Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Doll

...Mở cửa ra, tôi đến cửa rồi.

Tin nhắn giống như một quả bom sắp nổ.

Cái này cũng quá nhanh, Ninh Sơ nhìn chằm chằm điện thoại di động nhíu mày oán thầm, nhưng mà nếu đã trả lời, chứng tỏ nhất định là đã nhìn thấy tin nhắn trước đó rồi.

Cậu lại không khống chế được liếc mắt nhìn người vừa mới nhàn nhã ngồi trên sô pha, đau đầu thở dài, lê dép đi mở cửa.

Mở cửa ra, người cúi đầu nhìn điện thoại di động ở cửa hơi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra một nụ cười sạch sẽ với cậu, giơ túi giấy trong tay lên: "Quà cho cậu."

"Cảm ơn!" Ninh Sơ luống cuống tay chân kéo túi xuống nắm chặt, không kịp nhìn đồ vật bên trong, đặt ở trên tủ khóa, nhỏ giọng hỏi hắn ta: "Tôi vừa mới gửi tin nhắn cậu thấy không?"

Bạch Tinh Lan thu lại ý cười, gật đầu: "Thấy rồi."

"Hầy, Vậy thì tốt rồi."Ninh Sơ yên lòng, "Vào đi."

"Cậu vẫn còn sốt ư?" Bạch Tinh Lan vừa đổi giày, vừa xuyên thấu qua khe hở cây xanh ở huyền quan nhìn vào phòng khách, ánh mắt dừng trên người người ung dung tự tại trên sô pha, trong đôi mắt xẹt qua một tia cảm xúc u ám mờ ảo.

Hắn nhớ tới chiếc xe mà Ninh Sơ ngồi bên ngoài đoàn làm phim lúc trước, cùng với bóng người mơ hồ trong xe, lúc ấy trong lòng hắn đã có phán đoán, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên không đoán sai.

Yến Hoài cho dù có mất trí nhớ, cũng vẫn như âm hồn bất tán.

"Sốt nhẹ mà thôi, hơi choáng váng, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống làm việc", Ninh Sơ nói, "Cảnh quay của bộ phim có cần quay lại không? Tôi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

"Không cần, thiếu một chút bên hậu kỳ có thể bù đắp được." Bạch Tinh Lan cười thoải mái sảng khoái với cậu, "Cậu dưỡng bệnh cho tốt là được, qua một thời gian tôi sẽ gửi kịch bản mới cho cậu, cậu xem trước đi."

"Kịch bản mới? Kịch bản mới là gì? "Công ty cũng không nói với cậu là họ sẽ nhận kịch bản mới cho cậu mà?

"À, là bộ phim đầu tiên của tôi." Bạch Tinh Lan có chút ngượng ngùng túm tóc hai cái, "Tôi muốn tìm cậu đóng vai nam 1."

Cái gì?!

Ninh Sơ nhất thời bị chấn động, sững sờ tại chỗ không biết nên nói cái gì cho phải.

Cậu bỗng dưng nhớ tới mấy năm trước một lần thiếu chút nữa có cơ hội "nổi danh", Hoan Duyệt khi đó chỉ là một công ty nhỏ -- trên thực tế hiện tại cũng chỉ là một công ty nhỏ, chỉ là Đường Ân vận khí tốt, kiếm được chút lưu lượng đỏ đen mà thôi.

Vương tổng luôn thích chơi bời, sự nghiệp cũng không phát triển mạnh, vấn đề quan hệ công chúng và giám sát dư luận của Hoan Duyệt đều rất kém, mấy năm trước là thời điểm người mới tương đối dễ nổi lên, thị trường trống rỗng nhiều, nhưng cạnh tranh cũng kịch liệt, đặc biệt là việc các nghệ sĩ của các công ty va chạm với nhau, tranh đấu vô cùng kịch liệt.

Lúc đó cậu vừa mới bị lộ mấy tấm ảnh mà dẫn đến một làn sóng thảo luận trên mạng, đà vừa vặn, Vương tổng cũng chuẩn bị đẩy cậu một phen.

Nhưng vận khí của cậu không tốt, lập tức bị công ty khác nhận ra, có lẽ là cảm thấy cậu có uy hiếp, bèn âm thầm đào được một tấm ảnh thời kỳ u ám mà cậu không muốn nhớ lại, rồi truyền lên mạng.

Dư luận lên men chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa, rất nhanh nuốt chửng cậu, thế lực sau lưng có chuẩn bị mà đến, Hoan Duyệt bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, căn bản chống đỡ không nổi, mấy bài thanh minh vừa mới phát ra đã bị đè xuống, đợi đến mấy ngày sau tin đồn dần dần lắng xuống, sự nghiệp diễn xuất của cậu cũng tắt theo.

Ninh Sơ không biết đằng sau bức ảnh kia, có quan hệ gì với người mà cậu nghĩ hay không, nhưng trải nghiệm lần đó, giống như để cho cậu trải qua những ngày thống khổ nhất trong cuộc đời một lần nữa, thế cho nên về sau, cậu cũng bắt đầu cảm thấy cứ như vậy không nổi không chìm rất tốt.

Trôi qua khó khăn một chút cũng không sao, không cần mạo hiểm đi ra bị người ta túm lấy ' quất xác'.

Mà một chút 'không cam lòng' trong lòng lúc ban đầu, ngay cả chính cậu cũng không rõ ràng còn tồn tại hay không.

Cho nên khi Bạch Tinh Lan nói ra lời này, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là mừng rỡ cũng không phải kháng cự, mà là ngây người, không biết làm sao.

"Cậu... Cậu có chắc không? Tôi chưa từng đóng phim điện ảnh, có thể không thích hợp lắm, hơn nữa còn là nam chính..." Cậu châm chước vài giây, "Nếu không cậu tìm người khác đi, dù sao cũng là bộ phim đầu tiên của cậu, cẩn thận một chút vẫn hơn."

"Nói không sai, " Thanh âm của Yến Hoài từ trong phòng khách truyền đến, vẫn là bộ dáng không nhanh không chậm kia: "Đừng quyết định nhanh như vậy, huống chi, đưa kịch bản thì nên đi qua cấp độ công ty trước tương đối hợp quy định, miễn cho sau này sinh ra phiền toái gì khó giải quyết."

Nụ cười trên mặt Bạch Tinh Lan biến mất, thần sắc lãnh đạm nhìn qua: "Anh là?"

Ninh Sơ phục hồi tinh thần, vừa định giới thiệu, đã bị Yến Hoài cướp trước: "Tôi là hàng xóm của Ninh Sơ, xin chào."

"Hàng xóm?" Biểu tình duy trì trên mặt Bạch Tinh Lan tựa hồ nứt ra một khe hở, "Anh ở --"

"Dưới lầu." Ánh mắt nhẹ nhàng đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lần, Yến Hoài ác liệt nhếch khóe miệng, trong mắt không có ý cười, chỉ biết cảm giác của anh quả nhiên không sai, tâm tư của đạo diễn này không đơn thuần chút nào.

Trong ánh mắt có chút khinh miệt và kiêu căng như vậy, Bạch Tinh Lan đột nhiên nắm chặt nắm đấm, cơ cắn bên má mơ hồ có thể thấy được đang dùng sức, hắn và Yến Hoài nhìn nhau, trong mắt toát ra sự chán ghét không chút che dấu.

Trong lòng bắt đầu bởi vì mấy ngày nay hắn không biết -- quá trình ở chung giữa Ninh Sơ và Yến Hoài, mà cảm thấy u ám, cùng liên lụy ra, còn có thời trung học làm người ngoài ghen ghét và không cam lòng.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mỗi lần Yến Hoài đều có thể đi trước hắn một bước?

......

Ninh Sơ cảm thấy bầu không khí này có mùi khói thuốc súng khó hiểu, kéo Bạch Tinh Lan một cái: "Cậu ngồi đi, tôi rót nước cho cậu, muốn uống cái gì? Cà phê hay trà?"

Trên thực tế căn bản cậu không thích bầu không khí xấu hổ phiền toái như vậy, nếu có thể, cậu thậm chí hi vọng Bạch Đạo nói vài câu đơn giản liền rời đi.

Kỳ thật cậu đã sớm nghĩ đến sắc mặt của Yến Hoài đối với bất kỳ người xa lạ nào đều sẽ khó coi như nhau, cho nên khuôn mặt lạnh lùng của người này lúc này cậu có thể đoán trước.

Nhưng cậu không nghĩ tới Bạch Tinh Lan tựa hồ cũng không quá thích Yến Hoài, rõ ràng lúc trung học cậu cũng chỉ biết người này mà thôi, cũng chưa từng thật sự ở chung, dựa theo tính cách sảng khoái của Bạch đạo, hẳn là không đến mức lãnh lẽo toàn thân như vậy mới đúng.

Quả nhiên Yến Hoài mặc kệ đối với ai mà nói đều loại khí tràng thiếu đánh ư? Ninh Sơ vụng trộm nhìn anh.

"Muốn nhìn thì chính đại quang minh nhìn, đừng nhìn trộm." Yến Hoài chính xác thẳng thắn nhìn lại.

"???"

Ninh Sơ đột nhiên thu hồi ánh mắt, trong nháy mắt cậu cảm thấy giống như đi trộm mà bị bắt, làm cho người ta thật sự tức giận: "... Anh có vấn đề về não không? Ai muốn nhìn anh?"

"Mỗi khi em tức giận có phải chỉ biết mắng đầu óc tôi có vấn đề hay không? Miệng vẫn còn rất ngu ngốc."

"...Biến thái! "

Ánh mắt Bạch Tinh Lan phức tạp nhìn người bên cạnh, dường như trong mấy câu vừa rồi, Ninh Sơ sống động thời trung học kia lại một lần nữa trở về thân thể này.

Bình thường khi hắn nói chuyện phiếm với Ninh Sơ trong đoàn làm phim, luôn cảm thấy người này tuy rằng cũng đang thật sự cười, thật sự phóng thích cảm xúc, nhưng đều cách người khác một lớp màng mỏng, làm cho người ta không cách nào thật sự chạm vào bên trong chân thật của cậu, cũng làm cho người bị màng mỏng bao bọc, màu sắc trên người trở nên mơ hồ như phủ một lớp sương mù.

Thẳng đến giờ phút này, trong vài ba câu nói, lớp màng mỏng kia thật giống như biến mất vài giây ngắn ngủi, màu sắc trên người Ninh Sơ trở nên sáng sủa, làm cho hắn bỗng nhiên phảng phất lại trở lại cái hẻm đêm khuya trắng tinh khiết cùng ửng hồng đan xen kia.

Hương vị trong lòng bắt đầu chuyển sang chua xót.

"Tôi muốn uống nước trắng." Hắn không muốn nghe tiếp nữa, mở miệng đột ngột cắt ngang.

"A, được."

Ninh Sơ dừng một chút, vừa mới xoay người đã bị Yến Hoài kéo khuỷu tay dẫn về phía sofa, cường ngạnh đẩy cậu ngồi xuống.

"Làm gì?" Cậu ngẩng đầu lên với vẻ mặt không hài lòng.

"Vừa rồi có phải em choáng váng hay không?" Sắc mặt Yến Hoài mắt thường có thể thấy được biến kém, "Đã bảo là em để tâm tình mình bình thản một chút rồi, đùng có quá xúc động."

"Cái này có thể trách ai?" Ninh Sơ chậc một tiếng, "Bình thường lúc anh không có ở đây, cảm xúc của tôi rất bình thản, một chút phập phồng cũng không có. "

Thần sắc Bạch Tinh Lan thoáng chốc âm thầm vài phần.

Nhìn thấy biểu tình tựa tiếu phi tiếu trên mặt Yến Hoài, Ninh Sơ mới đột nhiên phản ứng lại lời mình vừa nói có chút nghĩa lạ.

Suy nghĩ kỹ sẽ nếm ra một hương vị khác.

Cậu nhất thời xụ mặt -- tôi tuyệt đối không có ý tứ kia, anh đừng tự mình đa tình...

"Tôi đi rót nước." Yến Hoài thập phần tự nhiên gật đầu với Bạch Tinh Lan, tựa như anh ở trong nhà này đã thành thói quen, trở thành một chủ nhân khác: "Bạch Đạo cứ thoải mái ngồi."

Không biết vì cái gì, Ninh Sơ luôn cảm thấy trong giọng nói bình thản này của anh xen lẫn một tia khí chất thiếu đánh.

Chẳng lẽ là thành kiến của cậu với anh? Trong lòng Ninh Sơ có chút phức tạp -- thành kiến chung quy cũng không tốt.

Bạch Tinh Lan trầm mặt ngồi xuống, phòng bếp không che chắn, người đối diện nói cái gì cũng có thể nghe thấy, ánh mắt hắn chợt lóe, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chậm rãi đánh chữ.

Ninh Sơ thừ người như đi vào cõi tiên vài giây, WeChat lại vang lên, sờ lấy ra nhìn, trong lòng Ninh Sơ càng phức tạp hơn.

Tin nhắn đến từ Bạch Tinh Lan cách đó hai mét: Cậu chỉ nói cậu và Yến Hoài gặp lại, tôi không ngờ hai người tiến triển nhanh như vậy, lần trước sau khi nói chuyện phiếm, tôi còn tưởng rằng cậu không có ý định qua lại với anh ta nữa.

Loại tư vị này thật sự là một lời khó nói hết, Ninh Sơ vẻ mặt chua xót -- vì sao ở nhà mình, bạn bè của mình đến tận nhà thăm mình nói chuyện phiếm lại phải dùng điện thoại di động hả!

Thật kỳ lạ.

Cậu nhíu mày trả lời: Ngoài ý muốn, rất nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian đó.

Chẳng bao lâu cậu nhận được một tin nhắn khác: Vậy tình huống của hai người giờ như thế nào?

Chậc! Tình huống như thế nào?

Lời này Ninh Sơ không có cách nào trả lời, bởi vì cậu cũng không nói rõ ràng được giữa mình và Yến Hoài hiện tại là tình huống gì, cảm giác quan hệ quấy nhiễu thành một đoàn, nói cũng không nói rõ ràng được.

Bạch Tinh Lan khẽ nhấc mắt lên, thấy vẻ mặt trầm mặc suy nghĩ sâu xa của người bên cạnh, trên lông mày nhuộm sương mù, lại liên tục gửi hai tin nhắn qua.

- Ha ha ha không muốn nói cũng không sao.

- Sao tự dưng tôi thấy chúng ta hiện tại như thể đang yêu đương vụng trộm vậy!

"???"

Ninh Sơ chớp mắt xem xong tin nhắn này, trong lòng nhất thời nhảy dựng lên, tay run lên, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài: Đạo diễn Bạch, xin cậu ngăn chặn trí tưởng tượng của mình lại đi được không? Đừng đùa giỡn như vậy.

Hai chữ kia lực sát thương quá lớn, cậu nhìn thấy là cảm thấy cạn lời, tim đập nhanh hơn một chút, ngay cả lỗ tai cũng bất tri bất giác nóng lên.

Làn da cậu mỏng, đỏ lên liền phi thường rõ ràng, đặc biệt là cậu vốn có hơi sốt nhẹ, cảm xúc vừa xộc lên đầu, ngay cả hai má cũng ửng đỏ, choáng váng, có chút không thoải mái.

Ninh Sơ lắc lắc đầu, hít sâu một hơi rồi giương mắt lên, vừa vặn đối mặt với ánh mắt đen nhánh của Yến Hoài.

Đối phương không chút thay đổi nhìn chằm chằm bên này không biết bao lâu, nhưng cậu nghĩ, đại khái là dáng cậu và Bạch Tinh Lan vùi đầu nhắn tin đều thấy rõ ràng rồi.

Lén la lén lút, nhìn rất khả nghi, Ninh Sơ thở dài bĩu môi.

--Oops!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro