Chương 67 + 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67

Edit + beta: Iris

Thẩm Thần vẫn luôn không hiểu nổi, vì sao con người già rồi thì tự dưng lại đặt nặng tình cảm. Cha Thẩm vốn là người thủ đoạn thiết huyết vậy mà cũng có ngày trở nên nhân từ nương tay, do dự không quyết đoán, rõ ràng biết lựa chọn nào là tối ưu nhưng cứ bận tâm mấy cái đạo lý đối nhân xử thế, lừa mình dối người.

Thẩm Thần cũng không thấy có gì không ổn về loại người nhân từ nương tay. Nếu đối thủ cạnh tranh và đối tượng hợp tác thương nghiệp của hắn đều là loại người này, chỉ sợ hắn có nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Đáng tiếc trên đời này có một loại nguyên, càng già thì càng cậy già lên mặt, càng lòng tham không đáy, chẳng hạn như Diêu Thánh An, rõ ràng có thể an nhàn hưởng thụ cơ nghiệp của mình, nhưng cố tình lại ỷ vào chút giao tình đôi bên cùng có lợi này mà chạy đến tranh chén cơm của người khác.

Hoàn toàn không hiểu câu thương nhân coi trọng lợi ích, tiền tài động lòng người. Đứng trước lợi ích to lớn, tình người vĩnh viễn mỏng như tờ giấy đạo lý.

"Phụ thân đã tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu được chân lý cường long không áp được địa đầu xà*. Điểm xuất phát của Lệ gia là bách hóa tài chính, qua nhiều năm vẫn không tiến vào lĩnh vực bất động sản. Tập đoàn Lạc thị ở thủ đô rất xa, lần này tiêu phí nguồn vốn khổng lồ để giành được miếng đất mới khu Phổ Đông, với tài lực của tập đoàn Lạc thị, đây đã là cực hạn, nói vậy nội trong mấy năm gần đây, Lạc gia sẽ không có động tĩnh gì lớn, nên không có gì đáng để lo."

*Địa đầu xà là rắn độc.

"So với cái này, Thẩm gia chúng ta ở Hỗ Thành có thể nói là thụ đại căn thâm*. Nếu có thể kết giao với Đào Mộ và đáp lên người Lệ gia, cho dù Lệ gia có muốn thông qua chúng để tiến vào bất động sản, chúng ta cũng có thể thuận thế bước chân vào Yến Kinh, thậm chí là thị trường phương bắc. Thật ra từ khi miếng đất mới khu Phổ Đông được đưa ra đấu thầu, con đã muốn liên hợp với Diêu gia và Lạc gia để khai phá miếng đất kia. Đáng tiếc Diêu gia và nhà chúng ta không cùng một lòng. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy không thành công có lẽ cũng là một chuyện tốt, hợp tác cùng Lệ gia vẫn chắc ăn hơn Diêu gia."

*Thụ đại căn thâm: ẩn dụ cho sức mạnh to lớn và gốc rễ vững chắc.

Vẫn là câu nói kia, Hỗ Thành thật sự quá nhỏ, chỉ có thể chứa được một nhà độc đại. Diêu gia cũng coi như là một nửa địa đầu xà, nếu như thật sự chống đỡ, chỉ sợ sẽ đứt đuôi. Như Lệ gia và Lạc gia, một bên chưa từng đặt chân vào bất động sản, tài chính hùng hậu, một bên thì ở thủ đô xa xôi. Nếu tiến thì có thể liên thủ hợp tác, lui thì có thể hô ứng từ xa.

Nói thì nói vậy, tóm lại là muốn Thẩm gia lâm trận phản chiến, phản bội ông bạn già có giao tình sâu sắc vài thập niên, cha Thẩm khó mà vượt qua điểm mấu chốt đó, "lời nói con người là đáng sợ nhất, làm quá vô tình với ông bạn già cũng không tốt lắm."

Thương nhân coi trọng lợi ích, không sai, nhưng nếu vì lợi ích mà phản bội đối tác thương nghiệp đã hợp tác vài thập niên, người như vậy sao có thể làm người khác tin phục.

Thẩm Thần hơi mỉm cười: "Phụ thân yên tâm, con tự hiểu rõ."

Thẩm Thần nói, ra hiệu trợ lý thân tín lấy một phần tư liệu trong két sắt ra, đưa cho cha Thẩm.

Cha Thẩm tò mò nhận lấy, lật được hai trang thì sắc mặt biến đổi. Trong đống tư liệu dày cộp kia, ghi lại tất cả hồ sơ về việc Diêu Thánh An thuê thám tử tư và gián điệp thương mại điều tra tập đoàn Thẩm thị, nhưng mấu chốt là Thẩm gia và Diêu gia là thế giao nhiều năm, nếu Diêu gia chỉ muốn biết thêm thông tin Thẩm gia làm gì trên thương trường, thì cần gì phải thuê thám tử tư lén điều tra. Vì vậy những gì có trên phần tư liệu đó, tất nhiên đều là một ít bí mật không thể nói ra ngoài.

Thẩm Thần cười nói: "Con đã sớm biết Diêu Thánh An là loại người này, thấy lợi quên nghĩa, không biết hối cải. Lúc trước hắn có thể vì lợi ích mà phản bội Tống Ký, bây giờ tất nhiên cũng có thể vì lợi ích mà phản bội Thẩm gia. Tuy Thẩm gia không tiên hạ thủ vi cường, nhưng cũng sẽ không đứng im để người khác tính kế.

Giống như lời Thẩm Thần luôn nói, Hỗ Thành thật sự quá nhỏ, cái gọi là một núi không chứa hai hổ, nếu tập đoàn Thánh An muốn tiến vào bất động sản, sớm hay muộn gì cũng có ngày đối đầu với Thẩm gia. Có lẽ Diêu Thánh An điều tra những tư liệu này chỉ là muốn chuẩn bị đầy đủ, không có ý gì khác, nhưng Thẩm Thần không dám đánh cược Diêu Thánh An có phải là thánh nhân hay không.

Dù sao sự thật đã sớm chứng minh, lão gia tử này không phải là dạng quân tử.

Cha Thẩm thật sự không ngờ tới, hắn và Diêu Thánh An đã kết giao nhiều năm, Diêu Thánh An lại làm ra chuyện này sau lưng hắn, không khỏi cảm thấy khó tin.

"Thật không nghĩ tới." Cha Thẩm đặt mạnh ly trà, trà trong ly đong đưa kịch liệt, không cẩn thận văng lên ngón tay: "Diêu Thánh An! Hay cho một tên Diêu Thánh An!"

Giờ phút này, Diêu Thánh An trong miệng cha con Thẩm gia đang đứng bên ngoài tứ hợp viện Tống gia.

Ba mươi năm trôi qua trong nháy mắt. Diêu Thánh An nhìn hai cánh cổng bong tróc sơn đỏ, nhìn bảng hiệu Tống Ký bị mưa gió ăn mòn, bất giác sững sờ.

"Cho hỏi ngài tìm ai?" Hai người học việc ở Tống Ký nhìn siêu xe đậu trước cửa, cùng với Diêu Thánh An toàn thân quý phái, hai mặt nhìn nhau.

"Tôi tìm... Tống Đạo Trăn." Như thể bên trong cái tên này có chứa dao nhỏ, Diêu Thánh An ngập ngừng một lúc mới gian nan nói ra được. Chỉ một câu đơn giản như vậy mà đầu lưỡi Diêu Thánh An như bị lưỡi dao cắt qua, ê ẩm đau.

"Ồ, ngài tìm lão gia tử!" Một người học việc bừng tỉnh, tưởng Diêu Thánh An là vị khách nghe danh mà đến. Bắt đầu từ sự kiện mười mấy truyền thông liên thủ bôi đen Đào Mộ, những nơi mà Đào Mộ từng làm công năm đó đều trở nên nổi tiếng. Đặc biệt là Dạ Sắc và Tống Ký, kinh doanh tốt hơn hẳn, không ít cư dân mạng nghe danh mà đến.

Nhưng người lớn tuổi như Diêu Thánh An đúng là hiếm thấy. Hầu hết những người đến đây đều là các cô cậu nhóc khoảng mười mấy đến hai mươi mấy.

"Ông ấy không có ở đây, được cháu trai đón đi rồi. Mấy ngày nay Tống Ký đóng cửa, tháng sau ngài lại đến nhé." Người học việc vẫy vẫy tay, rồi tự đi làm việc của mình.

Diêu Thánh An lập tức hoảng hốt: "Hắn có cháu trai?"

Người học việc kia không biết Diêu Thánh An là ai, tất nhiên cũng không biết mối hận cũ giữa Diêu Thánh An và Tống gia. Nghe được câu này, tức khắc cười nói: "Không phải cháu trai ruột, vừa mới nhận thôi, cháu trai ông ấy rất tốt với ông ấy. Hai hôm trước còn dẫn ông ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, kiểm tra ra huyết áp hơi cao, tim không ổn, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng. Cháu trai ông ấy không yên tâm để ông ấy ở bên này nên đã đón người đi rồi. Nói là muốn chăm sóc vài ngày, nào khỏe lại mới đưa về."

Diêu Thánh An chưa gặp được người thật, không khỏi có chút thất vọng, nói: "Vậy phiền cậu chuyển lời giúp tôi. Tôi là Diêu Thánh An, người quen cũ của Tống Đạo Trăn. Cậu nói với hắn giờ này ngày mai tôi sẽ còn đến Tống Ký, hy vọng hắn có thể gặp tôi một lần."

Hai người học việc nghi ngờ nhìn Diêu Văn Tiêu, sau đó gọi điện cho Đào Mộ.

Sau khi Đào Mộ nhận cha và gia gia, tâm tình vẫn luôn trong trạng thái cực độ hưng phấn, chỉ muốn dính với người nhà cả ngày. Nhưng ban ngày cậu phải đi học, tối còn phải đến xem công việc ở web Phi Tấn, căn bản không có thời gian chạy qua bên Tống Ký, huống chi Đào Mộ vẫn luôn để tâm sức khỏe của lão gia tử và viện trưởng Đào. Nhân lúc có đại hỉ sự nhận thân, cuối cùng Đào Mộ cũng có thể dỗ hai ông bà đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, kết quả viện trưởng Đào và lão gia tử đều có bệnh tim.

Đào Mộ định để hai ông bà nằm viện an dưỡng một thời gian, kết quả viện trưởng Đào lo cho bọn nhỏ trong cô nhi viện nên không chịu ở lại, Tống lão gia tử thì nói kiểu nào cũng không chịu nằm viện, bảo là sợ xui xẻo. Khiến cho Đào Mộ không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ đám Tần Diệu Như ngày thường quan tâm viện trưởng nhiều chút, sau đó đưa Tống lão gia tử đến chỗ mình chăm sóc.

Lão gia tử vốn không muốn đi, kết quả bị Đào Mộ nói một câu, cậu muốn làm một chương trình có liên quan đến mỹ thực trên web Phi Tấn, muốn mời lão gia tử làm cố vấn, nếu không thì e là chương trình sẽ quay không hay, Tống lão gia tử không nói hai lời lập tức dọn qua.

Đào Mộ định để Tống lão gia tử ở cùng mình, kết quả Lưu Diệu Mạnh Tề ghét bỏ chỗ ở mà Tống lão gia tử mua cho Đào Mộ quá nhỏ, ở hai người rất không tiện. Thế là đưa thẳng Đào Mộ và Tống lão gia tử đến biệt thự lớn 300m2 của Mạnh Tề.

Tống lão gia tử cả đời đều ở tứ hợp viện, không quen ở biệt thự đông hồ. Cũng may ban ngày có đám nhân viên web Phi Tấn lừa ông — — phi, là thỉnh giáo phương diện mỹ thực ở chỗ ông, có việc làm thì sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa.

Đào Mộ vốn muốn dỗ cho lão gia tử vui vẻ, thuận tiện trải chăn cho việc đối phó với tập đoàn Thánh An trong tương lai, bất ngờ là chiêu này lại tránh được cái tên không biết xấu hổ Diêu Thánh An, càng làm Đào Mộ cảm thấy may mắn vì đã đón lão gia tử đi rồi — — nếu không với tính tình của lão gia tử, lỡ như đụng mặt Diêu Thánh An tới tìm, chắc chắn ông sẽ tức bốc khói.

"Sau này nếu người nọ còn đến thì các anh cứ xách chổi đánh đuổi đi. Đừng quan tâm hắn." Đào Mộ tức đến cười. Cậu không ngờ trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, làm ra chuyện như vậy mà còn có mặt mũi tìm đến cửa, không gặp được người lại còn mặt dày tự báo họ tên rồi hẹn thời gian gặp mặt.

Ai cho hắn tự tin đó!

Đào Mộ cúp máy, một chữ cũng không nói với lão gia tử, chỉ dặn dò người của web Phi Tấn nhanh chóng chuẩn bị chương trình. Cậu muốn web Phi Tấn chuẩn bị kỹ lưỡng chương trình mỹ thực, phát sóng một lần là nổi tiếng, đến lúc đó sẽ công khai những chuyện trái lương tâm mà Diêu Thánh An làm năm đó. Đến lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán, cho dù tạm thời không thể lay chuyển được giá cổ phiếu của tập đoàn Thánh An, cũng phải đem oan khuất của Tống gia chiêu cáo thiên hạ.

Lưu Diệu và Mạnh Tề biết kế hoạch của Đào Mộ. Cũng yên lặng thúc giục vị đại luật sư Chu tàn nhẫn độc ác nhanh chóng giải quyết kiện tụng. Tốt nhất phải khiến Dục Tiêu Truyền Thông bồi thường 100 triệu trước mới xả giận.

Đại luật sư Chu và Lưu Diệu âm mưu đã lâu, lùng sục sách luật và các vụ án tương quan, trăm phương ngàn kế bày ra mánh khóe, tất nhiên nắm chắc thắng lợi. Tin rằng Diêu Văn Tiêu và luật sư của hắn cũng hiểu được điểm này. Luật sư của Diêu Văn Tiêu vẫn luôn kiến nghị không thưa kiện, tốt nhất là có thể đạt thành hiệp nghị hòa giải ngoài tòa án với Đào Mộ, chẳng qua không hiểu vì sao Diêu Văn Tiêu lại rất căm thù Đào Mộ, mãi vẫn không chịu cúi đầu.

Lần này Diêu Thánh An tự mình đến Yến Kinh giải quyết vấn đề giúp cháu trai. Với lòng dạ tâm cơ và sự đa mưu túc trí của Diêu Thánh An, hắn tất nhiên hiểu đạo lý hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Vì vậy, như mọi người dự đoán, ngày thứ ba Diêu Thánh An đến Yến Kinh, Diêu Văn Tiêu và luật sư của hắn cuối cùng đã cúi đầu trước phiên tòa thứ nhất, liên hệ với Đào Mộ muốn đạt thành hiệp nghị hòa giải ngoài tòa án.

Thời điểm Lưu Diệu dẫn Đào Mộ và luật sư Chu đến gặp Diêu Văn Tiêu, không ngạc nhiên mấy khi thấy Diêu Thánh An vừa đến Yến Kinh, hơn nữa ngày hôm trước còn bị hai người học việc ở Tống Ký xách chổi đuổi đi.

Diêu Thánh An ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đào Mộ, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Cậu chính là cháu trai mà Tống Đạo Trăn mới nhận?"

Đào Mộ hơi hơi mỉm cười: "Diêu lão tiên sinh có gì chỉ bảo?"

Diêu Thánh An sắc mặt nặng như chì. Năm đó hắn trốn ở tít xa Hỗ Thành, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập tập đoàn Thánh An. Lực ảnh hưởng tích lũy qua nhiều năm, đã lâu lắm rồi không có người nào dám lỗ mãng trước mặt hắn: "Người trẻ tuổi phải biết khoan dung độ lượng, mọi việc phải chừa lại đường lui, sau này mới dễ gặp mặt nhau."

"Lời này được nói ra từ miệng của Diêu lão tiên sinh thật đúng là tự dưng có chút thổn thức." Trong lòng Đào Mộ biết rất rõ, với lòng dạ tâm tính của Diêu Thánh An, cho dù có làm hắn nhất thời khom lưng cúi đầu, cũng không thể làm tê liệt được hắn. Đứa cháu trai này tuyệt đối phải ra tay tàn nhẫn, không được hàm hồ. Hắn tuyệt đối sẽ không vì người ta gọi hắn hai tiếng gia gia mà thả cho người ta một con ngựa.

Một khi đã vậy, Đào Mộ cũng lười lá mặt lá trái với lão vương bát đản này, nên thế nào thì cứ thế ấy đi.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 68

Edit + beta: Iris

Diêu Thánh An không ngờ Đào Mộ biết chuyện kia. Hắn vốn cho rằng với tính cách của Tống Đạo Trăn, tuyệt đối sẽ không kể chuyện xưa không liên quan gì cho một vãn bối. Nhưng dù Đào Mộ có biết cũng không thay đổi được gì: "Chuyện năm đó đã thuộc về thời đại tiếc nuối, tôi cũng rất áy náy đối với sự kiện Tống gia năm đó. Nhưng người trẻ tuổi phải biết nhìn về phía trước mới tốt, chuyện quá khứ thì để cho nó qua đi. Nếu Tống Đạo Trăn thật sự yêu thương đứa cháu trai là cậu thì đã không xúi giục cậu châu chấu đá xe. Với năng lực hiện tại của cậu, muốn đối đầu với tập đoàn Thánh An chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Người trẻ tuổi, cậu rất có tài, tôi rất coi trọng cậu. Tôi khuyên cậu đừng tốn công vô ích."

Đào Mộ cười lạnh, cậu không giải thích với Diêu Thánh An là Tống Đạo Trăn không có xúi giục cậu đối phó với tập đoàn Thánh An, thậm chí là ông không có nói với cậu chuyện năm đó. Còn loại người như Diêu Thánh An, cả đời cũng chỉ biết tới lợi ích trước mắt, sao có thể hiểu được phẩm tính cao khiết của Tống lão gia tử.

Đào Mộ lười nhắc đến lão gia tử trước mặt Diêu Thánh An, đây gọi là đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Cậu cảm thấy ở trước mặt Diêu Thánh An, dù là có nhắc đến tên lão gia tử cũng là đang vũ nhục ông.

"Diêu lão tiên sinh sẽ không phải cho rằng chỉ với hai ba câu mơ hồ của ngài là có thể đạt thành hiệp nghị giải hòa của web Phi Tấn, Dạ Sắc và Dục Tiêu Truyền Thông đấy chứ?" Đào Mộ nhướng mày, không chút khách khí châm chọc: "Để tôi nhắc ngài một câu, nơi này là Yến Kinh, hiện tại là công nguyên năm 2008, mọi người ra đời làm ăn buôn bán phải tuân thủ luật pháp. Tôi không có thói quen kể chuyện xưa trên bàn đàm phán."

"Thời gian rất quý giá. Chúng tôi thấy nên nhường chỗ cho hai luật sư đàm phán thì hơn."

Diêu Thánh An sắc mặt đen đi: "Tuổi còn nhỏ mà mồm mép rất nhanh nhẹn."

"Diêu lão tiên sinh càng già càng dẻo dai, không phải cũng nhờ miệng lưỡi lợi hại sao?" Đào Mộ đối chọi gay gắt, lười nói mấy lời vô nghĩa không có dinh dưỡng với Diêu Thánh An, trực tiếp giao phần đàm phán cho đại luật sư Chu đang mài đao soàn soạt bên cạnh.

"Xin chào chủ tịch Diêu," đại luật sư Chu đẩy đẩy mắt kính viền vàng, tư thế đúng kiểu tiêu chuẩn văn nhã bại hoại: "Tôi là luật sư được thuê bởi ông chủ Dạ Sắc và Đào tổng web Phi Tấn, tôi thay mặt khách hàng của tôi bảo vệ quyền lợi của họ. Cháu trai ngài — Diêu Văn Tiêu — người đại diện hợp pháp của Dục Tiêu Truyền Thông, từng lén tiếp xúc với hơn mười báo chí tạp chí XX vào ngày 3 tháng 10 năm 2008, lấy phương thức hối lộ tiền mặt yêu cầu mười mấy phương tiện truyền thông báo chí đăng tin sai sự thật nhằm bôi đen đương sự của tôi. Khiến cho hai vị đương sự là quán bar Dạ Sắc và web Phi Tấn tổn thất danh dự và tổn thất kinh tế nghiêm trọng. Do phạm vi kinh doanh của Dục Tiêu Truyền Thông và web Phi Tấn có nhiều trùng lặp, bên tôi có đủ lý do hoài nghi Dục Tiêu Truyền Thông cạnh tranh không lành mạnh. Dục Tiêu Truyền Thông cùng với mười mấy phương tiện truyền thông nhận hối lộ đăng tin sai sự thật khiến cư dân mạng hiểu lầm nghiêm trọng, dẫn đến bạo lực mạng tạo thành tổn thương nặng nề về mặt tinh thần của hai đương sự, vì vậy bên tôi yêu cầu bồi thường thiệt hại kinh tế và tổn thất tinh thần tổng cộng là 160 triệu..."

Đại luật sư Chu chuẩn bị rất đầy đủ, luận cứ tỉ mỉ có tính xác thực, cuối cùng công phu sư tử ngoạm yêu cầu Dục Tiêu Truyền Thông bồi thường 160 triệu đồng Hoa Hạ. Ngay cả luật sư mà Diêu Văn Tiêu thuê cũng bị sốc.

"Điều này quá vô lý. Họ Đào, mày đời này chưa từng thấy 160 triệu sao? Mày có biết đây là bao nhiêu không? Dám công phu sư tử ngoạm muốn 160 triệu, mày tưởng Diêu Văn Tiêu tao coi tiền như rác sao?" Diêu Văn Tiêu ngồi một bên im lặng nãy giờ không nhịn được nữa, hắn tháo kính râm xuống, không chút khách khí châm chọc Đào Mộ.

Luật sư đại diện cho Diêu Văn Tiêu cũng nhịn không được mở miệng: "Luật sư Chu, tôi cần nhắc nhở ngài, bên tôi yêu cầu hòa giải ngoài tòa án rất có thành ý. Nếu bên ngài cũng nguyện ý hòa giải ngoài tòa án, xin hãy lấy ra thành ý. Bên tôi không chấp nhận 160 triệu bồi thường. Cho dù có thật sự lên tòa, tòa án cũng sẽ không thông qua con số này. Trên thực tế, bên tôi nguyện ý đưa ra số bồi thường là 5 triệu."

Luật sư đại diện cho Diêu Văn Tiêu nói, trên mặt nhịn không được hiện lên một tia khinh miệt. Hiển nhiên hắn cũng cảm thấy là Đào Mộ đang công phu sư tử ngoạm. Cho dù tính cả web Phi Tấn và Dạ Sắc cộng lại cũng không đến cái giá này. Hắn tin rằng chỉ cần 5 triệu cũng có thể thắng án này.

"Theo tôi được biết, trước khi sự kiện này diễn ra, Dạ Sắc và web Phi Tấn, một bên thì chỉ là hộp đêm bản địa ở Yến Kinh, quy mô hữu hạn, tỷ lệ người đến mỗi tối còn chưa đến 70%; một bên khác chỉ là một công ty internet mới thành lập chưa đến ba tháng. Nhưng sau sự kiện này, mỗi tối Dạ Sắc đều chật ních, doanh thu cao hơn đồng kỳ tháng trước đến 300%, lượt đăng ký web Phi Tấn cũng vượt 80 triệu, độ nổi tiếng của web tăng lên rất nhiều. Vì vậy theo lời bên ngài nói "do đăng tin sai sự thật nên tạo thành tổn thất kinh tế nghiêm trọng" là không đúng. Trên thực tế, trùng hợp vì đương sự của tôi liên hợp với mười mấy phương tiện truyền thông khác tích cực đăng tin nên hiện giờ Dạ Sắc và web Phi Tấn mới có hiện tượng hot."

"Bên tôi thừa nhận, đây là một vụ lăng xê mang tính ác liệt, nhưng kết quả vẫn tốt, đạt được đôi bên cùng có lợi về mặt thương nghiệp. Do đó bên tôi cho rằng cạnh tranh không lành mạnh tạo thành tổn thất kinh tế mà bên ngài cáo buộc là không hợp lệ. Vì vậy bên tôi chỉ có thể bồi thường tổn thất danh dự và tổn thất tinh thần cho Lưu Diệu tiên sinh và Đào Mộ tiên sinh tổng cộng 5 triệu."

Đào Mộ nhướng nhướng mày, quả nhiên làm luật sư đều đổi trắng thay đen tàn nhẫn độc ác như nhau. Sau một cuộc nói chuyện, suýt chút nữa cậu cũng tin.

Không hổ là đại luật sư được tập đoàn Thánh An tìm đến. Nói dối mà cứ như đang nói thật. Kỹ năng diễn xuất này làm đại luật sư làm gì a! Đúng là nhân tài không được trọng dụng.

Diêu Văn Tiêu tiếp tục cười lạnh, chỉ tay vào đám người Đào Mộ, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh: "Có nghe thấy chưa, ông đây tìm người đăng tin về mày là đang tuyên truyền cho mày. Mày hẳn nên cảm kích tao mới đúng, nếu không phải tao đăng tin mày làm MB, web Phi Tấn và Dạ Sắc sao có thể nổi tiếng như bây giờ — —"

Còn chưa dứt lời liền nghe "rầm" một tiếng lớn, Lưu Diệu ngồi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, sắc mặt nặng nề, giọng lạnh lẽo nhắc nhở: "Diêu tiên sinh, lúc nói chuyện tốt nhất nên nói vào trọng điểm. Nơi này là Yến Kinh, không phải nhà mấy người."

Diêu Văn Tiêu bị lệ khí Lưu Diệu phát ra làm cho sợ hãi, tức khắc cà tím bị dính sương, xấu hổ không nói nữa.

Diêu Thánh An mắt lạnh nhìn hành động của Lưu Diệu, ngoài cười trong không cười nhắc nhở: "Tôi cũng nhắc nhở ông chủ Lưu một câu, đây là bàn đàm phán, không phải Dạ Sắc của các cậu. Mọi người kinh doanh làm ăn phải tuân thủ luật pháp, đừng có hở chút là lấy mấy thủ đoạn không lên được mặt bàn đó ra."

Diêu Văn Tiêu vì muốn bôi đen Đào Mộ, nên những người bên cạnh cậu cũng bị hắn tra ra hết, Diêu Thánh An tất nhiên cũng biết quá khứ của Lưu Diệu, giờ phút này nói ra cũng là để lấy thế đè người.

Lưu Diệu cười lạnh một tiếng, ngay cả đôi lông mày dày cũng tản ra sát khí kiệt ngạo khó thuần: "Chúng tôi vẫn luôn thành thành thật thật kinh doanh, người không hiểu quy định chính là mấy người. Diêu lão tiên sinh lớn tuổi nên đầu óc hồ đồ, không hiểu cũng là chuyện bình thường, nhưng đừng có nói chuyện kiểu chỉ nhìn thấy chuyện xấu của người khác mà không nhìn lại bản thân."

Ngụ ý là, mẹ nó mù à!

Diêu Thánh An thần sắc lạnh lùng, không mặn không nhạt nói: "Quả nhiên là người thô tục."

Đào Mộ dù bận nhưng vẫn ung dung thở dài, hỏi luật sư Chu: "Bọn họ trong lúc hòa giải ngoài tòa án còn tiến hành công kích nhân thân với tôi, hơn nữa còn vũ nhục nhân cách của tôi. Tôi cảm thấy trái tim yếu ớt này không chịu nổi, có thể yêu cầu tăng bồi thường không?"

"Có thể." Đại luật sư Chu gật đầu, trịnh trọng kể chuyện lạ: "Nếu bây giờ ngài vì không chịu nổi thái độ đàm phán không thỏa đáng của đối phương mà phát bệnh tim, chúng ta có thể tố cáo bọn họ thương tổn nhân thân." Đào Mộ tiếc nuối nhún nhún vai, tiếc là cơ thể cậu rất khỏe mạnh, không có bệnh tim.

Diêu Văn Tiêu cười nhạo một tiếng: "Còn bệnh tim. Sao mày không nói là mày không chịu được kích thích nên bệnh tâm thần luôn đi? Nói thật với mày, trong lòng tao, mày chỉ có giá trị là 5 triệu. Nếu mày đồng ý hòa giải, số tiền này coi như tiền bồi thường thuốc men, trở về mua chút hạch đào bổ não, tương lai đừng nhất thời xúc động, chọc tới người không nên dây vào. Còn dám đòi tao 160 triệu, nghèo đến điên rồi hả? Cũng không nhìn lại xem mày có đáng cái giá kia không — —"

"Em ấy đáng với giá đó." Một giọng nói ngắt lời Diêu Văn Tiêu. Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, chỉ thấy cửa phòng bị người đẩy ra, một thân ảnh đi đường mệt mỏi xuất hiện ở ngoài cửa. Thân hình người đó cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, mặc một kiện áo khoác lông dê màu đen cao cấp được chế tác thủ công, bên trong là một bộ vest đen ba mảnh cổ điển, như thể vừa bước ra từ bàn đàm phán quốc tế vậy. Phía sau còn có một vài người cũng mặc tây trang đồng dạng, tay ôm tập công văn trông rất văn nhã, mà những người đó đều là người nước ngoài — — trong đó có chuyên gia đàm phán mà Tư Bản Khiếu Hằng mời về với mức lương cao, cùng với đội hình luật sư hạng nhất quốc tế với mức lương 2000 tiền M mỗi giờ và những người chuyên về quy luật kinh tế của Hồng Kong.

Người đàn ông sải bước đi vào phòng thuê, gật đầu với Đào Mộ đang ngạc nhiên nhìn mình. Khi nhìn về phía Diêu Văn Tiêu, đường nét càng thêm lạnh lẽo.

"Đào Mộ tiên sinh là đối tác kiêm nhà phân tích trưởng của tôi, phụ trách hướng dẫn từ xa công việc giao dịch của Tư Bản Khiếu Hằng trong thời gian Tư Bản Khiếu Hằng bán khống hợp đồng tương lai dầu mỏ quốc tế. Bây giờ vì bên ngài hối lộ đăng tin sai sự thật với giới truyền thông, làm cho đối tác của tôi bị thiệt hại nghiêm trọng về danh tiếng và tinh thần, khiến đối tác của tôi hoàn toàn không thể tập trung giao dịch với thị trường kỳ hạn quốc tế, gây tổn thất nặng nề cho Tư Bản Khiếu Hằng."

"Chủ tịch Diêu, tôi nhớ tập đoàn Thánh An đã niêm yết trên thị trường Hồng Kong đúng không?" Nói tới đây, Lệ Khiếu Hằng bỗng nhìn về phía Diêu Thánh An: "Sau này, đoàn đội luật sư của tôi sẽ hiệp thương phương diện bồi thường với ngài. Nếu đôi bên hiệp thương không nhất trí — — Nói chính xác hơn, nếu phương thức bồi thường của bên ngài không khiến tôi hài lòng, Tư Bản Khiếu Hằng sẽ chọn dùng phương thức của mình để đòi quyền lợi."

"Tôi chỉ nói vậy thôi, đừng trách là tôi không báo trước."

Mặt già của Diêu Thánh An âm tình bất định, khó nén khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt mình: "Lệ Khiếu Hằng!"

Người sáng lập Tư Bản Khiếu Hằng, trưởng tử Lệ gia ở Yến Kinh, cũng có thể nói là người không nói hai lời trong thế hệ đồng lứa ở Lệ gia, khác với đại đa số con cháu hào môn trong nước, Lệ Khiếu Hằng nổi tiếng trên thị trường tài chính quốc tế hơn là cái danh công tử nhà họ Lệ. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến các trưởng bối Lệ gia không dám làm trái ý và ép buộc Lệ Khiếu Hằng quá mức.

Mặc dù Diêu Thánh An biết Đào Mộ từng hợp tác với Lệ Khiếu Hằng, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới Lệ Khiếu Hằng cư nhiên vì một Đào Mộ mà sẵn sàng đối đầu với hắn.

"Lệ đại công tử, tôi và phụ thân cậu có quen biết. Hai nhà chúng ta cũng coi như là thế giao, nếu có gì hiểu lầm, có thể giáp mặt cầu tình, hoàn toàn không cần làm căng như vậy." Cố kỵ đến năng lực làm mưa làm gió ở thị trường tài chính của Lệ Khiếu Hằng, cùng với thái độ mà anh vừa biểu hiện ra ngoài, Diêu Thánh An thật sự không dám cứng đối cứng với Lệ Khiếu Hằng, chỉ có thể cười làm lành.

Tuy tập đoàn Thánh An đã được niêm yết, nhưng nếu để cho một công nghiệp phục vụ ăn uống cạnh tranh với một nhà tài chính trên thị trường chứng khoán, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Diêu Thánh An biết rõ đạo lý này, nên hắn nhanh chóng quyết định co được dãn được.

"Phải vậy không?" Lệ Khiếu Hằng không hề có thành ý, cong khóe miệng, nho nhã lễ độ tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối nói: "Chưa từng nghe gia phụ nhắc tới."

Thái độ rất chân thành, lời nói rất đơn giản, quả thực không sei*.

*Nguyên văn tác giả để là "简直没sei了", mình không hiểu lắm.

Diêu Thánh An nghẹn một hơi ở cổ, suýt nữa ngất đi.

Lệ Khiếu Hằng không thèm để ý, chỉ lo ngồi xuống bên cạnh Đào Mộ, dịu dàng bắt chuyện: "Đã lâu không gặp."

Đào Mộ có chút khiếp sợ: "Lệ đại ca, sao anh lại về nước?" Vào thời điểm thế này, Lệ Khiếu Hằng không phải nên tử thủ ở nước M nhìn chằm chằm thị trường kỳ hóa sao? Vãi đại lão thật can đảm nha! Thị trường dầu thô quốc tế đã hỗn loạn thành vậy mà anh vẫn dám buông tay về nước! Bộ không sợ mất hết tiền vào trong đó sao?

—— bên trong có đến hơn một tỷ của tôi đó!

Lệ Khiếu Hằng lập tức get được hình thức tư duy của đối tác nhà mình, có chút bất đắc dĩ: "Yên tâm đi. Tôi đã bàn giao công việc ổn thỏa hết rồi, nhân lúc thị trường quốc tế đóng cửa báo cáo cuối ngày nên ngồi chuyên cơ trở về thôi, sẽ không trễ nãi công việc."

Lệ Khiếu Hằng hơi dừng một chút, tự nhiên có chút u oán nói: "Nửa tháng nay em chưa từng chủ động gọi cho tôi, toàn trực tiếp gửi những báo cáo phân tích đó qua mail thôi."

Đào Mộ tức khắc căng thẳng: "Sao thế? Có phải báo cáo phân tích có vấn đề gì không? Anh có thể gọi trực tiếp cho tôi mà, kỳ thật tôi ở bên đây cũng luôn nhìn chằm chằm thị trường dầu thô quốc tế, báo cáo phân tích mỗi ngày tôi gửi cho anh đều là thời gian thực. Theo lý thuyết hẳn sẽ không có vấn đề gì." Dù sao cũng là báo cáo phân tích dựa trên ký ức kiếp trước kết hợp với tư liệu đã xem qua.

"Nhưng tôi cũng không dám bảo đảm sẽ không có vấn đề gì." Dù sao thì thị trường tài chính thay đổi chớp nhoáng, một chút thay đổi nhỏ thôi cũng đủ khiến động đất sóng thần, huống chi cậu liên hợp với Tư Bản Khiếu Hằng bán khống dầu quốc tế — tuy rằng thuận theo tự nhiên mà làm, nhưng các quỹ khổng lồ cũng có thể gây ra những thay đổi mới trên thị trường tài chính.

Cơ mà cậu đã so sánh dữ liệu trước khi thị trường đóng cửa ngày hôm qua, hẳn sẽ ổn thôi!

Đào Mộ trong lòng thầm nghĩ, tự hù dọa mình. Vốn dĩ Lệ Khiếu Hằng chỉ muốn phàn nàn với đối tác rằng hơn nửa tháng nay hai người không có lén giao lưu riêng gì cả, thấy vậy thì nói không nên lời, chỉ có thể căng da đầu nói: "Báo cáo phân tích không có vấn đề gì, tôi chỉ là có hơi lo lắng cho em thôi."

°°°°°°°°°°

Đăng: 20/4/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro