Chương 233 + 234

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 233

Edit + beta: Iris

Đào Mộ trước giờ luôn làm việc sấm rền gió cuốn. Nếu đã quyết định sẽ giữ vai trò nhà làm phim phiên bản cải biên của 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa, vào đêm đó, cậu nhờ đạo diễn đưa biên kịch của 《 Hắc Bạch 》 đến Yên Kinh. Đào Mộ cũng mời đạo diễn Chu Hồng và đội ngũ biên kịch 《 Huyết nhục trường thành 》 đến làm cố vấn.

Quả nhiên khi người chuyên nghiệp ra tay, hiệu suất khác hẳn. Dưới sự chỉ đạo trực tiếp của đạo diễn Chu Hồng và biên kịch Phạm, cộng thêm những kiến nghị sửa đổi dựa trên các bài phê bình điện ảnh chuyên nghiệp mà Đào Mộ từng xem ở kiếp trước. Chỉ mất một tuần đã sửa xong kịch bản 《 Hắc Bạch 》. Sở trường giỏi nhất của biên kịch Phạm là cải biên phim kháng chiến. Đặc điểm chính của phim kháng chiến là tình tiết lên xuống có mở có kết. Còn kịch bản gốc của 《 Hắc Bạch 》 thì chú trọng hơn vào việc miêu tả bản chất con người. Dù là cốt truyện hay lời thoại, tất cả chúng đều chứa quan niệm về số mệnh khiến người khác tỉnh ngộ. Bây giờ hai thế lực mạnh liên hợp với nhau, kịch bản được sửa đổi chẳng những phụ họa giá trị quan chính kịch, mà về mặt lời thoại cũng tinh tế hay ho hơn.

Một tuần sau, Đào Mộ cầm kịch bản đã sửa xong đến chào hỏi lãnh đạo Quang Điện. Đào Mộ là một người trường tụ thiện vũ bát diện linh lung, ngày thường rất thích giúp đỡ mọi người, cũng rất chú trọng duy trì mạng lưới mối quan hệ. Đến khi cần dùng đến các mối quan hệ, sẽ không tạo cho người ta ấn tượng “lúc cần giúp đỡ thì nhiệt tình, lúc không cần đến thì phớt lờ”. Hơn nữa, lúc trước ở lễ trao giải giải thưởng Lăng Tiêu, Đào Mộ đã lưu lại ấn tượng rất tốt cho nhóm lãnh đạo Quang Điện. Vì vậy trong lần gặp mặt này, khi Đào Mộ chủ động nhắc đến vấn đề xem xét kịch bản làm lại của 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa, thái độ của lãnh đạo Quang Điện cũng không quá cứng rắn.

Nhưng việc phàn nàn với Đào Mộ cũng là điều khó tránh khỏi.

“... Cậu không hiểu đâu, đám người Hương Thành đó khó chơi cỡ nào, mắt mũi toàn để trên trán, quay được vài bộ điện ảnh là không coi ai ra gì. Coi thường điện ảnh nội địa, cho rằng hệ thống văn hóa nội địa của chúng ta rất kém cỏi. Chúng tôi tốn số tiền lớn để mời đội ngũ chế tác Hương Thành hợp tác sản xuất một bộ phim điện ảnh, còn không phải vì coi trọng sự phát triển điện ảnh của Hương Thành nên muốn dùng tiền và tài nguyên để bọn họ giúp nâng đỡ điện ảnh nội địa một chút sao? Kết quả bọn họ làm thế nào?”

“Vừa xem thường chúng ta, vừa muốn vào nội địa kiếm tiền. Cùng một đoàn phim nhưng phải được đối xử đặc biệt. Ngay cả minh tinh hạng ba không có danh tiếng của Hương Thành khi đến đây đóng phim cũng muốn ở khách sạn năm sao. Xem thường diễn viên nội địa, nói là diễn viên nội địa không giỏi đóng phim điện ảnh truyền hình. Nói là hợp tác sản xuất, kết quả vai nam nữ chính đều là người Hương Thành và Loan Tỉnh, chỉ để lại những vai phụ cho chúng ta.”

Kết quả nội địa đã nhường nhịn đến mức này mà vẫn chưa thấy đủ, đám người Hương Thành vẫn có thể bày ra đủ loại thủ đoạn: “... Thường xuyên liên kết lại để tẩy chay ức hiếp diễn viên nội địa chúng ta, quá đáng nhất là ngay cả cơm hộp mà bọn họ cũng chia thành hai loại đãi ngộ.”

Vì vậy sau đó, Quang Điện lại đưa ra văn bản văn kiện khác. Tuyên bố rõ ràng rằng trong các bộ phim hợp tác sản xuất giữa Hương Thành Loan Tỉnh và nội địa, diễn viên nội địa phải đảm nhận nhân vật quan trọng, cùng với vô số các điều khoản khác. Mục đích chủ yếu cũng là vì bảo vệ diễn viên nội địa không bị đoàn phim Hương Thành ức hiếp.

Về việc xét duyệt kịch bản, các lãnh đạo Quang Điện càng sôi máu hơn: “... Rõ ràng là thứ không qua đánh giá nổi, đừng nói là điện ảnh Hương Thành bọn họ, dù là phim bom tấn Hollywood, Quang Điện chúng tôi cũng đối xử bình đẳng. Không qua nổi chính là không qua nổi. Nội địa chúng ta quay phim điện ảnh cũng là quy trình này mà đúng không? Sao đến lượt người Hương Thành bọn họ lại cao quý như vậy? Kêu bọn họ sửa kịch bản thì tức anh ách, to tiếng ồn ào rằng chúng tôi không hiểu nghệ thuật điện ảnh mà cũng đòi chỉ trỏ. Đến cuối cùng tạo thành một đống lộn xộn qua loa cho xong chuyện, sau khi chiếu nhận được phản hồi không tốt thì quăng nồi cho chúng tôi.”

“Quang Điện chúng tôi quả thực sắp thành hiệp sĩ đội nồi rồi!”

“Lúc người Hương Thành bọn họ muốn tiến quân vào Hollywood, sao bọn họ có thể suy xét đến việc thẩm mỹ và văn hóa khác biệt? Khi điện ảnh của bọn họ không phổ biến ở nước M ở Châu  u, sao bọn họ không nói người M người Châu  u không hiểu nghệ thuật điện ảnh? Đến lượt người nội địa chúng ta thì là không hiểu điện ảnh? Chẳng lẽ khán giả trên toàn thế giới cũng chia ra ba bảy loại? Tiền Hoa Hạ không đáng giá bằng đô la và đồng Euro hả?”

“Tôi thấy bọn họ là sính ngoại, là ức hiếp người khác, là coi thường chúng ta!”

Lãnh đạo Quang Điện lòng đầy căm phẫn: “Chúng tôi không cần phải coi trọng ông ta! Thị trường nội địa chúng ta lớn như vậy, thị trường tiêu dùng Hoa Hạ chúng ta đã trở thành thị trường tiêu dùng lớn nhất thế giới. Trên toàn thế giới, dù là quốc gia nào muốn đến Hoa Hạ để kiếm tiền, đều phải tuân theo quy định của chúng ta. Nhập gia tùy tục, đó là điều tự nhiên.”

Đào Mộ có thể giám chế ra bộ phim truyền hình hay như 《 Huyết nhục trường thành 》 và 《 Thời thượng phong vân 》 ở tuổi 19, đã đủ để chứng minh năng lực của Đào Mộ. Suy cho cùng, nghề nhà sản xuất khác với nghề diễn viên. Nói một cách tương đối, diễn viên chỉ cần có một kỹ năng và chỉ cần thể hiện mặt tốt nhất của mình trước ống kính. Vì vậy, có một số diễn viên “trời cho chén cơm” có thể ra mắt với tư cách ngôi sao nhí, chỉ riêng tài năng đã có thể so với những người dày công khổ luyện mười mấy năm. Trong tình huống bình thường, diễn viên không cần phải suy xét quá nhiều về vấn đề phối hợp đội ngũ. Vấn đề khó khăn nhất bọn họ gặp phải trong việc hợp tác, có lẽ là đối diễn với đối thủ. Về phần những thời gian còn lại, sẽ là người khác phối hợp với bọn họ. Xét về mặt làm việc nhóm nói chung, diễn viên là nghề tương đối thụ động nhất, thậm chí ngay cả mỗi một câu nói trước truyền thông cũng phải suy xét đến ý kiến của người viết văn bản. Điều này cũng dẫn đến một thực trạng là, cho dù minh tinh diễn viên có nổi tiếng trước sân khấu đến mức nào thì cũng có thể không có tiếng nói bằng một đạo diễn trông bình thường nhưng có nền tảng vững chắc.

Nhưng nhà làm phim thì khác, nhà làm phim phải trù tính cho toàn cục. Một nhà làm phim xứng chức cần phải suy xét ngân sách của đoàn phim và tất cả các khía cạnh của toàn bộ đoàn phim, cũng phải tính đến tính nghệ thuật và giá trị thương mại của bộ phim, không phải là một công việc chỉ cần có tài là có thể làm tốt.

Nếu Đào Mộ không có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc ở kiếp trước, chỉ sợ cậu cũng không cách nào đảm nhận vai trò nhà làm phim này, nhưng người khác không biết những chuyện Đào Mộ đã trải qua, bọn họ chỉ thấy Đào Mộ đã thành công.

Một nhà làm phim thành công ở tuổi 19 có ý nghĩa gì với một thị trường điện ảnh đang khởi bước? Ít nhất trong mắt lãnh đạo Quang Điện, Đào Mộ chắc chắn là người trẻ tuổi đáng để bồi dưỡng. Có thể nhìn thấy điều này trên lễ trao giải giải thưởng Lăng Tiêu, nơi mà 《 Huyết nhục trường thành 》 và cả Đào Mộ trở thành người thắng lớn nhất. Lãnh đạo Quang Điện chắc chắn rất coi trọng Đào Mộ, ký thác rất nhiều hy vọng của mọi người lên cậu.

Từ xưa Hoa Hạ đã có truyền thống “anh hùng xuất thiếu niên”. Ngay cả người cổ hủ ngoan cố nhất cũng sẽ có tấm lòng bao dung ôn hòa hiền hậu khi đối mặt với thiếu niên tài tuấn. Huống chi, tuy Đào Mộ trẻ tuổi nhưng lại không khí thịnh, tuy khí phách hăng hái nhưng lại không cậy tài khinh người. Tính cách và việc làm đều đáng được khen ngợi, khiến người khác thoải mái. Lãnh đạo Quang Điện cũng vui lòng bồi dưỡng một người trẻ tuổi như Đào Mộ.

Bọn họ tin chắc rằng, nếu có nhiều nhà làm phim phát huy ưu điểm của chính kịch và năng lượng tích cực như Đào Mộ, thị trường điện ảnh nội địa sợ gì không phát triển nổi?

“Lần này cậu có thể tiếp nhận công việc chế tác cải biên 《 Hắc Bạch 》 bản nội địa cũng là một chuyện tốt. Cậu phải làm cho tốt, làm một cách nghiêm túc, phải để cho những người Hương Thành đó chứng kiến năng lực của nhà làm phim nội địa chúng ta. Mặc dù thị trường điện ảnh nội địa chúng ta khởi bước muộn, nhưng nhà làm phim nội địa chúng ta cũng có thể tạo ra phim điện ảnh hay. Người Hương Thành bọn họ không thể quay ra bộ phim điện ảnh hay ở nội địa không hoàn toàn là do hạn chế của hệ thống văn hóa nội địa, cũng có một phần là do bọn họ không để tâm, không hề suy xét đến vấn đề nhập gia tùy tục.”

“Diện tích lãnh thổ Hoa Hạ chúng ta rộng lớn. Ngay cả người miền Nam và người miền Bắc cũng có thể không quen được với khí hậu, huống chi là tư tưởng văn hóa?” Lãnh đạo Quang Điện nói như thế: “Nếu một nhà làm phim chuyên nghiệp chỉ biết quay những chủ đề vi phạm lệnh cấm, khi thoát khỏi những thứ xã hội đen, bắn nhau, cổ độc thì không quay được tác phẩm hay, vậy chúng tôi phải thừa nhận nhà làm phim đó chuyên nghiệp bằng cách nào?”

Cách suy nghĩ của các lãnh đạo Quang Điện rất đơn giản. Hệ thống thi cử hàng ngàn năm tuổi của Hoa Hạ chúng ta còn có thể tạo ra rất nhiều bài viết đầy màu sắc. Ngay cả bài văn bát cổ tiêu chuẩn cũng có những bài kinh điển được truyền lại cho thế hệ sau. Bây giờ chỉ yêu cầu các người viết một chủ đề —— vẫn còn chưa xác định phạm vi bài viết cho các người, chỉ báo với các người những gì không nên viết.

Chuyện đơn giản như vậy mà cũng làm không xong. Còn trách chúng tôi đặt ra nhiều hạn chế!

Lãnh đạo Quang Điện vỗ vai Đào Mộ, chân thành dặn dò: “Tuổi của cậu còn nhỏ, tiềm năng phát triển lại rất lớn, đừng học những thói xấu của những người xấu đó. Toàn là oán trời trách đất phàn nàn suốt, có thể nói ra một vạn câu oán giận mà không bị trùng câu nào. Để bọn họ làm phim điện ảnh mà ngay cả 100 triệu cũng không kiếm được!”

Hoặc là oán giận giới Quang Điện không tốt, hoặc là oán giận giới khán giả không tốt, dù sao thì nếu phim làm không hay, đó là do toàn thế giới không có mắt.

Lãnh đạo Quang Điện không mong Đào Mộ học loại thái độ này khi mới còn nhỏ, phải có thái độ tích cực hơn và cho ra nhiều tác phẩm vừa được giới phê bình khen ngợi vừa ăn khách như 《 Huyết nhục trường thành 》, đặc biệt còn là tác phẩm chính kịch kinh điển.

Để bày tỏ sự ủng hộ và cổ vũ của mình, các lãnh đạo Quang Điện còn nghiên cứu kịch bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 mà Đào Mộ đưa đến một cách vô cùng cẩn thận. Sau khi nghiêm túc nghiên cứu, xác nhận không có cảnh nhạy cảm nào sẽ bị người khác báo cáo, thế là trực tiếp cho phép.

Sau khi thông qua kịch bản, lãnh đạo Quang Điện lại nghĩ tới hành vi lỗ mãng trước đó của đạo diễn Hương Thành, không khỏi dặn dò: “Lúc quay nhất định phải quay sát với kịch bản, đừng có mà kiểu kịch bản đưa cho chúng tôi là một bộ, lúc quay thì lại quay ra bộ khác. Trước khi bộ phim được công chiếu vẫn phải tiến hành xét duyệt lần cuối. Nếu các cậu làm ra hành vi đó, bộ phim sẽ không thông qua xét duyệt, làm trì hoãn lịch công chiếu, đừng oán giận chúng tôi không báo trước.”

Suýt nữa Đào Mộ cười ra tiếng, xem ra các lãnh đạo Quang Điện cũng bị hành vi lỗ mãng này tạo thành bóng ma tâm lý. Nếu không sẽ không phàn nàn cảnh cáo dặn dò như vậy ngay trước mặt cậu.

Nghe mà đau lòng.

Đào Mộ còn có thể làm gì đây, đương nhiên là ngoan ngoãn đồng ý, tỏ vẻ mình là nhà làm phim phiên bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 nội địa, nhất định sẽ quan sát chặt chẽ không để đoàn phim làm bậy, cố gắng bắt kịp Tết  m Lịch.

“Vậy chúc bộ phim của các cậu thành công lớn trước.” Lãnh đạo Quang Điện tiếp tục vỗ vai cổ vũ Đào Mộ.

Thuận tiện lén nhắc nhở Đào Mộ khi giám chế 《 Hắc Bạch 》 bản cải biên nội địa, nhất định phải học hỏi theo đội ngũ điện ảnh Hương Thành. Mặc dù nhóm lãnh đạo Quang Điện rất ghét phong cách và thói quen xấu của các nhà làm phim Hương Thành, nhưng không thể không thừa nhận, tiêu chuẩn của nhà làm phim Hương Thành rất lợi hại, vì vậy nhóm lãnh đạo hy vọng Đào Mộ có thể học hỏi tài nghệ, sau đó tạo ra bộ phim điện ảnh bom tấn thuộc về nội địa, vừa được giới phê bình khen ngợi vừa ăn khách.

Thậm chí còn có lãnh đạo chợt nảy ra ý kiến hay, kiến nghị Đào Mộ cũng có thể quay 《 Huyết nhục trường thành 》 thành phiên bản điện ảnh. Hắn cho rằng phim truyền hình có ratings cao và danh tiếng tốt như vậy, còn có lượng khán giả hùng hậu như vậy, hơn nữa còn có cảnh đánh nhau bùng nổ, không lý nào lại kém hơn điện ảnh đánh nhau của Hương Thành và bom tấn Hollywood đúng không?

Đào Mộ hơi kinh ngạc, xu hướng phục chế lại các IP lớn sẽ là hướng phát triển của phim ảnh nội địa trong mấy năm tới, chẳng lẽ đã có dấu hiệu từ lúc này rồi sao?

Đào Mộ cười tủm tỉm đồng ý, bày tỏ rằng mình chắc chắn sẽ cố gắng học tập mỗi ngày, tiến về phía trước. Hầu hết các lãnh đạo cầm quyền đều ở độ tuổi 40 50, thậm chí là 60 70. Trong mắt bọn họ, Đào Mộ giống như con cháu nhà mình vậy. Trưởng bối đều thích mấy đứa nhỏ khiêm tốn lễ phép và học tập tốt. Đào Mộ bày ra mặt này của cậu, quả nhiên nhận được hảo cảm của các lãnh đạo.

Vì vậy khi các lãnh đạo chúc bộ phim của Đào Mộ thành công rực rỡ, còn dặn dò Đào Mộ đừng xem nhẹ việc quay 《 Binh vương 》. Có người còn nói: “Hợp tác với quân đội quay phim tuyên truyền trưng binh cũng coi như là nhiệm vụ chính trị. Cậu nhất định phải tập trung sức lực vào bộ phim này nhiều hơn. Nếu không có cách nào làm tốt cả hai, thà bớt tập trung vào 《 Hắc Bạch 》, cũng phải tập trung quay 《 Binh vương 》 cho tốt.”

Đây có thể xem là lời nói chân thành từ tận đáy lòng, Đào Mộ ngầm hiểu.

Nhưng khi Đào Mộ đưa ra lời mời các lãnh đạo Quang Điện dùng cơm, bọn họ lại từ chối không chút do dự. Các lãnh đạo nói rằng không muốn dùng cơm với đạo diễn Hương Thành trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, ghét bỏ bọn họ không hiểu tính nghệ thuật của điện ảnh, còn muốn để bọn họ đội nồi!

Đào Mộ chưa từng tiếp xúc với tình huống này, thật sự không biết hai bên lại ghét nhau đến mức này.

Mặc dù có rất nhiều nhà làm phim oán giận các lãnh đạo Quang Điện không đủ tốt, nhưng Đào Mộ suy xét từ lập trường của mình, cậu cảm thấy các lãnh đạo rất đáng yêu. Giống lão gia tử nhà cậu vậy, tuy cổ hủ cố chấp, bảo thủ, có đôi khi rất khó giao tiếp, nhưng chỉ cần tìm ra cách giao tiếp thì sẽ phát hiện các ông cụ rất dễ nói chuyện. Quan trọng nhất là có vài ông cụ bà cụ rất bênh vực người của mình, chỉ cần hạ quyết tâm nâng đỡ ai đó là sẽ đưa ra sự khoan dung và ủng hộ đến mức tối đa trong phạm vi quyền hạn.

Mà mọi người đều biết, Đào Mộ - người thắng lớn nhất trong giải thưởng Lăng Tiêu vừa rồi chính là con ruột của ông. Lưng dựa cây lớn hưởng bóng mát. Dưới bóng mát, mặc dù Đào Mộ biết có một số yêu cầu xét duyệt của các đại lão thực sự hạn chế tính nghệ thuật và tính chân thực của bộ phim, nhưng cậu vẫn không thể nói xấu các đại lão được. Hơn nữa cậu thật lòng cảm thấy lãnh đạo Quang Điện rất dễ giao tiếp.

Ít nhất dễ giao tiếp hơn những người cậu từng gặp ở kiếp trước.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 234

Edit + beta: Iris

Tin tức Đào Mộ đảm nhận vai trò nhà làm phim phiên bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa ngay lập tức lên top 1 hot search mục Giải Trí. Đồng thời, theo sau tin tức 《 Hắc Bạch 》 dự kiến phát sóng vào mùng 1 Tết Nguyên Đán ở nội địa và bản cải biên ở nội địa sẽ có những thay đổi về phần kết, còn có tin thay đổi người sắm vai Nghiêm Ngự cũng truyền ra.

Những người hiểu lý lẽ đều biết, sở dĩ 《 Hắc Bạch 》 bản cải biên nội địa đổi người sắm vai Nghiêm Ngự là vì Thẩm Dục bị Quang Điện phong sát, nếu 《 Hắc Bạch 》 muốn được chiếu ở nội địa, nhất định phải xóa toàn bộ suất diễn có liên quan đến Thẩm Dục. Đương nhiên, bản thân Thẩm Dục trong lúc quay cũng có biểu hiện không tốt, Từ Mục Sâm đã có ý đổi người từ lâu, chỉ là ngại bên nhà đầu tư là tập đoàn Thẩm thị, sau đó còn có Lâm gia đứng ra hòa giải, cuối cùng mới từ bỏ suy nghĩ này.

Hiện giờ Quang Điện lấy thái độ mạnh mẽ yêu cầu đoàn phim《 Hắc Bạch 》 xóa tất cả suất diễn của nghệ sĩ bị phong sát. Từ Mục Sâm vì muốn bảo vệ tính hoàn chỉnh của tác phẩm nên cũng mừng rỡ thuận nước đẩy thuyền —— một mặt có thể thuận lợi thay người, mặt khác có thể đẩy nồi cho Quang Điện. Thật đúng là Hearts & Arrows hoàn hảo. Cho dù là Lâm gia luôn nói một không nói hai, mạnh mẽ bá đạo, e là cũng không có tự tin đi thách thức Quang Điện.

Nhưng trong mắt Thẩm Dục và fan của Thẩm Dục, Đào Mộ thân là nhà làm phim bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa, chuyện đầu tiên sau khi nhậm chức lại là đá Thẩm Dục ra khỏi đoàn phim, thay người khác sắm vai nhân vật Nghiêm Ngự. Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động này chính là bằng chứng Đào Mộ nhắm vào Thẩm Dục.

Chưa kể, người sắm vai Nghiêm Ngự trong bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa thế mà lại là Cổ Ngọc Chương —— là sinh viên Yến Ảnh năm đó bị fan của Thẩm Dục mắng lên hot search vì “bắt nạt” Thẩm Dục. Trong tình huống bình thường, trí nhớ của các dân mạng ăn dưa rất kém, có rất nhiều tin tức nếu không theo dõi đưa tin thì nhiệt độ sẽ tiêu tan sau ba ngày. Nhưng chỉ duy nhất một tình huống là trí nhớ của cư dân mạng cực kỳ tốt. Những chi tiết lặt vặt như thóc mục vừng thối cũng có thể nhớ như in —— đó chính là khi anti và fan đánh nhau.

Dưới thái độ đào sâu ba thước đất của fan Thẩm Dục, rất nhanh, chuyện cũ Cổ Ngọc Chương “phản bội” Yến Ảnh, trong tình huống Yến Ảnh đang lên kế hoạch quay phim truyền hình lại chạy đi casting 《 Binh vương 》, hơn nữa sau khi casting thành công, bất chấp việc bản thân là sinh viên năm nhất, đi xin phép nhà trường nghỉ nửa năm để đến quân đội trải nghiệm sinh hoạt bị người khác đào ra.

Lại liên tưởng đến một loạt hành động của Cổ Ngọc Chương sau khi tiến tổ 《 Binh vương 》 chưa được mấy ngày, hắn thuận lợi ôm đùi Đào Mộ, thay thế Thẩm Dục diễn nhân vật Nghiêm Ngự. Đông đảo cư dân mạng ( hầu hết là fan của Thẩm Dục ) lập tức chụp cho Cổ Ngọc Chương cái mũ “chó liếm tâm cơ”, hơn nữa còn là chó liếm “liếm đến cuối cùng, cái gì cần có cũng đều có”.

Fan Thẩm Dục tức muốn hộc máu, lập tức vọt vào Phi Tấn của Cổ Ngọc Chương, chửi rủa Cổ Ngọc Chương bằng những lời lẽ ác độc. Công kích cá nhân bằng di ảnh P còn coi là nhẹ, thậm chí còn có fan đánh cược ném vòng hoa vào cổng trường Yến Ảnh. Nếu không phải bây giờ Cổ Ngọc Chương đã bay đến Hương Thành tiến tổ đóng phim, chỉ sợ đám fan này sẽ đánh người.

Hiện giờ không đánh được tên đầu sỏ Cổ Ngọc Chương, đám fan Thẩm Dục tức sùi bọt mép nhưng không có chỗ để xì hơi, cuối cùng chạy đến dưới Phi Tấn của Đào Mộ, tiến hành một vòng chửi rủa mới. Fan mắng chiến của Đào Mộ đương nhiên sẽ không để mặc fan của Thẩm Dục làm càn. Fan hai nhà vốn đã đối chọi gay gắt lại cấu véo nhau lần nữa.

Nhưng Đào Mộ đang ở trung tâm lốc xoáy cảm thấy có hơi oan ức. Bởi vì người quyết định cho Cổ Ngọc Chương diễn vai Nghiêm Ngự thật sự không phải là cậu, mà là đạo diễn Từ Mục Sâm.

Sau khi kịch bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa được Quang Điện thông qua xét duyệt, Đào Mộ và nhà làm phim Hương Thành vừa lấy văn bản phê duyệt từ Quang Điện để đàm phán với các rạp nội địa về lịch trình chiếu vào mùng 1 năm mới, vừa tranh thủ thời gian trao đổi với các diễn viên khác trong đoàn phim về việc quay phim lại, sẵn tiện còn phải tìm người sắm vai Nghiêm Ngự.

Dựa theo kế hoạch nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Đào Mộ trực tiếp gọi vài bạn học Kinh Ảnh đã ký hợp đồng với công ty điện ảnh của cậu đến casting. Theo yêu cầu của kịch bản về nhân vật Nghiêm Ngự, đây là một nhân vật tích cực chính trực nghiêm nghị, không phải đen thì tức là trắng, có tính nguyên tắc cao, kiên nghị đến mức có hơi cố chấp. Đồng thời còn có tấm lòng từ bi của Phật Tổ cắt thịt nuôi ưng. Theo lời của đạo diễn Từ Mục Sâm, nếu đã có lòng từ bi của Phật gia, cũng phải có sự cuồng nội như kim cương lôi đình. Cộng thêm miêu tả vẻ bề ngoài, mặc dù Ôn Bảo hơi lùn không phù hợp với điều kiện, nhưng Đỗ Khang và Chử Toại An thì đạt yêu cầu, chỉ là hơi thiếu chút khí chất, nhưng thứ này có thể bù đắp bằng kỹ năng diễn xuất.

Dựa theo tâm tư cá nhân của Đào Mộ, thật ra cậu muốn để Từ Mục Sâm chọn một trong hai người Đỗ Khang và Chử Toại An diễn vai Nghiêm Ngự.

Vì vậy, để tiết kiệm thời gian và tránh làm trễ nãi việc huấn luyện của những người khác ở quân đội, Đào Mộ nhân lúc Từ Mục Sâm đang ở nội địa bàn chuyện với các rạp chiếu phim, trực tiếp túm người đến quân đội tiến hành phỏng vấn. Thuận tiện cũng muốn để Từ Mục Sâm hướng dẫn tổ sản xuất 《 Binh vương 》 một chút, nên quay những suất diễn đánh nhau như thế nào. Dù sao thì mọi người cũng đều biết, Từ Mục Sâm chính là đạo diễn có danh tiếng nhất ở Hương Thành, giỏi nhất là quay các chủ đề cảnh sát và xã hội đen. Đào Mộ muốn đội ngũ sản xuất của nhà mình học hỏi kinh nghiệm đội ngũ sản xuất của Từ Mục Sâm, thuận tiện casting.

Kết quả Từ Mục Sâm vừa liếc mắt đã nhìn trúng Cổ Ngọc Chương trong đám người. Vòng vo thế nào cũng phải để Cổ Ngọc Chương đi casting. Phải nói là đạo diễn Từ có đôi mắt rất độc. Tính cách của Cổ Ngọc Chương vốn đã có chút giống Nghiêm Ngự, đều thuộc dạng EQ thấp nhưng tính nguyên tắc cao, hơn nữa còn cực kỳ có tinh thần trọng nghĩa. Sau khi rèn luyện trong quân đội một tháng, khí chất của Cổ Ngọc Chương càng chính trực nghiêm nghị hơn. Dáng đứng thẳng tắp chỉnh tề như cây bách kiêu ngạo đứng trước gió. Khi mặc trang phục cảnh sát Hương Thành, hiệu quả khỏi phải bàn cãi.

Nói một cách đơn giản là, đã vào mắt Từ Mục Sâm thì không nhổ ra được. Theo lời đạo diễn Từ, Đỗ Khang và Chử Toại An từng casting rất tốt, nhưng thiếu một chút thú vị. Mà chút thú vị này lại thể hiện vô cùng rõ nét trên người Cổ Ngọc Chương.

Đào Mộ trước giờ có thói quen dùng người không khách quan. Trong suy nghĩ của cậu, cho dù Từ Mục Sâm không chọn trúng Đỗ Khang và Chử Toại An, ít nhất cũng nên chọn sinh viên Kinh Ảnh diễn vai Nghiêm Ngự. Bây giờ Từ Mục Sâm nhìn trúng Cổ Ngọc Chương, đây đã không còn là vấn đề nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mà chính là nước phù sa chảy vào ruộng đối diện.

Tuyệt đối không được.

Từ Mục Sâm có thể hiểu suy nghĩ của Đào Mộ. Trên thực tế, suy nghĩ của Đào Mộ cũng là vấn đề mà các nhà làm phim và nhà đầu tư đều gặp phải. Chỉ là Đào Mộ mạnh hơn nhiều so với các nhà đầu tư và nhà làm phim khác. Cậu cũng không yêu cầu đoàn phim nâng diễn viên nào đó hoặc thêm diễn cho diễn viên nào đó, chỉ là yêu cầu Từ Mục Sâm chọn những diễn viên trong phạm vi mà cậu đã đưa ra.

Nhưng Từ Mục Sâm thật sự nhìn trúng Cổ Ngọc Chương. Hắn đề nghị Đào Mộ ký hợp đồng với Cổ Ngọc Chương vào công ty điện ảnh của cậu. Sau khi biết Cổ Ngọc Chương từng bị fan của Thẩm Dục bạo lực internet, hắn còn dùng chuyện này để thuyết phục Đào Mộ, cho rằng để Cổ Ngọc Chương vào vai Nghiêm Ngự nhất định có thể khơi dậy làn sóng thảo luận của các cư dân mạng, có thể tăng thêm độ đề tài cho bộ phim, tiện cho đoàn phim lăng xê tuyên truyền. Không hổ là đạo diễn Hương Thành, áp dụng chiêu marketing lăng xê rất thành thạo. Đáng tiếc Đào Mộ không muốn, cậu chỉ muốn dùng sinh viên Kinh Ảnh. Một là Đỗ Khang, hai là Chử Toại An, còn không thì là những người khác trong Kinh Ảnh. Yến Ảnh thì không được.

Đạo diễn Từ không còn cách nào khác, chỉ có thể lén tìm Cổ Ngọc Chương sau lưng Đào Mộ, đưa ra chủ ý cho Cổ Ngọc Chương. Kết quả là đêm đó, Cổ Ngọc Chương chạy đến phòng Đào Mộ, chủ động đưa ra yêu cầu ký hợp đồng.

“Tôi không cần hợp đồng cấp cao. Tôi đã tìm hiểu rồi, hợp đồng nghệ sĩ của công ty tổng cộng có 3 loại. Đàn anh Chử, đàn anh Đỗ, và cả đàn anh Ôn đều ký hợp đồng cấp A, các sinh viên Kinh Ảnh khác thì ký hợp đồng cấp B. Chỉ có những nghệ sĩ bước ra từ chương trình bình chọn là ký hợp đồng chia 3 7 với công ty quản lý. Điều này là do suy xét đến chuyện Long Đằng Giải Trí và Hạ Tinh Giải Trí cũng muốn ký hợp đồng nghệ sĩ, công ty không thể tự tiện tăng giá. Vì vậy, tôi cũng muốn ký hợp đồng chia 3 7, tôi có thể ký 10 năm. Chỉ cần cho tôi đóng phim là được.”

Cổ Ngọc Chương yên lặng nhìn Đào Mộ. Hắn vô cùng nghiêm túc. Hắn thích đóng phim, hưởng thụ cảm giác đóng phim. Nhưng trong giới giải trí, nếu không có mối quan hệ, không có bối cảnh, không được ai nâng thì đừng hòng chọn được nhân vật tốt. Cổ Ngọc Chương không cam lòng, hắn cũng muốn nổi tiếng. Từ chuyện của Thẩm Dục, hắn biết giới giải trí mặc kệ đúng sai, nổi tiếng mới là đúng đắn, tiểu trong suốt không nổi tiếng dù có đúng thì cũng không có chỗ để lý lẽ.

Cổ Ngọc Chương cảm thấy loại hiện trạng này không ổn, nhưng hắn không thể thay đổi. Hắn chỉ có thể cố gắng trở nên nổi tiếng hơn. Ít nhất sẽ có một ngày, hắn có thể bảo đảm bản thân không bị vu oan. Nếu có người gặp phải loại chuyện này, hắn còn có thể giúp người ta nói một câu.

Hơn nữa, hắn cũng có suy nghĩ ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Đào Mộ từ lâu. Chỉ là trước đó hắn vẫn luôn không có cơ hội nói ra.

Ba người Đỗ Khang đã huấn luyện cùng Cổ Ngọc Chương một tháng, cũng có ấn tượng rất tốt về sinh viên Yến Ảnh tuổi trẻ khí thịnh nhưng chân thành nhiệt tình này. Sau khi biết Đào Mộ giằng co với đạo diễn Từ, bọn họ cũng ngầm khuyên Đào Mộ ký hợp đồng với Cổ Ngọc Chương, còn mỉm cười an ủi: “Chỉ là một nhân vật mà thôi. Bây giờ cậu chính là nhà sản xuất kim bài nổi tiếng trong giới, lo gì sau này không còn phim để quay. Đợi đến khi học xong năm hai, cậu trực tiếp làm một bộ điện ảnh lớn cho chúng tớ, nâng tất cả chúng tớ cùng nổi tiếng.”

Đây là sự thật, có hai bộ 《 Huyết nhục trường thành 》 và 《 Thời thượng phong vân 》 như châu như ngọc đằng trước, ba người bạn cùng phòng thực sự không lo lắng về tài nguyên đóng phim hay có thể nổi tiếng hay không. Kể cả các sinh viên khác trong Kinh Ảnh, bọn họ bây giờ đều có niềm tin đối với Đào Mộ, cảm thấy chỉ cần Đào Mộ chịu nâng, bọn họ chắc chắn có thể nổi tiếng. Thế nên thay vì tranh tài nguyên đến vỡ đầu chảy máu, còn không bằng biểu hiện thật tốt để Đào Mộ nhớ rõ mình, đến khi đó cũng sẽ làm một bộ phim cho mình, muốn nổi tiếng cũng chỉ là chuyện trong vòng một giây.

Ngay cả bản thân Đào Mộ cũng không có loại tự tin này, nhưng cậu có thể cảm nhận được ý tốt của các bạn cùng phòng. Hơn nữa, quả thật là Cổ Ngọc Chương hợp với nhân vật Nghiêm Ngự này hơn Đỗ Khang và Chử Toại An. Nói trắng ra là diễn đúng bản sắc.

Vả lại, cũng như Đỗ Khang và Chử Toại An đã nói, chỉ là một vai phụ nhỏ lên sân chưa đầy 10 phút mà thôi, chỉ cần tài nguyên nằm trong tay mình thì ai diễn mà không được. Cũng không phải là nam chính của một bộ phim điện ảnh lớn, bọn họ không để trong lòng.

Vậy nên cuối cùng, Đào Mộ vẫn thỏa hiệp. Dựa theo đề nghị của Cổ Ngọc Chương, để hắn ký hợp đồng với công ty quản lý, đồng thời trực tiếp xin phép quân đội được nghỉ 10 ngày, cho Cổ Ngọc Chương đi quay bổ sung cảnh diễn nhân vật Nghiêm Ngự.

Khi Đào Mộ dẫn Cổ Ngọc Chương đến Hương Thành, trùng hợp là đêm trước ngày công chiếu đầu tiên của 《 Hắc Bạch 》. Theo ý của đạo diễn Từ, mọi người đã lâu không gặp, tập trung gặp nhau trước một ngày cho vui. Kết quả khi tới bữa tiệc, Đào Mộ mới phát hiện không chỉ có các diễn viên khác trong đoàn phim 《 Hắc Bạch 》, mà ngay cả Thẩm Dục cũng tới.

Nhìn thấy Cổ Ngọc Chương đi phía sau Đào Mộ, vẻ mặt Thẩm Dục hơi phức tạp, có chút không cam lòng và u oán, nhưng bản thân Thẩm Dục cũng biết, bây giờ hắn bị Quang Điện phong sát ở nội địa, đoàn phim đổi suất diễn của hắn là điều không thể tránh khỏi.

Chuyện duy nhất khiến Thẩm Dục canh cánh trong lòng là Đào Mộ thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là bỏ đá xuống giếng. Ai cũng nói là Đào Mộ có mối quan hệ vô cùng tốt với lãnh đạo Quang Điện. Nếu Đào Mộ chịu nói giúp hắn, có phải lệnh phong sát hắn sẽ được dỡ bỏ hay không? Hắn sẽ có thể tiếp tục trở lại nội địa để đóng phim?

Lâm tam ca nói, sở dĩ Đào Mộ không chịu giúp hắn là vì lo lắng cuộc cạnh tranh giải diễn viên mới xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Ô. Hai người họ đều được đề cử, hiện giờ người có tiếng nói lớn nhất là Đào Mộ. Còn Thẩm Dục thì do liên tục có scandal, lại còn bị nội địa phong sát, mặc dù có Lâm gia ủng hộ hết mình, nhưng phần thắng không lớn lắm. Trừ khi Đào Mộ bị tuôn ra scandal mà công chúng không thể chấp nhận được vào thời khắc mấu chốt của cuộc tranh giải, chặng hạn như Đào Mộ là cô nhi, sau khi công thành danh toại thì không chịu nhận cha mẹ.

Lâm Dung An nói vậy khiến Thẩm Dục vô thức miệng đắng lưỡi khô. Hắn cũng không rõ vì sao Đào Mộ lại không muốn nhận cha mẹ ruột. Rõ ràng hai người đều xuất thân là cô nhi, hắn khát vọng gia đình khát vọng tình thân như vậy, nhưng Đào Mộ ngay cả tin tức của cha mẹ ruột cũng không muốn biết.

Chẳng lẽ cậu ấy thật sự lạnh lùng ác độc vậy sao?

Thẩm Dục không biết. Nhưng hắn vô thức cảm thấy, có lẽ Đào Mộ thật sự là người tàn nhẫn như vậy. Nếu không, cậu sẽ không lập nghiệp ở độ tuổi như vậy. Lâm tam ca đã nói, thương trường như chiến trường, Đào Mộ có thể hô mưa gọi gió trong giới tư bản được miêu tả như chiến trường, chắc chắn là vì cậu có ý chí sắt đá, một người mà ngay cả cha mẹ ruột cũng không muốn nhận thì sao có thể là người lương thiện được?

Lâm tam ca nói không nên thích một người có ý chí sắt đá. Giống như Nghiêm Thịnh…

Nghĩ đến đây, Thẩm Dục cắn môi, càng không cam lòng nhìn thoáng qua Nghiêm đại ca từ khi ngồi vào bàn cơm thì không nói với hắn câu nào, lòng đau như thắt lại.

Thẩm Dục hít sâu một hơi. Nhớ tới những gì Lâm Dung An đã dặn hắn, gượng cười giơ ly rượu lên, trò chuyện với Đào Mộ: “Đã lâu không gặp. Trước kia là tôi không hiểu chuyện, vô tình mang đến nhiều rắc rối cho Đào tổng. Bây giờ kính cậu một ly xem như lời xin lỗi. Hy vọng Đào tổng đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi.”

Đào Mộ hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Dục, không biết Thẩm Dục định giở trò gì. Nhưng đang ở trước mặt rất nhiều đại già, Đào Mộ cũng không muốn làm mọi người mất hứng. Trực tiếp nâng ly rượu uống cạn sạch một hơi, sau đó gắp một miếng đồ ăn, nói: “Hai ta chỉ cần có thể nước sông không phạm nước giếng là được.”

Thẩm Dục hơi cong khóe môi. Lúc ngồi xuống thì có chút thất hồn lạc phách. Nhất thời lỡ tay làm rơi đũa của Đào Mộ.

Thẩm Dục nhanh chóng xin lỗi, kêu phục vụ bỏ đôi đũa này, lấy đôi mới.

Bởi vì bình thường Thẩm Dục hành động lỗ mãng nên Đào Mộ cũng không để ý, tất nhiên cũng không để ý đến Thẩm Dục đang hơi căng thẳng nhìn thoáng qua đôi đũa được phục vụ mang đến.

Từ khi ngồi vào bàn tiệc, mặc dù Nghiêm Thịnh không nói một câu nào với Thẩm Dục, nhưng vẫn luôn chú ý đến Thẩm Dục. Hắn nghi ngờ cau mày. Vô thức lấy điện thoại ra, mặt không đổi sắc gửi tin nhắn Phi Tấn cho trợ lý đang đứng chờ bên ngoài.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Gòi xong, sắp tới công chiện nữa =.= Mình nhớ mang máng là ở lễ nào đó có một drama, cứ tưởng là drama lễ trao giải Lăng Tiêu.

Đăng: 3/5/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro