Chương 1: Góc nhìn của nữ chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Chử Lạc, học cao trung năm 2, tôi có một em trai Chử Hàn nhỏ hơn 1 tuổi.


Thành tích của hắn rất tốt, là học sinh duy nhất được giải Olympic của trường chúng tôi. Trong ấn tượng của tôi, từ nhỏ rất thông minh, chế tạo mô hình xe đua, phi cơ.

Tuy nhiên, tiểu hỏa tiễn từ nhỏ đã được tôi sử dụng rất nhiều tài liệu, còn lại được làm hết ô tô màu cho tôi. Thật là ... phức tạp muốn chết!

II
Lúc ăn cơm tối, tôi ngồi đối diện Chử Hàn, tĩnh lặng người nhìn, nhìn đến mức độ tay tôi đều dựng ngược lên.

"Chị ơi, tới ngồi cạnh em đi."

Tự nhiên nói chuyện.

Tôi cả kinh.

Tiểu gia hỏa này làm gì có chuyện tự nhiên gọi tôi là 'chị', từ lâu đã không xưng hô với tôi, tôi cũng chưa bao giờ bảo tôi là em.

"Sao tôi phải ngồi cạnh cậu?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp tục đồ ăn trong bát, không thèm nhìn hắn.

Khi tôi nâng cấp thêm nhiều lần nữa, Chử Hàn đang ngồi ở bên cạnh thiết kế nhìn tôi.

Tôi lừa đảo mắt, cũng không buồn cãi.

Ba mẹ tiếp tục bê đồ ăn ra, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Chử Hàn vẫn luôn đồ ăn cho tôi, còn lại dù có đôi chút đũa của mình. Trước kia tôi luôn nói với ông, nếu đồ ăn cho tôi thì phải dùng nước rửa, chứ chính là không muốn nghe. Thật là ... phức tạp muốn chết!

Tôi yên lặng cái bàn ấy để hát một bộ bát, cố nén tức giận.

"Tiểu Hàn, nghe nói con ở trường có tranh chấp không?" Ba Chử hỏi.

Tay trái Chử Hàn chống lên sáng tác "Ừm", nói xong cho tôi một miếng bông cải xanh.

"Thế này đi, Tiểu Lạc từ ngày mai bắt đầu về nhà cùng em, vậy cũng có thể giúp đỡ em đó, ít nhất sẽ không bị người khác bắt nạt."

Mẹ Chử nói.

Tôi nhìn ba mẹ, thế nào cũng không nói lời tuyệt đối, đành phải đồng ý.

III
Vì thế tôi cùng Chử Hàn bắt đầu những khoảng thời gian đi học giống nhau. kỳ thật trước kia chúng tôi vừa đi vừa cầm tay, dù sao cũng là em trai, tôi phải bảo vệ hắn.

Nhưng sau khi vào Cao Trung, tôi liền không muốn đi học cùng với hắn, bởi vì lớp Olympic của họ không giống với các lớp thường, đều là đi sớm một nửa tiếng, tan học một tiếng. Lần này nếu không phải Chử Hàn nói bị cái gì bắt nạt, tôi mới không đi học cùng hắn đâu.

Ba mẹ cũng có thể không biết hắn là vô hại hay là giả thuyết. Chử Hàn 5 tuổi đã đánh nhau với bé trai trong khu, 15 tuổi hạ độc giết con mèo tôi yêu nhất sao có thể chịu được bạo lực học đường?Hắn còn chưa bạo lực người khác thì thôi.

Buổi chiều lúc tan học, tôi ở lại lớp viết luận văn khoảng một ngôn ngữ mới ghép xuống khu vực Cao Trung nhất để tìm Chử Hàn.

Lúc xuống dưới lầu, cấm Olympic mới tan học. Tôi rìu rìu cặp đôi tới lớp.

"Uỳnh !!"

Tiếng bàn ghế vào nhau như muốn dập nát tài khoản, tôi cơ bản hoạt động mà lỗ tai lại.

Trong phòng học, mấy nam sinh đứng thành vòng tròn, hung tợn gào lên "Mày tưởng ghê sợ", "Chử Hàn" ... Tiếng trò chuyện vụn vặt của bọn chúng vào lỗ tai.

Tôi nắm chặt lấy, bọn thực sự muốn đánh Chử Hàn?

Tôi nắm chặt tay, lên giọng
"Chào hiệu trưởng!"

Tôi hô lớn, sau đó chạy ra xa.

Không ngoài dự đoán, mấy nam sinh kia vừa nghe liền nhau chạy khỏi lớp.

Tôi chạy nhanh vào phòng học, Chử Hàn tựa vào tường rất nhiều máu, tôi thấy ê ẩm.

Tôi chạy đến trước mắt anh ngồi xổm xuống, kéo tay lưới.

"Chị." Chử Hàn đầu nhìn tôi, trong ánh mắt ló ra tia hoang mang, ngây thơ cười:

"Chị tới tìm em à."

Tôi lấy tay xoa bóp của gan

"Sao lại để bản thân thành thế này, thật là ..."

Tôi nhìn hắn cười đến ngây người, thế nhưng lại nói không nên lời.

"Thật vô nghĩa?"

Anh ấy cười lạnh: "Đúng vậy, em luôn là vật liệu hủy diệt. Chị, em trước đây đều không muốn ở bên trong một nguyên liệu."

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, tiểu gia hỏa không được đánh lỗi ban đầu và đi.

Được tạo ra từ một tay đèn chiếu sáng trên mặt tôi, giống như những nét vẽ về một sự trân trọng bảo vệ.

Tôi lập tức buông tay hắn, giật mình quay lại sau vài bước, cảnh giác nhìn hắn. Giống như từ điểm giết con mèo của tôi, tôi và anh ấy đều chưa từng tiếp xúc quá thân.

Chử Hàn Quốc cười ha ha, một lúc sau khi gục xuống, trầm mặc định

Tôi đá chân chống, đứng đầu nhìn lại chúng ta là một tấm gương đầy nước.

Tôi lại một lần nữa ngồi xổm xuống, muốn lau nước mắt cho anh em, tự nhiên bị Chử Hàn ôm lấy.

Tôi ngây thơ cả người, muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng ôm chặt, như muốn bẻ gãy cốt lõi của tôi.

"Lạc Lạc, Lạc Lạc, Lạc Lạc của em."

Hắn chôn mặt vào cần cổ tô, môi chạm vào động mạch chủ ở cổ.

"Lạc Lạc tha thứ cho em được không?"

"Em trước buông chị ra! Em ôm chặt muốn chết!"

"Không buông, buông thả mất!"

Tôi bất lực nhìn trâng nhà, xong rồi, tiểu gia đình này nổi lên.

"Tha thứ cho em, tha thứ cho em."

Anh rầu rĩ lặp lại: "Xin chị, cầu xin chị đấy."

"Tha thứ em cái gì?"

"Em làm con mèo của chị chết. Em biết chị vẫn luôn tức giận, không cho em ôm, không cho em cùng về nhà với chị, không cho em ôm tay chị."

Khẽ che khuất nước mắt, giống như tôi là nữ quần áo không nhận được người.

"Được, chị tha thứ cho em."

Tôi thực sự không chịu nổi các đặc tính của nó.

Kỳ thật tôi đã sớm không để ý đến chuyện đó, chỉ là cảm giác giết một con vật nhỏ cũng có vẻ đáng sợ, nên vẫn luôn giữ khoảng cách với Chử Hàn, cũng lạnh lùng với hắn.

Nghe được tôi thứ hai, Chử Hàn mới thả xuống giam cầm. Cuối cùng tôi gọi có thể thoải mái hô hấp.

"Rất thích rất thích chị."

Anh nghe mùi thơm cổ tôi, hơi thở thấm vào hơi thở.

Chử Hàn híp mắt lộ ra nục cười mê luyến.

A, back to more. Chử lại giống như khi còn nhỏ rồi. Aiz, thật không có biện pháp chống lại hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro