải bổ sung hai cảnh quay." Ninh Sơ không chút suy nghĩ liền mở miệng, cũng không chú ý tới sắc mặt thất bại của Hồ Hiểu An.

"Ai, tôi cứ bưng đến cho anh vậy! Chờ có thời gian rảnh thì ăn một vài miếng!"

Không đợi cậu nói chuyện đã thấy Hồ Hiểu An nhanh như chớp chạy xa.

Ninh Sơ nhìn bóng lưng nhanh nhẹn thoăn thoắt của cô bật cười, không chừng cô nhóc này lại bị Hàn Tu Ngôn dặn dò phải chú ý vấn đề ăn cơm đúng giờ của cậu, mấy ngày nay thay đổi cách đặt đồ ăn cho cậu.

Quay phim tiến hành đến phần cuối, có thêm đủ loại công việc kết thúc phức tạp phải làm, Bạch Tinh Lan không có thời gian tới tìm cậu để nói chuyện, cậu làm việc cũng vui vẻ thoải mái.

Cậu nhìn tiến độ này, các cảnh quay bổ xung đại khái phải nửa tiếng sau mới quay được, liền vẫy tay với Hồ Hiểu An, đi về phía phòng nghỉ.

Nam nữ diễn viên cùng đoàn làm phim đều dùng xe bảo mẫu*, không đến phòng nghỉ, vốn tưởng rằng sẽ rất yên tĩnh, không nghĩ tới vừa mới ăn hai miếng liền gặp Úy Thu Nguyệt đến tặng quà.

"Ninh Sơ, tôi làm cho đoàn làm một ít bánh quy nhỏ mừng đóng máy, hộp này là cho anh." Cô phất phất tay, vẫn còn mặc trang phục trong phim, nhìn như một cô em gái mềm mại thanh thuần còn có chút quật cường.

"Cám ơn. Cô thật sự rất có tâm." Cậu chân thành cảm thán, kỳ thật trong giới này, rất nhiều chuyện, có thể nghĩ được là một chuyện, nhưng có thể làm được lại là một chuyện khác.

Ekip của Úy Thu Nguyệt có tài nguyên, bản thân cô biết làm người, khả năng diễn xuất cũng rất tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thêm một thời gian nữa, khẳng định có thể đứng vững gót chân trong giới.

"Đừng khách khí, nướng bánh quy không khó lắm." Úy Thu Nguyệt cười cười, nhìn lướt qua hộp thức ăn trên bàn trang điểm, ánh mắt ý vị thâm trường.

"Buổi trưa ở đoàn làm phim ăn cơm của Minh Đình à? Anh thật xa xỉ."Cô ấy nháy mắt với Ninh Sơ, "Tôi nghe nói nhà bọn họ không cung cấp dịch vụ giao hàng bên ngoài, xem ra chỉ là bởi vì người gọi đồ ăn không đúng."

Ngón tay Ninh Sơ cầm đũa khẽ động, đợi đến khi Úy Thu Nguyệt nói liên thiên vài câu rồi rời đi, mới liếc về phía trợ lý nhỏ đang nơm nớp lo sợ ở một bên.

Mà người này bắt đầu từ vừa rồi, đã mang lên một bộ biểu tình trời sụp xuống.

Cậu rũ mắt dùng đũa gạt mấy món ăn thanh đạm trong hộp thức ăn, nói thật, là rất ăn ngon miệng, cậu chưa từng tìm hiểu qua những nhà hàng ở thành phố C, nhưng có thể nghe được từ khẩu khí của Úy Thu Nguyệt, nhà hàng này hẳn là không phải ai cũng có thể để cho bọn họ mang thức ăn tới.

Nháy mắt trong đầu Ninh Sơ  hiện ra một bóng người, trong lòng có chút nghẹn ngào, nhưng ngẩng đầu nhìn bộ dáng Hồ Hiểu An khóc nức nở, vô lực lại biến thành bất đắc dĩ.

"Nói một chút đi, cơm này là chuyện gì xảy ra? Cô không thể tự gọi được."

"Là... Là Yến tổng phái người đưa tới..." Hồ Hiểu An chép miệng khai ra vị đại ma vương đứng sau.

Phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, dù cô nhỏ giọng Ninh Sơ cũng nghe thấy: "Quả nhiên lại là Yến Hoài, tôi cũng không biết là cô còn bị anh ta mua chuộc, thật có bản lĩnh."

-"Không phải bị mua chuộc không phải bị mua chuộc!" Hồ Hiểu An gấp đến mặt đỏ cả lên, "Chỉ là chúng tôi đều muốn  anh ở trong đoàn làm phim thoải mái một chút mà, đầu óc tôi không linh hoạt lắm, rất nhiều chuyện đều nghĩ không chu đáo, nhưng Yến tổng luôn có thể nghĩ đến những cái đó, anh ấy cũng sẽ không hại anh, còn có thể chỉ điểm cho tôi..."

Vậy em có biết suy nghĩ tâm tư tron lòng anh ta không em gái?

Ninh Sơ đỡ trán thở dài: "Mấy ngày nay gọi đồ ăn đều là nhà hàng Úy Thu Nguyệt nói? Cô đã bao giờ kiểm tra xem nó có chi phí bao nhiêu chưa?"

"Không phải..." Hồ Hiểu An cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, "Đoạn thời gian trước đều là đầu bếp chuyên môn trong nhà Yến tổng làm, hôm nay tay đầu bếp kia hình như bị thương, Yến tổng mới gọi cơm bên ngoài."

Trách không được... Ninh Sơ bĩu môi, trách không được lúc cậu vừa mới ăn đã cảm thấy cơm mấy ngày trước ngon hơn.

Hồ Hiểu An thấy cậu im lặng không nói lời nào, cho rằng cậu vẫn còn tức giận, nuốt nước bọt, ấp úng: "Yến tổng luôn là người tốt... Ninh ca, anh đừng trách anh ấy..."

Ninh Sơ cười một tiếng: "Cô sợ tôi trách anh ta mà không sợ tôi trách cô sao?"

"Anh mềm lòng mà, chắc cũng sẽ không làm gì đối với tôi đâu."

Ninh Sơ thu lại nụ cười, cậu biết Hồ Hiểu An nói không sai, mềm lòng.

Mà hiện tại quả thật cậu không biết nên đối mặt với Yến Hoài như thế nào.

Tâm ngoan của cậu đều đặt ở trên người anh, cùng với mấy lần trước kiên định cự tuyệt.

Nhưng Yến Hoài căn bản không quan tâm cậu cự tuyệt hay là tiếp nhận, thái độ cũng không thay đổi, còn theo tiết tấu mà cách cậu càng ngày càng gần, đem khoảng cách nhẫn tâm ngăn cách của cậu tiêu trừ đi từng chút một, cường ngạnh chen tới, khiến cậu không biết làm thế nào để chống đỡ.

Cậu muốn chuyển đi, nhưng cậu có thể chuyển đi đâu đây?

Không có một chỗ nào là Yến Hoài không tìm được, chỉ cần Yến thiếu suy nghĩ, anh có thể mua tất cả phòng ốc trên dưới nhà Ninh Sơ, trốn đến nơi nào cũng trốn không thoát được.

Điện thoại di động ở bên cạnh hộp thức ăn rung lên hai tiếng.

Là Yến Hoài gửi tới tin nhắn wechat: Bên phía tây thành phố mở một nhà hàng rất tốt, buổi tối cùng đi nhé?

Nên đi không? Đi đi, Ninh Sơ trong lòng nghĩ, mặc kệ như thế nào, kéo dài như vậy cũng không tốt, nếu như thật sự muốn từ biệt, đích thật rất cần nghiêm túc nói rõ ràng.

Cậu trả lời: Ok, gửi cho tôi thời gian và địa chỉ.

Bên kia nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: Buổi chiều tôi đến đoàn làm phim đón em, sẽ không phô trương, yên tâm.

Sau vụ ở bể bơi lần trước, hình như Yến Hoài  nhìn ra cậu không thích loại cách làm kiêu ngạo phô trương này, nhưng đối phương hiện tại càng thu liễm càng cẩn thận, trong lòng Ninh Sơ lại càng phức tạp.

Cậu hy vọng Yến Hoài ở trước mặt cậu là kẻ ăn chơi trác táng không ai bì nổi, có thể không để ý cảm thụ của cậu mà cường đoạt hào đoạt, như vậy thì cậu có thể càng nhẫn tâm quyết tuyệt cắt đứt đoạn quan hệ này chứ không phải phiền não như bây giờ.

...

Buổi tối quay xong cảnh quay cuối cùng của hôm nay, Ninh Sơ mới có thời gian mệt mỏi nhìn điện thoại một cái.

Tin tức được gửi hai giờ trước, Yến Hoài nói đang chờ cậu ở đầu đường bên ngoài đoàn làm phim.

Ninh Sơ nói với Hồ Hiểu An một tiếng, thu dọn đồ đạc vội vàng rời đi, bận rộn cả ngày đầu óc có chút hoảng hốt, ngay cả Bạch Tinh Lan ở phía sau gọi cậu cũng không nghe thấy.

Đầu đường cách đây không xa, đi vài phút liền thấy xe của Yến Hoài, kính xe đen kịt, không nhìn thấy người bên trong.

Tài xế là Tiểu Vương quen thuộc, sau khi nhìn thấy cậu bèn nhanh trí xuống xe mở cửa ghế sau cho cậu.

Ninh Sơ hít sâu một hơi, thoáng nhìn thấy ghế sau lộ ra sườn mặt lạnh lùng của Yến Hoài, khom lưng ngồi vào.

Trong nháy mắt cửa xe đóng lại, cậu liếc mắt ra ngoài một cái, trong chớp mắt phảng phất như nhìn thấy bóng dáng Bạch Tinh Lan cách đó không xa đang đứng yên, biểu tình ôn nhu trên mặt kia tựa hồ vặn vẹo trong nháy mắt, cậu không biết có phải ảo giác hay không, còn muốn nhìn rõ ràng, Tiểu Vương đã ngồi vào trong buồng lái khởi động xe.

Hoa mắt rồi, cậu nghĩ, Bạch Tinh Lan là đạo diễn, nhiều việc phải bận rộn như vậy, làm sao có thể theo cậu mà xuất hiện ở đó?

"Đang nhìn cái gì?" Yến Hoài mở miệng.

"Không có gì, nhìn lầm rồi." Ninh Sơ lắc đầu.

Người bên cạnh nghiêng đầu cẩn thận nhìn sắc mặt cậu, mi tâm nhíu lại: "Mệt mỏi? Nếu không tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi? Tôi sẽ gọi người ta mang bữa tối đến."

"Không cần... Không về."

Ở nhà nhiều thêm một bầu không khí ấm áp mềm mại, cậu sợ mình lại không mở miệng được.

"Vậy nếu em không thoải mái nhất định phải nói ra." Ngón tay Yến Hoài giật giật, có chút ngứa ngáy muốn đi nắm bàn tay đặt trên đầu gối của Ninh Sơ, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được phần xúc động trong lòng, giơ tay nâng cao nhiệt độ máy sưởi ấm ở ghế sau một chút.

Sợ cậu mệt mỏi, Yến Hoài nói không nhiều lắm, xe không chạy được bao lâu thì dừng ở cửa nhà hàng.

____

*Xe bảo mẫu: Đại khái thì nó như thế này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro