Chương 41 + 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

Edit: Iris
Beta: Tama

"Anh đừng vội, có chuyện gì từ từ nói." Đào Mộ nhíu mày, kiên nhẫn an ủi.

Đại La ở bên kia điện thoại đã hoàn toàn dại ra, cả đám người ngồi xổm trên hành lang bệnh viện, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Lúc anh Cẩu treo dây thép xảy ra tai nạn bất ngờ, bị ngã gãy eo. Bác sĩ nói cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức, nhưng con điếm thúi Dư Mị vậy mà cuỗm tiền chạy mất... Bây giờ bệnh viện không có tiền để làm phẫu thuật, mẹ nó anh Cẩu đã thành ra như vậy rồi mà... Đào Mộ, phải làm sao bây giờ..."

Đại La gào khóc trong điện thoại, nói chuyện không rõ đầu đuôi, Đào Mộ nghe khoảng nửa tiếng mới hiểu rõ trọng điểm trong lời khóc la ngắt quãng của Đại La.

—— Không khác gì mấy so với ký ức kiếp trước của Đào Mộ, quả nhiên Cẩu Nhật Tân vẫn xảy ra chuyện lúc treo dây thép, rơi xuống từ trên độ cao 6m, rồi gãy eo. Bởi vì nơi bị thương rất gần thắt lưng, bác sĩ nói cho dù có phẫu thuật thành công thì khả năng rất cao vẫn sẽ bị liệt nửa người trên. Trừ khi làm một loại phẫu thuật vô cùng phức tạp, nếu sau khi phẫu thuật khôi phục tốt thì có khả năng sẽ giống người bình thường, nhưng loại phẫu thuật này chỉ mỗi giai đoạn đầu thôi mà đã tốn hơn 50 vạn, hơn nữa sau khi phẫu thuật còn có các loại trị liệu hồi phục, tổng cộng cũng khoảng 120 vạn.

Do lúc trước Đào Mộ có mua bảo hiểm tai nạn* cho Cẩu Nhật Tân, có thể vun vào 100 vạn. Hơn nữa Cẩu Nhật Tân là người dẫn đầu đám võ phụ bao nhiêu năm nay, cũng tích góp được mấy chục vạn, cũng coi như là có tiền chữa bệnh. Đám người Đại La cảm thấy rất may mắn, nhanh chóng gọi điện cho người nhà của Cẩu Nhật Tân, Cẩu Nhật Tân chỉ có một người mẹ, bà cụ vừa nhận được tin của con trai là lập tức bắt xe chạy đến. Các vấn đề đều được giải quyết rất suôn sẻ, mọi người đều nghĩ chuyện này chắc chắn sẽ ổn thôi.

*Lúc trước mình để là bảo hiểm ngoài ý muốn, giờ mới nhớ ra có thể là bảo hiểm tai nạn nên sửa lại.

"Ngày đó tôi đi cùng bà ấy đến công ty bảo hiểm để xử lý. Kết quả Dư Mị khăng khăng đòi đi theo. Từ khi anh Cẩu xảy ra chuyện, người đàn bà này luôn bận trước bận sau chăm sóc anh Cẩu, dọn phân dọn nước tiểu đút cơm lau mình. Chúng tôi đều nghĩ cô ả sửa tính, thật sự muốn có một cuộc sống hạnh phúc với anh Cẩu, còn vui mừng thay anh Cẩu."

"Sau khi bảo hiểm xong xuôi, tôi định đưa bà và Dư Mị về bệnh viện đóng tiền. Kết quả nửa đường nhận một cuộc gọi, nói là đoàn phim xảy ra chuyện, kêu tôi trở về một chuyến. Dư Mị nói đưa tiền cho ả, ả dẫn bà về bệnh viện đóng tiền."

Lúc ấy Đại La không suy nghĩ nhiều, đưa luôn thẻ ngân hàng cho Dư Mị, cuối cùng khi Dư Mị đến bệnh viện thì đưa bà cụ vào phòng bệnh, kêu bà chăm sóc Cẩu Nhật Tân, còn ả thì đi làm thủ tục.

Bà cụ ngồi đợi trong phòng bệnh cả một buổi trưa cũng không thấy Dư Mị trở về, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, sau khi nghe ngóng từ chỗ y tá mới biết, Dư Mị không hề giao khoản tiền đó ra, ả thế mà cầm thẻ ngân hàng chạy mất.

Lúc này bà cụ mới luống cuống, không biết gọi điện thoại, cũng không quen biết đám bạn bè của Cẩu Nhật Tân. Cuối cùng năn nỉ y tá tìm phương thức liên hệ, lúc này đám người Đại La mới biết tin Dư Mị ôm tiền chạy mất: "... Cậu nói xem, sao cô ta lại độc ác như vậy? Anh Cẩu đối xử tốt với cô ta bao nhiêu năm. Trước khi xảy ra chuyện còn định đăng ký kết hôn với cô ta. Cậu nói sao cô ta lại nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy chứ? Cô ta muốn ép chết anh Cẩu sao!"

"Cũng trách tôi." Đại La khóc lớn trong điện thoại, vừa tự tát mình vừa nói: "Tôi không nên quan tâm chuyện ở đoàn phim, có chuyện nào quan trọng hơn chuyện của anh Cẩu chứ. Đào Mộ, bây giờ phải làm sao đây?"

"Không sao." Đào Mộ bị Đại La khóc đến đau đầu, vừa an ủi vừa nói: "Trước tiên để tôi gọi điện xem có thể chuyển anh Cẩu đến bệnh viện Yên Kinh hay không. Dù sao trình độ của bệnh viện Yên Kinh chắc chắn tốt hơn trấn H nhiều. Cho dù có làm phẫu thuật, bên Yên Kinh cũng nắm chắc hơn bên trấn H. Còn chuyện tiền nong, các anh không cần lo lắng."

Đào Mộ lại hỏi: "Chuyện của Dư Mị đã báo cảnh sát chưa?"

"Hả?" Đại La ngây ra một lúc, chợt khó xử nói: "Anh Cẩu sẽ không chịu đâu?" Bị người phụ nữ của mình ôm tiền chạy trốn trong lúc mình bệnh, chuyện mất mặt như vậy, với tính tình của anh Cẩu, giấu còn không kịp, sao có thể báo cảnh sát?

"Mấu chốt là có ai quan tâm anh ấy có mất mặt hay không đâu, đây chính là phạm tội." Đào Mộ tức đến mức muốn chui qua điện thoại đấm Đại La hai cái: "Tóm lại báo cảnh sát trước đi. Đợi cảnh sát lập án rồi bắt người lại."

Đào Mộ hơi dừng lại chút rồi hỏi tiếp: "Sự cố lần này của anh Cẩu..."

"Cái gì?" Không biết tại sao, rõ ràng Đào Mộ nhỏ tuổi hơn nhiều nhưng mọi người trong nhóm đều nghe theo lời dặn dò của Đào Mộ, giống như tìm được người đáng tin cậy vậy. Đại La nâng điện thoại, dựng lỗ tai lên nghe, thấy Đào Mộ bỗng ngừng nói, không khỏi hỏi lại: "Sao vậy? Đào Mộ, cậu muốn nói gì?"

"Không có gì." Đào Mộ vốn muốn hỏi sự cố của Cẩu Nhật Tân rốt cuộc là do người làm hay là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng xét thấy chỉ số thông minh của đám người Đại La, chắc là không ai biết gì đâu: "Gặp rồi nói sau."

Việc cấp bách hiện giờ là bệnh tình của Cẩu Nhật Tân.

Sau khi cúp máy, Đào Mộ lập tức liên hệ với Vân Hành Kiện.

Thân là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân 1 ở Yên Kinh, Vân Hành Kiện hiểu rất rõ hệ thống chữa bệnh ở Yên Kinh. Ví như việc phẫu thuật cho Cẩu Nhật Tân, bệnh viện nào có khoa có thẩm quyền cao nhất, bác sĩ mổ chính nào có kinh nghiệm nhất, bác sĩ nào am hiểu giai đoạn hồi phục nhất...

Bác sĩ có tấm lòng như cha mẹ, Cẩu Nhật Tân lại là ân nhân cứu mạng của Vân Đóa. Sau khi nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Đào Mộ, Vân Hành Kiện không nói hai lời, lập tức chuẩn bị các thủ tục chuyển viện. Còn đích thân gọi đến bệnh viện bên trấn H để tìm hiểu tình huống của Cẩu Nhật Tân, phối hợp với vấn đề chuyển viện.

Còn về Đào Mộ, không thể không xin nghỉ ở trường được, cậu thật sự không yên tâm về đám Đại La, chuẩn bị đích thân đến trấn H để xử lý việc chuyển viện cho Cẩu Nhật Tân, và cả chuyện của Dư Mị.

Vừa khai giảng đã xin nghỉ, khó tránh khỏi để lại ấn tượng không tốt với bên trường. Nhưng Đào Mộ có lý do, hơn nữa chuyện cậu sáng tạo ra web Phi Tấn cũng cứu vớt được không ít ấn tượng. Trường học không làm cậu khó xử, rất sảng khoái cho cậu nghỉ.

Ban đêm, Đào Mộ lên máy bay, rạng sáng hôm sau đã đến trấn H. Tần Diệu Như đã nhận được tin từ trước, lái chiếc minibus của quán mình đến đón người, rồi đưa Đào Mộ đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Đám anh em võ phụ của Cẩu Nhật Tân đã có mặt ở bệnh viện, trong phòng bệnh còn có một bà cụ 60 tuổi, đầu hoa râm, nước mắt giàn giụa, khóc đến sắp mù, liên tục oán trách bản thân.

"Đều tại mẹ, lúc đó mẹ nên đi cùng mới đúng, nếu mẹ theo sát cô ta thì tốt rồi..."

Cẩu Nhật Tân nằm trên giường bệnh, vốn là một người cường tráng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đến biến dạng, khuôn mặt xanh xao, trông vô cùng không ổn: "Mẹ, mẹ đừng khóc, chuyện này không phải lỗi của mẹ."

"Mẹ, con khó chịu, mẹ đừng khóc ——"

Còn chưa dứt lời đã bị giọng nói hưng phấn của Tần Diệu Như ngắt ngang: "Đào Mộ tới rồi!"

"Đào Mộ?"

"Đào Tử tới rồi, thật tốt quá. Cậu nhanh nói đi, bây giờ nên làm gì đây?"

"Hồi chiều có người đến bệnh viện nói với chúng tôi sẽ chuyển anh Cẩu đến bệnh viện Nhân Dân 1 ở Yên Kinh. Chuyện này là nhờ có cậu giúp đỡ đúng không?"

"Chuyện của Dư Mị, chúng tôi đã báo án, cảnh sát cũng đã lập án, người chịu trách nhiệm vụ án này là cảnh sát Diêu lần trước, anh ấy thăng chức rồi, còn nói chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giúp chúng ta bắt Dư Mị."

Đào Mộ đến khiến cho cả phòng bệnh trở nên ầm ĩ. Có Đại La dẫn đầu, các anh em võ phụ khác cũng chen chúc đi lên, vây Đào Mộ ở giữa, mồm năm miệng mười báo cáo.

Cậu cau mày đi đến trước giường bệnh, chào hỏi mẹ của Cẩu Nhật Tân, tự giới thiệu bản thân, sau đó nói với Cẩu Nhật Tân: "Yên tâm đi, có tôi đây rồi."

Chỉ một câu thôi đã đủ khiến một hán tử Đông Bắc cao 1m8 như Cẩu Nhật Tân bật khóc.

Cẩu Nhật Tân nắm chặt tay Đào Mộ, mấy ngày nay hắn xảy ra quá nhiều chuyện, từ chuyện được đại đạo diễn Hương Thành coi trọng và thử vai nam hai, bàn chuyện cưới hỏi với Dư Mị, đến sự cố treo dây thép bị ngã liệt nửa người suốt nửa đời sau, người vợ sắp đăng ký kết hôn cuỗm tiền chạy mất. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất trở nên suy sụp.

Người mẹ hơn 60 tuổi cả ngày ngồi khóc trước giường bệnh, tự oán trách bản thân; đám anh em trước kia được hắn giúp đỡ cũng sốt ruột suốt, chạy đi mượn tiền khắp nơi. Đám anh em này bình thường có tiền thì ăn uống thả cửa, không tiền thì một bát mì qua bữa là xong, còn thường phải dựa vào hắn mới nhận được vai võ phụ hoặc quần chúng, nào có tích được của cải gì, thu xếp hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhờ Tần Diệu Như giúp đỡ 30 vạn, đây đã là cực hạn.

Ngày thường trước mặt đám anh em, Cẩu Nhật Tân luôn làm đại ca, trong lòng hắn khó chịu đến nghẹn, phàn nàn với các anh em lại không tốt, chỉ có thể nhịn lại trong lòng, nhịn mấy ngày nay muốn điên luôn rồi. Bây giờ nhìn thấy Đào Mộ —— tuy cậu nhóc này chỉ mới 18 tuổi, còn nhỏ hơn hắn một con giáp. Nhưng Cẩu Nhật Tân lại cảm thấy Đào Mộ xử lý được mọi chuyện, có thể thấu hiểu hắn.

Đào Mộ nhìn Cẩu Nhật Tân nắm chặt tay mình, khóc đến ná thở, vươn một bàn tay khác vỗ vỗ vai hắn, không nói bất cứ lời an ủi nào, chỉ đơn giản kể lại chuyện mà cậu đã làm trong nửa ngày qua: "... Bên Yên Kinh tôi đã liên hệ xong, là viện trưởng Vân Hành Kiện hỗ trợ làm thủ tục, mời các chuyên gia phẫu thuật tốt nhất cả nước để mổ cho anh. Giai đoạn trị liệu hồi phục cũng đã sắp xếp xong. Đến bên kia thì cần nằm viện quan sát hai ngày, nếu không có vấn đề gì sẽ phẫu thuật ngay."

"Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, cứ để tôi mượn cho anh. Anh đừng nghĩ nhiều quá, yên tâm điều dưỡng sức khỏe lên. Khỏi rồi thì lại đóng phim kiếm tiền, rất nhanh là có thể trả nợ cho tôi —— tôi mở ngân hàng lãi suất cho anh. Có lợi tức nên anh không cần lo lắng chuyện tiền nong."

Lời còn chưa dứt, mẹ của Cẩu Nhật Tân đã kích động túm chặt cánh tay của Đào Mộ để quỳ xuống, bị Đào Mộ kéo lại: "Bác gái, bác làm gì vậy? Con và anh Cẩu là bạn bè, là chuyện nên làm. Lúc trước anh Cẩu cũng giúp con không ít lần."

"Cậu bé, bác gái thật sự cảm ơn con. Nếu không nhờ có con, nhà chúng ta coi như bỏ rồi. Con thấy đó, cả đời bác chỉ có một con trai là Tiểu Tân, nếu như nó... Bác biết giải thích thế nào với cha của nó đây."

Bản thân Đào Mộ không cha không mẹ, thấy cha mẹ người khác một lòng suy nghĩ cho con của mình thì rất đồng cảm, như chính bản thân cậu cũng bị. Vội vàng an ủi: "Bác gái yên tâm. Không sao đâu ạ. Viện trưởng Vân vừa nghe chuyện của anh Cẩu là lập tức gọi điện liên hệ với chuyên gia phẫu thuật tốt nhất cả nước để làm mổ chính cho anh Cẩu. Bác không biết đâu, con gái của viện trưởng Vân lúc trước đến trấn H, bị người xấu lừa gạt, cũng nhờ có anh Cẩu giúp đỡ cứu người ra, cho nên đây là người tốt gặp chuyện tốt, chắc chắn sẽ không sao."

Mẹ Cẩu Nhật Tân khóc không thành tiếng, túm chặt cánh tay Đào Mộ. Đào Mộ rất kiên nhẫn an ủi bác gái, Cẩu Nhật Tân cũng khóc chảy đầy nước mắt nước mũi nhìn Đào Mộ, Đào Mộ ghét bỏ, rút một tờ khăn giấy đưa cho hắn lau mặt.

Cẩu Nhật Tân xì mũi một cái vang trời, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định lại: "Đào Mộ, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, anh đây thật sự không biết phải làm gì mới tốt nữa."

Thấy cảm xúc của Cẩu Nhật Tân và mẹ hắn đã ổn định lại, lúc này Đào Mộ mới đi tìm bác sĩ phụ trách Cẩu Nhật Tân, muốn hiểu toàn diện về bệnh tình của Cẩu Nhật Tân.

Bệnh viện mà Cẩu Nhật Tân đang nằm hiện giờ chính là bệnh viện mà Vân Đóa đã vào lúc trước. Bác sĩ y tá ở nơi này vẫn còn ấn tượng rất sâu đối với nhóm Cẩu Nhật Tân và Đào Mộ, đương nhiên là ấn tượng cũng cực kỳ tốt. Cho nên dù Cẩu Nhật Tân không có tiền phẫu thuật, nhưng thuốc mà hắn đang dùng lại là loại tốt nhất. Về mặt này, bệnh viện vẫn muốn duy trì tình trạng thân thể của Cẩu Nhật Tân, đề cao xác suất phẫu thuật thành công cho Cẩu Nhật Tân ở Yên Kinh.

Sau khi Đào Mộ hiểu rõ bệnh tình của Cẩu Nhật Tân thì đến đồn công an hỏi tình hình Dư Mị, người đón tiếp cậu là cảnh sát Diêu từng gặp một lần trước kia.

Cảnh sát Diêu giải thích với Đào Mộ, vì bên cảnh sát vừa mới lập án, đang điều tra những người bị hiềm nghi. Bọn họ theo dõi camera bệnh viện, thấy lúc ấy Dư Mị bắt một chiếc taxi, biết được biển số xe thì cho người đi tìm hiểu tình hình, bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Đang nói thì thấy Tần Diệu Như mang theo một người anh em xông vào đồn công an, thở hổn hển nói: "Tôi, tôi muốn cử báo! Tôi có manh mối!

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 42

Edit: Iris
Beta: Tama

Tần Diệu Như vẫn cách ăn mặc Visual Kei*, mấy anh em của cô vẫn đầu trọc xăm mình đeo dây xích vàng. Bọn họ khí thế hừng hực xông vào đồn công an, còn giống tự thú hơn là cử báo.

*Mình thay "sát mã đặc" thành "Visual Kei" nha, "Visual Kei" có nghĩa là "Chủ nghĩa hình ảnh", một phong cách thiên về phục vụ mắt nhìn, nổi bật từ ngoại hình. Xét về mặt trang phục, những ban nhạc Visual Kei (phần lớn là nam giới) mặc những bộ "đại" trang phục rất cầu kì hay màu mè, những bộ quần áo được coi là "dị hợm" thường gây choáng váng cho người xem về độ "siêu chiếm diện tích trong không gian" bởi sự trang trí vượt giới hạn của khăn quàng, áo khoác bằng da hay lông cực kì phức tạp, rồi là hàng trăm lỗ o-rê, hàng trăm khuy đính, vòng xích loằng ngoằng bao phủ toàn thân thể… Dường như VK lấy sự rắc rối để tuyên ngôn cho tiêu chí thời trang của mình.
Trong Visual Kei, người ta trang điểm đậm, điểm nhấn thường ở đôi mắt thật to, lông mi thật dài và dầy, hay có khi lại là đôi môi vẽ màu thật đậm, thậm chí tô đen. Kết quả thường là vẻ bề ngoài "nữ tính" gây chú ý, và đó là điểm đặc biệt của Visual Kei. Bình thường thì người châu Á đều có tóc và mắt đen (hoặc nâu đậm), vì vậy mục đích của Visual Kei là để nhóm nhạc "nổi bật giữa đám đông".

Nhưng cảnh sát nhân dân ở đồn công an trấn H vẫn nhớ rõ nhóm người Tần Diệu Như đã trợ giúp cảnh sát phá vụ án bán hàng đa cấp kia, biết nhóm người này chỉ là gu thẩm mỹ khác thường thôi, đều là người tốt cả.

Tần Diệu Như kéo cánh tay tiểu đệ, vọt tới trước mặt Đào Mộ và cảnh sát Diêu, không nói thẳng ra manh mối mà là tò mò nhìn Đào Mộ: "Sao cậu lại tắt nguồn điện thoại?"

"Hả?" Đào Mộ nhìn điện thoại, hết pin.

Từ khi cậu nhận được cuộc gọi của Đại La, rồi liên hệ với viện trưởng Vân, sau đó đến trường học xin nghỉ, ngồi máy bay đến trấn H, đến bệnh viện thăm người, cuối cùng đến đồn công an hỏi thăm tình hình, cả quá trình mất mười mấy tiếng. Mà pin của smartphone vốn đã yếu hơn các loại khác, cũng may Đào Mộ có đem theo đồ sạc.

"Tôi giúp cậu sạc một lát." Cảnh sát Diêu chủ động nhận điện thoại của Đào Mộ rồi tìm ổ điện. Vừa khởi động máy đã nghe tiếng ting ting thông báo vài cuộc gọi nhỡ. Trong đó, Tần Diệu Như gọi nhiều nhất, còn có Đại Mao, Tiểu Béo, anh Mạnh Tề, cuối cùng là Lệ Khiếu Hằng.

Đào Mộ nhớ đến hiệp nghị của mình và Lệ Khiếu Hằng, vội gọi lại.

Bây giờ đã là 4 giờ chiều, ở nước M là rạng sáng 4 giờ, Đào Mộ vừa gọi qua liền nhận ra lệch múi giờ, chỉ sợ Lệ Khiếu Hằng vẫn còn đang ngủ. Định tắt máy thì bên kia điện thoại đã truyền đến giọng của Lệ Khiếu Hằng.

"Tiểu Mộ?"

"... Anh còn chưa ngủ à?" Bị hành động nhận cuộc gọi của Lệ Khiếu Hằng làm hoảng hồn vài giây, Đào Mộ lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, tôi quên mất chuyện lệch múi giờ, có phải quấy rầy anh ngủ rồi không?"

"Tôi chưa ngủ." Bên kia điện thoại, giọng của Lệ Khiếu Hằng quả thật rất tỉnh táo, còn chứa chút ý cười: "Cậu thì sao? Điện thoại hết pin hả?"

Đào Mộ "ừm" một tiếng, giải thích rất ngắn gọn: "Bạn của tôi xảy ra chuyện. Bây giờ đang ở trấn H."

"Tôi biết rồi. Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn, cậu chắc chắn sẽ nhận điện thoại của tôi." Lệ Khiếu Hằng vô cùng tự tin nói một câu.

Đào Mộ không để ý là Lệ Khiếu Hằng lén đổi khái niệm. Dù sao trong suy nghĩ của cậu, "điện thoại tắt máy" và "không nhận điện thoại của Lệ Khiếu Hằng" là cùng một ý.

"Có cần tôi giúp đỡ gì không?" Lệ Khiếu Hằng trong điện thoại rất nhiệt tình hỏi.

Đào Mộ biết năng lực của Lệ Khiếu Hằng, cũng biết Lệ gia ở Hoa Hạ rất có địa vị. Nếu bạn bè bên cạnh thật sự cần, cho dù khi cậu nói ra, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận về mình trong lòng đối tác, nhưng Đào Mộ vẫn sẽ nói ra. Dù sao thì tùy thời điểm, mở miệng xin giúp đỡ vào những lúc thích hợp sẽ gia tăng quan hệ giữa hai người.

Nhưng chuyện của Cẩu Nhật Tân, Đào Mộ nghĩ bản thân có thể giải quyết được nên không muốn lãng phí mối quan hệ cá nhân với Lệ Khiếu Hằng. Thế là Đào Mộ cực kỳ chân thành cảm ơn ý tốt của Lệ Khiếu Hằng. Hơn nữa còn kể lại chút ít chuyện của Cẩu Nhật Tân. Đương nhiên phải nói là hắn chưa chết: "Đến khi bệnh viện trấn H xác nhận anh Cẩu có thể chuyển viện thì cuộc phẫu thuật bên Yên Kinh cũng sẽ quyết định, nếu không đủ tiền thì tôi sẽ nhờ anh."

Hầu hết tiền của Đào Mộ đã đổ vào thị trường dầu thô quốc tế, Lệ Khiếu Hằng hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai. Mà đối với quy mô hợp tác của hai người họ, hơi động một chút là tiêu tốn hàng chục triệu đô la, nên việc vay mấy chục vạn hoàn toàn không được coi là vay.

Đầu bên kia điện thoại, đương nhiên Lệ Khiếu Hằng cũng hiểu Đào Mộ nói cảm ơn chỉ là xã giao. Anh hơi mất mát, sau đó chợt lên tinh thần, tỏ vẻ: "Lúc tôi ở Stanford cũng gặp một vài sinh viên và y sư khoa y. Nếu bên cậu có yêu cầu, tôi có thể giới thiệu chuyên gia quốc tế mổ chính cho bạn cậu."

Đào Mộ lại tỏ vẻ biết ơn, chợt hỏi Lệ Khiếu Hằng gọi điện có chuyện gì: "Có phải quốc tế dầu mỏ kỳ hóa xảy ra vấn đề gì rồi không?"

"Không có." Lệ Khiếu Hằng cười giải thích: "Bởi vì vừa bắt đầu hợp tác, tôi nghĩ nên thường xuyên gọi điện một chút, muốn giữ liên lạc."

Đào Mộ nhớ lại, Lệ Khiếu Hằng gọi cho cậu là khoảng 10 giờ tối, tức là hơn 10 giờ sáng ở nước M. Lúc này phỏng chừng Lệ Khiếu Hằng vừa xuống máy bay, chắc là không có chuyện gì.

Trên thực tế, Lệ Khiếu Hằng đúng là cũng không có việc gì cả. Chỉ là anh vừa đáp máy bay, theo thói quen gọi cho Đào Mộ báo bình an. Kết quả điện thoại của Đào Mộ lại hết pin tắt máy làm Lệ Khiếu Hằng có chút lo lắng, không biết bên Đào Mộ đã xảy ra chuyện gì —— cũng may bây giờ là năm 2008, điện thoại thông minh chỉ mới được đưa ra thị trường, nếu đổi lại là 10 năm sau, không chừng với trí tưởng tượng phong phú của Lệ Khiếu Hằng, gọi cho Đào Mộ không được thì đã gọi báo cảnh sát luôn rồi.

Đào Mộ nhoẻn miệng cười: "Không có chuyện gì thì tốt rồi, vậy anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Sau khi tôi về Yên Kinh sẽ mua điện thoại mới, bảo đảm liên lạc được 24 tiếng không bị chặn, tình huống hôm nay chắc chắn không xảy ra nữa."

Tuy rằng Lệ Khiếu Hằng đã tích cực tỏ vẻ anh không có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc với Đào Mộ, nhưng làm một đối tác xứng chức, Đào Mộ cần kiểm điểm lại sai lầm này của mình. Cậu nên cảm thấy may mắn lần này Lệ Khiếu Hằng gọi điện không có chuyện quan trọng, nếu thật sự có gì đó quan trọng cần liên lạc với cậu, mà điện thoại cậu lại tắt máy vào thời khắc mấu chốt, vậy cậu làm đối tác cũng quá thất bại rồi.

Đây là sai lầm cấp thấp tuyệt đối không được xảy ra trên thị trường.

Đào Mộ cũng không che che giấu giấu gì nữa, thành tâm kiểm điểm sơ suất của mình với đối tác tiên sinh. Hơn nữa còn bảo đảm sau này chắc chắn sẽ không tái phạm. Thái độ vô cùng chân thành, tư thái vô cùng khiêm tốn, nhưng khi Lệ Khiếu Hằng nghe lại vô cùng buồn bực.

Nếu dựa theo góc độ việc công, Lệ Khiếu Hằng tất nhiên rất tán thưởng thái độ làm việc của Đào Mộ. Trên thực tế, Lệ Khiếu Hằng là người có yêu cầu rất nghiêm khắc trong công việc, nếu chuyện này xảy ra trên người của bất kỳ nhân viên nào, dù Lệ Khiếu Hằng không sa thải người đó thì cũng sẽ bắt người đó kiểm điểm công khai trên hội nghị thường kỳ, hơn nữa còn phạt một tháng lương để răn đe.

Nhưng nếu người đó là Đào Mộ. Lệ Khiếu Hằng lại cảm thấy biểu hiện của Đào Mộ có chút mới mẻ. Mặc dù quan hệ giữa hai người là quan hệ hợp tác, nhưng cũng chỉ là hợp tác thôi chứ không phải cấp trên cấp dưới, Đào Mộ hoàn toàn không cần phải trịnh trọng xin lỗi vì tí chuyện nhỏ này. Hơn nữa ngoài quan hệ hợp tác ra, bọn họ còn có quan hệ bạn bè.

Làm gì có cặp bạn bè nào phải trịnh trọng kiểm điểm chỉ vì chuyện nhỏ xíu.

"Cậu mà cứ như vậy thì sau này làm sao tôi dám tùy tiện gọi cậu nữa." Lệ Khiếu Hằng ở bên kia điện thoại cười nói: "Tôi cảm thấy rất áy náy. Cậu cũng không phải cố ý. Bởi vì bạn bè gặp chuyện nên phải bắt kịp chuyến bay, với lại trên máy bay không cho mở máy."

"Anh cứ gọi thoải mái, gọi thoải mái."

Đào Mộ không hề nhận ra, chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã làm quan hệ giữa cậu và Lệ Khiếu Hằng từ "quan hệ báo cáo công tác theo phép" bay thẳng lên thành "bạn bè gọi điện thoải mái". Cậu còn đang đắm chìm trong bầu không khí mà Lệ Khiếu Hằng xây nên, cố hết sức an ủi: "Vốn dĩ là tôi sai. Trước khi lên máy bay, lẽ ra phải báo cho anh một tiếng, tránh cho lúc anh gọi tới lại không tìm thấy tôi."

"Lúc đó tôi cũng đang trên máy bay, không nhận điện thoại của cậu được." Lệ Khiếu Hằng lại nói kiểu nói có sách mách có chứng, đúng lý hợp tình ôm cái nồi lên lưng mình. Tốc độ và hiệu suất này làm Đào Mộ không biết nên nói gì.

Cách trang trí của đồn công an ở trấn H không khác gì mấy so với Yên Kinh. Cảnh sát Diêu đặt điện thoại của Đào Mộ lên bàn làm việc của mình rồi ghim sạc.

Đào Mộ ngồi xổm dưới bàn làm việc của cảnh sát Diêu, trò chuyện với Lệ Khiếu Hằng hết 20 phút. Cuối cùng khi cúp máy, không hiểu sao tự dưng thấy hơi choáng ngợp, kể cả Tần Diệu Như và cảnh sát Diêu.

Nhân lúc này, trong đám đàn em đi chung với Tần Diệu Như, một người cạo trọc đầu, lưng xăm hình Thanh Long*, cổ đeo dây xích lớn màu vàng, kể rõ manh mối mà mình có được.

*Thanh Long: rồng xanh.

"Ý anh là, anh vô tình phát hiện Dư Mị xuất hiện gần phòng cho thuê của Đại Hùng. Đại Hùng này là ai?"

"Tên thật của Đại Hùng thì tôi không biết, mọi người đều gọi anh ta như vậy. Anh ta cũng là đầu đàn ở thành điện ảnh trấn H, cũng là võ phụ như Cẩu Nhật Tân. Hơn nữa tôi nghe nói, Đại Hùng và Cẩu Nhật Tân vốn có mâu thuẫn. Hình như hai nhóm người này thường xuyên đoạt diễn nhau."

Người xăm mình Thanh Long nói tới đây, chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Đúng rồi, tôi nghe đám người kia nói. Hình như sau khi Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện, nam số hai mà trước kia anh ta thử vai đã bị Đại Hùng lấy mất."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hôm nay là ngày thực tập cuối cùng rồi, đăng luôn nha. Mình không có lịch đăng cụ thể nha, cứ dịch được 2 chương là đăng thôi, một tuần đăng ít nhất 2 chương, dịch nhanh thì đăng nhiều 😂

Đăng: 10/3/2023

Beta: 5/9/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro